Cherry Cake - Chương 34

Thở dài một tiếng, cậu lấy chai nước để gần đó và uống ừng ực. Nước lạnh nhanh chóng vì tiếp xúc với không khí lạnh lẽo, khi nó trôi xuống cổ họng cậu, cậu cảm thấy bụng mình như đóng băng lại.

Dù sao thì gần đây may mắn là cậu không bị đau bụng nên cậu vẫn ăn uống đầy đủ như trước, bụng không còn bị xót nữa.

“Hôm nay phải làm đến chỗ kia mới được.”

Seo Su-hyeon nhìn mảnh đất rộng lớn và đặt ra mục tiêu. Vì cậu đã canh tác trên mảnh đất này từ lâu nên cậu không cần phải thử cũng tự động tính toán được phải mất bao nhiêu thời gian để hoàn thành khối lượng công việc này. Nếu cậu không muốn chìm đắm vào những suy nghĩ vớ vẩn vô ích hôm nay, cậu có lẽ phải ở ngoài đồng một thời gian khá dài.

“Tất cả là tại giám đốc hết đấy.”

Cậu không thương tiếc gì mà đổ lỗi cho Ki Tae-yeon và bực bội. Khi đám cỏ dại không dễ dàng nhổ lên, cơn bực bội dần trỗi dậy trong cậu. Nhưng Su-hyeon hít sâu và thở ra thật dài bầu không khí lạnh lẽo của mùa đông, xua tan những cảm xúc tiêu cực đang ngọ nguậy ở một góc trong lòng.

Lý do Seo Su-hyeon thích làm việc đồng áng, thích đất và thích nấu ăn là vì cậu có thể dễ dàng loại bỏ những cảm xúc xấu chỉ bằng cách tập trung vào khoảnh khắc đó. Tất nhiên, những cảm xúc xấu hiếm khi tìm đến cậu, nhưng việc nhanh chóng ngăn chặn ngay cả những chuyến thăm hiếm hoi đó cũng có sự giúp đỡ rất lớn từ những sở thích đó.

Việc cậu chăm chỉ nhổ cỏ dại ngay cả trong thời tiết lạnh giá cũng là để nhanh chóng loại bỏ những cảm xúc hướng về người đàn ông kia. Vấn đề là những suy nghĩ vớ vẩn không dễ dàng biến mất như bình thường.

“Sao chú ấy có thể quên chuyện đó được chứ?”

Cùng với lời lẩm bẩm khó chịu, Seo Su-hyeon đập mạnh cuốc xuống gần đám cỏ dại.

Cậu đã kết luận rằng Ki Tae-yeon đã quên hoàn toàn ngày hôm đó. Ban đầu cậu nghi ngờ rằng anh ta cố tình phản ứng như vậy để trêu chọc cậu, nhưng điều đó chỉ kéo dài trong chốc lát. Dù không có sự thay đổi biểu cảm kịch tính, Seo Su-hyeon đã đọc rõ ràng những cảm xúc khó chịu mà Ki Tae-yeon mơ hồ bộc lộ. Điều đó có nghĩa là anh ta đã quên sạch những gì mình đã làm vào đêm hôm đó.

‘Có vẻ như cả anh trưởng phòng kia cũng không nói gì.’

Seo Su-hyeon không biết liệu là anh ta nghĩ đó là chuyện riêng tư của người đàn ông kia nên đã bỏ qua, hay là Ki Tae-yeon không hỏi nên anh ta mới giữ im lặng. Dù sao thì điều quan trọng đối với cậu không phải là lý do tại sao Seo Ji-hwan không nói với Ki Tae-yeon, mà là việc Ki Tae-yeon đã quên hoàn toàn ngày hôm đó.

“Không nên đổ lỗi cho người vô tội.”

Seo Su-hyeon khẽ lắc đầu rồi chỉ tập trung vào việc nhổ cỏ dại. Sau khi dùng cuốc đào xung quanh đám cỏ dại một lần nữa, cậu dồn lực vào tay và đám cỏ dại bị mắc kẹt chặt không ra được đã bật ra. Cậu cảm thấy như vừa nhổ được một chiếc răng sâu. Với cảm giác tự hào vô cớ, Su-hyeon vừa lau mồ hôi trên mu bàn tay vừa cười mỉm.

Cảm giác và mùi của đất cũng tốt, nhưng điều quyến rũ của việc chăm sóc đồng ruộng là cậu có thể cảm thấy có ích ngay cả trong những việc nhỏ nhặt. Đặc biệt là công việc nhổ cỏ dại, dù cơ thể rất mệt mỏi nhưng nếu tưởng tượng đến việc cây trồng sẽ phát triển tốt sau này thì cậu sẽ nhanh chóng lấy lại sức và siêng năng di chuyển.

‘Có lẽ năm nay sẽ không trồng được nhiều…….’

Cậu nghĩ rằng nhiều lắm thì cậu cũng chỉ có thể trồng một vài loại cây trồng mọc vào tháng 3, tháng 4 mà thôi.

Nhưng Seo Su-hyeon không bỏ cuộc và vẫn chăm chỉ vung cuốc. Đó là những lo lắng phải giải quyết khi đến lúc, và bây giờ việc tập trung vào những gì có thể làm ngay lập tức và nhổ tận gốc những suy nghĩ vẩn vơ đang làm rối tung đầu óc cậu là ưu tiên hàng đầu.

Ví dụ như những thứ như người đàn ông kia, những kẻ đã bám chặt và chiếm cứ một góc trong tim cậu giống như cỏ dại.

Sau khi tắm bằng nước nóng cho đến khi da đỏ ửng lên, điện thoại reo. Seo Su-hyeon vội vã bước đi. Đó không phải là điện thoại của siêu thị mà là điện thoại nhà.

“Alo.”

-Su-hyeon à.

“Anh Yi-seon, có chuyện gì vậy ạ?”

Hóa ra là Kang Yi-seon.

-Em có bận không?

“Không ạ. Em vừa nhổ cỏ dại xong và đi tắm ạ.”

-Cỏ dại? Mùa đông cũng có cỏ dại à?

Kang Yi-seon lẩm bẩm một mình rồi nói.

-Nếu em rảnh thì qua đây ăn tối không? Thầy cũng đi vắng rồi, anh ăn một mình thì hơi nhiều.

Anh ấy đang nói cái gì mà nhiều vậy? Seo Su-hyeon nhìn xuống Boksil đang ăn ngon lành và hỏi.

“Anh ăn gì ạ?”

-Tteokbokki.

Su-hyeon nhìn chằm chằm vào những thứ đựng trong hộp nhựa màu trắng với vẻ ngạc nhiên.

“Có phải em ăn lần đầu không?”
Hồi còn đi học cậu cũng hay đi ăn tteokbokki với bạn bè, nhưng cậu không có nhiều kinh nghiệm ăn tteokbokki của các thương hiệu.

“Anh nghĩ em ăn cay giỏi nên gọi đấy.”

“Tteokbokki cay ạ?”

“Ừ. Đột nhiên anh muốn ăn nên nhờ thầy mua khi thầy đi Seoul. Nếu đóng gói chưa nấu thì có thể nấu ở nhà mà. Trứng hấp và cơm nắm thì nguội hết rồi.”

“Nhắc mới nhớ bà đi đâu rồi ạ?”

Su-hyeon quan sát những hạt bột ớt đỏ tươi được rắc lên bánh gạo, chả cá và bắp cải rồi đột nhiên nhớ ra và quay sang hỏi Kang Yi-seon.

“Dạo này bà ấy lại đi xem đất đấy.”

“Mùa đông mà trời tối hết rồi…….”

“Anh cũng không biết nữa, có lẽ có chỗ nào đó cần kiểm tra vào buổi tối. Thầy bảo là do khí đất thế nào đó……. Dù sao thì, tteokbokki cay có được không? Em ăn được không?”

“Dạ được ạ. Bây giờ em nấu nhé?”

“Anh làm cho. Chỉ cần cho nước vào và nấu thôi nên đơn giản lắm.”

Kang Yi-seon đổ những nguyên liệu đựng trong hộp nhựa vào nồi, đổ nước khoáng lên trên và bắt đầu nấu tteokbokki. Mùi cay đã bốc lên dù món ăn còn chưa sôi sùng sục.

Su-hyeon dán chặt vào bên cạnh Kang Yi-seon và ngắm nhìn nước dùng đang chuyển sang màu đỏ. Chẳng mấy chốc tteokbokki đã hoàn thành. Kang Yi-seon lục lọi trong túi nilon màu trắng và lấy ra một túi nhỏ bên trong, đổ lên trên tteokbokki. Hóa ra những cục màu vàng là phô mai.

“Cũng cho phô mai nữa ạ? Chắc ngon lắm đấy.”

“Có cần hâm nóng trứng hấp lên không? Hay là cứ cho vào lò vi sóng cũng được.”

“Để em hâm ạ.”

Khi cậu mang món trứng hấp đã được hâm nóng kỹ đến bàn ăn, phô mai đã tan chảy vừa vặn. Seo Su-hyeon ngồi đối diện với Kang Yi-seon và nói em sẽ ăn ngon miệng ạ. Bên cạnh nồi tteokbokki có những viên cơm nắm nhỏ vừa một miếng, không biết anh ấy đã làm từ khi nào.

“Cơm nắm anh làm khi nào vậy ạ?”

“Cái này cũng mua. Anh chỉ vo lại thôi. Ăn tteokbokki trước đi đã. Nếu cay quá thì anh sẽ cho thêm phô mai.”

Kang Yi-seon gắp tteokbokki cho cậu. Seo Su-hyeon dùng đũa gắp một miếng bánh gạo ẩn dưới lớp phô mai và ăn thử. Cay hơn cậu nghĩ, kích thích hơn cậu nghĩ và ngon hơn cậu nghĩ.

“Ăn được không?”

Ngay từ khi bánh gạo chạm vào lưỡi, vị cay đã bùng nổ, nhiệt bốc lên má và đầu mũi cậu cảm thấy nhột nhạt. Seo Su-hyeon nhanh chóng hít hà mũi và trả lời Vâng ạ. Cay thật nhưng lại ngon một cách kỳ lạ. Hơn nữa, trong tteokbokki còn có xúc xích Vienna nữa.

“May quá. Ăn ngon miệng nhé. À, hồi trước em bảo bị đau răng đúng không? Bây giờ đỡ hơn chưa?”

Su-hyeon đặt một miếng bánh gạo mềm lên thìa, cho phô mai tan chảy lên trên rồi cho vào miệng nuốt chửng và gật đầu. Nhưng nó nóng quá. Thấy cậu vô tình cau mày, Kang Yi-seon nhanh chóng đưa cho cậu cốc nước trái cây

Vừa uống ngụm lớn nước mát lạnh để cố gắng làm dịu bớt cơn nóng rát, cậu mới mở miệng sau khi nuốt hoàn toàn miếng tteokbokki. Có lẽ vì lưỡi cậu đã bị bỏng nên bên trong má tê rần.

“Em chỉ thỉnh thoảng mới bị đau thôi nên không sao ạ.”

“Không phải là em phải đi khám răng à?”

“Không đến mức đấy ạ.”

Không có gì khủng khiếp hơn việc phải đi khám răng nên Seo Su-hyeon vội vàng phủ nhận.

Thỉnh thoảng cậu mới bị nhói đau nên như vậy là không sao. Cậu cũng đánh răng rất kỹ, hơn nữa cậu cũng chưa từng bị buốt răng khi ăn đồ lạnh nên chắc không phải là sâu răng, nếu vậy thì chắc cũng không có gì nghiêm trọng.

“Anh xem này. Bây giờ em vẫn ăn ngon mà.”

Lần này cậu vừa thổi phù phù vừa ăn tteokbokki. Mặc dù không chỉ lưỡi mà cả môi cậu cũng nóng rát, nhưng có lẽ vì ăn đồ cay nên cậu cảm thấy căng thẳng được giải tỏa.

Tteokbokki hợp khẩu vị với cậu đến mức đó. Điều duy nhất cậu cảm thấy tiếc là ngoài bắp cải ra thì không có loại rau nào khác.

‘Đáng lẽ ăn tteokbokki phải cho thật nhiều rau mới ngon hơn.’

Nhưng tteokbokki cay cũng là một món đặc biệt.

“Nếu cay thì ăn trứng hấp và cơm nắm cùng với nhau. Như vậy sẽ đỡ cay hơn.”

“Dạ vâng.”

Seo Su-hyeon nói lời cảm ơn Kang Yi-seon đã quan tâm đến cậu.

Kang Yi-seon, người mà trông có vẻ không ăn được cay chút nào, đang ăn tteokbokki không chớp mắt, khẽ liếc nhìn cậu. Cùng với đó, ánh mắt hiền lành của anh ấy lướt qua khắp khuôn mặt cậu. Sao anh ấy lại nhìn mình như vậy nhỉ, cậu vừa nghĩ vừa chăm chỉ ăn tteokbokki, thì một tiếng gọi thận trọng vang lên từ phía đối diện.

“À kia, Su-hyeon à.”

“Dạ?”

“Có lẽ……. Tết vừa rồi em có chuyện gì không?”

Seo Su-hyeon chỉ nhai nhóp nhép miếng bánh gạo mềm. Trong khoảnh khắc cậu đã hoảng hốt đến mức chỉ cử động miệng, nhưng có lẽ vì điều đó mà cậu đã kiểm soát được biểu cảm của mình, Kang Yi-seon khẽ thở phào nhẹ nhõm.

“Hôm đó ngay khi thầy vừa tỉnh dậy đã tìm em đấy.”

Đến lúc này cậu mới hiểu lý do tại sao hôm đó bà Seoul lại giữ cậu lại. Khả năng chỉ là trùng hợp cũng rất cao, nhưng có lẽ có một luồng khí không lành nào đó đang ẩn chứa trong siêu thị.

“Có lẽ anh bị mắng vì em đã đi không ạ?”

Dù sao thì đó cũng là lựa chọn của cậu. Su-hyeon lo lắng rằng Kang Yi-seon sẽ bị mắng vì cậu hơn bất cứ điều gì khác nên cậu đã hỏi điều đó trước tiên.

“Không phải vậy. Sau khi thầy xác nhận là không có em, thầy thở dài một hơi và nói là đã thành ra như vậy rồi à, nên anh cứ thắc mắc không biết có chuyện gì xảy ra không. Bà út cũng hôm nọ đến và bảo rằng Tết vừa rồi có một chiếc xe trông kỳ lạ ở trước siêu thị.”

“Không có gì ạ.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo