Seo Soo-hyun lặp lại những lời cậu đã thì thầm trong giấc mơ. Thật may mắn là cậu đã có thể tìm được việc làm một cách nhanh chóng, nên cậu cảm thấy mình đã tiến thêm một bước.
‘Và thật may vì đó là công việc mình thích.’
Nếu người đàn ông kia kén ăn thì có lẽ sẽ hơi khó khăn, nhưng đến giờ cậu chưa từng thấy Ki Tae-yeon từ chối thứ gì, nên cậu nghĩ rằng cậu có thể nấu những món mình muốn ăn vào ngày hôm đó thì sẽ ổn thôi. Nếu anh yêu cầu những món cậu không biết nấu thì cậu nghĩ rằng việc học hỏi nhân dịp này cũng không tệ.
‘Dù sao thì giám đốc cũng là một người cảm thấy cô đơn.’
Thật bất ngờ.
Soo-hyun hiểu rõ cảm giác cô đơn.
Cảm giác cô đơn là cảm giác len lỏi vào một cách vô hình và thấm đẫm trái tim. Sau khi nhận ra cái tên của nó, cậu đã đắm mình trong sự ẩm ướt đó đến mức không thể làm gì được nữa.
Và để cảm thấy cô đơn, cậu cần thời gian để một mình suy ngẫm về những cảm xúc mơ hồ. Thật bất ngờ khi người đàn ông ấy lại có thời gian như vậy.
“Sao cậu lại nhìn tôi như vậy?”
Ki Tae-yeon gác điện thoại xuống sau khi kết thúc cuộc gọi và nhướng mày. Seo Soo-hyun lắc đầu lia lịa.
“Không có gì đâu ạ.”
Anh hay tiêu tiền bừa bãi, và có vẻ như anh là người dễ bị người khác lợi dụng, nên có lẽ anh thật sự cảm thấy cô đơn ngoài dự kiến.
“À mà chú vừa gọi điện cho ai vậy ạ?”
“Luật sư.”
“Luật sư ạ?”
“Không phải cậu bảo muốn công chứng sao?”
Seo Soo-hyun nhận lấy bản hợp đồng mà luật sư đưa cho cậu.
Đó là một bản hợp đồng kỳ lạ, ở bên A có tên Seo Soo-hyun và bên B có tên Ki Tae-yeon.
***
Soo-hyun cẩn thận múc canh và nếm thử.
“Ngon quá.”
Đây là món canh thường được nấu vào mùa đông, nên cậu sợ rằng nó sẽ không hợp với mùa nếu đến tận đầu xuân, nên đây là lần cuối cùng cậu nấu món canh đậu tương nghiền (biji jjigae). Cậu thích cho bắp cải vào hơn là cho thịt lợn, nên món canh đậu tương nghiền mà cậu cho thật nhiều bắp cải thay vì thịt lợn có hương vị vừa phải và rất hợp khẩu vị.
“Gì vậy?”
Người đàn ông bước ra một cách chậm rãi và đặt cằm lên vai gầy của cậu. Seo Soo-hyun không hề ngạc nhiên và đọc tên món ăn.
“Canh đậu tương nghiền có bắp cải ạ. Chú ăn không?”
“Tôi không chê món gì cả.”
Ki Tae-yeon nhìn xuống món canh đang sôi sùng sục rồi đi về phía bàn ăn. Seo Soo-hyun tắt bếp từ rồi múc canh đậu tương nghiền vào bát một nửa rồi mang ra bàn ăn. Trên bàn ăn có sẵn những món ăn kèm đã được dọn ra trước đó và cá ngói nướng vàng ươm được bày biện một cách trang nhã. Đó là những món ăn kèm rất hợp với cơm ngũ cốc có nhiều đậu.
“Tôi xin phép ăn ạ.”
“Mời chú ăn ngon miệng ạ.”
Soo-hyun là người làm ra món ăn nhưng lại nói lời mời người khác ăn ngon miệng, cậu đã quen với câu đáp trả trơ trẽn của Ki Tae-yeon và trả lời “dạ” như thường lệ rồi húp canh đậu tương nghiền để làm ấm bụng. Dù cậu đã nếm thử lúc nãy, nhưng nó vẫn ngon như thường lệ.
“Chú thấy hợp khẩu vị không khi tôi cho bắp cải vào?”
“Ngon.”
“May quá ạ. Thông thường người ta cho thịt lợn vào để nấu đấy ạ. Nhưng tôi không thích cho thịt vào món đậu phụ lắm nên tôi cho bắp cải vào nấu ạ. Tôi thấy nó thanh đạm hơn ạ.”
“Vậy à?”
“Dạ. Chắc là do khẩu vị mỗi người, nhưng tôi thấy không cho thịt vào thanh đạm hơn nhiều ạ. Hơn nữa, vì cũng có cá rồi nên toi cố tình không cho thịt vào. Tôi nghĩ canh cũng nên nấu nhạt một chút để chú cảm nhận rõ vị của cá ngói ạ.”
“Ăn đi. Không phải cậu tò mò à.”
Đó là con cá mà tay sai của người đàn ông đã mang đến khi cậu nói rằng cậu tò mò vì chưa từng ăn cá ngói bao giờ.
Cậu chăm chú nhìn đôi đũa đang hướng về phía con cá trong khi chờ người lớn tuổi hơn gắp trước thì phần thịt đã được lọc sạch sẽ không được gắp vào bát cơm đối diện mà lại gắp sang bát cơm của Seo Soo-hyun.
“A…”
“Đừng nhìn trước ngó sau mà cứ ăn đi. Ai nhìn vào lại tưởng tôi bắt nạt trẻ con đấy.”
“Tôi không nhìn trước ngó sau mà……..”
Cậu chỉ đơn giản là chờ Ki Tae-yeon là người lớn tuổi ăn trước mà thôi.
Seo Soo-hyun liếc nhìn khuôn mặt lờ đờ vừa mới tỉnh giấc rồi cho miếng thịt cá trắng vào miệng.
Con cá ngói mà cậu nướng lần đầu tiên có thịt mềm và ẩm. Hơn hết, nó thật sự rất ngon. Chỉ cần một con thôi cậu cũng có thể ăn hết ba bát cơm.
“Ngon lắm ạ.”
“Bảo họ chất đầy trong tủ lạnh cho cậu nhé?”
“Dạ.”
“Được rồi.”
Cậu cảm thấy vui vì nghĩ đến việc mình có thể ăn thêm một con cá quý hiếm mà cậu đã nghe nói đến.
Seo Soo-hyun không hề nhìn trước ngó sau Ki Tae-yeon mà đang sống rất tốt. Cậu đã thích nghi với khá nhiều thứ dù cậu chỉ mới ở trong nhà người đàn ông được một tuần.
Một trong số đó là chiếc giường. Người đàn ông cho cậu một căn phòng lớn hơn phòng chính ở nhà quê, và bên trong có một chiếc giường cũng to lớn tương tự. Cậu luôn trải chiếu rồi ngủ, nên vào ngày đầu tiên cậu không thể ngủ được vì sàn quá mềm mại, nên cậu đã ngủ trên ghế trong phòng khách, nhưng sau ba ngày cậu đã quen với việc ngủ trên giường. Bây giờ cậu còn nghĩ rằng liệu lưng mình có bị đau không nếu cậu ngủ trên sàn.
Và một điều nữa mà cậu đã thích nghi được, đó chính là nhịp sinh hoạt của Ki Tae-yeon. Đó cũng là một thói quen không quá sức đối với Seo Soo-hyun, người đã quen với việc thức dậy từ sáng sớm. Việc giờ ăn của cậu thay đổi linh hoạt theo lời đề nghị của anh rằng hãy ăn cơm cùng nhau có vẻ như là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng điều đó cũng không sao cả. Ngược lại, cậu rất thích cái cảm giác có thể ăn cơm cùng với ai đó chứ không phải một mình.
‘Mình không ra ngoài nên chắc không sao đâu ha.’
Cậu đã lo lắng rằng sẽ khó thích nghi vì có quá nhiều người, nhưng cậu không có nhiều kinh nghiệm ra ngoài tòa nhà. Đó là vì tay sai của người đàn ông sẽ mang đến những nguyên liệu nấu ăn mà cậu muốn, và cậu không có mong muốn ra ngoài làm gì đó nên cậu chỉ ở nhà.
Dù cơ thể cậu ngứa ngáy vì không có mảnh vườn để chăm sóc, cậu vẫn bận rộn và không có thời gian ra ngoài vì cậu có những việc phải làm theo cách riêng của mình.
Những việc phải làm đó không phải là những việc mà Ki Tae-yeon sai cậu làm. Đó là những việc riêng của Seo Soo-hyun cậu.
–Định sống cùng cái tên đen thui đó thật à?
‘Vâng ạ. Chỉ là làm việc thôi nên bà đừng lo lắng ạ.’
Sau khi lần lượt liên lạc với các bà, cậu gọi điện cho bà Seoul cuối cùng. Ngay sau đó, bà út đã ân cần nói rằng bà sẽ trông coi siêu thị giúp cậu.
–Bỏ đi! Xuống đây ngay! Cháu xuống ở cùng bà cũng đc mà .
‘Không ạ, bà ơi, cháu ổn mà. Cháu cảm ơn bà đã nói vậy nhưng cháu không có nhiều tiền, và cháu không thể ăn bám bà được ạ. Anh Yi-seon thì giúp bà làm việc nhưng cháu lại không có khả năng đó ạ.’
–Cái tên đó sai cháu làm gì?
‘Bọn cháu cùng ăn cơm ạ. ,chú ấy bảo ngán bento rồi ạ.’
–Đưa một đứa trẻ vẫn còn nhỏ về chỉ để nấu cơm thôi à?
Vì bà Seoul lên giọng, Soo-hyun đành phải đưa điện thoại ra xa.
Việc ăn uống là một việc vô cùng quan trọng mà……. Cậu thấy khó hiểu về điểm mà bà nổi giận, nhưng cậu nghĩ rằng có lẽ bà có định kiến vì vẻ ngoài của Ki Tae-yeon không mấy thiện cảm.
‘Và cháu cũng lo rằng cái người kia, à không, bố sẽ tìm đến cháu sau này nữa ạ. Ông ấy vừa là Alpha vừa là đàn ông nên khỏe lắm ạ.’
–Cái thằng khốn nạn đó bảo là sẽ tìm cái tên kia còn gì, vẫn chưa tìm thấy hả?
‘Chắc là vậy ạ. Chắc ông í trốn kỹ lắm ạ.’
–Để bà tìm cho.
Các bà khác đã rất bận rộn tìm kiếm những khu phố đáng sống cho cậu, cậu cảm thấy có lỗi.
‘Cháu ổn mà, bà ơi.’
–Ổn cái con khỉ. Vậy, bây giờ là ở nhà cái tên đó hả? Siêu thị đóng cửa rồi à.
‘Dạ’
–Thế Bok-sil thì sao?
Ngay lập tức cậu cứng họng. Seo Soo-hyun khẽ cắn môi rồi mới cố gắng lên tiếng.
‘Bok-sil.. đã băng qua cầu vồng rồi ạ. Cháu và giám đốc lên Seoul cũng vì chuyện đó ạ. Cháu thấy khó chôn nó dưới ruộng nên đã hỏa táng nó giống như bà và mẹ ạ.‘
Bà Seoul im lặng một lúc. Câu đáp lại muộn màng vang lên cùng với một tiếng thở dài nặng nề.