“Nhưng ngài đã nheo mắt lại.”
“Ta nhạy cảm với ánh sáng mạnh vì đôi mắt có sắc tố nhẹ, và thực tế là ta hoạt động nhiều hơn vào ban đêm.”
Họ đã đồng ý thành thật với nhau sau sự cố hỗn loạn khi cả hai gần như mất trí vì cố lừa dối nhau. Vì thế, Wolflake chân thành giải thích về sự nhạy cảm với ánh sáng mạnh của mình. Tuy nhiên, Raphiel chỉ mỉm cười rạng rỡ như thể không nghe thấy bất kỳ lời nào của anh nữa.
“Đừng cười nữa. Nó làm đau mắt ta.”
Wolflake che mắt và trán Raphiel bằng tay để ngăn cậu nhìn mình, rồi nhẹ nhàng ấn môi mình xuống môi Raphiel. Còn Raphiel ngọ nguậy dưới tay anh, cố thoát ra, đôi môi hơi bị cắn trông thật đáng yêu đến nỗi Wolflake lại hôn xuống, lần này sâu hơn, trước khi buông cậu ra.
Đỏ mặt, không biết vì xấu hổ hay vì hụt hơi, Raphiel cúi đầu và tựa trán vào ngực Wolflake. Anh nhẹ nhàng đập đầu vào ngực anh vài lần trước khi nhẹ nhàng hỏi, “Em thực sự xinh đẹp đến thế sao?”
“Đúng, em cưc kỳ xinh đẹp mà.”
“Và… Trông ngài cũng đẹp trai đấy, Hầu tước.”
“Ta biết.”
Đôi vai nhỏ nhắn của Raphiel hơi nâng lên, và một tiếng cười khúc khích nhẹ bật ra khỏi.
“Ngài đúng là kỳ lạ, Hầu tước ạ.”
“Bản thân em cũng chẳng kém. Được rồi, đừng gọi ta là Hầu tước nữa.”
“Vậy thì em nên gọi ngài là gì?”
“Gọi ta là Linus.”
“Linus.”
Giọng Raphiel hơi run khi gọi thử cái tên đó. Mặc dù Wolflake biết Raphiel không thực sự gọi mình, anh vẫn cười nhẹ và đáp lại, “Ừ?” Khi ánh mắt họ chạm nhau, mắt Raphiel mở to trước khi nhanh chóng cúi đầu xuống lần nữa, dựa vào Wolflake thở hắt ra một hơi. Điều đó khiến Wolflake thoáng tự hỏi có nên đưa Raphiel về nhà ngay lúc đó hay không.
“Em đói lắm rồi phải không?”
“Có chút. Em không ăn trưa vì không đi cùng ngài, nên mới chỉ uống một ít nước trái cây thôi.”
“Sao chúng ta không đi ăn bít tết náu cùng nấm và đậu nhỉ?”
“Ngay bây giờ? Nhưng còn bữa tiệc thì sao?”
“Chúng ta chỉ cần chào Bá tước rồi có thể rời đi rồi.”
“Nhưng mà…”
“Đừng lo. Dù sao thì ta cũng không nghĩ họ sẽ quá chú ý đến chúng ta đâu.”
Wolflake dẫn Raphiel hơi lo âu trở lại phòng tiệc. Khi họ bước vào, nơi có khá nhiều khách khứa đã tụ tập, Clough Bendyke đột nhiên xông vào. Ăn mặc lịch sự hơn bình thường, hắn ta có vẻ hoàn toàn sốc khi nhìn lướt qua căn phòng, cuối cùng cũng bắt gặp Wolflake.
Raphiel, lúc này đang đứng cạnh Wolflake, vẫy tay chào. Wolflake, nắm nhẹ vai Raphiel, nghĩ rằng bản thân đã cảnh cáo Clough đủ rồi. Quả nhiên, gã ngốc trông có vẻ hơi giật mình, không thể ngậm miệng lại, trước khi vội vã đi tìm Bá tước. Sau đó, hắn ta kéo Bá tước ra khỏi một cuộc trò chuyện sôi nổi, biến mất ở đâu đó.
Có lẽ họ đang đi đến một góc tối nào đó để cãi vã như trẻ con.
“Bây giờ ta đã hoàn thành mọi việc mình cần làm ở đây rồi, chúng ta quay về chứ?”
“Chúng ta không cần chào Bá tước sao?”
“Lúc này, có lẽ anh ta không còn đủ hơi sức để xã giao nữa.”
“Làm sao ngài biết được điều đó?”
“Ta có thể đọc được điều đó trên mặt của gã ngốc đã đưa anh ta đi.”
Raphiel chớp mắt, rõ ràng không hiểu, nhưng vẫn đi theo Wolflake. Wolflake bước nhanh, đã tưởng tượng ra cảnh đưa Raphiel về nhà, cho cậu ăn, rồi từ từ cởi bộ quần áo đẹp đẽ cậu đã cẩn thận mặc lên người.
* * *
Đám cưới diễn ra đơn giản và lặng lẽ. Tuy nhiên, sự đơn giản đó chỉ liên quan đến quy mô của sự kiện, vì đồ trang trí thực tế không hề khiêm tốn. Không ai ngờ rằng sở thích của Phu nhân Westport, bao gồm cả việc rút một khẩu súng lục hung dữ từ một chiếc túi xách viền ren, lại thiên về vẻ đẹp nữ tính đến vậy. Hoặc có lẽ anh nên đoán, từ chính chiếc túi xách ren.
Buổi lễ diễn ra nhỏ, chỉ có những người họ hàng thân thiết, tất cả đều là người nhà Westport. Những người duy nhất bên phía Wolflake là anh và một người hầu nam trông có vẻ hơi cục mịch. Mặc dù Wolflake đã khẩn trương gửi điện tín cho cha mẹ, nhưng chưa có hồi âm. Chết tiệt.
“Chúa tể, xin chúc mừng ngài.”
“Ở đây hãy gọi ta là Hầu tước.”
Wolflake chỉnh lại, nhận thấy Hagen, mặc dù ăn mặc chỉnh tề trong bộ vest đen, nhưng có vẻ hơi không thoải mái. Mặc một bộ vest đen tương tự, Wolflake tỏ vẻ nghiêm nghị, bực bội vì cha mẹ mình vắng mặt.
Cha anh đã gửi một bức điện tín nói việc kết hôn với một người họ Westport sẽ khiến mẹ buồn. Khi còn trẻ, mẹ và Phu nhân Westport từng là kẻ thù cay đắng. Mặc dù vậy, không gửi nổi một lời chúc mừng không phải quá đáng sao?
Nhà Westport, mặc trang phục lấp lánh như một đàn chim họa mi vàng rực, thì thầm khi liếc Wolflake. Bất cứ khi nào mắt họ chạm nhau, họ đều mỉm cười như thể đang bắn tia lửa vào anh.
“Vợ anh không phải một thiên thần chói lọi ánh dương sao?”
“Có lẽ vậy.”
“Thằng bé chắc chắn sẽ làm bừng sáng ngôi biệt thự u ám của anh.”
“Có lẽ vậy.”
Với điều đó, cuộc trò chuyện giữa họ kết thúc.
Chẳng mấy chốc, người chủ trì đã đến, và khách mời bắt đầu lấp đầy không gian ngoài trời được trang trí bằng những bông hoa và ren tinh xảo. Buổi lễ bắt đầu. Wolflake sải bước về phía trước, theo đúng các thủ tục, cho đến khi anh đứng trước người chủ trì. Khi quay lại nhìn ra sau, anh hầu như không nhận ra những vị khách thì thầm bàn tán về mình. Tất cả những gì anh có thể tập trung vào là chờ Raphiel, người sẽ sớm xuất hiện giữa những cánh cổng hoa ở cuối tấm thảm trắng.
Một sự náo động nhẹ phát ra từ hướng đó, tiếp theo là giai điệu violin và piano nhẹ nhàng. Các vị khách bắt đầu vỗ tay, và ngay lúc đó, những cánh hoa trắng nhẹ nhàng rung rinh từ vòm hoa khi Raphiel xuất hiện. Mắt Wolflake mở to vì sốc, miệng há hốc.
Raphiel, hơi cúi đầu, e thẹn bước đi, mặc một chiếc váy trắng—hoàn toàn không giống trang phục thường thấy của một Omega nam.
“Đã cố thêm thắt một chút đấy.”
Anh nghe được lời thì thầm của Phu nhân Westport với người chồng cũng ngạc nhiên không kém. Wolflake chỉ biết thở gấp gáp, nghĩ rằng bà đã hơi quá đà.
Khi bước tới gần, Raphiel không rời mắt khỏi Wolflake. Wolflake cũng không thể rời mắt. Mặc dù Raphiel không đội khăn che mặt, nhưng mái tóc được trang trí bằng ngọc trai và những bông hoa trắng nhỏ, mặt cũng trang điểm một chút, tai đeo khuyên ngọc trai.
Chiếc váy, che phủ từ cổ đến cổ tay, có thiết kế khiêm tốn. Tuy nhiên, phần trên bó sát vào cơ thể cậu, được làm bằng vải ren xa xỉ được trang trí bằng ngọc trai khiến mắt Wolflake mở to. Ngược lại, chiếc váy dài thượt xuống đất, rung rinh nhẹ khi anh bước đi.
Wolflake đứng sững, không thể hô hấp bình thường, cho đến khi Raphiel đến gần và đưa tay ra. Raphiel có định làm mắt anh mù trước khi buổi lễ bắt đầu không?
“E hèm, xin hãy hộ tống cô dâu.”
Người chủ trì hôn lễ ho nhẹ nhắc nhở. Biết ơn vì ít nhất thính giác của mình vẫn còn hoạt động, Wolflake đưa tay ra nắm lấy tay Raphiel và đặt tay kia nhẹ ra sau eo Raphiel, hộ tống cậu tiến về phía trước. Nhưng có gì đó lạ ở đầu ngón tay anh. Đó là thứ gì đó ấm áp và mềm mại, Wolflake liếc sang và thấy…
Lưng Raphiel hoàn toàn mở ra từ cổ đến eo. Wolflake không thể không rên lên. Anh thật nhanh liếc Tử tước và Phu nhân Westport. Môi Tử tước đang mím chặt run rẩy, rõ ràng không hài lòng, trong khi Phu nhân Westport nháy mắt với anh, hỏi khẽ, “Con trai chúng ta không xinh đẹp sao?”
Chắc chắn, cậu ấy đẹp, nhưng thế này thì hơi quá rồi! Làm sao có thể vượt qua buổi lễ khi chỉ muốn bắt cóc Omega này và làm cậu ấy khócv thôi?
“Đây là chiếc váy mà bà và mẹ em đã mặc. Em có thể mặc vest, nhưng người ta nói rằng giữ gìn truyền thống rất quan trọng…”
Raphiel đỏ mặt khi thừa nhận cũng thấy hơi xấu hổ.
“Tất nhiên, truyền thống rất quan trọng.”
Wolflake trả lời cứng nhắc, nghe thấy tiếng cười khúc khích nhẹ đáp lại.
Wolflake hầu như không nhớ phần còn lại của buổi lễ diễn ra như thế nào. Vài tuần qua đã quá bận rộn với việc chuẩn bị cho đám cưới đến nỗi anh không gặp được Raphiel nhiều, chứ đừng nói đến việc có thời gian riêng tư. Kết quả là, những ham muốn bị dồn nén ngày càng khó kiểm soát hơn.
Không phải ở đây, không phải ở đây. Hãy kiềm chế. Hãy kiềm chế thêm một chút nữa thôi.
Anh thầm lặp đi lặp lại những suy nghĩ này với chính mình trong khi trừng mắt nhìn người chủ trì, như thể muốn anh ta nói nhanh hơn. Trước khi người chủ trì kịp nhắc nhở, Wolflake đã nhanh chóng rút một chiếc nhẫn ngọc trai được chế tác tinh xảo từ trong túi ra và đeo vào ngón tay của Raphiel. Chiếc nhẫn bạch kim đơn giản mà Raphiel tặng lại đã được anh ta vội vàng lấy ra và đeo vào ngón tay của mình. Sau đó, Wolflake hôn nhẹ lên đôi môi ẩm ướt của Raphiel.
Chết tiệt. Ngay cả đôi môi của anh cũng có mùi trái cây. Họ đã rưới nước sốt lên người anh để khiến anh hấp dẫn hơn sao?
Buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc, và từng vị khách lần lượt đến để chúc mừng. Wolflake nhẹ nhõm vì họ đã bỏ qua truyền thống ồn ào là để Omega tung hoa, nhưng sự nhẹ nhõm đó không kéo dài được lâu. Một nhóm Omega vây quanh Raphiel và không cho cậu rời đi. Cảm thấy như mình sắp chết vì tuyệt vọng vào lúc này, Wolflake không còn cách nào khác ngoài việc thô lỗ kéo cậu ra.
“Xin lỗi, nhưng tôi có thể mượn phu nhân mình một lát được không?”
“Ôi trời, ngài nói ‘phu nhân mình’ kìa! Tất nhiên rồi.”
“Ho ho ho ho.”
Nhóm Omega cười khúc khích khi họ thả Raphiel ra. Tận dụng sự hỗn loạn nhất thời khi lễ tân bắt đầu dọn dẹp, Wolflake nắm lấy cổ tay Raphiel và thật nhanh dẫn cậu vào bên trong dinh thự.
“Có chuyện gì vậy?”
Raphiel hỏi, bối rối khi cố theo kịp, giữ chặt gấu váy để tránh vấp ngã.
“Phòng trống ở đâu?”
“Tầng một đều đã có người hết rồi. Khách khứa khắp nơi. Nếu anh đang tìm phòng trống, có thể có phòng làm việc hoặc phòng khách, nhưng ngay cả những phòng đó cũng có người.”
“Vậy thì chúng ta đến phòng của em đi.”
“Các phù dâu có lẽ đang thay đồ ở đó.”
“Chết tiệt! Ít nhất thì cũng có tủ quần áo chứ?”
Khi Wolflake quát lên, Raphiel, giật mình chỉ tay về một bên.
“Phòng khách nhỏ đó hẳn phải còn trống.”
Họ vội vã đến phòng khách nhỏ, và khi mở cửa, Wolflake thấy một không gian yên ắng, tách biệt, cách xa tiếng ồn bên ngoài. Anh đẩy Raphiel vào trong và khóa cửa sau lưng họ lại. Sau ngay khi kéo rèm vào, anh kéo Raphiel bối rối lại gần, ép cậu vào tường.
Giữa mùi mỹ phẩm thơm phức, Wolflake hít vào mùi hương ngọt ngào từ người Raphiel khi anh đẩy đầu gối vào giữa đôi chân mảnh mai giấu dưới làn váy. Một tay vuốt ve phần lưng trần, trong khi tay kia vội vã nhấc gấu váy lên.
Ánh mắt anh lướt xuống, tay đang chạm vào thứ gì đó mịn màng và khác với da thịt, chỉ để lộ đôi chân được bao phủ trong tất. Liếm môi, bàn tay run rẩy của anh giơ cao hơn, chạm vào dải ren và đai garter. Choáng váng và cứng đờ vì sốc, cảm thấy bộ đồ lót phức tạp đến mức nào, Wolflake nhìn lên Raphiel, người bị kẹt giữa mình và bức tường. Với đôi má ửng hồng, Raphiel lẩm bẩm điều gì đó trong hơi thở.
“T-Tất tuột rồi…”
“Em còn mặc gì nữa dưới chiếc váy này nữa?”
“Em không thể mặc gì trên eo vì váy hở lưng… A…”
Câu nói của Raphiel bị cắt ngang bởi một tiếng kêu khẽ khi tay Wolflake lướt qua đai garter và kéo mạnh chiếc quần lót ren nhỏ xuống, gần như không che được gì cả.
Với những hơi thở nặng nhọc, những ngón tay của Wolflake chạm đến giữa hai đùi mềm mại của Raphiel. Khi ngón trỏ của anh vòng quanh lối vào ướt át, Raphiel thở hổn hển, cơ thể anh ta căng cứng. Ngay sau đó, chất lỏng trơn trượt bắt đầu chảy ra, và Wolflake đưa hai ngón tay vào cùng một lúc. Bên trong, nó vẫn ấm và chặt.
“Chúng ta sẽ làm ở đây sao?”
“Chúng ta không có nhiều thời gian, cho thứ lỗi cho ta trước nếu ta không thể nhẹ nhàng.”
Nói xong, Wolflake nhanh chóng giải phóng thứ đang sưng tấy đau đớn của mình. Cảnh tượng đó ẩn dưới váy, không thể nhìn thấy, nhưng Raphiel cảm nhận được tình trạng của chồng mình. Cậu vòng tay qua cổ Wolflake, để một chân thả lỏng để đối phương có thể dễ dàng nhấc nó lên. Không thể kiềm chế được nữa, Wolflake vội vàng đẩy vào trong Raphiel.
“Ha… Nó… quá lớn.”
“Em vẫn chưa sẵn sàng hoàn toàn đâu. Nhưng đừng lo, sẽ không bị thương đâu. Chỉ cần chịu đựng một chút thôi.”
Mặc dù rất háo hức, Wolflake vẫn chậm lại, cẩn thận không làm Raphiel bị thương. Khi anh đẩy hết cỡ vào trong, Raphiel, người đã cắn môi và nín thở, cuối cùng cũng thở hắt ra môt hơi dài, biểu cảm vô cùng gợi cảm.
Cảnh tượng Raphiel trong chiếc váy trắng tinh, môi hơi hé mở, mắt nhắm hờ và hơi thở gấp gáp thật sự kích thích. Wolflake cúi xuống, chiếm lấy đôi môi bóng loáng của Raphiel, vẫn còn lấp lánh son môi, trong một nụ hôn sâu. Lưỡi anh luồn vào bên trong khi anh bắt đầu di chuyển hông. Cánh tay của Raphiel siết chặt quanh cổ anh.
Căn phòng nhỏ tràn ngập tiếng sột soạt của chiếc váy dài, tiếng môi mút, và tiếng da thịt cọ xát vào nhau ướt át, dính nhớp.
Từ bên ngoài, có thể nghe thấy tiếng người đi lại, vì vậy họ nín thở và áp sát vào nhau, vội vã giải phóng những ham muốn bị dồn nén. Sự cấp bách ngay từ đầu khiến mồ hôi không mất nhiều thời gian để đọng lại trên trán cả hai.
Wolflake muốn hôn nhiều hơn là chỉ đôi môi của Raphiel—anh khao khát được hôn chiếc cổ thanh mảnh, đôi núm vú nhô lên vững chắc bên dưới lớp ren mỏng—nhưng anh phải kiềm chế bản thân, lo lắng rằng sẽ để lại dấu vết.
Phần điên rồ nhất là lưng của Raphiel. Xương sống của anh, lộ ra hoàn toàn đến tận xương bả vai, cám dỗ Wolflake, người đã đấu tranh với sự thôi thúc để lại dấu dọc theo đó. Ham muốn bị kìm nén bùng nổ thành những chuyển động thô bạo, và Raphiel, gần như bị nhấc khỏi mặt đất, bám chặt vào Wolflake, thở hổn hển. Khi họ gần lên đỉnh, Raphiel không thể kìm được nữa, phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ, khàn khàn.
“Aaa… Không thể… Em không thể được nữa! Ư… nhanh lên, a!”
“Chỉ một chút nữa thôi, hãy kiên trì một chút.”
Wolflake thì thầm bằng giọng trầm, căng thẳng vào tai Raphiel. Raphiel rùng mình, bên trong co thắt mạnh, khiến Wolflake lẩm bẩm một lời nguyền nhẹ nhàng trong hơi thở của mình.
“Linus… a, Linus, em… em sẽ… A…”
Khi đạt cực khoái, cơ thể Raphiel run rẩy dữ dội, đầu ngửa ra sau. Tường trong co giật xung quanh Wolflake, đưa anh đến với sự giải thoát của chính mình.
Wolflake, thở ra thật sâu, trút ham muốn nóng bỏng của mình vào trong Raphiel, sau đó nghỉ một chút, vẫn thở hổn hển. Anh vùi mặt vào vai vợ, hít vào mùi hương ngọt ngào từ làn da của Raphiel. Anh dùng ngón tay cái chọc nhẹ núm vú vẫn còn nhô cao của Raphiel, nhô lên và hạ xuống theo mỗi hơi thở nặng nhọc.
“Làm ơn đừng trêu em ở đó. Ngài sẽ để lại dấu vết trước khi em kịp thay đồ.”
Raphiel thì thầm ngại ngùng. Hôn lên má Raphiel, Wolflake hạ tay xuống nhẹ nhàng nâng bụng cậu. Mặc dù đã ăn rất nhiều, nhưng bụng cậu dường như không bao giờ lộ ra. Anh thậm chí không thể tưởng tượng được Raphiel sẽ cần ăn thêm bao nhiêu nữa trước khi bụng to ra.
Luồn tay vào dưới váy, Wolflake nắm lấy dương vật nhỏ bé vẫn khôngg mềm xuống của Raphiel.
“Mmhm…”
Raphiel ngay lập tức rên khẽ, vùi mặt vào hõm cổ Wolflake, thân thể lại căng cứng. Vì Raphiel không lên tiếng phản đối, nên có vẻ như đang tận hưởng, và Wolflake không có ý định để cơ hội này vuột mất.
Khi họ tách ra, Raphiel, vẫn còn chìm đắm trong dư âm của cực khoái, hơi mơ màng nhìn lên Wolflake, như thể đang khao khát nhiều hơn nữa. Wolflake cố kìm nén thôi thúc muốn ôm và hôn cậu lần nữa, thay vào đó là quỳ xuống. Anh cuộn chiếc váy đẹp nhưng cồng kềnh lên và đưa cho Raphiel.
Phần thân dưới của Raphiel, giờ đã lộ hoàn toàn và vẫn còn trơn trượt, đang được phô bày. Cậu khép chân lại, chỉ mặc mỗi đai garter và tất, và đẩy vai Wolflake ra bằng một tay, lẩm bẩm, “Đừng nhìn.” Chiếc quần lót ren treo lủng lẳng trên một đầu gối rơi xuống mắt cá chân thanh mảnh, được tô điểm bằng đôi giày xinh xắn. Wolflake cảm thấy mình đang chết dần chết mòn bên trong.
Dù Raphiel có ngượng ngùng hay không thì cũng không có bất kỳ lý do thực sự nào để ngăn cản Wolflake ngừng chiêm ngưỡng những phần riêng tư của vợ mình. Trên thực tế, điều đó chỉ khiến anh táo bạo nhiều hơn. Wolflake cúi xuống và liếm dương vật vẫn cương cứng của Raphiel. Lúc này, bàn tay đẩy vai chuyển sang nắm lấy quần áo, như thể đang cào cấu anh.
“Hng!”
Gót chân của Raphiel nhấc lên khỏi sàn, đôi đùi mềm mại run nhẹ. Wolflake, chắc chắn Raphiel không thể khép chân lại, tách chúng ra bằng cả hai tay và ngậm lấy dương vật nhỏ nhắn, đáng yêu vào miệng. Sức mạnh trong tay Raphiel yếu đi, và đôi tay run run với tới đầu Wolflake, toàn bộ cơ thể cũng không ngừng run.
“A … nngh!”
Khi Raphiel tiếp tục rên khẽ, Wolflake thưởng thức phần thịt mềm mại trong miệng mình, liếm và mút một cách rõ ràng. Trước đây anh chưa bao giờ làm điều gì như thế này với một Omega khác.
Thành thật mà nói, anh luôn thấy hành động này có phần không thoải mái, ngay cả khi với Omega. Nhưng Raphiel thì khác. Mặc dù họ đã quan hệ nhiều lần, Raphiel luôn có vẻ quá xấu hổ khi Wolflake cố chạm vào vùng dưới của mình, che chắn bản thân một cách ngại nghịu và ngăn cản mọi hành động tiếp theo.
“A! Dừng lại! A, không!”
Quyết tâm tận hưởng trọn vẹn cơ hội này, Wolflake ấn mạnh lưỡi vào vòm miệng, mút một cách háo hức. Tiếng rên rỉ nhẹ của Raphiel nhanh chóng chuyển thành tiếng thở hổn hển và sau đó là tiếng kêu khẩn thiết.
“Dừng lại!”
Khi giọng nói của Raphiel bắt đầu cao vút lên, Wolflake tự hỏi mình làm quá mức không và thả cậu ra ngay khi một chất lỏng ấm áp phun ra từ thứ giờ đã ửng hồng.
“Ô ô.”
Thật không may, nó bắn trúng mắt Wolflake, khiến anh chớp mắt và quay mặt đi, tay che một bên mắt. Raphiel ngã gục xuống đất, chân mềm nhũn, thở dốc, nước mắt trào ra. Ngay khi định nói gì đó, cậu ngước lên vì sốc, mặt tái mét.
“Nó bay vào mắ. Ta có thể dùng thứ gì đó để lau không?”
Wolflake hỏi, lấy một tay che mắt. Raphiel, lúc này đang đỏ bừng bừng, không thốt nên lời, và thật nhanh lấy cả hai tay che mặt.
“Em-em không biết!”
Raphiel rên lên và chạy đi.
Cô dâu của anh, chạy trốn trong một cơn lốc váy, chỉ để lại chiếc quần lót ren mềm mại. Wolflake không thể làm gì khác ngoài việc nhặt nó lên.
Sau khi kéo một chiếc khăn trải bàn và đổ nước từ một chiếc bình để lau sơ qua mặt và mắt, Wolflake bước ra ngoài, nhưng không thấy Raphiel đâu cả. Phải đến khi tiệc cưới bắt đầu, Raphiel, miễn cưỡng bị mẹ kéo ra ngoài, mới xuất hiện bên cạnh Wolflake. Bị mẹ thúc giục, Raphiel ngồi xuống bên cạnh Wolflake, rõ ràng là không thoải mái.
“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với thằng bé. Còn khách ở đây, vậy nên hãy cười lên nào. Có chuyện gì với cô dâu mới cưới này thế? Và son môi bị lem hết rồi kìa.”
Nữ Tử tước thấm môi Raphiel bằng khăn ăn. Sau đó, nhận ra mắt Wolflake hơi đỏ, bà thắc mắc.
“Mắt anh bị sao thế?”
“Có bụi bay vào, và con đã chà quá mạnh.”
Nữ Tử tước vuốt phẳng váy của Raphiel khi cậu cố ngẩng đầu lên, rồi quay lại chỗ ngồi của mình. Khi lời chúc mừng sắp bắt đầu, Wolflake trượt chiếc quần lót ren mình đã nhặt lại vào tay Raphiel, giờ đang đặt trên đùi.
“Em đã làm rơi cái này.”
Khuôn mặt nhợt nhạt của Raphiel lại ửng đỏ, cậu dữ tợn trừng Wolflake. Quá xấu hổ, môi cậu run rẩy, và Wolflake, không thể cưỡng lại, đã đặt một nụ hôn lên nó.
Đám đông bùng nổ trong tiếng reo hò và vỗ tay.
(Hết chương 8)