Đến giờ ăn trưa, cậu bảo các thành viên trong nhóm xuống căng tin trước và tự mình lên sân thượng. Nắng trưa ấm áp như mùa xuân, gió mát thổi qua. Cậu đứng tựa vào lan can và mở hộp bánh Pepero. Lấy ra từng thanh kẹo rồi cho vào miệng.
Hoa anh đào màu hồng nở rộ dọc con đường chính, nóc ô tô dừng trước tín hiệu đèn giao thông rực rỡ sắc màu. Cậu thầm nghĩ khung cảnh có rất nhiều màu sắc khác nhau, nhưng có lẽ đó là vì đang là mùa đông. Một chiếc ô tô thể thao màu đỏ và một chiếc taxi màu cam đỗ cạnh một cây hoa màu hồng. Nắng ấm phủ trên sống mũi. Rồi một giọng nói vang lên sau lưng.
“Cậu học cách hút thuốc à?”
Cậu ngạc nhiên đến mức tay đang đặt trên lan can giật ra. Vội quay lại với miếng pepero trong miệng và nhìn thấy Trưởng nhóm Han đang đứng đó.
“Nhưng cậu thực sự không thể ăn đồ ngọt như đồ ăn cơm trưa được.”
“… Chỉ hít thở không khí trong lành trước bữa trưa… Tôi sẽ xuống ăn ngay bây giờ.”
“Đợi chút.”
Anh nói đơn giản. Khi cậu chuẩn bị đi qua, anh ta lại đè lưng cậu lại lan can.
Trưởng nhóm Han châm điếu thuốc, tựa người vào cạnh cậu. Nhớ lại lần cuối cùng họ cùng nhau lên sân thượng này, cậu chỉ dám nhìn xuống sàn. Chắc hẳn lúc đó trời rất lạnh nhưng thời tiết đã ấm lên trước khi kịp nhận ra. Hôm nay thậm chí còn không phải mặc áo khoác.
Trong lúc Trưởng nhóm Han hút thuốc, cậu đã ăn hết cả hộp Pepero. Rồi xé đáy chiếc hộp rỗng, gấp phẳng nó lại và chờ đợi. Trưởng nhóm Han nãy giờ vẫn im lặng dập tắt điếu thuốc, giọng khô khan nói.
“Hôm nay cậu hãy về nhà trước.”
“… Anh sẽ đi đâu?”
“Nó không nằm trong chương trình nhưng cuối cùng tôi lại đi theo đến một địa điểm giải trí vô bổ. Lúc này… Mọi người làm gì có ý kiến khác? Họ đã tự lấy não của mình ra rồi.”
Một sự khó chịu ngột ngạt lộ ra ở cuối lời nói của anh ta. Trưởng nhóm Han vừa nâng thẳng người khỏi lan can nói thêm.
“Tôi sẽ nhắn tin cho cậu mật khẩu cửa trước.”
“Vậy thì tôi cũng vậy.”
Cậu muộn màng nhớ ra một chuyện.
“Hôm nay tôi cũng sẽ về nhà. Trưởng nhóm không cần….”
“Nhà nào cơ?”
Anh hỏi một cách thản nhiên.
“… Nhà tôi.”
Trưởng nhóm Han lấy điện thoại ra mà không trả lời. Sau khi chạm vào màn hình vài lần, điện thoại trong túi cậu rung lên. Mật mã gồm mười chữ số sẽ được gửi vào hộp thư đến. Cậu có thể đoán mà không cần nhìn.
“Nếu không vào từ bãi đậu xe thì lối vào ở phía bên kia. Đừng ngại mà đi vào thẳng nhà.”
“Trưởng nhóm….”
“Hãy thuyết phục tôi tại sao cậu phải về nhà.”
“… Không phải chuyện khẩn cấp gì, nhưng để trống quá lâu nên tôi nghĩ mình sẽ phải dọn dẹp nó… Tôi cần đi lấy vài thứ….”
Anh ta bình thản đón nhận ánh mắt của cậu. Đó là một khuôn mặt mà dù có hỏi cậu cũng không thể hiểu được.
Cậu ngoảnh mặt đi trước. Trưởng nhóm Han nói thẳng.
“Dù có hay không có tôi, nơi Lee Seo-dan nên đến sau khi rời chỗ làm là nhà tôi. Đừng nghĩ đến việc đi đâu hay về nhà mà không hỏi tôi.”
“… Trưởng nhóm.”
“Đừng đi lang thang đâu khác và về thẳng nhà đi.”
Nói xong anh quay người lại. Cậu ngơ ngác đứng nhìn theo tấm lưng đối phương băng qua mái nhà và biến mất sau cánh cửa.
***
Trợ lý Park ra về lúc hơn nửa đêm một chút. Trưởng nhóm cũng không ở công ty. Cậu đắn đo một lúc xem nên ghé qua nhà hay về nhà anh ta, nhưng cuối cùng, như một con thú được thuần hóa, cậu bắt taxi ngoài công ty.
Khi cố gắng đi vào bằng cửa trước chứ không phải từ bãi đậu xe, cậu phải đi lang thang một lúc vì lối vào rất khó tìm, như anh ta đã nói. Cậu đi lên thang máy và đứng trước một cánh cửa quen thuộc. Khi chạm tay vào bàn phím, bảng số màu xanh xuất hiện.
Dù là trường hợp ngoài ý muốn, nhưng anh ta nói cho cậu mật khẩu là định làm gì? Cậu đã nhìn đi nhìn lại nội dung tin nhắn vài lần trên đường về nhà và có thể bấm mười con số mà không nhầm lẫn. Nhưng không chắc liệu mình có thể quên được nó hay không, ngay cả khi anh bảo cậu hãy quên nó đi.
Sau một tiếng click, âm thanh khô khan của ổ khóa được mở khóa. Anh ta kéo tay cầm và cánh cổng pháo đài mở ra một cách dễ dàng.
Ngôi nhà không có Trưởng nhóm Han trông rộng hơn sáng nay, chìm trong bóng tối mát lạnh. Cậu cởi giày, xếp gọn gàng ngoài hiên rồi bật đèn. Đặt túi xuống và cởi áo khoác ngoài.
Lòng hồi hộp lạ lùng, không thể bình tĩnh lại được. Ánh mắt lang thang chạm tới chiếc áo sơ mi được gấp đặt trên tủ trước cửa.
“… … .”
Sau khi nhìn chằm chằm vào nó, cuối cùng cậu cũng cởi cà vạt và từ từ cởi nút áo. Cởi khóa quần, lưỡng lự rồi để quần lót lại. Cậu nhanh chóng trùm chiếc áo sơ mi trắng lên trên làn da trần mát lạnh. Cậu thích cảm giác bề vải chạm vào da. Lúc này mới cảm thấy thoải mái khi gấu áo nhẹ nhàng cọ vào đùi.
Thói quen là một điều đáng sợ. Lẩm bẩm một chút và ngồi xuống tay vịn của ghế sofa. Cậu không thể tưởng tượng được chỉ sau vài ngày đã quen thuộc với việc cởi quần áo ngay trước cửa. Anh ta sẽ cười nếu nhìn thấy cậu bây giờ.
Cậu cứ mặc một áo sơ mi và chân trần đi dạo quanh nhà. Mở tủ lạnh, những nguyên liệu bên trong đều là những thứ cậu không đủ tự tin để xử lý được. Đậu phụ, giá đỗ và dưa chuột. Bề mặt của quả ớt chuông xanh nhẵn nhụi, sờ vào có cảm giác rất dễ chịu. Có táo, nhưng khả năng cắt gọt trái cây dường như không giúp ích được gì. Không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đặt mọi thứ trở lại vị trí ban đầu.
Cũng nhìn thấy những chiếc đĩa, cốc đã dùng buổi sáng trên giá phơi bát đĩa nên cậu lấy từng cái một ra và đặt vào tủ bát. Khi liếc nhìn các nút bấm trên nồi cơm điện, thầm nghĩ mình có thể làm cho nó hoạt động được, nhưng chỉ có cơm thì có ích gì? Cuối cùng, cậu bỏ cuộc và ngồi bệt xuống ghế.
Cậu đã sống một mình từ khi học trung học và dường như quãng thời gian đó đều bị lãng phí. Lẽ ra phải học nấu ít nhất một món súp giải rượu đơn giản. tự hỏi điều gì sẽ xảy ra nếu dùng giá đỗ, nhưng anh ta không phải là loại người sẽ chu đáo ăn một thứ gì đó một cách im lặng, ngay cả khi nó không ngon. Cậu không muốn nghe những lời cay đắng bên bàn ăn vào buổi sáng.
Rồi cậu ngồi dậy và đứng lên. Mặc lại quần, dưới áo sơ mi, lấy áo khoác và ví. Nhanh chóng đi giày.
Bên ngoài, trời đang mưa phùn. Cậu đi thẳng, thậm chí còn không đắn đo lâu về nhà hàng 24 giờ đã nhìn thấy ngay lúc trên taxi. Sau khi đi bộ một lúc, cậu thấy mình đang ở trên một con phố chính rợp bóng cây anh đào, nhưng các cửa hàng đều đóng cửa tối om. Chiếc đồng hồ treo tường huỳnh quang nhấp nháy qua kính cửa hàng điện thoại. Những giọt mưa từ mái hiên rơi xuống đầu.
Cuối cùng, cậu dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi có đèn chiếu sáng. Lấy súp sách ăn liền, hai bao thuốc lá và thuốc chữa say rồi đặt chúng lên quầy.
“Cái này tốt hơn cái kia ạ.”
Nhìn những món đồ cậu đã chọn, người làm bán thời gian mời chào. Vừa buồn ngủ vừa đang đi loanh quanh trước quầy, mắt cậu trở nên đỏ hoe.
“Vậy cho tôi cái đó đi. …Ồ, và cả cái này nữa.”
Trong tủ trưng bày bên cạnh quầy là cây kem hôm nọ vừa mua. Cậu lấy chiếc màu hồng ra, cầm lên rồi đóng tủ lại. Nhận túi nhựa và biên lai tại quầy. Bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi, âm thanh ở cửa vang lên trong lưng.
Trên đường về, cậu cho một cây kem vào miệng. Cánh hoa rơi rải rác khắp vỉa hè dưới cơn mưa dày đặc. Lần này cậu không còn bị lạc ở lối vào khu nhà nữa. Nhất thời sửng sốt khi nhận ra mình không mang theo điện thoại, nhưng dãy số 10 chữ số cậu ấn vào trí nhớ là chính xác.
Bao thuốc lá và thuốc giải rượu được đặt cạnh nhau trên bàn như đồ chơi. Cậu lên lầu vào phòng tắm, gội đầu, sấy tóc rồi leo lên giường. Chiếc giường rộng hơn trong trí nhớ. Lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng cậu cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ chiếc gối ôm vào lòng.
Mở mắt. Tưởng đó là mơ nhưng không phải. Nín thở lắng nghe, cậu nghe thấy tiếng động xào xạc yếu ớt ở tầng dưới. Một ánh sáng yếu ớt lọt vào qua cánh cửa đang mở.
Lần mò kéo vạt áo sơ mi đã bị co lên đến thắt lưng, quấn chăn qua vai rồi đứng dậy khỏi giường. Khi bước đến cánh cửa đang mở, cậu vấp phải tấm trải giường và suýt ngã.
Rón rén bước qua ngưỡng cửa lạnh lẽo và cẩn thận nhìn ra ngoài, và thấy anh ta ở đó. Người đàn ông cao lớn đứng dưới ngọn đèn bàn mờ ảo. Bàn tay thò ra từ tay áo khoác màu đen, hất đổ bao thuốc lá. Chai thuốc giải rượu nao lăn tròn. Anh ta chộp lấy cái chai trước khi nó rơi xuống sàn và đặt nó lên trên bao thuốc lá. Tay cậu giữ chặt cửa và không phát ra tiếng nào.
Anh thô bạo duỗi tay ra và tắt đèn. Còn cậu bắt đầu chậm rãi leo từng bậc thang. Mùi rượu, mùi nước hương. Một cơn gió lạnh dường như xuyên qua gấu áo làm vai cậu khẽ run. Tim đập rộn ràng khi anh ta đến gần hơn. Cậu mở miệng, nhưng không có tiếng nào phát ra. Có một luồng ánh sáng trắng lung linh chiếu vào phòng khách.
“… … .”
Mãi đến khi leo lên cầu thang, anh ta mới tìm thấy cậu. Khuôn mặt vô cảm khựng lại. Lông mày từ từ nhíu lại, đôi môi mím chặt hơi hé ra. Anh ta dán mắt vào cậu và lặng lẽ thở ra.
“Cậu đang làm gì ở đó vậy?”
Khoảng cách càng thu hẹp, mùi rượu càng đậm. Khi mùi rượu ngọt ngào ập đến, sự mong chờ gặp phải nỗi sợ hãi khiến đầu ngón tay tê dại. Cậu do dự và lùi lại khi anh đẩy mở cửa.
“Tôi làm cậu tỉnh giấc à?”
“Không, chỉ là-”
Đột nhiên, một bóng đen nghiêng về phía cậu. Không có thời gian để hét lên. Cả cơ thể đều được ôm chặt.
“Trưởng nhóm -.”
“Điều đó không lạ sao?”
Cậu vừa lùi lại một bước thì một thân hình nặng nề kéo theo. Đối phương nặng nề tựa cằm lên đầu cậu và lẩm bẩm.
“… Rõ ràng, ngay cả lúc này, tôi vẫn cảm thấy mình như một kẻ ăn xin.”
” Trưởng nhóm, tôi hơi-”
Nhấc chiếc chăn đang kéo lê ngón chân lên như muốn rũ nó ra. Vừa mới kiễng chân lên, cậu đã mất thăng bằng và ngã về phía sau. Hầu như không thể vặn người trong không trung và lưng đập vào giường. Sau đó, một vật nặng lớn đổ sập đè lên người.
“… Trưởng nhóm.”
“… … .”
“…Trưởng nhóm… Chỉ một chút thôi, vì anh nặng quá…”
Một cái đầu nặng trĩu tựa vào vai. Một hơi thở ấm áp phả vào gáy. Mùi hương cơ thể nồng nặc hòa lẫn với mùi rượu thấm vào mũi cậu.
Cậu hít sâu vài lần và bình tĩnh lại tâm trí đang xao lãng của mình. Vò nát tấm chăn rối và cố gắng trườn ra khỏi người kia. Cả người anh ta, bao phủ toàn bộ thân thể cậu, nặng như một khối sắt. Một chân cậu bị đè dưới đùi cứng rẵn và không thể động đậy.
Sau khi vật lộn trong im lặng, cuối cùng cậu cũng mệt mỏi và thả lỏng người ra. Cậu ngước nhìn lên qua vai thấy ánh sáng màu xanh lung linh trên trần nhà.
“… Lee Seo-dan.”
Lúc này, tựa hồ đang ngủ say, cậu chậm rãi thì thầm vào tai anh ta.
“Trưởng nhóm, còn quần áo-.”
“Tại sao cậu Lee Seo-dan lại ở đây?”
Những ngón tay từ từ mò mẫm xuống vai và siết chặt cổ tay cậu như để muốn lại vết bầm tím. Những nhịp đập thô bạo xuyên qua ngực trồng lại không phải của cậu. Nhắm mắt lại và lặng lẽ thở ra. Khi cơn đau ở cổ tay dịu đi, cậu trả lời bằng giọng bình tĩnh.
“Trưởng nhóm bảo tôi ở lại.”
“… Tôi biết.”
Đôi mắt hiện rõ trong bóng tối. Đôi mắt say khướt và buồn ngủ không còn vẻ thong thả thường ngày. Anh ta chậm rãi nói xong, nhìn chằm chằm vào cậu như thể sắp xé nát cậu ra.
“Ừ, tôi đã làm thế.”
Cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cậu. Từng chút một, cơ thể đang quấn chặt quanh cậu dần dần thả lỏng. Một hơi thở ấm áp phả vào gáy. Cậu vẫn không thể nhúc nhích.
Nhắm mắt lại và chờ đợi. Không thấy nhúc nhích, cậu mới do dự đưa tay ra ôm lấy lưng đối phương. Khi đã quen, sức nặng đè lên người không còn khó chịu nữa. Mí mắt tự nhiên trở nên nặng trĩu. Nghĩ lại thì cậu không có nhiều thời gian để ngủ sau khi ở nhà anh ta, nhưng cậu chưa bao giờ cảm thấy phiền muộn vì quên mang theo thuốc ngủ.
(Hết chương 10)