***
“Lee Seo-dan.”
Anh ấy ở đó ngay cả trong giấc mơ của cậu, và có giọng nói của anh ấy gọi tên cậu.
“Từ từ dậy đi. Giờ ăn trưa rồi."
Vì thế khi mở mắt ra, cậu không thể phân biệt được gương mặt rõ ràng mà cậu nhìn thấy là mơ hay thực. Căn phòng thật sáng sủa. Khi cậu đang bất động, một ngón tay dài thò ra, chạm vào cằm cậu lắc nhẹ.
"Em cần tỉnh lại đi."
“… Ôi….”
Đầu ong lên. Khi cậu cau mày, như thể nhận ra, anh ấy nhấc cậu lên và đặt một chiếc cốc lạnh vào tay.
“Uống đi, không được thì uống thuốc. Không có thuốc giải rượu nhưng có thuốc đau đầu”.
Nước trong và lạnh. Thật quen thuộc. Cậu uống hết nước và nhớ tới bữa tối anh đã chuẩn bị cho mình ngày hôm qua. Sau đó, cậu trở nên phấn khích sau hai ly rượu, và bây giờ phải vắt óc nghĩ lại những việc mình đã làm từng thứ một. Thật may là cậu đã không nôn đồ ăn anh ấy chuẩn bị cho mình ra.
“…Trưởng nhóm.”
Có một nụ cười trong mắt anh ấy khi nhìn biểu cảm của cậu.
“Em chỉ biết làm thế thôi. Đứng dậy, tắm rửa và ra ngoài ăn sáng đi.”
Cậu nhìn theo bóng lưng đó khi anh ấy biến mất qua cánh cửa đang mở, rồi quay đầu lại. Bầu trời và biển ngoài cửa sổ cũng có một màu xanh lam tương tự, và mặt trời đã lên đến giữa trời rồi.
Cậu mở cửa, đập vào mắt là một bãi biển đầy cát. Gốc cây cọ gần tới mức có thể nắm được.
Sau khi tắm rửa xong, cửa kính dẫn ra phòng khách đã mở toang ra. Trên bàn có sandwich và salad. Trưởng nhóm Han đang đứng trong bếp đổ đá vào chiếc cốc cao quay sang cậu.
“Em cũng thay quần áo à?”
"… Vâng. Em nghĩ sẽ rất tuyệt nếu ăn rồi đi dạo….”
“Bởi vì tối qua chúng ta không thể đi chơi được.”
Anh trả lời như đồng ý với cậu. Giọng nói nghe thật nghiêm túc, nếu không có nụ cười nơi khóe miệng, cậu cũng không biết mình đang bị trêu chọc. Cậu không đáp mà ngồi xuống ghế sofa nhìn ra biển. Trưởng nhóm Han bưng một bình thủy tinh đựng chất lỏng màu và hồng trái cây rồi đẩy đĩa đồ ăn ra trước mặt cậu.
“Ngay cả khi em cảm thấy không khỏe, hãy ăn một ít. Em nên lửng bụng lại để không bị say xe ”.
"… Vâng."
Nghĩ lại thì hôm nay họ phải lên máy bay. Cậu ước gì hôm qua mình ngủ ít hơn và đi dạo với anh ấy hoặc nằm đó trò chuyện.
Cậu cầm một chiếc bánh sandwich cắt thành những hình tam giác xinh xắn và từ từ nhét vào miệng. Bánh, khoai tây và rau bina bên trong thật mềm.
“Hôm qua em còn không thể giúp anh dọn dẹp… Em xin lỗi.”
Cậu cảm thấy áy náy vì từ hôm qua đã không làm gì cả và chỉ biết ăn no đồ ăn anh ấy làm. Trưởng nhóm Han trả lời bằng cách rót nước trái cây vào cốc của cậu.
“Khi chuyển đến, Lee Seo-dan sẽ lo những việc như giặt giũ đi. Hôm qua anh thấy em còn không rửa được bát.”
“… … .”
Cậu ngừng nhai một lúc. Trên nền biển, người đàn ông mặc sơ mi trắng mỉm cười vui vẻ, đẹp tựa như một bức tranh.
“Chúng ta sẽ bay về vào tối thứ Hai, vì vậy hãy ghé qua nhà Lee Seo-dan sau giờ làm việc vào thứ Ba và mang theo một số đồ dùng đơn giản. Hãy liên hệ với chủ nhà của em ngay hôm nay để tìm người thuê nhà mới. Cuối tuần này hãy chuyển nốt số hành lý còn lại.”
“… … .”
“Mà không, hãy bỏ lại mọi thứ lại đi. Đặc biệt là những thứ như đồ nội thất. Sau này nếu cần, có thể mua cái mới”.
Cậu nuốt phần còn lại của chiếc bánh, nhấp một ngụm nước trái cây và thận trọng mở miệng.
“Cuối tuần này thì nhanh quá-.”
"Không thể."
Vẫn mỉm cười, đối phương ngắt lời cậu.
“Về vấn đề này, anh sẽ không nghe thêm bất kỳ lời phản đối nào nữa đâu.”
Đó là một khuôn mặt quen thuộc. Đây là những thời điểm cấp trên trong phòng họp và chủ nhân khi chơi đùa trùng nhau, cùng một giọng điệu và biểu cảm đó. Nếu từ đây cậu phản đối thêm nữa thì rất có thể bị người này đánh bại bằng lời nói hoặc bị đánh đòn.
Cuối cùng cậu cũng ngậm miệng lại. Với tay lấy một chiếc sandwich khác và bắt đầu ăn.
“Chuyến bay của chúng ta khởi hành lúc mấy giờ ạ?”
Khi đã no, cậu hỏi anh ấy. Trưởng nhóm Han kiểm tra đồng hồ trên cổ tay và trả lời.
“Chuyến bay lúc 17:50 nên anh nghĩ khoảng một tiếng rưỡi chúng ta có thể khởi hành.”
"… Một tiếng rưỡi?"
Nhanh hơn cậu nghĩ. Vì là chuyến bay tối nên cậu nghĩ họ còn có cả buổi chiều, nhưng cậu quên mất thời gian làm thủ tục ở sân bay sẽ mất bao lâu. Anh ấy liếc cậu, như thể nhìn rõ sự hối tiếc hiện rõ trên nét mặt cậu.
“Lễ Chuseok này, hãy thong thả đi du lịch nhé.”
"… Vâng ạ."
"Và… ."
Sau khi uống nốt nước trong cốc, anh ấy im lặng một lúc mới mở miệng.
“Đây không phải là một chuyện mà anh muốn nói ra bây giờ. Sau khi rời công ty vào năm tới, trước khi bắt đầu công ty mới… Hay chúng ta cùng nghỉ sáu tháng nhé?”
"… Dạ?"
“Trong tương lai, Lee Seo-dan và anh sẽ có ít cơ hội nghỉ ngơi hơn. Khi công ty bước vào hoạt động, chúng ta sẽ rất bận rộn trong một thời gian tương đối dài. Anh nghĩ tốt hơn là nên nghỉ một thời gian trước đó.”
Ngay cả anh ấy, người thốt ra câu đó, dường như cũng không quen. Thật khó tin rằng đây là lời nói của người đàn ông từng làm việc như điên đến mức bị gọi là kẻ tham công tiếc việc. Cậu chớp chớp mắt và hỏi lại.
“Trước khi bắt đầu công ty mới… Giống như một giai đoạn chuẩn bị ạ?”
"Cũng có thể nói vậy."
"… Nhưng… ."
“Không làm gì đặc biệt cả, anh sẽ ở nhà với Lee Seo-dan và đi những chuyến du lịch dài ngày. Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể dành cả ngày cùng nhau. Lee Seo-dan có thể sống thử ở một nước mà em thích trong vài tháng.”
Khi cậu không tìm được câu trả lời phù hợp, anh ấy bổ sung.
“Tất nhiên là anh cần phải chuẩn bị và Lee Seo-dan sẽ không thể bỏ dở việc học hỏi được. Đôi khi sẽ có một chuyến đi nghiên cứu thị trường. Nhưng về cơ bản, hãy coi đó là khoảng thời gian nghỉ ngơi và nạp lại năng lượng. Em không thích à?”
“… Không, tất nhiên là em thích rồi…”
Có thể hoàn toàn ở bên người yêu của mình trong sáu tháng, và có những khoảng thời gian nhàn nhã bên nhau vào ban ngày vào các ngày trong tuần, ý nghĩ đó khiến cậu không nói nên lời. Anh ấy chỉ gật đầu, miệng đeo một nụ cười nhẹ và bắt đầu dọn bàn.
“Trợ lý Kim đảm bảo với anh rằng sớm hay muộn gì, cô ấy cũng sẽ dạy Lee Seo-dan ích lợi của việc nghỉ ngơi.”
"… A."
“Em không biết nghỉ ngơi có cái hay của nó phải không, nhưng nếu có thì hãy học hỏi từ anh”.
Cậu nghi ngờ không biết đối phương có phải sẽ là giáo viên phù hợp hay không, nhưng cậu vẫn lịch sự gật đầu. Sau khi dùng mu bàn tay vuốt nhẹ má cậu, anh ấy đặt khay lên bồn rửa bát và bắt đầu dọn dẹp.
“Em bôi kem chống nắng đi.”
Khi cậu cầm bình thủy tinh và ly thủy tinh của mình vào, anh ấy nhận lấy và đặt chúng vào bồn rửa.
“Vào phòng tắm đi. Hãy bôi nó lên chân và mang theo một chiếc mũ.”
"Vâng."
Cậu định đòi rửa bát nhưng sợ lại bị trêu chọc nên liền đi vào phòng tắm. Cậu tìm thấy tuýp kem chống nắng của anh ấy mà bản thân đã bôi hôm trước, bóp một ít vào lòng bàn tay rồi thoa lên mặt trong khi nhìn vào gương. Kem được thoa lên cả hai má và trán. Chất kem trắng mịn nhanh chóng tan ra và thẩm thấu vào da, tỏa ra mùi hương sảng khoái, dễ chịu.
“Trưởng nhóm, cái này….”
Khi cậu cố gọi nhưng anh ấy không nghe thấy vì tiếng nước, cậu bước ra khỏi phòng tắm với tuýt kem đã đậy nắp lại.
Trưởng nhóm Han tắt vòi nước rồi quay người lại. Căn bếp gọn gang, bát đĩa đã được rửa sạch. Cậu vừa nói vừa đưa tuýt kem ra.
“Em nghĩ sẽ thật lãng phí nếu bôi lên chân vì không còn nhiều nữa.”
"Nó không đáng gì mà."
Anh ấy trả lời và nắm lấy cổ tay cậu bằng bàn tay to lớn của mình. Kem chống nắng bị đoạt mất và cậu được đặt ngồi xuống ghế sofa cứng. Trưởng nhóm Han dùng đầu ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên và quan sát kỹ mặt cậu.
“Em đã bôi một tí teo như hạt đậu phải không? Em sẽ cháy nắng đấy.”
"A."
Bóp kem chống nắng lên mu bàn tay, anh ấy bôi thật nhiều lên má, cằm và sống mũi của cậu. Cậu nhắm mắt lại vì khuôn mặt người kia dường như quá gần. Những đầu ngón tay cẩn thận vuốt dọc sống mũi cậu và di chuyển qua lại giữa lông mày và mí mắt.
"Đã được rồi."
Một cảm giác lạnh buốt chạm vào cổ.
"Ngồi yên đó. Trừ khi em muốn trở thành quả trứng luộc”.
Anh ấy thoa kem lên cổ, dưới tai và sau gáy cậu với động tác tương tự như khi thoa kem lên mọi bộ phận không được quần áo che phủ. Một bàn tay to lớn, ấm áp di chuyển nhẹ nhàng vừa phải trên da cậu. Theo từng hơi thở, mùi thơm ngọt của kem chống nắng và mùi hương của đối phương đang ngồi sát bên cạnh, đều bị hút vào phổi. Thân hình người kia thật gần, thật sát đầu gối và một phần đùi của cậu.
"Vâng."
“Đừng phát ra bất kỳ tiếng động kỳ lạ nào đấy.”
Đối phương nắm lấy cổ tay cậu và bôi một ít kem chống nắng lên cánh tay. Cậu mở mắt đúng lúc ngón tay anh ấy xoa vào vết lõm nhẹ ở phía bên kia khuỷu tay mình. Giọng nói khô khốc, nhưng bàn tay xoa vào phần thịt mềm bên trong cẳng tay của cậu thật đáng nghi ngờ.
“Không thể bôi tới đó được…”
“Nếu em giơ tay lên thì có thể đấy.”
Anh ấy tỉ mỉ bôi kem lên cánh tay cậu, sau đó tóm lấy chân cậu và kéo chúng vào lòng mình. Cậu vòng tay ra sau lưng để chống cho khỏi ngã. Sau khi bóp kem ra một đường giữa đầu gối và mắt cá chân của cậu, anh ấy vòng tay qua chân cậu và xoa bóp. Một ngón tay đưa lên, nhẹ nhàng xoa xoa, thọc vào quần đùi, nhẹ nhàng chạm vào bên trong đùi cậu. Cậu kìm lại tiếng kêu khi nhìn vào chiếc đỉnh đầu đang cúi của anh ấy.
"Bên kia."
Bàn chân đi tất của cậu đặt lên đùi anh ấy. Anh ấy kéo cậu và một tay cầm một tuýp kem.
“…Trưởng nhóm.”
Một cái chạm lành lạnh chạm vào đầu gối đang giơ lên của cậu. Như thể để đánh giá thành quả của mình, anh ấy lùi lại một chút. Cậu không thể nhìn rõ vì đầu của anh ấy đang cúi xuống, nhưng biểu cảm thì như lớp kem chống nắng màu trắng vẽ trên đùi mình. Anh ấy thậm chí còn liếc nhìn cậu và mỉm cười. Khóe miệng nâng lên thẳng và cân đối.
"Ngày hôm qua, Lee Seo-dan đã nói tò mò."
"Dạ?"
“Cảm tưởng của anh khi đi du lịch cùng em.”
Khi cậu ngây người nhìn mình, người kia ấn lòng bàn tay ấm áp của mình lên đầu gối cậu. Khuôn mặt đã bôi kem chống nắng vốn đang cười nhiều nhất đã trở nên nóng bừng. Trưởng nhóm Han cười nhạt trước biểu hiện đó và bắt đầu thoa kem lên phần dưới chân cậu. Ngón cái và ngón trỏ cong lại, tạo thành một vòng rồi nắm nhẹ vào mắt cá chân cậu. Như thể đang thử, ngón tay co lại và rời đi vài lần, sau đó lực nắm trở nên mạnh hơn.
"A-."
“Lúc về, hãy thử xem chơi đùa với xích nhé.”
“… … .”
“Anh nghĩ sẽ tốt hơn nếu nó làm bằng da hoặc kim loại.”
Thật may mắn là mắt cá chân của cậu không còn bị nắm trong tay người này nữa. Cậu chậm rãi thở ra, không muốn đối phương nhận ra tim cậu đang đột ngột tăng tốc.
Trưởng nhóm Han đặt chân cậu lại dưới sàn sau khi đã thoa kem xong. Chân hơi run run và cậu suýt ngã khi đứng dậy. Với một cái tát, lòng bàn tay anh ấy đập nhẹ vào mông cậu.
"Á!"
"Mũ."
"… Vâng."
Trước khi đội mũ và đi ra ngoài, cậu cởi giày và tất, đôi giày duy nhất mang theo. Ngoài cửa, đôi chân trần của cậu bị chôn vùi trong cát. Trời nóng ngay cả đứng dưới mái hiên.
“Xuống nước một tí và đi dạo nhé.”
Anh ấy nói, đóng cửa lại và kiểm tra chốt.
Cậu ngọ nguậy ngón chân trên cát ấm. Đúng như lời anh ấy nói, bãi cát tắm giữa trưa nắng nóng đến mức không thể đặt chân lên đó lâu được. Càng về gần nước, cát càng ẩm và cứng.
Trưởng nhóm Han đi trước dừng lại ở chỗ sóng tràn qua rồi đưa tay ra sau lưng nắm lấy tay cậu. Những ngón tay rắn chắc trượt vào giữa các ngón tay cậu.
“Hãy bảo anh nếu trời quá nóng.”
"Vâng."
Rồi họ chậm rãi đi dạo. Trong khi đi theo anh ấy, cậu lấy điện thoại ra và chụp đường chân trời và bầu trời trong xanh, tay anh ấy nắm tay mình và đôi chân đẹp đẽ của đối phương trên cát. Những làn sóng xanh nhạt từ từ đến và làm ướt chân cậu. Nắng sưởi ấm vành mũ.
Không khí không nóng vì gió biển nhưng cũng không phải là thời điểm thích hợp để đi bộ lâu dưới cái nắng như thiêu như đốt.
Họ băng qua bãi cát nóng và tìm bóng mát của những cây cọ. Sau khi ngồi xuống và nghỉ ngơi một chút, họ đi bộ về nhà. Sau khi rửa đôi chân đầy cát của mình trong phòng tắm, còn bốn mươi phút nữa là khởi hành.
Cậu không ra ngoài nhiều nên cũng không có gì để mang về, chỉ cho đồ vào vali rồi để trước cửa. Thay vì dọn dẹp nhà bếp, cậu cũng đóng gói đồ đạc của người kia và chuyển vali ra. Sau đó, khi cậu kiểm tra phòng ngủ để xem có bỏ sót gì không, thì Trưởng nhóm Han lại với tay kéo rèm che cửa sổ phòng khách rộng rãi lại.
“Rèm phòng ngủ…”
Đang nói một nửa thì cậu dừng lại. Những tấm rèm trắng che kính nên không thể nhìn ra bên ngoài.
Anh ấy quay lại và liếc nhìn xuống chiếc đồng hồ cậu đã tặng trên cổ tay mình.
“Còn ba mươi phút nữa.”
"… Vâng."
"Em có muốn uống gì không?"
“… Không, không sao đâu.”
“Vậy ngồi xuống đi.”
Cậu đặt mông lên chiếc ghế sofa đơn. Tim đập có chút nhanh. Có thể nghe thấy tiếng mở tủ lạnh trong bếp. Chẳng mấy chốc, anh ấy mang một ly nước trái cây và một bát đá rồi ngồi xuống chiếc ghế sofa dài vuông góc 90 độ với cậu.
Trước khi anh ấy kịp lên tiếng, cậu ngồi xuống sàn và quỳ gối giữa hai chân đối phương. Anh ấy mỉm cười trong khi từ từ nhướng mày lên.
“Anh thấy em đã học nhanh hơn rất nhiều rồi đấy.”
Chiếc ghế sofa cứng chạm vào ngực. Cậu đưa tay tới cởi khóa quần của anh ấy và đưa mặt lại gần. Tim đập rộn ràng như một con bướm trong lồng ngực.
“Dạo này Lee Seo-dan thích mút cho anh lắm nhỉ.”
Anh ấy nhận xét, bình tĩnh quan sát.
“Đó có phải là lỗi của anh không?”
“… Không phải.”
Để tránh trả lời, cậu nhét thứ vừa lấy ra từ quần lót người này vào miệng mình. Giữa ban ngày, khi ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua tấm rèm trắng, cậu quỳ xuống, đùi cọ vào thảm, và mút lấy dương vật của đối phương. Không giống như ngày hôm qua, đó là một hành động mà cậu có thể chủ động và làm theo ý muốn của mình.
Mỗi lần đầu cậu cử động, âm thanh ướt át và tiếng thở của người kia phía trên đầu cậu càng lúc càng nóng lên. Những ngón tay rắn chắc từ từ luồn vào tóc cậu.
“Ưm, ừ… ha.”
Khi cậu hạ thấp đầu xuống, mí mắt dưới trở nên nóng rực. Cậu vô tình đưa tay xuống và chộp lấy vật thể nửa ngẩng đầu lên trong quần lót của mình. Nhổ dương vật cương cứng ra và dùng lưỡi liếm đầu khấu. Ngay cả vị tanh cũng mang lại khoái cảm. Cậu ấn môi vào quy đầu cứng ngắc, rồi lại há miệng rộng ra đón nhận cây cột. Có thể cảm nhận được cơ bụng người kia đang siết chặt dưới lớp áo sơ mi.
“Bỏ tay ra.”
Anh ấy ra lệnh với giọng thô ráp. Nghĩ rằng bàn tay đang mơn trớn bên trong quần sẽ không thể bị nhìn thấy được do bị sofa che khuất, cậu lưỡng lự rồi đưa tay ra. Cậu đặt mình lên chiếc ghế dài và tập trung liếm anh ấy. Ngay sau đó, với một tiếng rên khe khẽ, anh ấy bắn vào miệng cậu, lôi kéo đầu cậu vào và đẩy bộ phận sinh dục của mình vào cho đến khi bản thân xuất tinh xong.
“À, he….”
Dù đã đạt đến cao trào nhưng chỗ nhức nhối trên cơ thể vẫn không hề giảm bớt. Cậu không thể ngồi yên, như thể máu chảy trong huyết quản bị trộn lẫn với axit cacbonic. Anh ấy kéo cậu ra khỏi người mình và thả cậu trở lại đầu gối. Anh ấy hỏi, nhìn xuống cậu với đôi mắt ngập ý cười.
“Em có muốn hôn anh không?”
"… Vâng."
Cậu muốn hôn đối phương. Ngay cả khi không thể làm tình, cậu vẫn muốn cởi quần áo và cọ xát làn da trần với nhau.
Trưởng nhóm Han chậm rãi hỏi: “Thật sao?” và vươn tay ra sau lưng cậu. Trên bàn là cái bát anh mang ra. Có một âm thanh lạch cạch.
“Mở miệng ra.”
Một bàn tay xuất hiện trước đôi môi hé mở của cậu. Một viên đá hình vuông được giữ giữa những ngón tay chỉn chu.
“Cắn trong miệng cho đến khi nó tan chảy.”
“…Nhưng mà….”
“Anh sẽ hôn em khi nó tan chảy.”
Những ngón tay nắm chặt viên đá, đẩy nó vào cái miệng đang há hốc của cậu. Bề mặt trơn láng của viên đá ép chặt vào lưỡi.
"Hưm… !"
Rất lạnh. Tai cậu nóng bừng và khó có thể kiềm chế được vẻ mặt nhưng vẫn ngậm miệng lại ngay lập tức. Tốt nhất là kết thúc nó nhanh chóng. Làm tan chảy một viên đá dường như không khó lắm. Viên đá hình vuông bắt đầu tan chảy ngay khi chạm vào lưỡi cậu, lăn tròn trong khuôn miệng trơn tuột.
Trong lòng tràn đầy tự tin, cậu lập tức sửng sốt. Ngay cả sau khi các cạnh sắc đã tan đi, lớp băng vẫn khá cứng và lạnh. Như thể bên trong miệng cậu đang bị đóng băng, sự tự tin đã biến mất. Cậu thở ra một hơi nặng nề với đôi môi hé mở. Còn anh ấy đang vô cảm nhìn xuống cậu. Cậu nghĩ vẫn còn rất nhiều đá nhưng lạnh đến mức miệng đau nhức.
“Trưởng nhóm, anh….”
Lưỡi đông cứng và lời nói của cậu bị bóp nghẹt. Cậu đẩy viên đá lên đầu lưỡi và sốt ruột với tat bám vào đùi người kia.
"Kiên trì nào."
Anh ấy nói mà không dừng lại.
“Đừng vội vàng.”
“… Ha…ưm… .”
Đó là một ánh mắt kiên định, như thể nó sẽ đâm thủng mặt cậu. Cậu cố mím đôi môi hơi xanh của mình lại. Cái lưỡi cứng đờ lăn lăn viên đá. Cái lạnh xuyên qua phần da thịt mềm mại như những chiếc gai nhỏ. Môi cậu run lên.
“Trưởng nhóm, chuyện này….”
Phát âm bị bóp nghẹt. Cậu há hốc mồm thở hổn hển.
“Nó không tan ra nữa….”
Ngay cả khi có đá trên lưỡi, cậu cũng không cảm thấy nặng, giống như bị tê vậy. Bên trong môi cậu nhức nhối, cảm giác như bị kim đâm vào lưỡi càng trở nên tồi tệ hơn. Cậu vặn vẹo và ngước nhìn lên với đôi mắt nóng lên, mờ ảo.
“Lạnh quá… Trưởng nhóm….”
Anh ấy nhìn chăm chú cảnh cậu níu chân mình, rồi đặt lòng bàn tay lên trước môi cậu.
"Nói rõ ra đi."
“…Ô, ưm…”
Cậu không thể chịu đựng được nữa nên nhổ ra cục đá nhỏ. Viên đá đã mòn trong miệng cậu nhỏ và tròn. Anh ấy nhận xét, nhìn xuống tảng băng đang tan trong lòng bàn tay cậu trong lúc cậu chớp mắt và lau nước mắt.
“Em lại ngốc nghếch hơn rồi.”
“… … .”
“Thế này mà em cũng không thể chịu đựng được.”
Đó là sự thật. Nếu họ không hẹn hò và cậu rơi vào hoàn cảnh phải đơn phương làm theo yêu cầu của đối phương thì cậu cũng sẽ chịu đựng tất cả đá trong miệng. Viên đá còn sót lại nhanh chóng tan thành nước trong vắt trong lòng bàn tay anh ấy. Cậu ngồi im với cảm giác ớn lạnh trong miệng. Anh ấy rút khăn giấy ra lau tay, do cậu không thể làm tan băng nên dường như anh ấy không muốn hôn.
Trong khi cậu đang ngồi nhìn thì anh ấy cầm cái bát trên tay. Và nơi anh ấy bước tới không phải là nhà bếp như cậu đã nghĩ mà là ghế cạnh cửa sổ. Anh ấy ngồi trên chiếc đệm rộng nơi hôm qua cậu đã ngồi và ra hiệu cho cậu.
“Cởi quần áo ra và tới đây.”
Cậu đứng dậy và làm theo lời anh ấy. Dưới ánh nắng chói chang và cái nhìn của đối phương, cậu cởi bỏ mọi thứ trừ đôi tất. Anh ấy nắm lấy vai cậu khi cậu chuẩn bị quỳ dưới ghế.
“Hãy lên đây và nằm xuống.”
"… Như thế này-."
“Không, ngược lại.”
Mông nâng lên không khí hướng về phía đối phương. Cậu nằm sấp với một chiếc đệm dưới tay. Những ngón tay người kia chạm vào cái mông tròn trịa.
Cầm viên đá trong lòng bàn tay, anh ấy chậm rãi bóp nó vài lần. Mỗi lần anh ấy siết chặt tay, da thịt cậu trở nên trắng bệch, khi buông tay ra, nó lại đỏ bừng. Sau vài lần lặp lại, trên mông cậu lốm đốm những vết đỏ.
"A!"
Anh ấy đánh một cái khá mạnh vào một bên mông. Cơn đau râm ran khiến lưng cậu tự căng lên.
Trưởng nhóm Han nhét một chiếc đệm vào dưới eo cậu. Những ngón tay rắn chắc ôm lấy cặp mông đang chổng lên trong không trung mà không hề dùng một lực nào, thứ gì đó lành lạnh chạm vào những nếp nhăn đã sưng tấy và dần khép lại sau lần ân ái hôm qua.
"-Aaa!"
Đó là đá lạnh. Các cạnh vuông vức, cứng ép vào chỗ nhạy cảm đó. Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy tim mình nhảy lên đến tận cằm.
“Nếu em kêu thế này, nó sẽ làm đau em đó.”
Anh ấy nhắc nhở sau khi ước chừng kích thước và hình dạng của viên đá. Và đột nhiên im lặng. Cậu không thể biết âm thanh khe khẽ đó là gì, vì vậy cậu quay đầu lại và hình ảnh anh ấy phun ra viên đá hơi đang tan chảy từ trong cái miệng nóng bỏng của mình khiến đầu óc cậu phát sốt lên.
“Hòa tan phần còn lại trong lỗ đi.”
Anh ấy thản nhiên nói, môi đỏ bừng. Viên đá với các góc đã tròn chạm vào lối vào. Cậu hít một hơi thật sâu và thư giãn. Đột nhiên, ngón tay anh đè vào chỗ đang sưng và đẩy nó vào bên trong.
“Ồ!”
Giống như phản ứng chậm lại một nhịp khi chạm vào thứ gì đó nóng, cảm giác băng chạm vào bức tường bên trong sưng, nóng bỏng ập đến với cậu chậm sau một nhịp. Anh ấy ôm chặt lấy eo cậu đang vặn vẹo và bò về phía trước.
Cậu run rẩy cắm móng tay vào chiếc gối cậu đang cầm. Anh đẩy lớp băng sâu hơn bằng những ngón tay dài của mình.
“Trưởng nhóm, em, không, he, ư! Lạnh quá…”
“Hãy siết chặt và nó sẽ tan chảy.”
“A, a, em không thể, hư, hư-.”
Cậu dụi đầu xuống đệm. Anh ấy tóm lấy cậu khi cậu vùng vẫy và đặt mông cậu lên đùi mình. Khi anh ấy ấn lưng cậu xuống, cậu nhận ra không còn đường để trốn nữa. Răng va vào nhau lập cập. Một cơn ớn lạnh dường như lan khắp người.
Anh ấy im lặng nhìn xuống trong khi cậu cố đẩy hông về phía sau. Anh ấy liên tục ấn cổ tay về phía mông và dùng ngón tay cái chà xát mạnh vào cái lỗ đang rỉ nước từng giọt. Ngay cả nhiệt độ cơ thể đó cũng làm cậu thấy lạnh. Ngay cả những ngón tay thọc sâu vào như đùa giỡn đôi khi cũng cảm thấy nóng rát.
“He, he, a… Ha, ha….”
Trong cơ thể không cảm thấy gì cả. Anh ấy thọc một ngón tay dài vào trong khi cậu đang run lẩy bẩy trên đệm và ngắn gọn lên tiếng.
“Nó tan hết rồi.”
"Huh… ."
Có vẻ như vật thể lạ vẫn còn ở đó. Cậu lắc đầu. Sau đó anh ấy duỗi ngón tay ra và đẩy ngón tay của chính cậu vào lỗ.
“Ha…ha!”
“Nhìn này, không còn gì nữa.”
“Ô, không… À, à!”
Sau khi lặp lại hành động đâm rút với ngón tay cậu, anh ấy buông cổ tay cậu ra. Những ngón tay đưa xuống và lướt qua mắt cậu.
"Tại sao em lại khóc."
“Không, vì… Lạnh quá…”
“Vậy em muốn anh làm gì?”
Giọng nói và biểu cảm thật nhẹ nhàng. Nhìn lên người đàn ông giống như ma quỷ ngay cả giữa thanh thiên bạch nhật, cậu cam chịu.
“Trưởng nhóm, xin hãy làm tiếp đi…”
Cậu chú ý thấy khóe môi của anh ấy đã nhếch lên.
“Em biết anh có thể làm gì mà.”
Đôi mắt tinh nghịch. Đối phương nhìn cậu chằm chằm, hôn lên đôi mắt ướt đẫm và đặt cậu nằm sấp xuống. Một bàn tay ấm áp xoa xoa cái mông đang nâng lên vài lần rồi tách chúng ra. Ngay khi cậu cảm thấy không khí cũng tràn vào những nếp nhăn đông cứng cũng trở nên ấm nóng thì một cảm giác nong nóng, ẩm ướt chạm vào.
"Hư… !"
Cậu cố nhỏm dậy nhưng tay người kia đã giữ lấy eo cậu. Cơ thể cậu bị anh ấy kéo về phía sau và mông được nâng lên trên đùi. Ôm lấy xương chậu của cậu, anh ấy cúi đầu xuống và lại áp môi vào giữa mông cậu. Chiếc lưỡi nóng bỏng lập tức thọc vào cái hố bị đông cứng.
“A a a, thế này cũng… Trưởng nhóm, làm ơn…”
Bên trong vẫn lạnh buốt, nhưng má và tai lại đỏ bừng như sắp nổ tung. Cậu đánh mất hết sức lực và bụng rung lên.
Rèm cửa đã đóng lại nhưng trời vẫn sáng rõ. Thậm chí họ không nằm chiếc giường, mà đang trong phòng khách, trên chiếc ghế cạnh cửa sổ với những chiếc đệm êm ái và cạnh một giá sách, cậu hung phần theo anh, còn đầu thì choáng váng vì cảm giác tục tĩu.
Dù vậy, cơ thể cậu vẫn háo hức đón nhận chiếc lưỡi đang tiến vào thật sâu. Mông nhấc lên cao hơn như muốn được liếm đi hết cái lạnh. Với một âm thanh ướt át, anh ấy rút lưỡi ra và điều chỉnh lại tư thế của cậu.
“Tách mông ra.”
Giọng nói sau đó im bặt.
“Hư, a….”
Cùng lúc đó, anh ấy hôn lên lối vào đóng kín. Quên đi sự xấu hổ của mình, cậu đưa tay ra phía sau và nắm lấy mông mình, hít một hơi thật sâu và dụi má vào đệm.
“ư, ư… uhhhhhh…”
Lưỡi di chuyển ra vào tạo ra những âm thanh ướt át. Với đầu lưỡi của mình, anh ấy vẽ dọc theo đường ở lối vào và thọc sâu vào bên trong như định nhét nó vào khe hở đó. Đôi môi nóng bỏng cọ đi cọ lại những nếp nhăn, rồi mút mạnh như muốn kéo phần thịt bên trong ra.
Cậu hoàn toàn mất trí và rên rỉ khi giao phó cơ thể mình cho đối phương.
Như thể bên trong cơ thể cậu lạnh buốt, nó run lên vì sức nóng và nước bọt. Sau đó anh ấy đặt cậu nằm nghiêng, đặt một chân lên vai mình và từ từ nhét nó vào.
“-Ư, đã lâu rồi….”
“Đừng vặn vẹo.”
Đối phương ôm lấy eo cậu. Thân thể bị cố định, thay vào đó các ngón chân cong lại. Một cảm giác ngọt ngào tràn qua những cú mơn trớn chậm rãi, mượt mà, như thể mật ngọt đang tràn vào bụng cậu.
“À, ha ha- vậy….”
“Giọng của em bây giờ đang run quá đấy.”
Anh ấy hôn lên đôi môi sưng tấy của cậu như đang rất hài lòng. Cậu liếm môi đối phương bằng cái lưỡi lạnh giá của mình. Lòng bàn tay ấm nóng vuốt ngực và eo cậu, đụng chạm nhẹ nhàng của bộ phận sinh dục từ phía sau cũng thật dịu dàng. Tình dục giống như một buổi chiều lười biếng khi đi du lịch. Thật chậm rãi, thật êm đềm và ngọt ngào đến nỗi cậu tiếc nuối thời gian trôi qua.
Sau không biết bao nhiêu lần cao trào trong vòng tay người kia, cậu chợt buồn ngủ. Cậu thiếp đi trong khi anh ấy đang tắm rửa cho mình, trong lúc thay quần áo và rời khỏi phòng, cậu đã hoàn toàn không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ. Như thể sức lực bất thường mấy ngày qua đã hết, chân cậu chùng xuống.
“Ngủ đi.”
Trưởng nhóm Han bảo mình rất vui khi cậu liên tục gà gật trên ghế phó lái.
“Đến sân bay, anh hãy đánh thức em nhé.”
“Em cứ ngủ đi.”
Xe dừng lại êm ả khi có tín hiệu đèn. Trưởng nhóm Han đưa tay ra đỡ lưng cậu lên. Cậu đã ngủ như chết trong bốn mươi phút xe chạy tới sân bay.
***
Lần thứ hai khởi hành từ sân bay dễ dàng hơn nhiều so với lần đầu. Sân bay có Trưởng nhóm Han là một nơi hoàn toàn khác so với sân bay không có anh. Không phải lang thang vì không biết đường, cũng không phải lo vì không biết thủ tục nữa.
Sau khi cùng anh ấy qua cổng nhập cảnh, cậu thấy một cửa hàng bán đồ lưu niệm như áo phông và móc chìa khóa, cơn buồn ngủ của cậu thoát ra. Trưởng nhóm Han đo chất lượng của sợi dây buộc giữa các ngón tay của anh ấy và đi theo cậu khi cậu khoanh tay bước đi.
“Em định dùng nó ở đâu thế?”
Cậu đang loay hoay với chiếc móc khóa hình tròn có chữ “LA” thì nghe thấy tiếng cằn nhằn của anh ấy.
“Dù sao thì em cũng phải tiêu số tiền đã đổi.”
"Tốt nhất là em nên mua gì đó để ăn đi."
“Nếu ăn thứ gì đó, nó sẽ biến mất. À, cái này... Hôm qua chúng ta đã ở đó phải không?”
Trong ngăn xếp đầy bưu thiếp có một chiếc in hình đu quay bên bờ biển mà cậu và anh ấy đã ghé ngày hôm qua.
Cậu đã ngắm nhìn cùng một khung cảnh trong cùng một ngày, ban đêm và hoàng hôn cho mỗi phiên bản. Trưởng nhóm Han trông như đang cố kìm chế không lên tiếng.
“Chocolate này có ngon không?”
Bức tường bên cạnh được phủ kín bằng những hộp chocolate. “LA” được viết bằng phông chữ lớn ở bên ngoài và có nhiều hương vị. Trưởng nhóm Han đứng dựa vào tường trả lời.
“Anh không biết, vì em chưa ăn.”
"Cái này… ."
Cậu bắt đầu gói từng hộp một, chọn loại không làm cháy ví của mình. Một, hai, ba, bốn, cộng thêm hai hộp nữa. Trưởng nhóm Han đã đi đâu mất và lúc về mang theo một chiếc giỏ nhựa, nhướn mày khi thấy số hộp chocolate cậu đang cầm trên tay.
“Em định mua hết à?”
"Em sẽ tặng mấy cái này để làm quà. Nhóm của chúng ta, cho Chủ nhiệm Kim và Trợ lý Park..."
“… Vậy à.”
“Trưởng nhóm, anh không mua gì à?”
“Anh mua rồi. Cậu đã chọn xong chưa?”
Sau khi do dự, cuối cùng cậu cũng đặt một trong những chiếc nam châm tủ lạnh vào giỏ và đi đến quầy tính tiền. Những món quà lưu niệm cậu chọn được gói gọn gàng trong một chiếc hộp cứng cáp.
Trưởng nhóm nói sẽ không mua bất cứ thứ gì nữa, đang đứng xếp hàng sau cậu và đặt thứ gì đó lên quầy. Tay nhân viên đang quét mã vạch nên cậu không thể nhìn thấy đó là gì.
"Anh đã mua gì vậy?"
Khi rời khỏi cửa hàng, cậu tò mò hỏi nhưng thay vì trả lời, Trưởng nhóm đã bỏ thứ gì đó vào túi xách của cậu. Cậu đưa tay vào để tìm và bắt được một thứ gì đó nhỏ và mềm trong tay. Đó là một chiếc móc khóa hình chuột Mickey đủ nhỏ để nằm gọn trong lòng bàn tay.
"Đeo nó đi."
Người kia nói với vẻ mặt nghiêm túc. Cậu cố kiềm chế khóe miệng sắp cong lên. Nếu cậu cười ở đây, nếu không cẩn thận rõ ràng là sau này cậu sẽ bị ghi thù.
“Nó có bán ở Hàn nên chắc sẽ không lộ đâu.”
Anh ấy vừa nói vừa nắm lấy cánh tay cậu đang bận đặt móc khoá vào túi và dẫn cậu đi theo con đường bên phải.
"Sao cơ ạ?"
“Em có muốn quảng cáo với cả công ty là mình đã đến gặp anh không?”
“… Ồ, em hiểu rồi.”
Nghĩ lại thì đúng là như vậy.
Lúc đó, cả hai đã hoàn toàn quên mất những hộp chocolate mình đã mua làm quà cho mọi người ở chỗ làm. Sau đó, khi về Hàn, cậu mới nhớ ra việc đó và cuối cùng, Trưởng nhóm Han mang chocolate đến như thể bản thân mình đã mua khiến cả đội ầm ĩ cả lên vì nghi ngờ và lo âu.
***
Trời đã khuya, mặt trời đã lặn rất lâu, máy bay mới hạ cánh xuống sân bay Incheon.
Mặc dù cậu được ngủ trên một chiếc ghế ấm cúng và thoải mái ở phía trước máy bay và ăn một bữa ăn trên máy bay được bày trên đĩa gọn ghẽ, nhưng thể lực đã đến giới hạn. Có thể anh ấy cũng vậy, hoặc có thể anh ấy tinh tế hiểu cho cậu nhưng chuyến xe trên đường về Seoul không nói gì cả.
Trong vài ngày cậu rời khỏi Hàn, nhiệt độ đã giảm mạnh đến mức tụt hẳn xuống. Những hàng cây ven đường sắp chuyển màu đã ngả sang màu vàng nhạt, thậm chí còn có vẻ xám xịt dưới ánh đèn đường nhợt nhạt.
Cậu buông mình trước sự thoải mái thân quen của chiếc xe anh ấy đang lái và nhìn ra những ngọn đèn đường lướt y ngang qua trên đường. Những suy nghĩ không thể ở một chỗ lâu, và chúng lang thang để lại những sợi nhỏ phía sau.
Trưởng nhóm Han không tỏ ra mệt mỏi. Lái xe chính xác và êm ái, chiếc xe chạy bang băng mà không cần sự hướng dẫn từ hệ thống định vị.
Từ lúc vào trung tâm Seoul, cậu đã lờ mờ quen thuộc với con đường này. Chẳng bao lâu, tòa nhà văn phòng nơi cậu sẽ đến làm trong vài giờ nữa, lướt qua tầm mắt cậu, và bản thân cậu đang trên con đường quen thuộc dẫn đến nhà anh ấy.
Khi cậu nhìn khung cảnh cuộc sống thường ngày, một cảm giác ấm áp pha trộn giữa thất vọng và nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. Cậu muốn ngày mai đi làm và thấy khuôn mặt của Tiền bối, đồng thời không muốn quay lại cuộc sống thường ngày như thế này.
Trưởng nhóm Han đậu xe ở vị trí quen thuộc trong bãi đậu xe ngầm rồi tắt máy. Sự im lặng tràn ngập không gian nơi tiếng ồn thấp thoáng đã biến mất. Bàn tay người kia đặt nhẹ lên đùi cậu và tháo dây an toàn cho cậu.
“Chúng ta hãy đi lên đi.”
Cậu gật đầu và mở cửa xe. Không khí trong bãi đậu xe lạnh lẽo. Trưởng nhóm Han đã lấy túi xách và đóng cốp lại, một tay kéo vali, tay kia nắm lấy tay cậu. Hai vali hành lý và hai người bước vào thang máy.
Cậu đứng sang một bên trong khi anh ấy mở bàn phím và nhấm mật khẩu. Khi anh ấy bật đèn lên, căn phòng khách sạch sẽ và khung cảnh ban đêm sau lớp kính vẫn giống như lúc cậu rời đi ba ngày trước. Nghĩ lại, cậu phải giải thích với đối phương rằng bản thân đã ở lại đây suốt thời gian qua nhưng đầu óc không sắp xếp được vì quá mệt.
“Em có định đi tắm rửa luôn không?”
Trưởng nhóm Han từ trong bếp đi ra vừa nói vừa đưa cốc nước cho cậu. Chiếc cốc cậu nhận được thật ấm. Nước làm ướt môi cũng thật ấm.
"Em nghĩ nên thế. Em không nghĩ sáng mai có thời gian…”
Cho dù cũng phải hơn năm tiếng nữa mới đến sáng. Trưởng nhóm Han đặt hai chiếc vali trước tủ cạnh nhau rồi cầm chiếc cốc rỗng từ tay cậu.
“Vậy tắm rửa rồi ra đây nhé. Cẩn thận kẻo trượt đấy.”
"Vâng."
Cậu áp mặt mình vào mu bàn tay đang chạm nhẹ vào má mình. Khi nhắm mắt lại, dường như dưới chân cậu đang quay cuồng. Trưởng nhóm Han cười nhẹ, đưa tay đỡ mặt cậu.
"Có mệt không?"
“…Em đã ngủ rất nhiều rồi, trên máy bay đó.”
Dưới ánh sáng rực rỡ, mặt anh ấy hiện rõ những dấu hiệu mỏi mệt. Nghĩ mà xem, trên máy bay, mỗi khi cậu tỉnh, người ngồi cạnh đang đọc tài liệu trên máy tính bảng hoặc xem một bộ phim nhàm chán, chắc hẳn đã hơn một ngày rồi anh ấy mới được ngủ ngon giấc.
Cậu giữ tay anh ấy trên má mình.
“Em đi tắm, Trưởng nhóm đi ngủ trước đi.”
"Vậy à?"
Anh ấy ngoan ngoãn bỏ tay ra và cho phép cậu đi xuống nhà tắm. Cậu nhanh chóng cởi quần áo, rửa ráy cơ thể mệt mỏi bằng nước nóng và vừa đánh răng vừa gật gù. Cậu quấn một chiếc khăn tắm quanh eo rồi đi vào phòng thay đồ và mặc chiếc áo sơ mi mà trước đó anh ấy đưa cho mình.
Phòng khách sáng đèn nhưng yên tĩnh. Cậu nhìn quanh các giá đỡ cạnh nhau và tắt đèn phòng khách đi. Khi cậu leo lên cầu thang, ánh sáng yếu ớt lọt qua khe hở trên cánh cửa đang hé mở.
Cậu lặng lẽ đóng cửa lại để không đánh thức người trên giường. Cậu nắm lấy góc chăn kéo ra, để lộ tấm lưng trần rộng rãi của anh ấy. Cậu cẩn thận duỗi tay ra, vòng qua eo người kia và đẩy người mình lại gần. Hơi ấm của cơ thể truyền qua lớp vải mỏng bộ đồ ngủ của cậu.
Cậu tựa đầu vào khoảng trống anh ấy để lại cho cậu, áp một bên má vào bờ vai rắn chắc của đối phương. Mỗi lần thở ra, vài sợi tóc che gáy anh ấy lại đung đưa theo làn gió nhẹ. Cậu nhẹ nhàng áp môi lên vai đối phương trước khi đưa tay tắt đèn ngủ trên bàn bên cạnh.
Sau đó, trong bóng tối, anh ấy tóm cổ tay cậu để ngang bụng mình.
“Lee Seo-dan.”
Anh ấy gọi cậu bằng giọng chậm rãi xen lẫn hơi thở.
“Thiệp trong hộp, đọc kỹ nhé.”
"… Vâng."
“Và có vẻ như ai đó đã uống nước trong bếp khi anh đi vắng.”
“… … .”
“Có vẻ như em đã ngủ trên giường của anh.”
Cậu không thể biết anh ấy có giận hay không vì không thể nhìn thấy mặt anh ấy. Đó là điều anh ấy cần chú ý ngay cả khi cậu đã dọn dẹp rất kỹ. Cậu chớp mắt trong một giây.
“… Vì Trưởng nhóm không có ở nhà nên ở nhà em không thể ngủ được… Đáng lẽ em phải hỏi trước, em xin lỗi.”
Cơ thể chạm vào cậu chuyển động, và tấm nệm lắc lư. Anh ấy kéo cậu lên trên người mình khi đang nằm trên giường. Hai chân họ đan vào nhau và mặt anh ấy tựa vào một bên má cậu. Có thể thấy đôi mắt đen của anh ấy đang nhìn cậu chăm chú trong bóng tối.
“Anh không thể ngủ nếu không có em.”
“… … .”
“Lee Seo-dan nên sống cả đời ở nhà anh.”
Đó là một giọng nói đầy sự hài lòng, không hề có ý định che giấu. Một cánh tay luồn vào dưới chiếc áo rộng thùng thình vuốt lưng cậu.
Cậu ăn đồ anh ấy nấu, ngồi trên chiếc xe anh lái và chỉ có thể ngủ khi có anh ấy bên cạnh.
Cậu dõi theo mặt anh ấy và hỏi nhỏ.
“Em nghĩ mình đã phụ thuộc quá nhiều vào Trưởng nhóm… Anh có cảm thấy nó là gánh nặng không?”
Cậu có thể thấy mắt đối phương đang nheo lại dần dần.
“Đã qua nhiều chuyện thế này mà em vẫn không biết.”
“… … .”
“Chính anh mới là người cần Lee Seo-dan.”
Như thể thân thể cậu không nặng chút nào, như thể anh ấy rất hài lòng với nhiệt độ cơ thể cận kề của cậu, người kia kéo cậu lại gần và ôm cậu. Tay vòng ra ôm và hôn lên môi cậu.
Cậu thả lỏng và trao trọn bản thân mình cho anh ấy. Như thể chuyến bay dài cuối cùng cũng kết thúc, cơ thể thư thái hoàn toàn chìm trong vòng tay người này.
***
Nhìn chung, đó là một lựa chọn không hiệu quả. Hắn xuất phát sớm mặc dù biết sẽ không bị tắc đường và đi quãng đường lẽ ra phải mất mười lăm phút trong mười phút. Hắn lái xe trên con đường rợp bóng cây cao dưới bầu trời xanh. Có lần xe sắp phải dừng ở đèn giao thông và hắn đã vượt qua với tốc độ cao.
Hắn đến đích trước giờ hẹn cả một tiếng. Đậu xe ở một bãi đỗ xe rộng rãi, yên tĩnh rồi sải bước băng qua lối qua đường dưới ánh nắng chói chang.
Đúng như dự đoán, thời gian dự kiến trôi nổi bên cạnh con số hắn đã ghi nhớ trên bảng hiển thị. Đứng giữa đám đông người, dán mắt vào màn hình và chờ đợi, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy vạch chờ bên cạnh con số đang dần nhô lên từ cuối danh sách.
Bây giờ người đó đang ở đây, trong một không gian rộng lớn ở đâu đó bên ngoài tòa nhà này.
Hắn lấy điện thoại di động ra và gửi một tin nhắn đơn giản dưới phần trả lời mà người đó vẫn chưa xem. Hắn đã kiểm tra tin nhắn trong khi chờ, nhưng không thấy tin nhắn trả lời. Cuối cùng hắn kiểm tra ứng dụng nhắn tin môt lần nữa và nhét điện thoại vào túi.
15:30, 15:50. Dòng người tuôn ra từ lối đi một lần nữa bị cắt đứt. Tiếng trò chuyện xung quanh ngày một lớn hơn. Lan can hàng rào lạnh ngắt.
Cuối cùng, sau một hồi im lặng, một người đàn ông trung niên từ lối đi kéo theo một chiếc vali màu đen. Trong khi người phụ nữ đứng ngay bên cạnh vẫy tay chào, một gương mặt xa lạ khác xuất hiện ở lối ra.
Vô số khuôn mặt lần lượt lướt qua, giống như giọt nước nhỏ giọt dần dần biến thành dòng nước. Một nhóm sinh viên đại học trẻ, một phụ nữ Hàn tóc ngắn và một đứa trẻ mặt trắng bệch đi ngang qua trước mặt hắn.
Hắn lần lượt kiểm tra đồng hồ, bảng hiển thị và điện thoại của mình. Kéo mình ra khỏi lan can đã bị nhiệt độ cơ thể truyền sang và đứng thẳng dậy. Hắn rời mắt khỏi dấu xác nhận chưa đọc vẫn chưa biến mất và siết chặt điện thoại.
Và khi hắn ngước mắt lên, người ấy đã ở đó.
Có một thân hình thẳng tắp xinh đẹp vừa từ sau bức tường xuất hiện rồi dừng lại. Với một chút do dự, hắn nhìn thấy những ngón tay trắng nõn đang nắm chặt tay cầm chiếc vali màu xanh da trời.
Khi hắn vượt qua đám đông để đến gần lối đi, người kia không nhìn thấy và khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo tiếp tục nhìn quanh quất. Đôi mắt to tròn quét qua những người đang bám vào lan can như thể đang tìm kiếm thứ gì đó.
Đôi môi mím lại thanh tú, chiếc mũi tròn xinh xắn, đôi mắt nhanh chóng đỏ hoe như khóc.
Đối phương thật sự đang đứng dưới ánh nắng của sân bay.
Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau trong không trung, thế giới mờ ảo trở nên rõ ràng hơn. Tiếng ù ù nhẹ vang lên bên tai hắn như thể thời gian đã ngừng trôi. Khuôn mặt tái nhợt, lo lắng của người đó dừng lại như đã nhìn thấy điều gì đó không thể tin được. Hàng mi dài chớp chớp thật nhanh, môi anh mím chặt.
Không quan tâm đến sự lắc lư của chiếc vali có bánh xe, không quan tâm đến ánh mắt của nhiều người, mọi thứ không có ngoại lệ, đối phương đang chạy hết tốc lực thật đáng yêu. Khoảng cách tưởng chừng như rất xa đã thu hẹp lại ngay lập tức, và trước khi hắn kịp nhận ra thì đối phương đã ở ngay trước mắt.
Có một chút ánh sáng trong đôi mắt đen ấy, một ánh sáng phản chiếu lại hắn.
Cậu dang rộng vòng tay và ôm lấy hắn bằng cả người mình. Thân thể nhỏ bé được lấp đầy hoàn toàn trong vòng tay chỉ tồn tại trên không trung. Thân nhiệt quen thuộc, mùi cơ thể. Chỉ khi đó hắn mới thả lỏng và mới có thể thở ra một hơi hắn đã nhịn rất lâu rồi.
Vượt qua khoảng cách xa xôi như vậy, khoảng cách thời gian. Như câu trả lời cho sự chờ đợi dài lâu, như lý do cho mọi sự khởi đầu và kết thúc.
Người này đã đến với hắn.
Đó là cả thế giới.
<Fin>