Có lẽ Han Sang Young đã tự biết cách giải quyết mọi chuyện đâu ra đó rồi. Dù gì thì trước đây hắn cũng từng thẳng thừng từ chối khách, bảo rằng: “Người của tôi không phải để buôn bán.” Thêm nữa, nếu chính Han Sang Young cũng đã đồng ý, thì cậu đâu còn lý do gì để từ chối?
Dù trong lòng có chút gì đó hụt hẫng, nhưng đây không phải lúc để đắm chìm trong cảm xúc khó hiểu của mình.
“Vâng, tôi hiểu rồi ạ.”
Cậu nhận lấy tấm danh thiếp từ vị khách, rồi bỏ vào túi áo sơ mi. Đúng lúc ấy, ánh mắt cậu chạm phải ánh nhìn của Han Sang Young. Không hiểu sao, gương mặt hắn thoáng qua một tầng u tối. Có vẻ như hắn định nói gì đó, nhưng lúc này, công việc vẫn là ưu tiên hàng đầu.
Trước mặt Han Sang Young còn có khách đang chờ thanh toán, mà cậu cũng còn đơn cần phải nhận.
Huống hồ, chuyện như vậy không phải chưa từng xảy ra.
Cậu từng gặp vài người khách công khai tỏ tình, cũng có người đưa danh thiếp rồi rủ đi ăn một bữa. Lần nào cũng kết thúc bình yên, nên lần này chắc cũng vậy thôi. Uống vài ly nhẹ nhàng thì cũng không có gì to tát.
Nghĩ vậy nên lòng cậu thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.
“Ồ…”
Cậu trầm trồ không ngớt khi trước mắt hiện ra một khung cảnh sang trọng đến kinh ngạc. Ban đầu nghe nói lên tầng, cậu cứ nghĩ là căn phòng như những khách sạn năm sao mà mình từng đi giao hàng. Nhưng không, thứ xuất hiện trước mắt cậu lại là… một quán rooftop.
Cậu đâu ngờ ở quán này lại có nơi như vậy.
Từ trước đến nay chưa từng phục vụ khu vực này, cũng chưa từng được cử đi làm gì ở đây, nên không biết cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng sao lại muốn uống ở đây chứ…?
Cậu thoáng nghĩ đến chuyện từ chối rồi quay xuống, thì đúng lúc đó, vị khách đã phát hiện ra cậu và vui vẻ vẫy tay. Có vẻ cô ta đã uống khá nhiều, trông còn say hơn khi nãy.
Cậu gãi má ngượng nghịu, rồi bước tới gần. Vị khách ấy liền chỉ vào ghế đối diện, ý bảo cậu ngồi xuống.
“Tên cậu là Ki Do Woon hả?”
“Vâng, đúng rồi ạ.”
“Có bạn gái chưa?”
“Dạ, dạ chưa có ạ.”
Cậu cười ngượng ngập, đón lấy ly rượu mà người kia rót cho. Ở quán này vốn chỉ bán rượu đắt tiền, nên thứ cô ta mời chắc chắn cũng không rẻ. Cậu thoáng chần chừ, không biết có nên uống hay không, nhưng thấy người đối diện đang cười tươi như giục giã, cậu lại cảm thấy không uống thì không được.
Vậy nên, cậu đành nuốt xuống một hớp nhỏ.
Cô ta lại cười tươi nhìn cậu. Trong ánh mắt long lanh kia dường như có rất nhiều điều muốn hỏi, khiến cậu hơi thấy khó chịu. Vì vậy, cậu chỉ cười gượng, nhưng cô ta lại đưa thẳng ly của mình tới trước mặt cậu.
“Xem nào, rót cho tôi một ly đi?”
Khi nãy còn dùng kính ngữ, vậy mà giờ chỉ còn hai người, cô ta liền chuyển sang nói trống không. Tuy vậy, rõ ràng cô ấy là người lớn tuổi hơn cậu, nên cũng chẳng khiến cậu cảm thấy bất lịch sự.
Cậu cẩn trọng cầm chai rượu đặt bên cạnh lên, nhẹ nhàng rót vào ly. Cô ta lập tức uống cạn một hơi. Rượu khá mạnh, vậy mà cô ta chẳng hề nao núng, lại còn cười sâu hơn nữa.
“Lại đây ngồi cạnh tôi đi?”
Vừa nghe vậy thì—
“Quý khách.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh. Không rõ bằng cách nào mà Han Sang Young lại lên được đây, nhưng hắn ăn mặc chỉnh tề hơn hẳn so với lúc làm việc trong quán.
Vừa thấy hắn, vị khách đối diện liền rạng rỡ mặt mày.
“Có tới hai mỹ nam luôn cơ à.”
Vị khách bật cười vui vẻ, nhưng lại không hề mời Han Sang Young ngồi xuống. Có vẻ vì biết hắn là chủ quán nên cũng e dè phần nào.
Cậu thấy vậy thì lại càng để ý nét mặt của Han Sang Young, vừa rót rượu mà vừa nhìn trộm hắn.
Han Sang Young vẫn nhìn thẳng vào vị khách, nhưng thoáng liếc qua cậu. Và ngay sau đó, giữa hai hàng chân mày của hắn khẽ chau lại. Cảm xúc thoáng lướt qua trong mắt hắn — chính là sự khó chịu.
“Sao vậy…?”
Cậu vẫn đang cầm chai rượu, ngước nhìn hắn thì Han Sang Young lại quay sang nói chuyện với vị khách kia.
“Tênnhóc này là của tôi.”
“…Hả?”
“Nên cô nên trả lại cho tôi đi.”
Trả lại cái gì? Tại sao phải trả lại? Cậu không hiểu cuộc đối thoại này đang nói đến điều gì. Dù vậy, cũng không phải chuyện cậu có thể chen vào, nên cậu chỉ lặng lẽ dõi theo lời qua tiếng lại giữa hai người. Đến khi thấy đôi mắt bối rối của người đàn phụ nữ kia bắt đầu đảo liên tục giữa cậu và Han Sang Young.
Khoan đã, không phải có hiểu lầm gì to tát đang diễn ra ở đây sao?
“Không đùa chứ?”
Vị khách nhìn hắn mà hỏi, như thể chẳng buồn đếm xỉa tới ý kiến của cậu. Còn Han Sang Young thì chỉ khẽ gật đầu, môi nhếch lên một nụ cười gọn gàng. Không có bất kỳ lời giải thích thêm nào, như thể chẳng cần nói gì nữa.
Điều kỳ lạ hơn là, vị khách vừa mới còn mời rượu cậu lúc nãy, bây giờ lại đỏ bừng mặt vì ngượng rồi đứng bật dậy.
“Trời ạ, tôi đâu có biết đâu. Biết vậy cậu phải nói sớm chứ.”
“À thì, đây cũng là chuyện cá nhân. Tôi nghĩ chẳng cần thiết phải nói… nhưng đúng là bực thật đấy.”
Han Sang Young cười, tay nhấn nhẹ lên chân mày như thể đang cố kiềm chế. Nhưng lần này, cái bực đó không còn là thoáng qua — nó lộ rõ mồn một. Như thể nãy giờ chỉ là cố nén xuống mà thôi.
“Chậc, tiếc quá.”
Cô ta quay người bước đi, nhưng lại ngoái đầu nhìn cậu một lần nữa. Rồi tặc lưỡi đầy tiếc nuối.
Cậu vẫn đang đứng im với chai rượu trong tay, đôi mắt ngơ ngác chớp chớp không thôi. Trong khi đó, cô ta chẳng thèm chào hỏi gì thêm, chỉ thế mà rời khỏi rooftop. Dù vừa rồi còn có vẻ say, mà giờ đi đứng tỉnh táo lạ thường. Dù sao thì, vậy cũng tốt. Khỏi phải gượng gạo thêm nữa. So với việc tiếp tục nán lại đây, chi bằng về sớm nghỉ ngơi còn hơn.
Công việc cũng xong rồi. Cậu đặt ly rượu xuống, định đứng dậy thì—
“Này này, đi đâu đấy. Ngồi xuống.”
Han Sang Young nhấn vai cậu, ép ngồi lại chỗ cũ.
Không hiểu sao, biểu cảm hắn giờ trông còn nghiêm nghị hơn cả lúc nãy. Hắn ngồi xuống đối diện cậu, đẩy ly rượu của vị khách kia qua một bên, rồi tựa lưng vào ghế, chân cũng vắt chéo lại. Hắn nhìn cậu chăm chú, đến mức khiến cậu có cảm giác như mình vừa làm điều gì sai trái vậy.
Cậu vô thức nuốt nước bọt đánh ực. Đến mức còn nghe rõ âm thanh “ực” vang lên bên tai. Nhưng Han Sang Young vẫn chỉ ngậm miệng, lưỡi khẽ xoay một vòng trong miệng rồi tiếp tục nhìn cậu chằm chằm.
Rồi bất ngờ, hắn nhào người tới, giật phăng tấm danh thiếp trong túi áo sơ mi của cậu. Cậu hoảng hốt giật người lại, nhưng chẳng kịp làm gì. Han Sang Young chậm rãi nhìn tấm danh thiếp, rồi kẹp nó giữa hai ngón tay, khẽ lắc lắc.
“Công chúa.”
“…Dạ?”
“Cậu biết tấm danh thiếp này là gì mà vẫn lon ton theo người ta tới tận đây à?”
“Dạ…?”
Cái không khí bao quanh Han Sang Young lúc này khác hẳn thường ngày, khiến cậu thấy vô cùng căng thẳng. Hình như… cậu đã làm gì sai rồi. Nhưng cậu không phải loại người mà hắn ghét nhất — kẻ bán thân đâu, cậu chỉ đến để nhận rượu thôi mà?
Hơn nữa, lúc nãy vị khách đó còn bảo là đã nói chuyện xong xuôi với Han Sang Young rồi cơ mà? Chẳng lẽ… là nói dối? Nhìn cái cách hắn nhìn chằm chằm vào tấm danh thiếp kia, có khi thật sự là có ẩn ý gì đó mà cậu không biết cũng nên.
Han Sang Young vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, lên tiếng một cách lơ đãng:
“Nhìn cái cách cậu ngoan ngoãn đi theo người lạ thế kia, trông có hơi... lơi lỏng đấy.”
“Đ-đâu phải người lạ đâu mà... lúc nãy chính chú cũng giới thiệu bọn tôi với nhau còn gì...”
"Tôi từng thấy cậu ngoan ngoãn như vậy với tôi lần nào chưa nhỉ?"
Câu hỏi sắc lạnh ấy khiến cậu nhất thời bối rối.
Tất nhiên, cậu cũng không đến mức quá ngoan ngoãn, nhưng bảo là chống đối quyết liệt thì cũng không hẳn… Hay là cậu đã lầm?
Cậu vẫn tưởng mình với Han Sang Young đã gần gũi hơn nhiều rồi, bản thân cũng thấy thoải mái hơn khi ở bên hắn. Chính vì vậy, cậu chẳng biết nên đáp lại thế nào, chỉ đành im lặng. Mãi đến khi Han Sang Young đưa tay day day trán, lẩm bẩm:
“Dù gì cũng là mối quan hệ thân thiết đến mức ra vào nhà nhau... tôi đâu thể để cậu bị người dưng cướp mất.”
…Lại cái gì nữa đây?
Vốn dĩ cuộc nói chuyện giữa hắn với vị khách kia đã thấy kỳ lạ, giờ nghe đến đây lại càng khó hiểu hơn. Trong lúc cậu còn đang nhíu mày vì đoạn hội thoại nửa chừng đó, Han Sang Young dừng động tác dụi mắt lại. Đôi mắt sâu có mí rõ rệt giờ đang nhìn thẳng vào cậu.
“Cái cô Gi Young đó, rõ ràng cũng đang tò mò vụ ‘tăng hai’ mà. Cậu định làm với cô ta thật à?”
“…Hả?”
Làm gì cơ?
Khoảnh khắc đó, cậu chợt nhớ lại cảm giác kỳ lạ từng thoáng qua ở nhà hắn thứ cậu cố tình làm ngơ giờ đây lại khớp với tình cảnh hiện tại đến mức rùng mình. Dù hắn chưa nói rõ, nhưng cậu hoàn toàn hiểu hắn đang muốn hỏi gì.
Không kịp để cậu định thần, câu tiếp theo còn kinh hoàng hơn:
"Vậy thì làm với tôi đi."
“…Cái gì cơ ạ?”
"Sex."
Tai cậu ong lên, mắt mở trừng.
Làm với ai mà làm cái gì chứ?!
Đó là một từ ngữ cậu chưa từng nghĩ sẽ nghe từ miệng hắn, khiến toàn thân cậu như giật nảy lên. Han Sang Young nhướng mày nhìn cậu như thể đang trêu chọc, còn cậu thì đỏ mặt hoảng hốt xua tay lia lịa.
“C-cái gì mà sex chứ?!”
“Cậu thật sự không biết mà vẫn đi theo à? Nghe có lý không. Nghe nói cậu còn đi lính rồi cơ mà.”
Hắn cau mày, vẻ mặt như không thể tin nổi.
Gì cơ? Bộ đi lính thì liên quan gì đến sex chứ?
Cậu nghẹn họng, ấm ức dâng lên tận cổ. Có thể người khác chê cậu chậm tiêu hay ngây thơ cũng được, nhưng cậu thực sự không hiểu chuyện gì cả. Dù vậy, Han Sang Young vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt bán tín bán nghi, rõ ràng là chẳng định tin.
Chưa kể… ai mà tò mò?
Ai mà muốn làm cái đó chứ?!
Trong lúc cậu đang gào thét trong lòng vì oan ức, thì…
…Khoan đã.
Cậu sững lại, dừng hết mọi suy nghĩ rồi ngẩng nhìn hắn.
Khoan đã cái câu khi nãy…
Hắn… vừa bảo muốn làm với cậu sao?
Cậu lập tức tua lại toàn bộ những gì đã xảy ra trong đầu, và nhớ rất rõ lời hắn: "Vậy thì làm với tôi đi."
Miệng cậu há hốc không nói nên lời.
Với cậu? Tại sao?
Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin nổi. Giờ thì mặc kệ ý đồ của vị khách kia là gì, trong đầu cậu chỉ còn đọng lại đúng một điều: Han Sang Young đang thẳng thắn nói chuyện sex với cậu.
Không phải hắn từng nói với đàn ông thì không có hứng à? Không phải hắn từng nói mình không phải là gay sao?
Thế… tại sao… lại là cậu?