Hắn thổ lộ lại một lần nữa, với giọng điệu bình thản. Gương mặt vẫn không có nhiều biểu cảm.
“Vì… vì chú cứ nói nhẹ tênh như vậy nên...”
Tôi trút ra cảm giác rối ren trong lòng. Hàng chân mày sắc nét của hắn khẽ nhíu lại. Hắn đưa tay xoa xoa trán, có vẻ lúng túng, nhưng rồi bật cười dịu dàng.
“Vậy thì xác nhận đi.”
“Cái gì cơ?”
“Xem có phải là đùa hay thật, tự cậu kiểm chứng đi.”
“……”
“Thấy phản ứng này chắc khỏi làm gì luôn cũng được nhỉ.”
Vừa nói, hắn vừa kéo tay tôi đặt lên ngực mình.
“Giờ tôi đang run như điên đây.”
“…”
“Tôi không phải trai tân. Nhưng mà vì là cậu, tôi mới hồi hộp như vậy đấy.”
Vừa dứt lời, hắn bật cười. Quả thật, như lời hắn nói, khóe môi hắn đang hơi run lên.
Không hiểu sao, tim tôi lại đập nhanh hơn một nhịp.
“V-Vậy thì… vậy thì, đừng đau… đừng làm đau tôi nha…”
Không biết là vì khó thở hay vì căng thẳng, mà lời nói cứ lắp bắp, trông thật thảm hại. Tôi đã gom hết dũng khí để nói câu đó, thế mà Han Sang Young lại nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu.
“Cậu có cu mà, đúng không?”
Cái gì vậy, tự nhiên nói câu đó?
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, Han Sang Young bật cười như thể nghe chuyện nực cười lắm.
“Cái quái gì đây, mới bắt đầu mà đã nghĩ đến chuyện bị chịch à.”
À… cũng đúng.
Tại sao tôi lại đương nhiên nghĩ mình là người nằm dưới nhỉ. Thực ra, thân hình hắn cũng to lớn hơn tôi, tôi không đủ can đảm để chủ động nhảy vào. Chỉ là tôi nghĩ theo lẽ tự nhiên thì nó phải thế, nên mới buột miệng nói vậy. Nhưng Han Sang Young thì cứ lắc đầu cười khẩy không thôi.
“Nếu cậu mà làm như vậy với thằng khác, chắc chân tay bị đập gãy hết luôn đó.”
“T-tôi làm sao mà lại đi làm mấy chuyện này với người khác chứ…!”
Tôi quá đỗi sửng sốt, đến nỗi không nói nên lời. Tôi cũng là đàn ông mà, chẳng lẽ trông tôi giống người sẽ tới tìm đàn ông khác rồi nói muốn quan hệ sao? Tôi trừng mắt nhìn hắn, Han Sang Young liền cười, vẻ mặt dịu lại trông có vẻ hiền lành, rồi hắn dùng bàn tay to của mình che mắt tôi lại.
“Rồi, rồi, tôi xin lỗi.”
Ngón tay hắn vỗ nhẹ vùng quanh mắt như đang dỗ dành. Rồi khi bàn tay ấy rời đi, hơi thở lại lặng lẽ quay về.
Có lẽ vì đã thật sự quyết tâm làm chuyện đó, nên tim đập nhanh hơn cả khi nãy, còn môi thì khô khốc. Tôi chẳng làm được gì ngoài việc im lặng nhìn Han Sang Young, thế mà trên gương mặt hắn lại thoáng hiện vẻ căng thẳng.
Cứ tưởng hắn đã từng làm chuyện này nhiều lần rồi.
Nhìn cách hắn điêu luyện dùng tay như bản năng, rõ ràng không phải kiểu mới làm một hai lần. Ấy vậy mà đến giây phút này, hắn lại tỏ ra hồi hộp.
Tôi thấy thế lại cảm thấy thích, nuốt khan một cái. Han Sang Young như xua tan hết căng thẳng trong chốc lát, ánh mắt trở lại điềm tĩnh, rồi cúi xuống nhìn tôi.
Sau đó, hắn lại từ từ áp sát vào tôi. Nhẹ nhàng hôn, rồi trao nhau lưỡi, sau khi thân thể đã đủ nóng, Han Sang Young mới thật sự bắt đầu hành động. Hắn đưa tay tháo khóa quần, rồi chỉ bằng một tay cũng dễ dàng kéo quần tôi xuống.
“…Gì đây, không mặc cái quần lót tôi mua cho à?”
Hắn lập tức trách móc, làm mặt tôi nóng bừng.
“À, không phải… cái đó…”
“Không thích à? Trước còn mặc cơ mà.”
“Không, không phải…!”
“Không thích thì nói đại đi. Tôi mua cái khác cho.”
“Không phải! Không phải mà…!”
Tôi chưa kịp nói gì thì liên tục bị hắn ngắt lời. Tôi lắc đầu lia lịa để hắn bình tĩnh lại, rồi hơi bối rối nhìn Han Sang Young.
“…Tại tiếc.”
Tôi lí nhí nói. Đó là lời thật lòng.
Chiếc quần lót mà Han Sang Young mua là của một hãng rất nổi tiếng. Nhưng cứ thấy tiếc khi mặc bừa bãi. Dù gì cũng đâu phải sẽ đem đi khoe khoang cho thiên hạ, nên chỉ cần mặc là được rồi, nhưng… tôi vẫn thấy tiếc.
Tôi thở dài. Nói ra rồi lại thấy ngượng, liền giơ tay che mặt. Và ngay sát mũi, tiếng cười sảng khoái lại bật ra.
Bộ hắn là cái người hồi nãy còn nhăn nhó như bị tổn thương đó sao?
Cơ thể to lớn của hắn đè lên tôi, tay gạt đi cánh tay tôi đang che mặt, rồi hôn nhẹ lên má tôi.
“…Tiếc gì mà tiếc.”
“...Dù nó đẹp thật, nhưng mà... mặc lung tung thì hơi... kỳ lắm mà.”
“Cứ mặc đi. Không sao đâu.”
“...Hừm...”
“Lần sau tôi kiểm tra đấy.”
Hắn nói thế rồi bất ngờ bắt đầu cạ phần hạ bộ cương cứng vào tôi, trái ngược hoàn toàn với lời khẳng định trước kia rằng chỉ cần thấy tôi mặc quần lót là hắn tụt cảm hứng. Cảm giác dương vật cứng cáp kia cọ qua lớp vải mỏng khiến tôi lạ lẫm đến ngột ngạt. Dù chỉ là cạ nhẹ thôi, nhưng máu trong người đã dồn xuống một chỗ, khiến tôi cảm giác mình sắp nổ tung.
Hơi thở nóng rực của hắn phả thẳng vào mặt tôi. Hắn hơi cau mày, từ từ nhổm người dậy, rồi chỉ bằng một tay mà tuột phăng cả quần lẫn đồ lót của tôi. Dương vật bị kéo bật lên mà không kịp thấy ngượng.
Ngay khoảnh khắc ấy, Han Sang Young khựng lại, nhìn tôi. Cứ tưởng có gì bất thường, tôi cũng ngước mắt lên nhìn theo hắn. Trên gương mặt hắn thoáng hiện vẻ bối rối, khiến tôi cũng hoang mang theo.
“…Ủa, sao lại không có nhỉ?”
Không có cái gì?
Tôi ngơ ngác không hiểu hắn đang nói gì, chỉ im lặng nhìn. Đôi mắt từng dán chặt vào hạ bộ của tôi từ từ hướng lên mặt.
“Cái quái gì vậy, sao cậu không có lông?”
Câu đó khiến tôi chỉ muốn hét lên.
Tưởng là chẳng còn chỗ để thấy xấu hổ hơn nữa, vậy mà quái lạ thay—một cơn thẹn chín mặt mà cả đời chưa từng trải ập đến, thiêu đốt gương mặt tôi đến đỏ rực.
“Cái gì vậy, trên dưới gì cậu cũng không có lông hết ha. Sao không nói?”
“Thế… thế có ai điên mà lại đi nói mấy cái đó chứ…!”
“Lúc nãy tôi nói kiểu vậy chắc cậu ấm ức lắm ha.”
Hắn cười khúc khích.
Thật sự là giờ cái đó mới là vấn đề sao?
Tôi chỉ biết chết lặng nhìn hắn vì cái kiểu đặt trọng tâm sai bét ấy. Nhưng rồi cảm giác ngượng ngùng tràn lên khiến tôi muốn rơi nước mắt.
Đây là lần đầu tiên tôi quan hệ. Là một quyết định lớn với tôi. Vậy mà lại thành ra thế này…
“Vậy… vậy giờ chú hết hứng rồi à?”
Tôi hỏi mà trong lòng chất đầy tủi thân. Han Sang Young bật cười.
“Cậu thử nghĩ coi, tôi mà mất hứng vì mấy chuyện như vậy thì liệu còn nằm đây với cậu à?”
“...Sao tôi biết được.”
“Nếu tôi thực sự mất hứng, tôi đã đuổi cổ cậu ra khỏi phòng từ sớm rồi. Chứ không phải tôi bị đuổi đâu.”
“….”
“Với cậu thì tôi không hết hứng nổi đâu.”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay nắm lấy cậu nhỏ của tôi. Dù đã ướt đẫm tiền dịch, bóng loáng cả lên, hắn vẫn thản nhiên xoa vuốt như chẳng có gì, đồng thời tay kia cũng bắt đầu mân mê giữa khe mông tôi.
“…Không biết cái này có vào nổi không nữa.”
Bị người khác chạm vào chỗ kín, liệu hắn có lúng túng như tôi không? Han Sang Young tặc lưỡi như thể hơi khó xử, nhưng ngay sau đó lại nhếch môi cười, nhẹ nhàng ấn từng chút vào vùng quanh đó. Tay đang cầm dương vật cũng bắt đầu di chuyển, kích thích cho tôi xuất tinh.
Tôi từng nghĩ cảm giác bị người khác cầm cậu nhỏ mà rung lắc chắc sẽ tệ lắm, nhưng không hiểu sao, chính vì cảm giác đang làm điều cấm kỵ ấy, mọi dây thần kinh lại trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết..
“Á... chờ... hức, a...”
Han Sang Young lão luyện mân mê dương vật tôi. Những vết chai trên tay hắn khiến cảm giác thô ráp lướt qua lỗ sáo, khiến toàn thân tôi rùng mình như điện giật.
Muốn phát điên lên được. Như thể đầu óc quay cuồng đến choáng váng. Lúc thì siết chặt đùi, lúc thì co rút các ngón chân, rồi lại há hốc miệng, sau đó đến cả mông cũng co lại.
Cảm giác như sắp xuất rồi. Hắn hẳn là biết chứ. Ấy vậy mà Han Sang Young vẫn chưa chịu vượt qua ranh giới cuối cùng, động tác của hắn cứ dây dưa mãi khiến tôi phát điên lên được.
“A... chỉ một chút nữa thôi.”
“Một chút nữa? Muốn tôi làm mạnh hơn à?”
“V-Vâng... hư…”
Đến lúc ấy, tôi mới nhận ra phần hông mình đang run lên từng chập, như đang cầu xin được giải thoát khỏi cảm giác giằng xé khó tả. Lồng ngực căng tức đến nghẹt thở, cơ bụng siết chặt từng hồi, tôi đã rất gần với cao trào, nhưng lại bị kìm hãm ngay trước ranh giới cuối cùng. Chính điều đó khiến hơi thở tôi càng lúc càng gấp gáp hơn.
Chưa từng ai nói cho tôi biết sẽ có một khoảnh khắc như thế, mà thực ra tôi cũng chưa từng hình dung mình sẽ trải qua điều đó. Đầu ngón chân co lại, lòng bàn tay rịn mồ hôi, tôi siết chặt mép ga trải giường như đang cố níu giữ chút lý trí cuối cùng.
Một ngón tay nhẹ nhàng len vào giữa hai mông, khiến tôi giật mình khẽ co người. Cảm giác không hẳn là đau nhưng thật lạ, vừa khó chịu vừa khiến tim đập mạnh. Bàn tay kia dồn dập, chẳng dễ chịu gì. Khi tôi cau mày rõ rệt, Han Sang Young cất tiếng, giọng nửa như trêu chọc.
“Không thích à?”
“...Lạ thật. Cảm giác này…”
“Có lẽ… ban đầu ai cũng thế.”
Giọng hắn nghe như cũng đang dò dẫm. Có vẻ chính hắn cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này, nhưng giờ lại muốn chạm vào từng chút, từng chút một, như thể đang khám phá một điều gì rất mới mẻ.
Tôi chưa kịp rũ bỏ hoàn toàn vẻ cau có, nhưng cảm giác khó chịu kia nhanh chóng bị thay thế bởi một thứ khác dữ dội, không thể khống chế. Mỗi lần tay hắn khẽ di chuyển, thân dưới tôi lại tự động phản ứng. Trong từng nhịp thở nặng nề, tôi cảm nhận được hắn đang tăng dần lực, rất chậm, rất kiên nhẫn, mở ra một cánh cửa kỳ lạ bên trong cơ thể tôi.
Thì ra… giữa hai người đàn ông là như thế này, tôi nghĩ. Đã từng nghe những lời bông đùa trong quân đội, nhưng chưa từng hình dung sẽ có ngày mình trải qua nó thật.
Tôi đang tiến dần đến giới hạn. Mỗi lần hắn chuyển động, nhịp nhàng mà chắc chắn, toàn thân tôi lại rùng mình. Rồi đột ngột, như có một luồng điện chạy dọc sống lưng, khiến tôi bật ra một tiếng rên khe khẽ, lưng cong lại theo bản năng.
“Hức… ah…!”
Một luồng điện lạnh toát chạy dọc sống lưng. Tôi cong người lên, miệng hé ra theo bản năng, như muốn bật thành tiếng mà không thể nói thành lời. Một ngón tay nữa theo sau, xoay tròn nhẹ nhàng ở vị trí ấy và ngay lập tức, cơ thể tôi phản ứng mạnh mẽ.
Không thể chịu nổi. Cơn run rẩy trào dâng, và ngay sau đó, dòng dịch nóng hổi bật ra khỏi thân dưới, bắn lên bụng.
“A... thật là kỳ lạ.”
“Kh-khoan đã... vừa nãy... cái đó... hức…”
Ngực tôi phập phồng. Tôi không thể hiểu nổi điều gì vừa xảy ra. Chỉ biết rằng, mỗi lần ngón tay hắn chạm vào nơi sâu nhất trong tôi, cả người tôi đều rút lại như bị đánh trúng điểm yếu như thể hắn đã tìm được công tắc khiến tôi không thể nào chống cự.
Tôi chẳng còn thời gian để cảm thấy xấu hổ hay ngượng ngùng. Mọi thứ đến quá nhanh, đến mức khi tôi còn đang bối rối thì đã thấy hắn mỉm cười, nói khẽ:
“Giờ cậu đã quen rồi. Sau này sẽ dễ thôi.”
Nói xong, hắn lại đưa tay xuống chạm vào nơi nhạy cảm nhất của tôi, lần này là từ bên ngoài, nhưng cường độ vẫn chẳng hề giảm bớt. Tôi đã mệt rã rời, vậy mà khoái cảm lại dâng lên từng cơn, khiến tôi chỉ còn biết bám chặt lấy tay hắn, khẽ lắc đầu, thì thào trong hơi thở đứt quãng:
“Hức… đừng… dừng lại đi… tôi… không chịu nổi nữa…!”
“Nếu không chịu nổi thì cứ ra tiếp đi.”
Hắn vừa dứt lời, liền tiếp tục ép sâu hơn xuống bên dưới. Những ngón tay mỗi lúc một mạnh mẽ hơn, ấn vào giữa hai bờ mông một cách chậm rãi nhưng dứt khoát. Từ lòng bàn tay siết chặt nơi bụng dưới, đến lực đánh phớt của cạnh bàn tay bao trọn phần hạ thể, hay ngón cái vô thức khơi gợi nơi mẫn cảm nhất giữa những đường gân co rút, tất cả như cùng lúc dồn ép khiến tôi tưởng chừng không thể chịu nổi nữa.
Cảm giác thân thuộc, từng khiến bụng dưới co siết căng cứng, lại dâng lên dữ dội. Mồ hôi ướt đẫm toàn thân, dinh dính, nóng hừng hực nhưng cũng chẳng đủ khiến tôi phân tâm. Tôi chỉ biết bản thân lại một lần nữa bật lên theo phản xạ, toàn thân gồng cứng.
“Ha… ư…!”
Một tiếng bật nghẹn thoát ra. Cùng lúc đó, lưng tôi cong xuống trong vô thức. Từ nơi sâu nhất, một dòng nhạt hơn lần trước trào ra, kéo theo một cảm giác trống rỗng khó tả.
Xấu hổ hay không, chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm. Cũng chẳng có lấy một khoảng lặng để thấy mình trống rỗng. Tôi chỉ biết mình đã hoàn toàn kiệt sức, ngã xuống trong tình trạng mềm nhũn, hơi thở gấp gáp, không sao ổn định lại được.
“Ha… a… hức…”
Ngón tay bất ngờ len vào giữa hai bắp đùi khiến toàn thân tôi khẽ co giật. Cảm giác lạ lẫm khiến chân mày chau lại. Bàn tay đang ấn sâu vào bên trong chẳng thể gọi là dễ chịu, dù không hẳn là hoàn toàn ghét bỏ. Có điều, khi tôi cau mày rõ rệt, Han Sang Young bỗng bật cười, tỏ ý không vừa lòng.
“Thật là... ngây thơ quá.”
“…Vừa rồi… chú vừa… làm gì…”
Tôi chưa kịp dứt lời, hắn đã tiếp tục động tác. Những đầu ngón tay không chỉ dừng ở đó mà còn dấn sâu hơn, chạm tới tận nơi thầm kín nhất. Từ cách hắn xoa ấn từng chút một, đến lực bàn tay ép xuống phần bụng dưới khi vẫn chưa rút ra, rồi lại dùng ngón cái kích thích một điểm nhạy cảm… Tất cả khiến đầu óc tôi trống rỗng, như thể bị đẩy đến bờ vực mất kiểm soát.
Cảm giác căng thẳng từ bụng dưới lan tỏa, kéo căng mọi cơ bắp. Mồ hôi chảy ướt cả người, nhưng tôi không còn thời gian để thấy bức bối. Một đợt run rẩy dâng lên, tôi bất giác cong người lại.
“…Ha…!”
Tiếng thở đứt quãng bật ra khỏi cổ họng, rồi một lần nữa, dòng tinh dịch tràn ra ngoài. Chẳng còn sức để thấy xấu hổ hay giằng co với cảm giác ấy, tôi chỉ thở hổn hển, cả người như bị hút hết sinh lực.
“Ha… ha… hức…”
Có lẽ vì đã vượt quá giới hạn hai lần, nhiệt lượng đang bao phủ lấy cơ thể cuối cùng cũng dịu xuống. Cái lạnh chạm vào da thịt khiến tôi khẽ co người lại. Tôi đưa mắt nhìn về phía Han Sang Young, gương mặt vừa đỏ lên vì xấu hổ lại càng thêm nóng rực khi thấy bàn tay hắn vẫn còn dính đầy dấu vết của tôi.
“…Chú, chú đang làm gì vậy…?”
Hắn… liếm tay mình.
Tôi sững sờ, trơ mắt nhìn thứ ấy biến mất nơi đầu lưỡi hắn. Trong khi tôi vẫn chưa hoàn hồn vì sốc, Han Sang Young lại điềm nhiên lẩm bẩm như thể đang nếm thử món gì đó không mấy hợp khẩu vị.
“Chẳng ngon gì cả.”
“…Chú phải thử mới biết sao?”
Không lẽ là con nít? Hễ tò mò là cho ngay vào miệng?
Tôi thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của hắn, chỉ có thể nhìn chằm chằm trong câm lặng. Nhưng hắn lại nở nụ cười đầy ngụ ý.
“Cứ nghĩ của cậu sẽ khác một chút.”