Editor: HThanh.
Sau một hồi đối mặt, Ro Yi đứng dậy khỏi ghế.
Khuôn mặt của chàng trai đứng bên cạnh trông quen quen.
Thi thoảng cậu ta vẫn ghé qua quán ăn, cũng đã vài lần chứng kiến nói chuyện thân thiết với cậu.
Nghe nói người nọ còn đi cùng khi cậu đến kiểm tra năng lực thức tỉnh, là một thợ săn lính mới bằng tuổi với Ro Yi.
Không nhớ tên, nhưng theo lời cậu kể thì đối phương là người ‘bắn điện’.
Nghe bảo bố cậu ta rất khó tính, những thông tin về cậu thợ săn trẻ tuổi hiện lên trong đầu hắn.
"Chắc là bạn của em trai. Mà ở tuổi đó thì chơi với bạn bè là vui nhất rồi. Chơi với ông chú già này có gì hay ho đâu?"
"Bạn bè gì chứ."
Ro Yi thì có vẻ phiền phức, còn cái tên đó thì cứ một mực thu hẹp khoảng cách, cứ lảng vảng gần đó.
"Cho Rong không có bạn."
"Nói gì tệ với em trai tôi thế!"
"Không, Cho Rong thật sự không có bạn."
"Tôi sẽ mách em trai anh đấy."
Chỉ là nói sự thật thôi mà, Sa Geon Woo cảm thấy oan ức.
Thậm chí hắn còn dặn cậu đừng lại gần cái tên ‘bắn điện’ đó, vì cậu ta là kiểu người hay gây phiền phức.
Thế mà giờ đây chính Cho Rong lại đang giữ khoảng cách gần gũi với cậu ta.
Không hiểu sao, hắn cảm thấy có chút phản bội.
( =)))??? )
Vì là khách quen của quán, chắc cậu cũng không có cách nào khác.
Cậu ấy sẽ không thể phớt lờ một vị khách quen hay chào hỏi mình được, chắc chỉ đáp lại lời chào thôi.
Dù nghĩ chuyện không có gì to tát, nhưng hắn vẫn không thể rời mắt khỏi cậu.
Sau vài câu trò chuyện, cậu mang chiếc ghế đang ngồi vào trong quán rồi khóa cửa.
Cậu nhóc kia cứ bám sát bên cạnh và lải nhải gì đó.
"Tại sao cậu ta lại bám dính thế nhỉ. Trời đã nóng rồi."
"Nói cái quái gì thế..."
Cha Ye Seung nghe Sa Geon Woo lẩm bẩm thì bật cười.
Mặc kệ, hắn vẫn chăm chú quan sát khoảng cách giữa Cho Rong và cậu nhóc đó.
"Mấy đứa nhóc dễ thương thật."
"Nói chuyện như dì thế. À, đúng là bằng tuổi dì thật."
"Chết đi, Sa Geon Woo."
Cô duỗi chân đá vào eo hắn.
Khi người nọ nhanh chóng đưa tay ra giữ lấy chân, cô vặn người xoay một vòng, đá vào ngực hắn và rút chân ra.
"Hầy, phản xạ tốt đấy."
"Ba điểm trên mười."
"Tại sao?"
"Thiếu lễ độ với đội trưởng. Học lại cách cư xử đi."
Cha Ye Seung chửi thề.
"Ơ? Em trai chúng ta đi chơi à?"
Hắn đã cố nghĩ rằng chỉ là tình cờ gặp nhau trên đường rồi chào hỏi.
Nhưng Ro Yi đã khóa cửa quán và bắt đầu đi cùng cậu nhóc đó.
Ai nhìn cũng thấy rõ là họ đang đi 'cùng nhau' đến một nơi nào đó.
Đôi mắt của Sa Geon Woo nheo lại khi nhìn theo bóng lưng họ.
Sao họ trông thân thiết thế nhỉ?
Bảo không phải bạn bè, bảo chỉ là khách quen, bảo là kiểu người phiền phức nếu thân thiết.
Thế mà lại vừa cười vừa nói vui vẻ rồi đi chơi riêng với nhau?
Hắn không nhớ đã nghe cậu nói gì về việc đi chơi hôm nay nên trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Đây là lần đầu tôi thấy em trai đi chơi đấy. Không phải lúc nào cũng ru rú trong quán hoặc ở nhà sao? Khi nào quán đóng cửa thì lại ru rú ở nhà với thằng Sa chứ gì."
"......"
Đúng vậy, người luôn ở bên cạnh Ro Yi là Sa Geon Woo.
Một phần là do hắn cứ đi theo cậu, nhưng đối phương cũng chẳng tỏ vẻ khó chịu mà cứ để mình đi cùng như một điều hiển nhiên.
Thế nhưng…. tình huống này là sao đây?
Tại sao hắn lại phải đi làm đi về một cách vô nghĩa mỗi ngày, còn cậu lại đi chơi với thằng nhóc khác và cười nói ríu rít như thế?
"Ừ thì, ở tuổi đó mà cứ ru rú trong nhà thì cũng bí bách. Mà người lúc nào cũng gặp chỉ có mấy ông chú già."
"Tôi không phải ông chú."
"Tôi đang nói về mấy người khách quen của quán mà, sao lại chột dạ thế? Đúng là 13 tuổi thì gọi là ông chú còn gì. Nể lắm thì gọi là chú?"
Mặc dù rõ ràng là đang châm chọc, Cha Ye Seung vẫn thản nhiên trêu đùa Sa Geon Woo bằng cái lưỡi trơn tru của mình.
"Đừng khóc. Người ta bảo ở tuổi đó thì bạn bè là nhất mà."
"......."
"Mười năm thì sông núi cũng thay đổi. Chênh nhau 13 tuổi thì đúng là có khoảng cách thế hệ rồi."
"........."
"Chơi với ông chú già đâu phải chuyện dễ dàng. Em trai anh cũng cần phải đi chơi với bạn bè để giải tỏa chứ."
"............."
( x3 nỗi đau luôn đó chị ạ =))) )
Hắn nhẫn nhịn thêm đúng ba lần, rồi vồ lấy cổ cô.
"Á, buông ra. Bảo buông ra mà. Tao đếm đến ba, buông ra. Một."
"Cô đã sỉ nhục sự kiên nhẫn của tôi."
"Hai."
"Kiểu gì cũng phải khâu cái mồm này lại."
"Ba."
"Cái mồm này đúng là rắc rối, mồm... ực."
Cô đang vùng vẫy bỗng nắm lấy tóc hắn.
Cô túm chặt những lọn tóc ngắn, lắc qua lắc lại khiến hắn có cảm giác như tuổi thọ của chân tóc đã giảm đi cả chục năm.
"Á.... đau!"
Sa Geon Woo rên lên và buông cổ cô ra, Cha Ye Seung hừ một tiếng đầy đắc thắng.
"Dám đùa à. Để xem có muốn bị hói đầu không."
Cô thổi những sợi tóc còn dính trên ngón tay, rồi khoanh tay, đứng chống nạnh.
Dù cô thường tự nói rằng tính tình đã bớt bốc đồng hơn khi lớn tuổi, nhưng cái vẻ bất hảo từ quá khứ vẫn thường xuyên lộ ra như thế này.
Cái người này sẽ không bao giờ trưởng thành được.
Hắn dùng ngón tay ấn ấn vào da đầu để xoa bóp và lườm cô.
===
Phim ảnh thường xuyên được chiếu trên TV.
Sau Đại biến động, nghệ thuật và văn hóa của nhân loại gần như bị mai một, nhưng trong quá trình phục hồi, người ta thỉnh thoảng tìm thấy những cuộn phim hay dữ liệu được bảo quản tốt.
Chúng được phục hồi và chiếu trên TV, vì vậy ‘xem phim’ không phải là một hoạt động giải trí quá đặc biệt.
Sau Đại biến động, khi xã hội dần ổn định trở lại, những bộ phim mới cũng được sản xuất.
Tuy nhiên, có một nhược điểm là mọi cảnh quay đều phải thực hiện trong khu vực an toàn, nên có nhiều hạn chế về không gian và không thể sản xuất được nhiều thể loại phim đa dạng như xưa.
Tôi thích những bộ phim từ trước Đại biến động, dù chúng có hơi lỗi thời và cũ kỹ.
Mỗi khi xem một bộ phim cũ, tức là phim từ khoảng 30 năm trước, tôi lại có một cảm giác kỳ diệu.
Những cảnh quay về biển xanh, khu rừng rậm, hồ nước tĩnh lặng, hay vũ trụ ngoài Trái đất mà tôi chưa từng thấy bao giờ.
Hay những cảnh đường phố dài rộng với xe cộ chạy vùn vụt, hay những tòa nhà cao chọc trời mọc san sát như rừng.
Cuộc sống bình thường của ngày xưa, thứ mà giờ không thể thấy được, cứ như một thế giới giả tưởng.
Nói dài dòng như vậy là vì... những bộ phim gần đây chẳng có gì hay ho cả.
Phim lãng mạn, tình cảm.
Nếu là phim hài thì tôi đã cười một trận sảng khoái, nếu là phim bi thì đã khóc ròng rã cho nhẹ lòng.
Nhưng xui xẻo thay, lại là thể loại phim mà tôi ghét nhất.
Ôi, thật, là, một, câu, chuyện, tình, thế, kỷ.
Cảm giác chính là như vậy.
Suốt cả buổi xem phim, tôi buồn ngủ và chán đến mức phải cố nén ngáp.
Tôi đã vất vả chống lại cơn buồn ngủ đến mức nghĩ rằng thà đi bán hàng buổi tối còn đỡ mệt hơn.
Nghe nói bộ phim mới được hoàn thành đã ra mắt cùng ngày khai trương rạp chiếu phim, nhưng tôi thấy đó là một lựa chọn sai lầm.
May mắn là tôi đến đây chỉ để tham quan rạp chiếu phim mới, chứ nếu mang theo kỳ vọng về bộ phim thì chắc chắn sẽ thất vọng.
"Cậu thấy hay không?"
"Ờm, có."
Dù bộ phim chán muốn chết, nhưng tôi không thể nào nói điều đó với Baek Do Hyung, người đã chọn tôi làm người đi cùng bằng vé mời, nên tôi chỉ mỉm cười.
Nhờ vậy, cậu ta đã mua bữa tối gần đó để cảm ơn vì tôi đã đến rạp chiếu phim cùng.
Giá đất đắt đỏ nên giá đồ ăn cũng đắt theo.
Một món ăn trong nhà hàng mà bằng giá mười bát canh xương bò thì có đáng không chứ.
Nhất định sẽ không đến khu này lần nữa.
"Bộ phim... hơi cảm động nhỉ?"
Sao cảm nhận của cậu ta lại ở dạng câu hỏi thế?
"Mối tình của người khác thì có gì mà cảm động?"
"Vì nó bi lụy mà."
"Cậu thử nhịn ăn vài ngày, không, vài bữa thôi, thì cái tình yêu bi lụy đó sẽ biến mất ngay."
Nghe câu trả lời cáu kỉnh của tôi, cậu ta phá lên cười ha hả.
"Ro Yi, thỉnh thoảng cậu giống bố tôi lắm."
"Gì cơ, thằng nhóc kia?"
Muốn đánh nhau à, xắn cổ áo lên đây.
"Bố tôi cũng nói giống cậu, là chuyện ăn uống là quan trọng nhất. Những thứ khác đều là xa xỉ. Ông bảo những người no bụng, ấm lưng thì mới nói những lời xa xỉ, phải trải qua cảnh đói khát mới biết cái gì là quan trọng."
"Bố cậu nói đúng đấy."
"Cậu ít ra chưa bao giờ phải chịu cảnh đói khổ đâu. Nhưng đôi khi cậu nói chuyện cứ như người đã từng trải qua rất nhiều khó khăn vậy."
Tôi đã từng khổ lắm chứ, suốt mười năm trời.
Có những lúc tôi không có gì ăn trong vài ngày, có những lúc phải cuộn mình ngủ trên cầu thang của một tòa nhà nào đó, có những lúc làm công việc làm thuê theo ngày với thể lực yếu kém và bị đuổi việc chỉ sau một ngày.
Dù đã quen với cuộc sống thiếu thốn, nhưng tôi không thể quen được với cảm giác đói.
Khi làm việc trong nhà máy chế biến thịt quái vật, tôi chỉ nhận những gì họ cho, chứ không có tiền để mua món ăn mà tôi muốn.
"Tôi nhớ đã từng nghe câu này. Dù thế giới có sụp đổ, con người vẫn yêu nhau."
"Không trồng cây táo à?"
"Tại sao lại trồng cây táo?"
".... Thôi không có gì."
Có lẽ những người muốn trồng cây táo trước khi thế giới sụp đổ và những người muốn yêu đương đều có cùng một suy nghĩ.
"Dù sao thì... không phải nó cũng đẹp sao? Khi nhìn một ai đó mà tim mình đập mạnh, muốn làm điều gì đó cho người kia."
"Đó là sự ngu ngốc."
Mà tôi lại đã làm cái điều ngu ngốc đó mười năm trước, và ngay cả bây giờ, khi đã chết đi sống lại, tôi vẫn đang làm.