Editor: HThanh.
Muscle Cow đúng như tên gọi là một con quái vật bò cơ bắp.
Nó trông khá giống với những con bò mà chúng ta biết, nhưng khác biệt ở chỗ kích thước cơ thể lớn gấp đôi so với bò thông thường và cơ bắp cuồn cuộn đến mức khó tin.
Hơn nữa nó có tính hung dữ cao, nếu nhìn thấy người sẽ lao thẳng về phía trước. Với thân hình to lớn và sức mạnh phi thường nên dù có xe hơi hay nhà cửa cản đường, nó cũng sẽ phá hủy tất cả và tiếp tục lao đi.
Nó không thuộc loại quái vật khó săn bắt và là một trong những loài quái vật được sử dụng làm thực phẩm.
Tuy nhiên nếu xuất hiện trong khu dân cư, chín phần mười các tòa nhà xung quanh sẽ không còn nguyên vẹn, khiến nó trở thành một con quái vật đau đầu.
Mặt khác nó lại được ưa chuộng làm thực phẩm. Thịt của nó cho ra nhiều, xương đặc biệt dày và phát triển tốt thường được dùng để nấu nước dùng.
Cửa hàng của tôi cũng đang sử dụng xương của Muscle Cow để nấu món canh xương bò.
“Anh thật sự đã rất cố gắng để không con nào lọt vào khu này nhỉ?”
“Sao lại quan tâm chuyện đó chứ? Con người quan trọng hơn nhà cửa mà. Nếu cứ lo lắng mấy thứ đó rồi bị thương thì sao?”
“Nhờ vậy mà cửa hàng của bà và Cho Rong vẫn còn nguyên vẹn đấy.”
“Đúng vậy. Nếu lần này tòa nhà đổ sập, tôi định đóng cửa hàng luôn.”
“Nếu vậy Cho Rong sẽ buồn lắm.”
Đó là ngôi nhà và cửa hàng chứa đầy kỷ niệm với bà, giờ đây chỉ còn lại mỗi tòa nhà này thôi. Nếu nó cũng biến mất chắc chắn cậu sẽ rất buồn.
Thay vì trả lời lời Sa Geon Woo, tôi chỉ hít một hơi dài.
“Chắc là đói bụng rồi, để tôi chuẩn bị cơm. Anh nghỉ ngơi một chút rồi vào tắm rửa sạch sẽ ra nhé.”
“Không phải canh xương bò à?”
“Vẫn chưa có tin nhắn thông báo khu vực nguy hiểm được giải tỏa, vậy nên cửa hàng vẫn chưa mở cửa được.”
Nhìn thấy sự trở lại của hắn thì có vẻ như đám quái vật lộ diện đã bị bắt gần hết rồi, nhưng để phòng trường hợp còn sót lại ở đâu đó, chắc chắn phải sau khi xác nhận mọi thứ xong xuôi thì tin nhắn giải tỏa mới được gửi đến.
Muscle Cow thì với thân hình to lớn như vậy chắc chắn không thể trốn đi đâu được, nhưng mà đám công chức nhà nước vốn dĩ là một lũ cứng nhắc và nguyên tắc đến bực mình.
Có lẽ phải xác định là trong vòng một hai tiếng tới khu vực nguy hiểm chưa thể giải tỏa được, chắc phải nấu cơm bằng đồ trong tủ lạnh thôi.
Đúng lúc hôm nay lại chưa đi chợ nữa chứ, tôi ném chiếc khăn mặt bẩn vào giỏ đồ giặt rồi mở cửa tủ lạnh.
“Anh có muốn ăn thịt không? Anh thích ăn thịt mà đúng không?”
“Ừ tôi thích ăn thịt.”
“Tôi có thịt heo đen đá đấy nhưng lại không có rau ăn kèm.”
“Còn có kim chi củ cải muối chua ngọt hiệu Cho Rong mà.”
Nghe thấy bảo chỉ cần kim chi là đủ, tôi lấy một tảng thịt đã được đông lạnh ra. Ngâm thịt vào nước đường ấm để rã đông rồi xuống nhà ăn lấy hai bát cơm và kim chi củ cải.
Trong phòng tắm vọng ra tiếng nước chảy, chắc là hắn đã vào tắm rồi.
“Cho Rong à?”
“Dạ.”
“Hay là cậu có quần áo nào mà tôi có thể mặc tạm không?”
Sa Geon Woo nói lớn vọng từ trong phòng tắm ra. Tôi đã bảo hắn rửa tay và mặt trước khi ăn cơm, nhưng có vẻ như cậu ta vào trong và tắm luôn.
Làm sao mà lại có thể nghĩ đến việc tắm ở nhà người khác chứ? Tôi không thể tin nổi và bật cười một cách bất lực.
“Đợi chút.”
Nghĩ rằng nếu để một người thoải mái như vậy một mình, có khi hắn sẽ cởi hết đồ rồi bước ra ngoài, tôi vội mở tủ quần áo.
Tôi lấy ra một bộ đồ thể thao rộng rãi và đặt trước cửa phòng tắm.
“Tôi để ở trước cửa rồi đấy.”
“Thank you.”
Cánh cửa phòng tắm hé mở, một cánh tay thò ra và nhanh chóng lấy đi bộ đồ. Thật sự.… không thể tin nổi, không thể tin nổi được.
Tôi lắc đầu tặc lưỡi rồi đặt miếng thịt đã rã đông lên chảo.
“A, mát quá.”
Sa Geon Woo bước ra từ phòng tắm lau tóc ướt bằng khăn và huýt sáo một cách vui vẻ.
Dù tôi đã đưa cho hắn bộ đồ lớn nhất, nhưng do sự chênh lệch về kích cỡ, cổ tay và mắt cá chân vẫn lộ rõ. Vấn đề lớn hơn là bộ đồ thể thao đã bị kéo căng đến mức giới hạn, thậm chí đường nét trên cơ thể của hắn hiện rõ.
Nhìn bộ đồ mà thấy tội nghiệp nhưng có lẽ đôi mắt của tôi còn khó chịu hơn. Tôi tưởng Sa Geon Woo chỉ cao nhưng không ngờ cơ thể cũng khá…. thôi, đừng nghĩ đến mức đó nữa.
“Anh tắm rồi à?”
“Ừ.”
“Trông anh rất quen với việc tắm ở nhà người khác nhỉ?”
“Không phải một hai lần rồi sao?”
Trời ơi, nên hiểu câu nói đó theo nghĩa nào đây?
Tôi nheo mắt nhìn sang, hắn hỏi lại.
“Không nhớ à?”
“Hồi nhỏ tôi với Cho Rong thường tắm chung với nhau mà.”
“Anh nói vớ vẩn gì vậy.”
“Hồi bé cậu khóc nhè dữ lắm đó. Nước mắt nước mũi, mồ hôi cứ chảy ròng ròng, sau khi khóc xong tiện thể tắm cho cậu thì tôi cũng tắm luôn.”
“Hứ, đúng là ngụy tạo ký ức mà. Tôi có bao giờ khóc nhè đâu chứ?”
“Thật mà. Bà hay dọa Cho Rong nhà mình cứ khóc nhè là ‘chim’ rụng đó, cậu nghe xong lại lo lắng cho ‘chim’ rồi lại càng khóc to hơn.
Haizz, Cho Rong hồi đó dễ thương hết sảy luôn ấy.”
“Đừng có nói linh tinh nữa, bày đồ ăn ra đi.”
Cho Rong ném chiếc khăn lau bàn vào mặt Sa Geon Woo để bịt miệng hắn lại, hắn bật cười rồi vỗ nhẹ vai cậu.
“Ngại hả?”
“Không có nhé. Chuyện đó có xảy ra đâu.”
“Ừ. Coi như là vậy đi.”
“Không phải là ‘coi như vậy đi’ mà là thật sự không có chuyện đó mà. Chuyện đó không hề có trong ký ức của tôi.”
“Chuyện hồi bé không phải là ‘lịch sử đen tối’ mà là kỷ niệm đẹp đó.”
“Không phải mà!”
Trước sự phủ nhận quyết liệt của Cho Rong, Sa Geon Woo vừa ‘ừ ừ’ vừa cầm khăn lau bàn lau mạnh tay lên mặt bàn. Cái kiểu đáp lời hời hợt, thiếu nhiệt tình đó lại càng khiến Cho Rong bực mình hơn.
Mình lại đi nướng thịt ba chỉ heo đen đá để cho cái loại người như hắn ăn chứ.
Haizzz, Cho Rong hít sâu một hơi để kiềm chế cơn giận. Cậu bưng đĩa thịt bóng nhẫy mỡ ra phòng khách.
Trong lúc đó Sa Geon Woo đã bày cơm và kim chi củ cải lên bàn, thậm chí còn đặt sẵn cả thìa đũa, hắn đón lấy đĩa thịt đặt lên bàn ăn.
“Tôi xin phép ăn nhé.”
“Vâng, ăn nhiều vào.”
Thấy mâm cơm có vẻ hơi đơn điệu, cậu lấy thêm vài món khô ra để cho đủ món rồi cũng mang cả dưa hành muối ra nữa.
“Bữa ăn thịnh soạn quá.”
“Tôi chỉ nướng thịt thôi, còn lại là món ăn sẵn có.”
“Nhưng dù sao thì đây cũng là một bữa ăn ngon lành.”
Sa Geon Woo xúc một thìa cơm to, đặt lên trên miếng thịt và cả kim chi rồi ăn một miếng. Cậu ngồi yên quan sát cách hắn nhai nuốt ngon lành.
Từ lần trước cậu đã nghĩ rồi, hắn ăn uống trông thật ngon miệng. Ít nhất cũng có chút động lực để nấu ăn.
“Cho Rong à.”
“Vâng.”
“Từ nãy đến giờ tôi đang nghĩ.… Min Yeo đâu rồi?”
“…. À.”
Một sự im lặng kỳ lạ thoáng qua. Cậu vội mở cửa và bước vào, thấy Min Yeo đang nằm dài trên cánh đồng. Khi phát hiện ra cậu, nó chạy đến và khóc òa lên.
“Ôi, Min Yeo à. Anh xin lỗi. Anh đã không để ý đến em. Em đói chưa? Ra ngoài ăn cơm thôi nào.”
Meooooooooo.
Có vẻ như nó rất buồn, vì nó giơ móng vuốt lên và cào vào áo tôi kêu gào một cách đầy oán trách. Tôi vỗ nhẹ vào cái mông mũm mĩm của nó rồi đưa nó ra ngoài, cho nó ăn đồ ăn vặt trước.
Nó nhai ngấu nghiến ống thức ăn như thể đó là kẻ thù, vừa nhai vừa kêu ầm ĩ. Tôi lặng lẽ quan sát rồi mở một hộp thức ăn cho mèo, đổ cả hộp vào bát và lùi lại.
“Cậu bỏ quên nó à?”
“Tôi đã không để ý.”
“Đúng vậy. Cậu chắc chắn là đã không để ý rồi.”
Sa Geon Woo cười một cách bất lực rồi gắp một miếng thịt đặt vào bát cơm của tôi, bảo tôi ăn đi.
“À, nghĩ lại thì tôi thấy mình nên chuẩn bị sẵn nước với đồ ăn các thứ ở trong hầm ngục thì hơn. Lần này tôi đã vào đó tay không bắt giặc, chẳng có gì cả. Còn phải chuẩn bị ‘thức ăn’ cho ‘Min Yeo’ nữa chứ.”
“Ừ, đúng rồi ha.”
“Người ta bảo nhà tôi phải mất khoảng 2 tuần nữa mới hoàn thành đúng không anh?”
“Ừ. Trước đó chúng ta phải làm xong phần móng đã. Như vậy khi nhà đến mới có thể lắp đặt được.”
“Ừm.”
“Với lại chắc tôi sẽ phải vào hầm ngục thêm một lần nữa. Chưa có gì chắc chắn cả nhưng thường thì cứ một tuần làm nhiệm vụ hầm ngục, một tuần nghỉ ngơi cứ thế luân phiên cách tuần ấy mà.
Chắc là trong vài ngày tới sẽ có lệnh triệu tập lại thôi, sau khi đi về tôi sẽ hỏi thăm tình hình tiến độ từ chỗ anh quản lý rồi điều chỉnh lịch trình để có thể lắp nhà trước khi tôi vào hầm ngục đợt tới.”
“Tôi mong nhà mình nhanh đến quá.”
“Chắc giờ này khung nhà còn chưa dựng xong ấy chứ.”
Không khác gì ‘gắp lửa bỏ tay người’ mong chờ sớm quá cũng vô ích thôi, Sa Geon Woo bĩu môi nói.
“Đúng là mơ mộng hão huyền quá sớm.”
Chậc, Cho Rong tặc lưỡi đảo hạt cơm trong miệng rồi nhìn chằm chằm vào Sa Geon Woo.
“Sao cậu nhìn tôi chằm chằm vậy?”
“Tôi nói nè anh.”
“Ừ.”
“Cái ‘Cánh Cửa’ vừa nãy ấy, nó hơi bị lạ.”
“Hả?”
Trước lời nói chẳng đầu chẳng cuối của Cho Rong, Sa Geon Woo ngơ ngác chớp mắt.
“Lúc ở trong cánh cửa, tôi có thấy gì đâu. Không nhìn thấy tình hình bên ngoài diễn biến ra sao nên tôi thấy khó chịu và sốt ruột lắm.
Tôi mới nghĩ là ‘Sao mình không nhìn thấy gì hết vậy?, Cho mình nhìn thấy một chút có được không?’ thì tự nhiên…. nó hiện ra bên ngoài, kiểu như một tấm gương mờ vậy đó.”
“…….”
“Nè? Anh có nghe tôi nói không đó? Anh không hiểu hả?”
“Ơ? À à. Tôi nghe chứ. Tại hơi bất ngờ thôi.”
“Có đáng ngạc nhiên không? Ừ thì cũng đáng ngạc nhiên đấy, nhưng mà chuyện này không có vấn đề gì chứ?”
“Không đâu. Việc sử dụng khả năng liên tục để trở nên thuần thục, rồi đến một lúc nào đó sẽ phát triển là chuyện bình thường.
Chỉ là tôi không nghĩ Cho Rong lại có thể nhận ra và phát triển khả năng nhanh đến vậy.… Cậu bé của chúng ta thật sự rất giỏi đấy.”
“Có gì đâu mà giỏi lắm.”
Tôi hơi nhún vai tỏ vẻ khiêm tốn, nhưng hắn vẫn khen ngợi.
“Rất giỏi đấy.”
Sa Geon Woo vừa gật đầu vừa suy nghĩ gì đó rồi đặt đũa xuống.
“À vậy nên lúc nãy khi tôi vừa đến, cậu đã lập tức xuất hiện.”
“Đúng vậy.”
“Đây chắc chắn là một điều có ích. ‘Cánh cửa’ cho phép cậu vào và ra từ cùng một vị trí. Nếu cậu đi vào từ phòng khách thì sẽ xuất hiện lại ở phòng khách. Nếu cậu đi vào từ phòng ngủ thì sẽ xuất hiện lại ở phòng ngủ.
Hiện tại cậu chỉ sử dụng Door trong nhà nên không sao nhưng hãy thử nghĩ xem, nếu một ngày nào đó cậu đối mặt với quái vật trên đường. Dù cậu có trốn vào Door thì vẫn phải quay lại vị trí đó, và cậu không biết khi nào nên ra ngoài.
Liệu con quái vật có còn ở đó không, nó đã chết hay đã đi nơi khác. Cậu cần biết điều đó để có thể ra ngoài một cách an toàn.”
*Door: năng lực cánh cửa không gian của ẻm đóa =))).
“Đúng không? Đó là một điều tốt chứ?”
“Tất nhiên là tốt rồi. Hãy tiếp tục mở và đóng Door lặp đi lặp lại. Không chỉ hòn đảo bên trong Door mà bản thân Door cũng có thể trở thành một phần của khả năng.”
“Chỉ cần mở và đóng thôi sao?”
“Cậu cần sử dụng khả năng nhiều hơn, nhưng hiện tại cậu chỉ có thể làm được vậy thôi.”
Hòn đảo là một địa điểm cụ thể và hành động duy nhất tôi có thể làm với khả năng của mình là mở và đóng cánh cửa, nên câu nói đó cũng đúng.
“Chắc cứ đà này, không chừng sau này mình còn điều khiển được cánh cửa đó ấy chứ. Không thì làm cho nó cứng đờ lại rồi dùng làm khiên đỡ đòn cũng được.”
“Chuyện đó khả thi á?”
“Đó là tôi đang ước thế thôi?”
“…….”
“Vì trí tưởng tượng là vô biên, với lại ai mà biết năng lực của mình sẽ còn tiến hóa theo hướng nào nữa. Cứ nghĩ hết cái này đến cái kia xem sao, cứ ‘tới bến’ vào là quan trọng nhất.”
“Lời anh nói có cơ sở không đấy?”
“Kiểu bí kíp ‘người trong nghề mới biết’ ấy mà.”
Ý là chả có cơ sở nào sất.
Ôi trời, tóm lại là tại mình dại mới đi tin cái đồ ba hoa chích chòe đó.
“Thôi thôi, nguội hết thịt rồi, ăn đi anh.”
Thịt nguội tanh nguội ngắt thế này phí của giời.
Chưa kịp để ý thì thịt đã nguội ngắt, Cho Rong gắp hai ba miếng nhét vào mồm hắn. Sa Geon Woo phồng má trợn ngược mắt lên như oan ức lắm, vừa nhai nhồm nhoàm vừa cãi.
“Anh nói thật mà!”