Editor: HThanh.
“Cây kia trông có vẻ ngầu đấy.”
“…..”
“Không thể lấy cây đó được sao?”
“……..”
“Quả kia có phải trái cây không? Anh có biết cây đó là cây gì không? Xa quá nên tôi không nhìn rõ.”
Dường như Sa Geon Woo đang hình dung ra một tương lai phải cuốc đất rồi lại xẻng xúc, nên hắn chẳng dễ dàng trả lời mà chỉ đảo mắt liếc nhìn.
“Bắt nó trước rồi tính sau.”
“Bắt xong là phải ra ngoài ngay mà, phải nghĩ cách di chuyển cái cây đó trước đã.”
“Kia kìa, quả đã chín rồi. Chắc chắn có hạt bên trong, nếu gieo hạt thì sẽ mọc lên cây như vậy thôi. Sau khi bắt con thỏ, tôi sẽ hái quả cho em.”
Hắn hét to hai chữ ‘Đừng lo!’ rồi lao về phía con thỏ khổng lồ với tốc độ nhanh chóng mặt, nắm lấy sừng nó và quật mạnh xuống đất.
Chẳng hiểu sao, tôi cảm thấy động tác của hắn tràn đầy cảm xúc. Trước khi con thỏ kịp dùng sừng đâm hay đá sau, thì thanh kiếm của hắn đã chém đứt đầu nó mất rồi.
Cái đầu thỏ to đùng rơi lăn lóc trên mặt đất.
“Cho Rong à, cổng mở rồi này!”
Sa Geon Woo vẫy tay từ xa hét lớn, có vẻ như hắn đã rất muốn ra ngoài.
Từ vị trí xa xôi, tôi vẫn cảnh giác quan sát xung quanh đề phòng nguy hiểm rồi mới cẩn thận tiến lại gần hắn. Đúng như lời hắn nói, một Gate dẫn ra ngoài đã xuất hiện gần đó.
“Đợi đã, để tôi đi hái quả.”
Nhận thấy tôi đang ngước nhìn lên cây, hắn bỗng nhảy phóc lên chém cả cành cây đầy quả rồi mang xuống.
“Ồ, quả này…”
“Không biết là gì nữa, lần đầu tôi thấy loại này.”
Hắn nhíu mày, nói rằng đây là một loài thực vật trong cổng chưa từng được phát hiện trước đây.
“Chẳng biết có ăn được không.”
“Không chỉ là quả, cả bản thân cái cây cũng khiến tôi thích nữa.”
Đây chính là kiểu ‘to và đẹp’ đây mà.
Nghe tôi thán phục, Sa Geon Woo liếc nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Thử gieo hạt đi, chắc chắn bên trong quả có hạt.”
Hắn nghiền nát quả, để lộ hạt giống bên trong và thở phào nhẹ nhõm. Người ta cảm thấy sự tuyệt vọng của một người muốn bằng mọi giá tránh việc bị nhổ toàn bộ cây.
“Vậy thì thay vì nhổ cây, anh hái cho tôi ít quả đi.”
“Còn chưa xác nhận được hiệu quả, nhỡ có độc thì sao. Đừng có ăn chứ.”
“Tôi không ăn đâu, cứ hái đi đã. Nếu anh không muốn thì đi nhổ cây.”
“……Được.”
Sa Geon Woo đáp lời với giọng buồn bã rồi trèo lên cây.
Trong lúc đó, tôi đi vào trong Door và lấy ra một cái giỏ để đựng quả. Tôi thu hoạch đầy một giỏ lớn quả, gạt bỏ sự tiếc nuối và bước ra khỏi Gate.
Nhà kho mà chúng tôi trở lại sau một ngày vẫn y nguyên như cũ, không có gì thay đổi. Cánh cổng mà chúng tôi đã đi qua dần dần nứt vỡ rồi biến mất không dấu vết.
Xác nhận cánh cổng đã biến mất không một dấu vết như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, tôi thở dài.
“Đây là lần đầu tiên Ro Yi trải nghiệm cổng nhỉ.”
“Vâng.”
Mặc dù một hai tháng nữa cổng sẽ lại xuất hiện, nhưng bây giờ chúng tôi đã hoàn thành việc xâm nhập cổng và cũng đã lấy được gần hết những thứ cần thiết cũng như thu hoạch ngoài dự kiến cũng rất nhiều.
Một lần nữa tôi nhận ra cái cổng này là một mỏ vàng.
Có lẽ lý do mà cái cổng vĩnh viễn này chuyển từ tay một bang hội mới thành lập sang tay các bang hội lớn khác không phải là giao dịch giữa các bang hội, mà là do chính phủ và các bang hội lớn đã thông đồng ngầm sau khi biết đây là một hầm ngục có thể đảm bảo nguồn cung cấp ổn định của ‘Cửu Nguyệt Thảo’.
Tôi nghĩ đây có thể không phải là một giả định hoàn toàn vô căn cứ.
“Vì là cấp 1 nên chúng ta mới có thể ra ngoài an toàn như vậy. Lần sau mà em còn hành động liều lĩnh như thế này nữa, tôi sẽ phạt thật nặng đấy. Rõ chưa?”
Sa Geon Woo nắm chặt vai tôi, nhìn thẳng vào mắt tôi và nói với vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy.
“Lần sau tôi lại mè nheo vô lý như thế này nữa, anh vẫn sẽ tin tôi chứ?”
“Không phải là tin. Chỉ là… vì Cho Rong muốn, nên tôi nghĩ bằng mọi giá phải đáp ứng thôi.”
Hắn hình như không biết điều đó càng làm hư đứa trẻ hơn.
Đối với hắn thì đó có lẽ là một yêu cầu vô lý, một yêu cầu có thể phải đánh đổi cả mạng sống.
Vậy mà tại sao hắn lại sẵn sàng bước vào cánh cổng chưa xác định mà không nói một lời nào?
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Sa Geon Woo rồi mỉm cười.
Tôi đưa tay nắm lấy cổ áo người đàn ông và hôn hắn, một nụ hôn nhẹ nhàng chạm rồi rời đi mang theo vị đất.
“Giáng sinh vui vẻ nhé.”
Dù sao đi nữa thì đó cũng là một đêm Giáng sinh chết tiệt.
( toi tò mò là iem nóa hun chỗ nào áaaa >< ).
***
“Hôm qua làm gì mà giờ mới lê thân ra đây, ngồi thừ người ra định viết báo cáo hả?”
Cha Ye Seung chạm nhẹ vào vai Sa Geon Woo đang ngồi ngẩn ngơ rồi trách móc.
“Viết nhanh đi, tụi tôi đang đợi đến tối nay là để xem sếp viết cái gì đấy.”
“Mấy người này, khoe khoang gì vậy?”
“Không phải khoe, mà là thông báo. Rằng tụi tôi đã chờ đợi team leader một cách sốt ruột đến mức này đấy.”
‘Làm thế nào với mấy đứa trơ trẽn này đây?’
Hắn thở dài não nề cảm thấy đầu óc rối bời, rồi dùng tay ấn mạnh vào giữa chân mày.
“…. Sao? Có chuyện gì à?”
“Cậu nhóc….”
‘Hình như cậu ấy đang che giấu điều gì đó.’
Gate cấp 1 – Khu vực đồng cỏ.
Việc biết trước một sự thật mà không thể nào biết được khiến hắn không thể giải thích bằng bất cứ lý do nào. Họ thậm chí còn chưa đo đạc năng lượng ma thuật bên trong cổng, nên không thể biết đó là cổng cấp mấy.
Vậy mà Cho Rong lại phán đoán chính xác cả môi trường bên trong, thứ mà ngay cả các phương tiện hiện đại nhất cũng chẳng thể xác định được.
‘Làm sao mà Cho Rong biết được? Dù cho có dùng cách nào đi chăng nữa, làm gì mà có phương pháp nào để biết trước chứ?’
Càng nghĩ nghi vấn càng lớn, đầu óc hắn lại càng rối như tơ vò.
‘Có phải vì thế mà cậu ấy đã chủ động nói trước rằng sẽ không giải thích không?’
“Không có gì đâu.”
Nếu có thể giải thích, thì chắc Cho Rong đã nói từ đầu rồi.
Vốn dĩ cậu chẳng phải là đứa giấu diếm hay biết nói dối. Dù cho trải qua chuyện không vui khiến cậu dựng lên một bức tường bảo vệ bản thân, nhưng đó chỉ là để tự che chở bản thân.
Đến mức đáng kinh ngạc là cậu ‘vẫn không thể lừa dối hay nói sai sự thật’ với người khác.
“Gì mà lại không có gì, mau nói đi. Hình như anh sắp thốt ra điều gì đó cực kỳ thú vị thì phải? ‘Cậu nhóc’ gì?
Liệu có phải là làm chuyện đó với cậu em tiệm canh xương bò rồi có bầu không? Hai người… đã ‘ngủ’ với nhau rồi hả? Cuối cùng cũng tiến triển đến đó rồi sao?”
Bộp!
Sa Geon Woo dùng thứ đầu tiên cầm được trên tay đập vào trán Cha Ye Seung.
Cạch!
Đó là tiếng điện thoại.
Lo lắng chiếc điện thoại vỡ, hắn kiểm tra một cách kỹ càng trong khi cô ôm trán bị trúng mà rên rỉ.
“Áaa…!”
Một tiếng thét chậm một nhịp.
“Tôi sẽ kiện anh tội hành hung đấy. Đừng có cản tôi, tôi sẽ kiện thật đấy.”
“Kiện đi, cứ kiện đi. Làm ơn kiện rồi chia tay đi.”
“Tôi sẽ moi tiền bồi thường hòa giải của anh.”
“Đủ rồi, về đi. Tôi không hòa giải đâu.”
“Hòa giải là tôi ban cho anh đấy!”
“Không cần!”
“Ái, cái đệt.”
Cha Ye Seung lẩm bẩm chửi rủa vì đã bỏ lỡ một con mồi ngon.
( tui tự hỏi trong đầu chị ấy chứa thứ gì mà cái mỏ nhanh hơn bộ não zj hẻ^^ ).
“Nếu còn chưa ngủ thì… tối nay đặt trước nhé? Đêm Giáng sinh nóng bỏng? Hả?”
“Làm ơn đi. Mỗi khi cô như thế này thì tôi lại thấy cô giống bà cô già ấy, đã hai mươi tám tuổi rồi mà còn giọng điệu như thế là sao?”
“Sao? Gái trinh thì không được dùng giọng điệu này à? Đây không phải là phân biệt đối xử với gái trinh sao?”
“Không, không phải. Cô về đi.”
“Cái này không ăn thua rồi.”
Chậc, tiếc thật.
Cô tặc lưỡi rồi ngồi vắt chân lên bàn.
“Gì thế? Hả? Gì vậy? Sao lại làm tôi tò mò thế?”
Rốt cuộc thì cô mong đợi điều gì mà cứ dai dẳng như vậy?
Bình thường nói chẳng thèm nghe, nhưng hễ cứ chuyện kiểu này là lại sáng mắt lên mà xông vào.
“Sao cô lại chắc chắn đó là chuyện liên quan đến Cho Rong?”
“Vì sự quan tâm của anh Sa đang tập trung vào cậu em trai quán canh xương bò chứ sao? Dạo này ngoài cậu nhóc ấy ra thì anh cũng chẳng gặp ai khác mà.
Trước đây thì còn đi gặp mấy ông chú nữa, mặc dù chuyện đó cũng khiến tôi lo lắng một phần.”
“Sao chuyện đó lại đáng lo?”
“Nếu anh đi gặp những cô em tươi rói thì tôi còn lo làm gì? Hiếm khi anh bảo có hẹn, đi gặp ai đó về thì toàn là mấy ông anh đã có vợ.
Thật tình thì như thế mà gọi là anh em gì chứ? Bảo là có hẹn nhậu với mấy anh lớn, thế mà lại đi uống rượu với mấy ông già sáu mươi mấy tuổi. Lúc đó tôi thật sự là….”
Cô bắn một tràng dài nói rằng có một thời cô đã nghi ngờ gu thẩm mỹ của hắn, và thật ra đến bây giờ sự nghi ngờ đó vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
“Cũng may dạo này anh dính lấy cậu nhóc tiệm canh ấy, tôi mới nghĩ rằng cuối cùng thằng cha này cũng biết điều rồi. Chứ không thì tôi đã lo lắng cho tương lai của anh Sa rồi đấy.”
“Biết điều cái gì chứ. Đừng có cứ gán ghép tôi với Cho Rong một cách kỳ lạ như thế, tôi lo lắng và quan tâm với tư cách là một người anh trong gia đình thôi.”
“Cút mẹ mày đi. Ngay cả người thân ruột thịt cũng không bám riết dai dẳng đến thế đâu, nhìn cái bộ dạng của mày thì không giống anh trai lo lắng cho em mình mà giống như mấy thằng người yêu đang quản lý bạn trai ấy.”
“Không có đâu.”
“Khôông có đâuu. Nàooo, không có thế đâuu áaa.”
Cha Ye Seung nhại lại giọng Sa Geon Woo một cách châm chọc.
“Rồi, ‘cậu nhóc’ gì? Có chuyện gì với em trai tiệm canh hả? Đừng có nói ‘không có gì’, chắc chắn là có chuyện gì rồi. Linh cảm sắc bén của tôi đang mách bảo đấy.”
“……”
‘Nói “không” cũng vô ích thôi.’
Hối hận vì đã mở miệng, hắn đành mượn lời qua chuyện khác.
“Cho Rong bỗng nhiên hứng thú với làm nông, tôi đang đau đầu vì cậu ấy quá là nghiêm túc với việc đồng áng đây.”
“Hửm, làm nông sao?”
Cha Ye Seung xoa cằm phát ra một âm thanh khó hiểu, rồi nhìn Sa Geon Woo với ánh mắt đầy ẩn ý.
“Sao cơ? Em trai tiệm canh bảo phải ‘gieo hạt’ hả? Gieo thật đậm luôn? Gần đây cậu nhóc kêu đau lưng là vì chuyện đó chứ gì?”
Hắn lặng lẽ cầm chiếc điện thoại lên.
Cô nhanh chóng nhảy khỏi bàn né người ra xa, khuôn mặt đầy vẻ tinh nghịch.
“Bảo sao mỗi lần từ Gate trở về là hai đứa cứ đóng cửa tiệm rồi dính lấy nhau. Thì ra là cùng nhau làm ruộng, gieo hạt khắp nơi ha!”
( ừ thì là ‘gieo hạt’ nhưng zô mồm chị thì nó thành cái gì í, bật đèn lên chị ới =)) ).