Cố Gắng Gỡ Bỏ Sự Tẩy Não Nhưng Cuối Cùng Lại Bị Khắc Ấn Novel - Chương 8

Hông có lịch update;>

Bản dịch Cố Gắng Gỡ Bỏ Sự Tẩy Não Nhưng Cuối Cùng Lại Bị Khắc Ấn của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Chương 8

Tác giả: 이듬해봄

Dịch: Cherry22

Nếu có gì sai sót, xin hãy góp ý cho Quả lê nhỏ của Thỏ nha


* * *

 

Sống đến từng này tuổi, tôi không thể ngờ lại có ngày mình phải thay người khác tiêm Guiding vào cánh tay của một Esper khác. Hơn nữa lại là cho một người đàn ông hai mươi tám tuổi khỏe mạnh nhưng trạng thái tinh thần chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi.

Tôi xoa miếng bông tẩm cồn với một tâm trạng phức tạp, cảm nhận được bắp tay vạm vỡ khẽ giật lên. Thật sự không quen chút nào…

 

“Tiêm đừng đau nhé…”

 

Khuôn mặt như sắp khóc đến nơi lại đẹp một cách đáng thương không cần thiết.

 

“Vâng.”

 

Tôi trả lời qua loa. Dù có đau thì chắc cái kim tiêm phải xuyên qua lớp da như thép đó còn đau hơn là Kang Joo Ha.

 

“Ơ… Wow, không đau chút nào cả.”

 

Đôi mắt đang nhắm nghiền vì ngạc nhiên mà mở to ra. Tôi đẩy pít-tông đến cùng để tiêm hết thuốc, rồi lại dùng bông ấn chặt vào chỗ đó.

Bình thường thì những việc này đều là xa xỉ. Thường ở hiện trường chiến đấu, người ta chẳng quan tâm đến khử trùng hay gì cả, cứ cắm kim vào trước đã. Kang Joo Ha chắc cũng đã quen với việc đó hơn.

 

“Wow…”

 

Mà, Kang Joo Ha của hiện tại có vẻ như đang rất sốc vì sự thật là tiêm có thể không đau.

 

“Sau này chú cứ tiêm cho cháu được không ạ?”

“…Tôi á?”

“Vâng. Chú làm mà không đau chút nào nên cháu thấy lạ lắm.”

“Ừ, ra vậy.”

 

Cũng chẳng có gì lạ hay không, vì bây giờ hắn ta có một làn da thép của Esper cấp S chứ không phải là làn da mềm mại yếu ớt của hồi nhỏ. Một cái kim tiêm cỏn con sao có thể làm hắn ta cảm thấy đau được, nhưng phải giải thích điều này như thế nào đây.

Thực tế, bắp tay của Kang Joo Ha đã lành lại một cách sạch sẽ không một dấu vết, như thể chưa từng có cây kim nào đâm vào. Ngay bây giờ nếu tôi có dùng dao rạch tay hắn ta, thì chưa đầy một phút sau nó cũng sẽ hồi phục hoàn toàn.

Nhưng tôi không thể nói những chuyện đó với Kang Joo Ha. Không có phương pháp nào bạo lực hơn việc ép một bệnh nhân đang nghĩ mình bảy tuổi phải chấp nhận thực tế.

 

“Được thôi.”

 

Đó là một lời hứa mà tôi không có ý định giữ. Vì sau khi chữa trị kết thúc, tôi sẽ xóa hết ký ức về toàn bộ quá trình điều trị. Đó là để đôi bên không phải khó xử nhìn mặt nhau.

 

“Vậy chú hứa đi. Hứa đi.”

“Vâng, hứa.”

“Hứa không phải làm thế đâu.”

 

Hắn ta bảo tôi hứa nên tôi đã nói theo, giờ lại bảo không phải.

 

“Vậy thì làm thế nào?”

“Ngoéo tay.”

“Ngoéo tay? Có… dã man quá không?”

 

Tinh thần bảy tuổi nên nói ra những lời tàn khốc một cách tùy tiện sao. Nếu không giữ lời hứa thì phải chặt ngón tay hay gì đó…?

Trong lúc tôi đang một mình chìm trong suy nghĩ nghiêm túc, Kang Joo Ha đã huơ huơ ngón út trước mặt tôi thúc giục.

 

“Nhanh lên, ngoéo vào đây.”

“Hả?”

“Ngoéo ngón út hứa. Chú chưa làm bao giờ à?”

“Chưa…”

 

Trong đời mình, tôi đã từng hứa hẹn bao giờ chưa nhỉ. Chà, tôi không nhớ rõ nữa. Những lời hứa thực sự quan trọng đa phần đều được ký kết dưới dạng hợp đồng, chứ chưa bao giờ được thực hiện bằng cách ngoéo ngón tay vào nhau như thế này.

 

“Như thế này… có được không?”


Tôi lóng ngóng đưa ngón út ra theo hắn ta, Kang Joo Ha liền ngoắc ngón tay mình vào. Rồi hắn ta lắc lên lắc xuống vài lần.


“Hứa rồi nhé.”


Tôi không biết hành động này có hiệu lực pháp lý gì không, nhưng cảm giác thật lạ lùng không thể tả.

Không biết có phải vì người hắn ta gặp chỉ có mình tôi hay không, mà sự phụ thuộc của Kang Joo Ha ngày càng tăng lên. Hắn ta chỉ đếm từng ngày chờ tôi đến, sau đó còn hỏi tôi có thể tặng hắn ta một chiếc đồng hồ không. Hắn nói rằng mình biết xem giờ nên muốn nhìn vào đó để đợi tôi.

Tôi đã nói không cần phải đợi, nhưng hắn ta rất kiên quyết. Cuối cùng, tôi đã đeo cho hắn một chiếc đồng hồ đeo tay.

 

“Cả ngày hôm nay anh ấy cứ như vậy đấy ạ. Cơm cũng không ăn.”


Vấn đề là sau đó, Kang Joo Ha chỉ liên tục nhìn qua lại giữa chiếc đồng hồ trên tay và cánh cửa. Tôi biết môi trường ngột ngạt của phòng trị liệu đặc biệt đã hạn chế hành động của hắn ta, nhưng nhìn một người cứ ngồi im như búp bê như vậy, cảm giác này cứ như…

 

“Như đang tra tấn vậy.”

 

Kang Joo Ha không phải là tội nhân, và cái lồng sắt giam giữ hắn ta cũng đã biến mất, nhưng hắn ta trông vẫn như đang bị nhốt trong tù.

Nghe tiếng lẩm bẩm của tôi, Joo Young gật đầu đồng tình.

 

“Dù gì cũng là Esper cấp S giỏi nhất Trung tâm mà đãi ngộ thế này thì không được thật. Nhưng mà họ cũng không cho chuyển sang phòng bệnh VIP.”

“Vì nguy cơ bùng nổ sao?”

“Vâng.”

 

Chỉ số Guiding của Kang Joo Ha đã ổn định hơn rất nhiều. So với lúc mới đến đây, có thể gọi là một phép màu.

Ban đầu hắn ta còn sợ hãi khi thấy kim tiêm. Bây giờ thì có lẽ hắn thực sự tin rằng mũi tiêm của tôi đặc biệt nên không đau, chỉ cần thấy mặt tôi là hắn ta đã tự xắn tay áo lên.

Vấn đề là sóng dị năng của hắn không quay trở lại.

Sóng dị năng không phải là thứ tự nhiên hồi phục, mà là phần cần bản thân phải kiểm soát một cách có ý thức. Kang Joo Ha, người hiện đang mắc kẹt trong ký ức của một đứa trẻ bảy tuổi, không thể nào làm được điều đó.

 

“Mà nhân tiện, Esper Kang Joo Ha thức tỉnh lần đầu là khi nào ấy nhỉ?”

“Ờ… em nghe nói là rất sớm. Hình như là tám tuổi.”

“Tám? Nhỏ thế nhỉ. Chắc là lúc đó còn chưa biết gì.”

 

Vậy nghĩa là đúng một năm sau tình trạng hiện tại của Kang Joo Ha. Tôi chợt có suy nghĩ rằng, có lẽ việc Kang Joo Ha chọn bản ngã bảy tuổi cũng có lý do của nó.

 

* * *

 

“Sao anh lại đặt nhiều hàng thế này? Một người không có lòng ham muốn vật chất như anh mà.”


Joo Young ôm một đống thùng hàng chuyển phát đến văn phòng của tôi và xuất hiện với vẻ mặt ngơ ngác.


“Ha, sao mà nhận một món đồ ở Trung tâm này lại khó đến thế. Chỉ riêng việc xin phép đã mất cả buổi.”

“Anh cứ giao cho em. Có mẹo để điền đơn đặt hàng bên ngoài đấy ạ. Em có thể làm cho nó được thông qua ngay lập tức.”

“…Gì cơ? Có cả chuyện đó sao?”

“Vâng. Hầu hết các thư ký đều biết ạ.”

“Thật hết nói nổi.”

“Vậy mấy thứ này là gì thế ạ?”

“Dụng cụ để trị liệu tâm lý cho bệnh nhân.”

“Trên thùng có ghi là Tuyển tập 30 truyện cổ tích cho thiếu nhi đọc trước khi ngủ đấy ạ.”

“Thì đó.”

 

Tôi không thể ngờ rằng mình lại phải làm cái nghề giáo viên mầm non không có trong số phận này, nhưng nhìn Kang Joo Ha qua CCTV chỉ hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn cửa, tôi không thể không bận tâm.

 

“Wow, lần đầu tiên em thấy Trưởng nhóm làm vậy đấy.”

“Tôi cũng lần đầu thấy mình làm vậy đây. Cậu có thể để hết hàng mới giao đến trước phòng trị liệu đặc biệt được không? Mấy thứ đó cũng cần phải xin phép mang vào nữa.”

“Em sẽ nộp đơn xin mang vào cho anh.”

“À, cảm ơn.”

“Vâng ạ.”

 

Nhìn Joo Young ôm thùng hàng biến mất, tôi lại một lần nữa kiểm tra hồ sơ cá nhân của Kang Joo Ha. Cách đây không lâu tôi đã yêu cầu thêm tài liệu, trong đó có cả giấy chứng nhận quan hệ gia đình.

 

“Cả hai vị đều đã qua đời.”


Bên cạnh tên cha mẹ của Kang Joo Ha có ghi chú ‘đã mất’. Và ở trang sau đó là giấy tờ nhận con nuôi, một nhân vật bất ngờ được ghi ở mục người nuôi dưỡng.


“…Giám đốc Trung tâm?”

 

* * *

 

“Hôm nay sao chú đến muộn thế? Chú nói ba giờ sẽ đến mà.”


Kang Joo Ha bĩu môi nói. Mỗi lần hắn ta làm thế với khuôn mặt đó, tôi thực sự không thể nào quen được. Tôi thầm thở dài và trước hết tự giới thiệu bản thân.


“Tôi là Sung Lee Hyun, Trưởng nhóm thông tin, phòng An ninh thông tin, Cục An ninh Quốc gia của Trung tâm.”

“Chú ơi, nhanh lên.”


Kang Joo Ha liền thúc giục, tôi cười ngượng ngùng và lấy ra một thanh sô-cô-la từ trong túi.


“Ăn cái này nhé?”

“Đừng có dùng sô-cô-la để lấp liếm cho qua chuyện.”

“Xin lỗi.”

“Chú hứa là sẽ không tái phạm nữa đi.”

“Sẽ không tái phạm…”

 

Tôi đang nói thì một cảm giác hoài nghi sâu sắc ập đến. Rốt cuộc mình đang làm cái quái gì thế này.

Nhưng cũng có chút bất ngờ. Dù Kang Joo Ha có hơi phiền phức và bám người, nhưng hắn ta không có vẻ gì là gặp vấn đề trong việc tạo mối quan hệ với người khác…

Dù tôi không học chuyên ngành tâm lý học trẻ em, nhưng trong tình huống này, việc hắn ta có sự gắn kết tình cảm với tôi, người có thể coi là người lớn duy nhất và là đối tượng tương tác duy nhất, thực ra là một điều đương nhiên.

Điểm đáng ngờ là, Kang Joo Ha của hiện tại lại có những lời nói và hành động hoàn toàn không có tính bạo lực. Những hành động như ăn vạ hay khóc lóc mà trẻ con ở độ tuổi này thường làm hoàn toàn không thấy.

Vì tôi đang nói dở, hắn ta liền nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đáng thương, khuôn mặt đó không hiểu sao lại khiến lòng người ta trở nên kỳ lạ.

 

“…Tôi sẽ không tái phạm nữa.”


Tôi khẽ lẩm bẩm, lúc đó một nụ cười nhạt mới hiện lên trên khuôn mặt Kang Joo Ha.


“Nhưng mà chú ơi, khi nào cháu được xuất viện ạ?”

“Khi nào khỏi bệnh nhé.”

 

Tôi biết đó là một câu trả lời vô trách nhiệm, nhưng tôi không thể nói gì hơn được nữa.

Trước khi Kang Joo Ha lại đặt một câu hỏi khó xử khác, tôi đã mang thùng hàng chuyển phát lớn đặt ngoài cửa vào. Trên thùng có dán miếng dán ‘Được phép mang vào’ mà Joo Young đã xin được.

 

“Mấy cái đó là gì vậy ạ?”


Sự xuất hiện của vật lạ có vẻ cũng khiến Kang Joo Ha tò mò. Khoảnh khắc đó, khi đối mặt với khuôn mặt của một người đàn ông trưởng thành vô cùng vạm vỡ, tôi có hơi ngượng vì thấy có lẽ hơi quá, nhưng vì đây là phương pháp để ổn định tâm lý cho hắn ta nên tôi quyết định cứ thế mà làm.

 

“Truyện cổ tích.”

“Cái đó thì cháu cũng biết.”

“Ở một mình thì chán lắm. Nếu có sách để đọc thì sẽ đỡ chán hơn.”

“Không cần mấy thứ này đâu, chú cứ ở đây với cháu là được mà.”

 

Thằng nhóc này khá thông minh đấy.

 

“Tôi có rất nhiều việc phải làm và rất bận…”


Tôi nói qua loa. Sự thật là tôi không phải là thầy giáo mà chỉ là Trưởng nhóm thông tin thuộc phòng An ninh thông tin, và vì bị điều động khẩn cấp vào một nhiệm vụ vốn không phải của mình nên mới vô tình nhận trách nhiệm chăm sóc cậu, những lời giải thích đó có nói ra thì hắn cũng chẳng hiểu.

Và dù hắn có hiểu thì cũng chỉ làm tan vỡ mối quan hệ mà chúng tôi đã khó khăn xây dựng. Để tiếp cận não bộ thì việc giảm bớt sự kháng cự tâm lý sẽ dễ dàng hơn nhiều, nên trước mắt tôi phải cố gắng chiều theo ý của Kang Joo Ha hết mức có thể.

 

“Chú bận gặp mấy đứa khác nên không đến với cháu được à?”

“Ừm?”

“Thế nên chú mới không đến với cháu được sao? Vì phải đi đến chỗ mấy đứa khác?”

 

Ồ, đây là một ý tưởng tôi chưa từng nghĩ tới.

 

“Tôi chưa từng gặp đứa nào khác.”

“Thật không ạ?”

“Đúng vậy.”

 

Vốn dĩ là phải gặp, nhưng hiện tại tôi đang tập trung vào Kang Joo Ha nên gần như không tiếp xúc với người khác. Tôi gật đầu để thể hiện sự trong sạch của mình, Kang Joo Ha liền nheo mắt lại và nói một cách lạnh lùng.

 

“Nói dối.”

“…”

“Vậy mỗi lần chú nói chuyện ngoài cửa là với ai?”

 

Wow, chết tiệt. Khoan đã. Cái này không đúng.

Nghe được sao? Hắn ta nghe được hết những gì tôi nói với Park Joo Young qua cái cánh cửa hợp kim đặc biệt trông gớm ghiếc như không thể xuyên thủng kia sao?

Rốt cuộc thì năng lực thể chất của con người mang tên Kang Joo Ha này đã phát triển đến mức nào, tôi hoàn toàn không thể đoán được.

 

“…Cậu nghe được từ khi nào? À không, đã nghe được sao?”

“Cách đây không lâu. Từ vài ngày trước.”

 

Năng lực thể chất chắc chắn đã hồi phục 100% rồi. Vài ngày trước khi kiểm tra định kỳ, hắn ta đã cho thấy một khả năng hồi phục đáng kinh ngạc khiến tất cả mọi người ở Cục Y tế đều phải lè lưỡi, vậy mà đã vượt qua mức đó rồi sao.

 

“Vậy còn ký ức thì sao? Bây giờ cậu bao nhiêu tuổi? Vẫn bảy tuổi à?”


Trước những câu hỏi dồn dập, Kang Joo Ha im lặng và nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt kiên định đó khiến tôi thấy ngượng vì có lẽ mình đã quá phấn khích.

Mong muốn giải quyết cho xong chuyện rồi phủi tay của mình có lẽ đã lộ ra quá rõ ràng.

 

“Dạ? Cháu đâu phải bảy tuổi.”

“Không phải à? Vậy bây giờ cậu bao nhiêu tuổi?”


Tôi nhìn hắn ta với ánh mắt đầy kỳ vọng, và Kang Joo Ha nhìn tôi rồi nói như thể tôi là một kẻ ngốc.


“Cháu ba mươi bốn mươi lăm tuổi mà.”

“À.”

“Chú có vẻ có trí nhớ không tốt.”

 

Thế còn cậu, một đứa trẻ bảy tuổi mà lại nói chuyện như vậy sao? Tôi rất muốn hỏi lại như vậy, nhưng đã cố gắng kiềm chế.


“…Tôi sẽ đọc truyện cổ tích cho cậu nghe.”

 Bản dịch Cố Gắng Gỡ Bỏ Sự Tẩy Não Nhưng Cuối Cùng Lại Bị Khắc Ấn của Quả lê nhỏ của Thỏ được đăng tải tại navyteamm.com.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo