Jung Yoon chầm chậm bước về phía trước. Khi tiến lại gần cửa sổ phía sau sofa, anh có thể nhìn thấy toàn cảnh trung tâm Seoul về đêm. Thật sự là một khung cảnh ngoạn mục. Ánh đèn trang trí rực rỡ trên những con phố cùng dòng sông Hàn trôi lững lờ hiện ra trước mắt.
Người ta nói một trong những ưu điểm của Khách sạn Royal Peak chính là tầm nhìn đêm này. Quả thực, đó là điều đáng tự hào.
Không biết từ lúc nào, cả sự căng thẳng lẫn lo lắng trong lòng anh đã tan biến, nhường chỗ cho cảm giác thích thú trước cảnh đẹp. Đứng trước cửa sổ một lúc, anh nghe thấy tiếng gõ cửa. Khi quay đầu lại, cánh cửa đã mở ra.
Yoon Tae Rim bước vào, quần áo chỉnh tề với cà vạt được thắt ngay ngắn. Hắn đi ngang qua Seo Jung Yoon đang đứng ngượng ngùng, rồi tiến thẳng đến tủ trưng bày.
Sự căng thẳng vừa tan biến lại lập tức siết chặt khi hắn xuất hiện. Bầu không khí trong phòng trở nên nặng nề, chỉ còn tiếng động từ những cử động của Yoon Tae Rim vang lên trong khoảng lặng.
Jung Yoon vẫn chưa biết phải làm gì, đứng lặng bên cửa sổ. Nhận thấy sự gượng gạo ấy, Yoon Tae Rim, trong khi vẫn quay lưng lại dò tìm trong tủ rượu, cất giọng trầm thấp.
“Muốn uống với tôi một ly không?”
“Không, cảm ơn.”
Yoon Tae Rim không mời lần thứ hai. Hắn coi như gác Jung Yoon sang một bên, tập trung lựa chọn đồ uống cho riêng mình.
Tấm lưng của Yoon Tae Rim đứng trước chiếc tủ gỗ bóng loáng cuốn hút không kém gì khung cảnh đêm ngoài kia. Chiều cao hắn vượt trội so với nam giới trưởng thành bình thường, cùng tỉ lệ cơ thể cân xứng hoàn hảo.
Thân hình rắn chắc của hắn, khác hẳn những nhân viên văn phòng thường thấy, khiến phần vai áo sơ mi dài hơn hẳn so với quần áo may sẵn thông thường. Thế nhưng, những đường cắt may lại vừa khít, toát lên sự tinh xảo của trang phục đặt may riêng.
Đôi vai thẳng và sống lưng cứng cáp chẳng khác nào một pho tượng. Ngay cả trong những động tác nhỏ như lấy chai rượu, chọn ly, thêm đá, hai bả vai dưới lớp áo cũng chuyển động rõ rệt. Vòng eo săn chắc không chút mỡ thừa của hắn cho thấy sự tự quản lý bản thân nghiêm ngặt.
Trong lúc còn mải dõi theo tấm lưng ấy, Yoon Tae Rim quay lại với ly rượu trong tay. Hắn bước đến sofa rồi ngồi xuống chiếc ghế bành da mềm mại.
Seo Jung Yoon vội vàng chọn chiếc ghế đối diện.
“Anh đang ở đây sao?”
Người mở lời lại bất ngờ là Seo Jung Yoon. Yoon Tae Rim khẽ nhếch khóe môi, như thể thấy câu hỏi đó thật thú vị.
“Về Hàn đến giờ tôi vẫn chưa tìm được căn nhà ưng ý. Chỉ tạm thời thôi.”
“Tôi nghe nói anh có nhà riêng của gia đình.”
“Một người đàn ông ở tuổi tôi thì không thể sống chung với bố mẹ được.”
Cũng đúng thôi, là giám đốc của khách sạn, hắn chẳng cần bận tâm đến chỗ ngủ, phòng trống thì có thừa.
Jung Yoon khẽ gật đầu đồng tình rồi lấy đồ trong túi ra. Yoon Tae Rim nhìn với vẻ hứng thú khi thấy Jung Yoon lấy ra một cuốn sổ và cây bút, ánh mắt dừng lại ở đôi bàn tay trắng trẻo của anh.
“Ghi chép à? Cậu lại thích cách cổ điển nhỉ, bất ngờ đấy.”
“Bình thường thì tôi dùng máy ghi âm.”
Jung Yoon bình thản trả lời, mở cuốn sổ ra. Việc chuẩn bị không tốn nhiều thời gian. Sau khi thử bút ở một góc giấy để kiểm tra, anh tiếp tục.
“Tôi nghĩ anh sẽ không thích việc bị ghi âm.”
Người đối diện khẽ bật cười, bắt chéo đôi chân dài rồi ngả lưng thư thái.
“Vậy thì bắt đầu thôi.”
Giọng nói trầm thấp ấy báo hiệu sự khởi đầu. Seo Jung Yoon khẽ thở ra. Dù không phải buổi phỏng vấn đầu tiên, nhưng anh vẫn có cảm giác kỳ lạ, như đang bị lấn át.
Siết chặt cây bút trong tay, anh lướt qua những câu hỏi đã chuẩn bị sẵn, rồi quyết định bắt đầu từ điều cơ bản nhất.
“Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
“Ba mươi bốn, tính theo tuổi Hàn.”
“Vậy anh đã sống ở nước ngoài suốt thời gian qua sao?”
“Tôi sống ở Hàn Quốc đến năm mười tuổi, sau đó sang Mỹ du học. Tôi học tập và làm việc ở đó.”
“Xem ra anh đã sống ở nước ngoài hơn hai mươi năm, vậy mà tiếng Hàn của anh lại rất tốt.”
“Truyền thống gia đình khá nghiêm ngặt. Ông tôi từng nói sẽ không để lại tài sản thừa kế nếu tôi không duy trì tiếng mẹ đẻ.”
Cuộc trò chuyện tự nhiên dẫn dắt đến điều Jung Yoon đang tò mò. Nắm lấy cơ hội, anh siết chặt cây bút. Jung Yoon hỏi thẳng thắn hết mức có thể.
“Quan hệ gia đình của anh thế nào?”
“Ông tôi đã mất, cha mẹ vẫn còn chung sống. Trên danh nghĩa, tôi là con một, nhưng…”
Yoon Tae Rim khựng lại, khẽ xoay ly rượu. Ánh vàng trong căn phòng hắt lên gương mặt mịn màng của hắn, giống hệt màu rượu whisky màu mật ong trong ly.
“Những điều này tra sơ qua trên mạng cũng có. Tôi chắc cậu Seo Jung Yoon hẳn đang muốn hỏi chuyện khác.”
“…”
“Tôi có khoảng ba người anh em cùng cha khác mẹ. Họ không có tên trong sổ hộ khẩu, nhưng chúng tôi vẫn gặp nhau vài lần trong năm.”
“Anh em cùng cha khác mẹ, ý anh là…”
“Khác mẹ. Một câu chuyện phổ biến trong những gia đình tài phiệt có con ngoài giá thú. Mẹ tôi cũng có vài người tình. Hôn nhân trong những gia đình này chỉ là để xuất hiện trước công chúng.”
Yoon Tae Rim kể về việc ngoại tình của cha mẹ và mối quan hệ phức tạp trong gia đình mà không hề do dự. Giọng điệu hắn quá đỗi tự nhiên, khiến ngay cả Jung Yoon cũng cảm thấy đó như một chuyện thường ngày.
“Hơi bất ngờ khi anh lại hòa hợp với các anh em cùng cha khác mẹ.”
“Cậu nghĩ chúng tôi sẽ tranh giành thừa kế, cắn xé nhau vì lòng tham sao?”
“Có thể.”
“Xin lỗi vì làm cậu thất vọng, nhưng chúng tôi hòa thuận khá tốt. Họ sống thoải mái, không hề ganh tị, còn tôi được dạy từ nhỏ là không được thèm khát những gì vốn thuộc về mình. Nếu hành xử dại dột, có thể sẽ đánh mất những gì đang có, nên nhất định phải biết tự kiềm chế.”
“Ngay cả giữa những người cùng huyết thống cũng có những ranh giới vô hình, xem ra là vậy.”
“Có thể nói đó là những ranh giới nhất định phải duy trì.”
Tiếng đá lạnh tan chảy và lăn trong ly rượu của Yoon Tae Rim vang lên rõ ràng trong khoảng không im lặng chốc lát. Người đàn ông nhấp một ngụm rượu mát lạnh rồi thong thả lắc chân vắt chéo.
“Thế còn cậu, kể cho tôi về gia đình cậu đi?”
“Về chuyện gì ạ?”
“Quan hệ gia đình của cậu như thế nào?”
Bị hỏi ngược lại, Jung Yoon bất ngờ đến mức thoáng cứng họng. Trong khi anh còn đang ngập ngừng, mắt nhìn xuống đôi chân dài thẳng tắp của Yoon Tae Rim, thì người đàn ông kia vẫn kiên nhẫn chờ câu trả lời.
“Tôi…”
Cuối cùng, Jung Yoon chậm rãi mở miệng. Dù sao, khi Yoon Tae Rim đã tiết lộ về hoàn cảnh của mình, anh giấu kín cũng thật buồn cười.
“Cha mẹ tôi qua đời từ khi tôi còn nhỏ, tôi cũng không có anh chị em. Ông nội đã nuôi tôi lớn, nhưng ông cũng mất cách đây tám năm.”
“Vậy người mà cậu coi như gia đình là ai?”
Jung Yoon khẽ ngẩng đầu. Dù chỉ là một câu hỏi bình thản, nhưng vẻ mặt Yoon Tae Rim lại nghiêm túc, không chút bông đùa. Vì lý do nào đó, Jung Yoon cảm thấy cổ họng mình nghẹn lại. Anh hít một hơi sâu để nuốt xuống bầu không khí nặng nề.
“Một người anh thân thiết…”
“Chắc hẳn rất thân. Thường thì người ta sẽ không gọi người ngoài là gia đình đâu.”
Jung Yoon giả vờ không nghe thấy, cúi đầu xuống, mắt dán chặt vào cuốn sổ. Anh cảm giác nếu chạm mắt với Yoon Tae Rim thì sẽ bị cuốn theo nhịp điệu của đối phương.
“Giám đốc thường có lịch sinh hoạt thế nào?”
“Tôi thường dậy vào khoảng 6 giờ sáng. Sau khi tập thể dục và lướt qua báo chí, tin tức, tôi đến công ty vào khoảng 8 giờ. Không có giờ tan làm cố định.”
Hắn quả thực là một kẻ nghiện công việc đến tận cốt tủy. Thật kinh ngạc khi thấy một người ngủ ít hơn nhiều so với mức trung bình mà vẫn chẳng hề có dấu hiệu mệt mỏi.
“Cuối tuần anh có nghỉ ngơi không?”
“Vì hầu hết các buổi gặp gỡ, sự kiện đều dồn vào cuối tuần, nên cũng không thể gọi là nghỉ ngơi.”
“Vậy chẳng phải anh hoàn toàn không có thời gian riêng sao? Ví dụ như gặp gỡ bạn bè?”
“Bạn bè à…”
Như thể nghe thấy một từ xa lạ, Yoon Tae Rim khẽ che môi cười bằng ly rượu trong tay.
“Nhiều người quen tôi gặp ở Mỹ giờ cũng sang Hàn rồi. Vì hầu hết đều xuất thân từ các gia đình có tiếng, nên chúng tôi vẫn gặp nhau trong những buổi tụ tập. Nếu như thế cũng được tính là bạn bè thì, ừ, họ là bạn tôi.”
“Cuộc sống của anh có vẻ khá bận rộn.”
“Tức là chẳng thú vị gì. Tôi đồng ý.”
Yoon Tae Rim lẩm bẩm, môi khẽ mím lại. Đôi mắt đen, vừa còn hướng xuống ly rượu, giờ đã chạm thẳng vào gương mặt Jung Yoon.
“Còn cậu thì sao, Seo Jung Yoon?”
“Tôi…”
Bị trả lại câu hỏi, Jung Yoon buộc phải ngẫm nghĩ về một ngày của mình. Một ngày lộn xộn, không hề có lịch trình rõ ràng để mà kể.
So với Yoon Tae Rim, hình mẫu của một người dậy sớm đúng nghĩa, thì Jung Yoon giống cú mèo hơn, chẳng những không tập thể dục mà đến cả bữa ăn cũng chẳng theo giờ giấc. Thứ duy nhất có thể gọi là thú vui của anh chỉ là vùi mình trong nhà, chôn vùi giữa những trang sách.
“Nghĩ kỹ lại, có lẽ tôi sống còn kém thú vị hơn anh. Không phải bận rộn, mà là nhạt nhẽo.”
“Ở tuổi đôi mươi, lẽ ra cậu nên tận hưởng tình bạn và cả tình yêu chứ?”
“Tôi đã bỏ học cấp 3 từ sớm. Nghĩ lại thì, chẳng có ai để tôi gọi là bạn cả.”