Lịch ra: Tối T3 và T7
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 104
Khi tay vừa gạt cần gạt, những giọt nước còn sót lại đã rơi tí tách trên vai. Jung Yoon lau vội gương mặt đang rối bời và bước ra khỏi buồng tắm. Tiếng nước vừa dứt, âm thanh TV từ bên ngoài lại vọng vào. Một lần nữa, sự hiện diện của Jung Rok bên ngoài cánh cửa lại đánh thức những ký ức không mấy trong sáng, những ham muốn vừa được kìm nén lại bắt đầu len lỏi trỗi dậy.
Jung Yoon nghiến răng chửi thề, khẽ lắc đầu để rũ bỏ những dư ảnh đã khiến phần hạ thân cậu khó chịu suốt cả lúc tắm. Cậu vớ lấy chiếc khăn đặt trên kệ, chà mạnh lên khuôn mặt đang nóng bừng. Cuối cùng, Jung Yoon tắm rửa qua loa, nhưng rồi lại phải mất một lúc lâu để cố gột rửa nốt những dục vọng còn vương vấn. Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm sau gần một tiếng, Jung Rok đã nằm úp mặt trên giường và ngủ thiếp đi.
“Cái tên điên này…”
Jung Rok đã mè nheo vì chiếc quần lót quá chật, và cuối cùng thì cứ trần như nhộng mà ngủ. Jung Yoon nhặt chiếc quần lót vứt dưới gầm giường và ném mạnh đi. Chiếc quần bay như một cú ném bóng chày, vắt vẻo trên màn hình TV. Sau vài giây định thần, Jung Yoon vò đầu bứt tóc. Jung Rok nằm bất động, tấm lưng trần của anh trông thật khiêu khích.
Cậu nên thấy may mắn vì anh ta không nhúc nhích sao? Đầu óc Jung Yoon rối như tơ vò. Dù sao thì cậu cũng phải ngủ trên chiếc giường đó, nên cần phải dọn dẹp cái “đống” to đùng kia. Nhưng cậu lại sợ, lỡ như chạm vào mà Jung Rok quay người lại, nhìn thấy thứ không nên thấy thì cậu sẽ chẳng thể kìm chế được.
“Haizzz…”
Jung Yoon đứng đờ ra vài phút, không biết phải làm sao. Sau đó, cậu chợt nghĩ đến thời gian ngủ đang ngắn lại. Jung Yoon thở dài thườn thượt, chầm chậm bước tới.
Bàn chân cậu rời khỏi tấm thảm trải sàn rẻ tiền, phát ra tiếng “chóp” nghe thật khó chịu. Jung Yoon ngồi phịch xuống mép giường. Quả nhiên chiếc nệm cũng rẻ tiền, phát ra tiếng cọt kẹt của lò xo và nhún lên nhún xuống.
Sự rung động này làm Jung Rok khẽ “ưm” một tiếng rồi trở mình. Jung Yoon giật mình, vội vàng nắm chặt đùi anh. Jung Rok dừng lại. Jung Yoon thở phào nhẹ nhõm vì đã tránh được tình huống tồi tệ nhất. Cậu xoa ngực, vô thức gật đầu. Rồi cậu chợt rùng mình khi cảm nhận một ánh mắt kỳ lạ đang dán vào mình, từ từ quay đầu lại.
“...Anh làm gì vậy?”
Ở cuối tầm mắt, Jung Rok đã ngẩng đầu lên. Tóc tai bù xù, anh chỉ hé mắt nhìn Jung Yoon rồi lại đảo mắt xuống tay cậu. Lúc này Jung Yoon mới nhìn xuống tay mình, và muộn màng nhận ra mình đang vỗ vỗ lên đùi Jung Rok như đang dỗ một đứa trẻ.
Jung Yoon kinh hãi, vội rụt tay lại và lùi ra xa. Cậu nhanh chóng đứng dậy và cúi đầu.
“À... tôi xin lỗi. Tôi chỉ định dịch người sang thôi.”
Quá bối rối, cậu nói năng lắp bắp. Jung Yoon cúi gằm mặt che đi khuôn mặt đang đỏ bừng, ấp úng nói tiếp.
“Chỉ là, ờm... tôi chỉ muốn dịch sang bên cạnh thôi, vì, dù sao thì, cũng khá là ngại cho anh...”
Jung Rok bình thản nhìn Jung Yoon đang cung kính lạ thường, chống tay lên gối. Jung Yoon đang nói lung tung thì bỗng dừng lại khi nhìn thấy Jung Rok đang cố nén cười, dáng vẻ lười biếng như một người mẫu trên tạp chí.
“Anh chưa ngủ à?”
Có gì đó không đúng. Jung Yoon nhận ra tình hình, cau mày lại. Jung Rok kéo chăn lên đắp rồi quay người nằm nghiêng, nở một nụ cười rạng rỡ như đang vui chết đi được.
“Nghe tiếng cảnh sát Woo tắm, tôi phấn khích quá, làm sao mà ngủ được?”
“...Vậy sao anh không mặc quần áo vào?”
“Tôi bảo nó đau mà.”
Jung Yoon bỗng thấy bực bội, nhưng cậu biết nói gì cũng chỉ phí lời nên chỉ lắc đầu.
“Muộn rồi. Anh đùa đủ rồi thì ngủ đi.”
“Ngủ sớm thế sao?”
“Sớm gì mà sớm. Bây giờ ngủ thì chúng ta còn chưa được bốn tiếng nữa.”
“Chúng ta?”
Jung Yoon liếc nhìn chỗ trống trên giường rồi trèo vào trong. Cậu không cần phải dịch Jung Rok quá nhiều mà vẫn đủ chỗ để nằm. Jung Yoon lườm ngắn ngủi Jung Rok đang cố chọc ghẹo mình rồi nằm thẳng thớm.
“Ngủ đi. Đừng có làm mấy trò kỳ quặc nữa.”
“Ngủ không mặc đồ là không kỳ quặc à?”
“Anh có mặc đâu, tôi bảo mặc thì anh có nghe đâu. Đau... đau mà, biết làm sao bây giờ.”
“Cậu không để tâm gì à?”
Jung Yoon thở dài thườn thượt rồi nhắm mắt lại.
“Để tâm gì chứ. Chúng ta đâu phải lần đầu...”
Jung Yoon cảm thấy lời nói của mình hơi kỳ quặc nên kết thúc câu nói một cách nhanh chóng và qua loa. Jung Rok nhìn Jung Yoon đang cắn môi, nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Jung Yoon nhắm mắt, tưởng rằng Jung Rok sẽ lại bày trò gì đó nên hơi căng thẳng. Nhưng Jung Rok lại im lặng.
Cậu đã nghĩ anh sẽ đùa giỡn bằng lời nói hoặc hành động. Jung Yoon cảm thấy sự tĩnh lặng này thật bất thường nên không thể chịu nổi, khẽ hé mắt.
Đèn vẫn sáng, cậu nhìn thẳng lên trần nhà. Jung Yoon nhìn chằm chằm vào trần nhà cũ kỹ của căn nhà nghỉ một lúc rồi khẽ quay đầu.
“...”
“Cậu để tâm rồi đấy chứ?”
Nụ cười ẩn ý của Jung Rok trở nên rõ ràng hơn. Jung Yoon cảm thấy dây thần kinh của mình sắp đứt khi nhìn khóe môi Jung Rok cong lên đầy khoái chí. Rồi Jung Rok đột ngột ghé sát mặt lại.
Khoảng cách chỉ còn gang tấc. Jung Yoon hít một hơi, giữ chặt hơi thở và ngửa mặt ra sau. Cậu đang nằm nên không còn chỗ lùi nữa, nhưng cậu cần thêm khoảng trống. Cùng lúc đó, Jung Yoon đưa tay ra, ngăn vai Jung Rok lại.
“Cái cách cậu ngăn lại thế này, tôi nghĩ phần cậu để tâm cũng khá là ‘hư hỏng’ đấy.”
Ánh mắt tưởng chừng lạnh lùng bỗng trở nên dịu dàng đến lạ. Jung Yoon im lặng nhìn nụ cười mờ ảo rồi tránh ánh mắt Jung Rok. Bị nói trúng tim đen, cậu càng khó mà đối diện với anh hơn.
Thành thật mà nói thì đúng là như vậy. Không phải vì Jung Rok đang cởi trần trước mặt, mà vì từ lúc nào đó, cậu đã bắt đầu để tâm đến anh. Cảm giác ấy khác hẳn với khi cậu chú ý đến Jung Rok lúc ban đầu, chỉ vì anh trông giống hệt người yêu cũ của mình.
Kể từ sau nụ hôn với Jung Rok, dù Jung Yoon cố gắng phớt lờ vì cảm giác tội lỗi, cậu vẫn luôn cảnh giác với anh.
Điều khiến Jung Yoon khó bộc lộ cảm xúc không chỉ vì cuộc sống hiện tại của cậu đang gắn với một mục đích rõ ràng. Đó còn là do ý định của Jung Rok, người ngay từ đầu đã thể hiện sự quan tâm đến cậu. Thêm vào đó là bản sắc cuộc sống của Woo Jung Yoon nguyên bản trước khi cậu nhập vào cơ thể này, cùng vô số khả năng giữa Woo Jung Yoon và Moon Jung Rok mà bản gốc chưa từng hé lộ.
Jung Yoon buộc phải nghĩ đến tất cả những biến số ấy. Có lẽ chính vì thế mà cậu càng thêm bực bội. Có lẽ cũng vì vậy mà cậu thấy khó chịu khi Jung Rok cứ tiếp cận mình trong một tình huống không thể làm gì được.
“Trông lòng cậu rối bời lắm.”
“Nếu anh biết thì làm ơn để tôi yên.”
“Cậu phải nói cho tôi biết lý do thì tôi mới biết nên để cậu yên hay tiếp tục ‘chọc ghẹo’ chứ?”
Mệt mỏi vì những biến số và Jung Rok đang cố gắng xuyên thủng những biến số đó, Jung Yoon liếm môi khô khốc.
“Tôi đã nói rồi, tôi không muốn can thiệp hay tham gia vào đời sống tình dục của đội trưởng.”
“Nhưng tôi đã bảo là không làm thế với người khác mà.”
“Đó là vì... Tránh ra đi.”
“Hả? Tại sao?”
Jung Yoon trừng mắt nhìn Jung Rok. Jung Rok thốt lên một tiếng “Úc” rồi gục đầu xuống như một người bị trúng đạn. Nhưng rồi anh lại hồi sinh như một con zombie.
“Tôi không biết có nên nói điều này với đội trưởng không.”
“Ồ... cậu còn biết nghĩ đến điều đó à?”
“...”
“Không, không. Cứ nói đi. Làm gì cũng được. Cả cái trò này nữa.”
Jung Rok vui vẻ vỗ về Jung Yoon. Có lẽ nghĩ rằng nét mặt Jung Yoon đã giãn ra, anh khẽ vén chăn lên, áp sát vào Jung Yoon và nở một nụ cười hiền hậu. Jung Yoon cảm nhận được bàn tay đang từ từ luồn vào trong áo mình. Cậu buông ra một câu nói không chút sức sống.
“Anh thật sự là đồ “dơ dáy”.”
“Hả, đúng... gì cơ?”
Jung Rok đang mân mê Jung Yoon, chợt khựng lại giữa chừng. Jung Yoon vẫn thản nhiên nhìn lên trần nhà như thể mọi chuyện chẳng hề liên quan đến mình. Cho đến khi Jung Rok bất chợt ngẩng đầu và siết lấy cằm cậu.
“Đồ dơ dáy? Tôi á?”
“Chứ ở đây còn có một Moon Jung Rok nào nữa à?”
Jung Yoon trả lời bằng giọng đầy vẻ chán ngán. Lại thêm một Moon Jung Rok nữa sao? Một người đã chết, một người đang đứng trước mặt cậu. Thêm một người nữa ư? Jung Yoon nhớ mình từng thấy một meme nào đó hỏi cảm giác sẽ ra sao nếu có một bản sao nữa, và khi đó cậu đã trả lời là không thích. Sau khi trải qua một người nữa, cậu lại càng ghét hơn.
Lý do là vì Moon Jung Rok hiện tại quá khó đối phó. So với người yêu cũ hiền lành và dịu dàng của cậu, Moon Jung Rok này quá khó để kiểm soát.
“Tôi thật sự sắp giận rồi đấy.”
Jung Rok rụt tay lại, ngồi quỳ gối. Jung Yoon cúi đầu nhìn rồi cau mày khi thấy thứ không nên thấy. Cậu lấy chiếc gối và đưa cho anh. Jung Rok hiểu ý, nhận lấy chiếc gối che đi phần thân dưới rồi bối rối ôm đầu.
“Tôi là đồ dơ dáy á? Thật sự trước đây, rồi trước nữa, trước nữa nữa… chết tiệt, cậu nghĩ có một gã như tôi mà lại chung thủy đến mức này sao?”
“Trước đây, trước nữa... cái đó là sao?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.