Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
"Nhưng mà Park Ji Wook hiện tại cao 170cm đấy ạ. Dù sao thì cậu ấy cũng mới học cấp hai nên có thể sẽ cao thêm... Chiều cao của hai người bố của cậu ấy đều không cao lắm."
"Cao bao nhiêu?"
"Một người 174cm, người kia 176cm ạ."
"Cũng khó nhỉ...."
Dù sao thì mục tiêu của dự án này là hỗ trợ những mầm non vừa "tài năng vừa khó khăn về tài chính". Tài năng của một vận động viên chắc chắn bao gồm cả những yếu tố thể chất.
"Nói vậy thì sau này Jin sẽ cao lắm đây."
Đội trưởng Lee cố tình bắt chuyện với Jin đang nép trong lòng Ji Heon.
"Sao con lại cao ạ...?"
"Vì bố đều cao cả. Jin cũng sẽ cao thôi."
"Vâng, đúng ạ.... Bố con cao nhất ạ....."
Có lẽ buồn ngủ hoặc chán nản, giọng nói của Jin trở nên mơ hồ. Ji Heon nghĩ phải nhanh chóng đưa con ra ngoài, nên đã hỏi Đội trưởng Lee.
"Vậy thì Đội trưởng Lee thấy ai tốt hơn?"
"Ừm, nếu phải chọn một người ở đây. Tôi thì thấy cậu số 7 của trường trung học Songbuk, Kwak Tae Yong."
"Vậy à? Cậu đó trông ổn nhất à?"
"Trước hết, xét về mặt di truyền hay gì đó, chiều cao chắc chắn sẽ vượt quá 182cm. Bây giờ sức mạnh đã tốt như vậy rồi, nếu cao lớn hơn thì sẽ còn tốt hơn nữa. Tiền đạo thì sức mạnh là tất cả mà."
Đội trưởng Lee là một người hâm mộ cuồng nhiệt của bóng rổ. Nhờ vậy mà cô ấy cũng tràn đầy nhiệt huyết và có trách nhiệm cao trong công việc hiện tại, nên nếu có ý kiến trái chiều về bóng rổ thì Ji Heon luôn nghe theo lời Đội trưởng Lee.
"Được rồi. Vậy thì cứ fix Kwak Tae Yong rồi thêm báo cáo sau."
"Vâng, tôi sẽ làm như vậy."
"Hôm nay không còn trận nào phải xem nữa đúng không?"
"Vâng. Chỉ có vậy thôi. Anh nhanh chóng về đi ạ."
Đội trưởng Lee cười và chào trước.
Sau khi đưa Jin ra khỏi sân vận động, Ji Heon đã đến một quán cà phê để cấp cứu khẩn cấp. May mắn thay, liệu pháp kem sữa chua xoài đã có tác dụng tốt và tình trạng của Jin đã cải thiện hơn nhiều.
"Bố, chúng ta đi đâu bây giờ ạ?"
Khi lấy lại được sức lực, Jin đã kín đáo hỏi như thể tiếc nuối vì phải về nhà ngay.
Thằng bé này giờ đã biết dò hỏi người lớn rồi cơ đấy.
Ji Heon cười nhìn Jin, chống khuỷu tay lên bàn và nói "Ừ nhỉ."
"Đi đâu đây? Đi gặp bố nhé?"
"Ở đâu ạ? Bố ở đâu ạ?"
"Bố ở hồ bơi."
"Hồ bơi!"
Jin nắm chặt chiếc thìa kem trong tay và bật dậy. Không biết hồ bơi là gì, nhưng nghe đến thì có vẻ thích thú.
"Được thôi, vậy thì đi gặp bố ở hồ bơi nhé."
Ji Heon đứng dậy đầy khí thế.
Khi đến Jamsil thì vừa lúc các trận đấu buổi chiều sắp bắt đầu.
"Trưởng nhóm."
Minwoo nhận được liên lạc và đứng đợi sẵn ở lối vào tòa nhà, đưa cho anh thẻ ra vào.
"Không nói cho cậu ấy biết chứ?"
"Vâng, tôi chưa nói."
"Làm tốt lắm."
"Jae Kyung chắc sẽ thích lắm đấy."
Minwoo nói với vẻ mặt rạng rỡ.
Ji Heon đưa Jin đến phòng chờ của các vận động viên. Các vận động viên tham gia các trận đấu buổi chiều vừa khởi động xong và trở về, nên phòng chờ rất ồn ào.
Trong khi mọi người bận rộn lau người và mặc quần áo, Jae Kyung một mình ngồi trên giường massage ở một góc và nghe nhạc bằng tai nghe. Tệ hơn nữa là cậu còn nhắm mắt, nên dường như không biết Ji Heon đã đến.
"Ơ, tiền bối."
Haejeong chắc chắn sẽ phát hiện ra Ji Heon trước Jae Kyung, đã đứng dậy với vẻ mặt ngạc nhiên. Junhwan đang ngồi đối diện Haejeong, không biết chuyện gì nên cũng đứng dậy theo, nhưng sau đó đã phát hiện ra Ji Heon đang bế Jin và hét lên "Oa!".
"Jin kìa!"
Junhwan chạy đến với vẻ mặt không thể tin được khi được tận mắt nhìn thấy Jin, cậu bé mà anh ấy chỉ được nhìn thấy qua ảnh trong điện thoại của Jae Kyung.
"Chào Jin, anh là anh trai bơi cùng bố em."
Khác với Junhwan đang vô cùng vui mừng, Jin có vẻ hơi sợ hãi khi một người anh lạ mặt chào hỏi mình.
"Chào ,,...ạ..."
Trong khi Jin rụt rè chào hỏi với khuôn mặt vùi một nửa vào lòng Ji Heon, Haejeong đã đến chỗ Jae Kyung đang ở góc phòng và nói gì đó. Lúc đó Jae Kyung mới từ từ ngẩng đầu lên và khi ánh mắt chạm nhau với Ji Heon, cậu đã giật mình tháo tai nghe ra và đứng dậy.
"Anh đến khi nào vậy?"
"Vừa nãy."
"Sao không gọi điện cho em?"
Jae Kyung tự nhiên bế Jin lên và nói. Ji Heon ngại ngùng vì các hậu bối đang cười khúc khích bên cạnh, nên đã cố tình nói sang chuyện khác.
"Nhưng sao em lại ở đây một mình như một kẻ không hòa nhập xã hội vậy?"
"Anh nói gì vậy. Đây là chỗ ngồi hạng nhất đấy. Vị trí của nhà vô địch đấy."
Jae Kyung nói một cách nghiêm túc. Bình thường thì cậu sẽ hừ một tiếng, nhưng không biết sao hôm nay lại nghiêm túc đến vậy. Không ngờ rằng sau khi đặt Jin xuống giường massage, Jae Kyung đã ghé vào tai Ji Heon và thì thầm "Anh à, đừng nói những lời như vậy khi Jin nghe thấy. Nếu Jin nghĩ rằng bố thực sự có vấn đề về hòa nhập xã hội thì sao?"
Việc Jae Kyung có vấn đề về hòa nhập xã hội là sự thật, nhưng việc vạch trần điều đó với con cái là một chuyện khác. Trong khi Ji Heon tự kiểm điểm sự nông nổi của mình, Junhwan và Haejeong đã cúi gập người và ngang tầm mắt với Jin để chào hỏi.
"Chào Jin, em là lần đầu gặp anh đúng không?"
"Anh này cũng là anh trai bơi cùng bố."
"Haejeong hyung, thử gọi xem."
"Anh là Junhwan hyung."
Nhìn hai chàng trai 24 tuổi đang tự xưng là hyung trước mặt một đứa trẻ 40 tháng tuổi, Jae Kyung đã nghiêm mặt nói rằng họ bị điên à.
"... Dạ?"
Junhwan và Haejeong đồng thời bật dậy như thể bị sốc khi lần đầu tiên nghe thấy tiếng "ajusshi".
"Không, à, không phải ajusshi..."(chú)
"Không thể chỉ gọi là hyung sao...?"
"Trong lòng em vẫn là hyung mà."
"Thật lòng mà nói thì mặt tụi em vẫn còn trẻ lắm đó, vẫn là hyung mà."
Các hậu bối nài nỉ, nhưng Jae Kyung phớt lờ họ và đề xuất một phương án thỏa hiệp.
"Vậy thì... ít nhất hãy gọi là chú đi."
"Đúng vậy. Ajusshi thì quá đáng lắm ạ."
Nghe thấy tiếng khóc than của Haejeong và Junhwan, Ji Heon đã thay họ thông qua phương án thỏa hiệp "Ừ, gọi là chú đi."
"Tụi em còn là sinh viên đại học đến năm ngoái mà, ajusshi thì hơi quá."
Ngay khi Ji Heon cho phép, Junhwan và Haejeong đã nhanh chóng cúi người và giới thiệu bản thân với Jin.
"Hyung, không, chú là chú Junhwan đây."
"Chú là chú Haejeong."
"Nhưng Jin thực sự chưa từng gặp các chú sao?"
"Đúng vậy. Các chú đã gặp Jin rồi mà."
"Jin cũng đã gặp các chú rồi. Con không nhớ à?"
Có vẻ như bị áp đảo bởi khí thế của những người chú vốn dĩ là hyung cách đây không lâu, Jin đã lẩm bẩm bằng giọng nói nhỏ nhẹ "Không ạ... con gặp rồi ạ...".
"Gặp rồi à? Thật sao?"
"Vâng..., con gặp rồi......"
Không thể xoay xở được tình huống, Jin cuối cùng đã cầu cứu Jae Kyung "Bố à...". Jae Kyung như thể đã đợi sẵn, bế Jin lên và nói.
"Không, Jin chưa từng gặp các chú. Các chú đang nói linh tinh đấy."
Trước lời khẳng định của Jae Kyung, Junhwan và Haejeong lại khóc lóc rằng "Tiền bối sao lại thế ạ?".
"Đã gặp khi nào?"
" đã gặp ở Tokyo ạ...!"
"Dù chỉ là nhìn từ xa thôi ạ!"
Junhwan oan ức nói và lấy điện thoại ra khỏi túi quần. Cậu ấy tìm kiếm thứ gì đó một cách chăm chú, rồi nhanh chóng đưa điện thoại cho Jin đang được Jae Kyung bế.
"Xem này, xem này. Đây là các chú này."
Thứ mà Junhwan đưa cho xem là bức ảnh lễ trao huy chương của Đại hội Thể thao châu Á Tokyo cách đây hai năm. Ngay khi nhìn thấy bức ảnh đội tiếp sức đang đứng cạnh nhau trên bục nhận giải với bó hoa trên tay, Jin đã vui mừng kêu lên "Bố kìa!".
"... Phải rồi, quả nhiên chỉ thấy bố thôi."
"Con nhìn các chú một chút được không?"
Junhwan và Haejeong chỉ vào bản thân đang đứng hai bên Jae Kyung, và sau đó Jin đã nhận ra các chú và ngạc nhiên nói.
"Các chú cũng nhận cái này, cái giống bố con không? Huy chương vàng, các chú nhận được không?"
"Ừ, các chú nhận được."
Nghe câu trả lời của Junhwan, Jin hào hứng khoe khoang.
"Cái này nè, cái này nè, ở nhà con nhiều lắm ạ."
"Biết rồi, biết rồi."
"Nhà các chú cũng nhiều ạ?"
"Ờ ờ...... nhiều thì nhiều thật, nhưng không nhiều bằng nhà Jin đâu."
"Chỉ có bố con là nhiều đến vậy thôi."
Nghe lời các chú, Jin chớp mắt hỏi tại sao.
"Tại sao chỉ có bố con là nhiều ạ...?"
"Vì bố con bơi giỏi nhất."
"Bố con giỏi nhất ạ? Bơi á?"
"Đúng vậy."
"Giỏi nhất trên thế giới ạ?"
"Đương nhiên rồi."
Trước lời chứng thực của các chú, Jin đã ồ... lên một tiếng và ngước nhìn bố đang bế mình. Nhìn ánh mắt lấp lánh sự tôn kính dành cho bố của con trai, Jae Kyung đã hếch cằm lên với vẻ kiêu ngạo thì tiếng gọi đầu tiên vang lên. Trận đấu đầu tiên của buổi chiều là trận chung kết 100m tự do nam, Jae Kyung và Haejeong tham gia.
"Bố đi đây."
Jae Kyung hôn lên má Jin rồi đặt con xuống. Ji Heon đã lo lắng rằng Jae Kyung sẽ hôn cả mình, nhưng may mắn thay, Jae Kyung đã không làm như vậy. Thay vào đó, cậu tháo chiếc nhẫn cưới đang đeo trên tay và đưa cho Ji Heon.
"Em đi đây ạ."
"Ừ, cố lên..."
Làm tốt nhé. Ji Heon nói và nắm chiếc nhẫn của Jae Kyung trong tay. Jae Kyung lấy mũ bơi và kính bơi rồi nhanh chóng rời khỏi phòng chờ, Ji Heon cố gắng giữ vẻ mặt bình thường và nhét chiếc nhẫn vào túi áo khoác.
Nhưng─
"... Junhwan à."
"Dạ?"
Khi ánh mắt chạm nhau với Junhwan đang tủm tỉm cười bên cạnh, anh không thể không cảm thấy mặt mình nóng bừng.
"Cười cái gì hả, này ."
Ji Heon thấy ngại nên đã chọc vào sườn Junhwan.
"Không ạ, em ghen tị thôi. Trông 2 người hạnh phúc quá ạ."
Vừa cười vừa nói, Junhwan theo Ji Heon ra khỏi phòng chờ và thì thầm "Anh có biết không ạ?"
"Thường thì tiền bối sẽ tháo nhẫn cưới ra sau cùng đấy ạ. Sau khi ra khỏi phòng triệu tập số 2 thì sẽ giao cho quản lý trên đường đi đến bục xuất phát ạ."
"À, vậy à?"
Ji Heon đã vô cùng bối rối. Anh đương nhiên nghĩ rằng cậu ấy sẽ tháo ra khi thay quần áo và cất chung vào tủ. Anh đã nghĩ đủ thứ rằng "Nếu không có mình đến thì cậu ấy định làm gì với chiếc nhẫn cưới này, định nhét vào túi quần à, lỡ làm mất thì sao", nhưng hóa ra cậu ấy đã định đeo để giao cho Minwoo ngay trước trận đấu.
Thật ra, bây giờ thì cậu ấy tháo ra đeo vào mấy lần một ngày, nhưng không lâu sau khi làm nhẫn cưới, Jae Kyung đã coi nó như mạng sống của mình vậy. Cậu ấy trân trọng nó đến mức nếu tháo ra khỏi ngón tay thì có lẽ tim cậu ấy sẽ ngừng đập ngay lập tức. Thậm chí cậu ấy còn không tháo ra khi tập thể dục. Sau đó, vào ngày đầu tiên tập bơi trở lại, cậu ấy đã làm mất nó ngay lập tức (cậu ấy nói là bị rơi ra khi bơi bướm) và sau khi tìm kiếm đáy hồ bơi hơn hai tiếng thì cuối cùng cũng tìm thấy, sau đó cậu ấy luôn cất nó trong tủ. Cậu ấy sẽ tháo ra cất trước khi thay quần áo, rồi đeo lại ngay sau khi tập xong.
Nhưng vì khi thi đấu phải tháo ra cả ngày, nên cậu ấy có vẻ đã quyết định cứ đeo rồi giao cho Minwoo một lúc trước khi thi đấu.
Thật là một sự kiên trì đáng kinh ngạc....
Ji Heon thầm lè lưỡi, và chỉ đến khi nghe một quan chức đi ngang qua hành lang chúc mừng Junhwan đã giành được vị trí á quân thì anh mới chợt nhận ra.
"Đúng rồi, hôm qua cậu về nhì ở cự ly 50m nhỉ. Chúc mừng nhá."
"À, cảm ơn anh ạ, cảm ơn anh ạ."
Mặc dù chúc mừng muộn màng, Junhwan vẫn thực sự vui mừng. Junhwan lịch sự nắm lấy tay Ji Heon đang chìa ra và liên tục cúi đầu, và ngay sau khi thẳng lưng lên, cậu ấy đã xoa ngực bằng tay và làm ầm ĩ lên.
"À, nhưng mà thực sự nguy hiểm lắm ạ. Em nghĩ là phải tập trung tinh thần cao độ vào đợt tuyển chọn thứ hai thì mới được."
anh biết rằng thành tích của cậu ấy không tệ, nhưng có vẻ như cậu ấy đang lo lắng vì các hậu bối ngay bên dưới đang tiến lên một cách đáng sợ.
"Không sao đâu. Cậu sẽ làm được thôi. Và dù gì thì cậu cũng đã đảm bảo suất tham dự đội tiếp sức rồi mà."
Đội tiếp sức do Jae Kyung dẫn dắt đã giành vị trí thứ 4 tại Giải vô địch thế giới năm ngoái và đã xác định được suất tham dự Olympic từ sớm. Nghe tôi nói rằng vì chắc chắn sẽ được tham gia Olympic liên tiếp, nên đừng quá áp lực, Junhwan đã hô lớn "Dạ, em biết rồi ạ!".
Nói chuyện một lúc thì đã đến lối vào hồ bơi. Ji Heon và Junhwan đã đi đến khu vực dành cho các quan chức thay vì khu vực khán giả thông thường. Khi ngồi xuống hàng ghế đầu, Jin đã rên rỉ vì tầm nhìn bị che khuất bởi biển quảng cáo được gắn hơi cao trên hàng rào.
"Bố ơi, con không nhìn thấy gì hết ạ..."
"Vậy à? Vậy thì lại đây."
Ji Heon bế Jin lên và đặt con lên đùi.
"Bây giờ nhìn rõ chưa?"
"Vâng, bây giờ nhìn rõ rồi ạ!"
"Vậy à? Tốt quá."
Trong khi Jin ngẩng đầu nhìn xuống hồ bơi, Ji Heon đã quan sát những người đang ở phía sau bục xuất phát. Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với đội ngũ nhân viên mới của liên đoàn, và anh đã thấy khá nhiều gương mặt quen thuộc hơn mình nghĩ.
Thật ra, dù chủ tịch Cho có cố gắng thay đổi liên đoàn đến đâu đi nữa thì ông ấy cũng không thể đuổi hết những người cũ đi và chỉ mang về những người hoàn toàn mới. Ngay cả khi thay thế ban lãnh đạo hàng đầu thì việc thay thế đội ngũ nhân viên hiện có bằng nhân lực hiện có là hợp lý để điều hành liên đoàn ngay lập tức.
Ji Heon rời mắt khỏi gian hàng và hỏi Junhwan đang ngồi bên cạnh.
"Sao rồi? Liên đoàn mới chăm sóc các vận động viên tốt chứ?"
"À, tốt ạ. Trước hết, công trình xây dựng cơ sở bơi lội tại Làng Vận động viên Jincheon thực sự rất tuyệt ạ."
Trung tâm huấn luyện bơi lội tại Làng Vận động viên Jincheon nổi tiếng là bất tiện và tồi tàn hơn các cơ sở huấn luyện khác. Đó là vì vào thời điểm xây dựng Làng Vận động viên, Liên đoàn Bơi lội đã làm mọi thứ một cách tồi tệ từ việc kiểm tra bản thiết kế đến giám sát công trình và thậm chí còn không thèm ngó ngàng đến mấy lần.
Sau đó, trước thềm Olympic, Liên đoàn Bơi lội (chính xác hơn là chủ tịch Cho) đã mạnh mẽ phản đối Hiệp hội Thể thao Hàn Quốc, và Hiệp hội Thể thao Hàn Quốc đã bắt nhà thầu xây dựng vào thời điểm đó và cuối cùng công trình tái thiết một phần đã được thực hiện vào năm ngoái. Thậm chí, Liên đoàn Bơi lội còn chi trả một phần chi phí thay thế cơ sở vật chất huấn luyện, nhờ đó các vận động viên đã có thể huấn luyện trong một môi trường thoải mái hơn bao giờ hết bằng cách sử dụng các thiết bị hiện đại.
"Chủ tịch Cho không tiếc tiền cho những việc như vậy đâu ạ."
"Vâng. Em thấy đúng là vậy ạ."
Junhwan cười và đồng ý, nhưng rồi chợt nhớ ra điều gì đó và lẩm bẩm "À, đúng rồi, nhưng mà...". Rồi sau đó, cậu ấy nhanh chóng lắc đầu "Không, không có gì đâu ạ", Ji Heon cười và nói với Junhwan đang lắc đầu "Sao vậy? Nói đi."
"Không có gì đâu ạ, thực sự không có gì đâu ạ."
"Nếu không có gì thì cứ nói đi."
Ji Heon nói rằng không sao cứ nói đi, Junhwan ngập ngừng nói.
"Có tin đồn rằng chính sách tiền thưởng sẽ thay đổi đấy ạ."
"Như thế nào...?"
Ban đầu, nếu giành được huy chương vàng tại Olympic thì ngoài lương hưu, Liên đoàn Bơi lội còn trao thưởng một cục 100 triệu won. Huy chương bạc là 50 triệu won, huy chương đồng là 30 triệu won. Ngoài ra, nếu phá kỷ lục thì sẽ được cộng thêm tiền thưởng.
"Nhưng lần này họ nói rằng sẽ tăng quy mô tiền thưởng lên lần lượt là 150 triệu won, 70 triệu won và 50 triệu won."
"Vậy à? Tốt quá."
"Vâng... nhưng họ nói rằng chỉ khi phá kỷ lục và giành huy chương thì mới được trả 100%, còn không thì 50% là mặc định ạ."
"Cái gì...?"
Trước vẻ mặt kinh ngạc của Ji Heon, Junhwan vội vàng nói thêm.
"À, nhưng họ nói rằng sẽ đầu tư nhiều hơn vào chi phí huấn luyện ạ. Họ nói rằng sẽ đi đến những nơi tốt mà trước đây chưa từng đến để huấn luyện, vì môi trường huấn luyện quan trọng hơn ạ, vâng..."
Những lời mà Junhwan cố gắng vớt vát dường như càng nghe càng vô lý hơn.
Dù sao thì địa điểm huấn luyện tập trung của đội tuyển bơi lội trong mùa Olympic cũng đã được quyết định là ở Đông Nam Á. Dù có đi đến một nơi tốt hơn thì chi phí cũng không khác biệt là mấy. Không, ngay từ đầu họ đã không có ý định đi đến một nơi tốt hơn. Có vẻ như họ định nhân cơ hội này để lấy thật nhiều ngân sách rồi chia nhau. Dù gì thì ngay cả chủ tịch Cho cũng không thể trực tiếp xem xét cả chỗ ở khi huấn luyện tập trung.
"Hà..."
Ji Heon dùng tay vuốt mặt. Anh lại quay đầu về phía gian hàng và nở một nụ cười gượng gạo khi nhìn thấy những gương mặt quen thuộc. Ừ, mình biết là sẽ như thế này mà.
Cuối cùng thì nó lại thành ra như thế này. Dù chủ tịch Cho có cố gắng đến đâu đi nữa thì vẫn còn hơn một nửa số nhân viên là người của liên đoàn cũ, nên họ chỉ cần lừa dối chủ tịch Cho và tự làm theo ý mình là được.
Thật ra, nếu họ khẳng định rằng phải huấn luyện ở một nơi tốt hơn, và nếu thực sự vì lợi ích của các vận động viên thì nên quan tâm hơn đến việc hỗ trợ như vậy hơn là tiền thưởng thì sẽ không ai dám phản đối. Vì đó là chính luận. Và dù gì thì trong số các vận động viên của chúng ta, người có khả năng giành huy chương vàng chỉ có Kwon Jae Kyung, vậy thì cậu ấy không phá kỷ lục thì sao chứ, nếu nói như vậy thì thoạt nhìn cũng có vẻ đúng.
Vấn đề không phải là tiền. Họ không biết rằng chỉ một quyết định như vậy thôi cũng có thể thay đổi tinh thần của các vận động viên đến mức nào......
"Ôi chao, ai đây. Không phải là trưởng nhóm Jung sao."
Vừa ôm Jin và cố gắng kìm nén cơn giận, Ji Heon lại nghe thấy giọng nói của người mà anh không nên gặp nhất vào thời điểm này.
"Chủ tịch Cho."
Ji Heon giật mình đứng dậy ôm Jin. Junhwan cũng vội vàng đứng dậy với vẻ mặt bối rối.
"Ừ, đến xem chồng thi đấu à? Cùng với con trai?"
Chủ tịch Cho chắp tay sau lưng và nói. Nhìn thấy chỉ có một thư ký đi theo phía sau, có vẻ như ông ấy muốn lặng lẽ xem trận đấu và đến đây.
"À, vâng. May mắn là tôi có thời gian."
Jin à, chào hỏi chủ tịch đi con. Ji Heon đặt Jin xuống và nói. Đứa trẻ đứng trước mặt người ông mà mình chưa từng gặp đã chắp hai tay lại và cúi chào theo như đã học, rồi lớn tiếng nói rõ ràng.
"Cháu chào ông ạ, cháu là Kwon Jin của lớp Thỏ của trường mẫu giáo Doran Doran."
"Không phải lớp Thỏ mà."
Nghe lời thì thầm của Ji Heon, Jin đã tỏ vẻ hốt hoảng và vội vàng sửa lại.
"Dạ, dạ! Bây giờ là lớp Hươu cao cổ ạ! Lớp 5 tuổi là lớp Hươu cao cổ, còn lớp Thỏ là lớp cũ ạ. Lớp mà cháu học khi 4 tuổi ạ!"
Nhìn đứa trẻ nhấn mạnh rằng mình giờ đã 5 tuổi và là một thành viên chính thức của lớp Hươu cao cổ, chủ tịch Cho đã nở một nụ cười hài lòng như thể đang đối xử với cháu trai của mình.
"Thằng bé này đúng là bản sao của Kwon Jae Kyung."
Nhìn chủ tịch Cho đang ngồi xổm xuống trong một con hẻm hẹp và xoa má Jin, một cuộc xung đột gay gắt đã nổ ra trong lòng Ji Heon.
Nhân cơ hội gặp nhau ở đây, hay là nói ra luôn nhỉ...... Không, làm gì chứ. Những việc như vậy phải giải quyết trong liên đoàn chứ. Đúng rồi, phải thế. Mình đã hoàn thành trách nhiệm bằng cách giới thiệu một ứng cử viên phù hợp cho vị trí chủ tịch mới của liên đoàn, nơi suýt nữa đã bị giải thể vì mình rồi. Giờ mình không phải là vận động viên bơi lội, cũng không phải là người đại diện của vận động viên bơi lội, nếu mình nói thêm bất cứ điều gì thì đó là lắm chuyện.
Vừa suy nghĩ lại về lập trường của mình, Ji Heon vừa cắn môi nuốt những lời muốn nói, thì chủ tịch Cho đã đứng dậy và nói với Junhwan đang đứng cạnh Ji Heon.
"Ồ, Jo Junhwan kìa, trận đấu hôm qua rất tốt."
"Cảm ơn ông ạ."
"Ừ, cố gắng làm tốt ở đợt tuyển chọn thứ hai nhé. Phải đến Olympic đấy."
Tôi đang rất kỳ vọng vào các vận động viên của chúng ta lần này. Khoảnh khắc nhìn thấy chủ tịch Cho đang vỗ vai Junhwan với vẻ hài lòng, Ji Heon đã vô thức gọi chủ tịch Cho "Thưa chủ tịch."
"Xin lỗi, nhưng ông có chút thời gian rảnh không ạ?"
"Ta à? Sao?"
Chủ tịch Cho nhướn mày hỏi. Trong khoảnh khắc, Ji Heon đã nuốt khan những lời muốn rút lại vừa trào lên đến cổ họng rồi kiên quyết nói.
"tôi có chuyện muốn nói."