Buổi gặp mặt gia đình diễn ra suôn sẻ, và chỉ hai ngày sau đó, vào thứ Hai, Jae Kyung bắt đầu lại quá trình huấn luyện.
Lịch trình huấn luyện gần như không đổi so với trước. Từ 7 giờ đến 9 giờ sáng là luyện tập bơi lội, sau buổi huấn luyện buổi sáng, cậu sẽ đến bệnh viện để vật lý trị liệu và mát-xa rồi về nhà. Sau khi ăn nhẹ và ngủ trưa, đến 4 giờ chiều, cậu lại đến phòng tập thể dục để tập luyện sức mạnh.
Theo hướng dẫn của bệnh viện, tuần đầu tiên cậu chỉ tập trung vào các bài tập chân và toàn thân, đến tuần thứ hai mới bắt đầu các bài tập phần thân trên nhẹ nhàng như chống đẩy. Huấn luyện viên Yoo, người phụ trách Jae Kyung, quả quyết rằng Jae Kyung có thể nâng mức tạ 160kg ngay lập tức mà không gặp vấn đề gì. Ji Heon cũng nghĩ vậy, nhưng vẫn quyết định tuân theo hướng dẫn của bệnh viện và chỉ bắt đầu các bài tập sức mạnh cường độ cao sau tuần thứ ba của tháng Năm. Vẫn còn hơn 80 ngày nữa là đến Olympic. Thời gian vẫn còn rất nhiều.
Vừa hay, công việc chuẩn bị các giấy tờ cần thiết cho việc kháng cáo cũng gần như hoàn tất, Ji Heon có thể tập trung hoàn toàn vào vai trò hỗ trợ huấn luyện của Jae Kyung mà không cần lo lắng về những việc khác. Việc phải dậy sớm hơn một tiếng mỗi sáng có hơi mệt mỏi, nhưng vẫn dễ chịu hơn nhiều so với việc phân tích hàng trăm trường hợp tranh chấp thể thao trong phòng họp, soạn thảo các đơn khiếu nại phù hợp với tính chất của từng tổ chức, loại bỏ những bằng chứng không cần thiết, thêm vào những bằng chứng cần thiết, và sau đó xem xét, chỉnh sửa chúng nhiều lần.
Điều hạnh phúc nhất là Ji Heon có thể tận mắt chứng kiến kỹ năng của Jae Kyung hồi phục. Tất nhiên, Jae Kyung đã bay nhảy ngay từ ngày đầu tiên trở lại tập luyện, nhưng Ji Heon vẫn có thể thấy cậu ấy tiến bộ hơn mỗi ngày. Nếu không quá tham lam, cậu ấy hoàn toàn có thể đạt được kết quả mong muốn tại Olympic.
Có lẽ Jae Kyung đã nhận ra điều gì đó từ vòng loại thứ hai, nên dù không hài lòng với lịch trình tập luyện có phần chậm rãi hiện tại, cậu cũng không cố gắng thay đổi nó. Trước đây, cậu sẽ nói “Tôi hiểu rõ cơ thể mình nhất là được”, và tự ý tăng cường độ tập luyện, nhưng lần này thì không. Khi Ji Heon cho cậu xem hướng dẫn tập luyện đã được thảo luận với bác sĩ, cậu đã nhíu mày như thể hỏi có cần thiết phải làm đến mức này không, nhưng rồi nhanh chóng gật đầu đồng ý. Và cho đến bây giờ, cậu vẫn đang tuân thủ hướng dẫn đó một cách nghiêm túc, từ từ tăng tốc độ. Có lẽ cậu tin rằng mình có thể hồi phục hoàn toàn phong độ trước khi bị thương mà không cần phải vội vàng.
Chính vì vậy, Ji Heon đã vô cùng ngạc nhiên khi Jae Kyung đề cập đến chuyện tập trung huấn luyện.
“Tập trung… huấn luyện…? Tại sao…?”
Jae Kyung có vẻ ngạc nhiên hơn trước phản ứng của Ji Heon.
“Tại sao á? Chẳng phải trước đây anh đã hỏi em có muốn đi không sao? Chẳng phải anh muốn em đi sao?”
“Ờ? Ờ… không, đúng vậy. Anh đã nói vậy vì anh muốn em đi. Ừ, đi tập trung huấn luyện thì tốt mà. Ừ, tốt chứ.”
Ji Heon lúng túng trả lời.
“Nhưng lúc đó em đã nói là không đi rồi mà.”
Khi Ji Heon hỏi tại sao Jae Kyung đột nhiên thay đổi ý định, cậu ấy xoa xoa cánh tay và nói:
“Không phải đột nhiên đâu, lúc đó em cũng đang phân vân không biết có nên đi hay không rồi mới quyết định không đi đó chứ. Tại vì lúc đó em nghĩ rằng sau khi tập luyện trở lại, em có thể thực hiện lại lịch trình mà Oliver đã lên cho em ngay lập tức. Vậy thì thành thật mà nói, em không có lý do gì để đi tập trung huấn luyện cả, đi tập trung huấn luyện em sẽ bị thiệt thòi về khối lượng tập luyện.”
Đó là sự thật. Dù các vận động viên có bị “vắt kiệt” trong quá trình tập trung huấn luyện, nó vẫn không thể sánh được với khối lượng tập luyện thông thường của Jae Kyung – ý là trước khi bị thương. Vì vậy, Jae Kyung luôn dành thời gian tập luyện cá nhân ngay cả khi đi tập trung huấn luyện.
“Nhưng với tốc độ hiện tại, em sẽ mất thêm hai, ba tuần nữa mới có thể áp dụng lại lịch trình mà Oliver đã lên. Vậy thì… trong tình hình hiện tại, việc đi tập trung huấn luyện hay tự tập luyện một mình cũng tương đương nhau về khối lượng tập luyện. Nếu vậy thì cứ đi tập trung huấn luyện để lấy lòng Liên đoàn Thể thao Hàn Quốc còn hơn. Dù sao thì ở đó cũng có phòng vật lý trị liệu và bác sĩ của đội đi cùng, nên việc quản lý cũng dễ dàng hơn.”
Lý do Jae Kyung quyết định đi tập trung huấn luyện quá hợp lý và quá bình thường khiến Ji Heon càng ngạc nhiên hơn. Thậm chí nó gần như trùng khớp với lý do mà trưởng nhóm Lee muốn Jae Kyung tham gia tập trung huấn luyện.
Vì vậy, nó càng trở nên kỳ lạ hơn. Kwon Jae Kyung đang suy nghĩ và cân nhắc giống như một người bình thường, và đưa ra kết luận hoàn hảo nhất có lợi cho tất cả mọi người sao? Hơn nữa, lại là về vấn đề tham gia tập trung huấn luyện mà cậu ấy ghét cay ghét đắng?
Vì quá khó tin, Ji Heon thậm chí còn nghi ngờ liệu Jae Kyung có đang cố tình che giấu cảm xúc thật và dùng những lời lẽ có cánh để đánh lừa anh không.
“Có phải cậu không hài lòng với tốc độ tập luyện hiện tại nên mới vậy không? Có phải cậu định tự ý tăng thời gian và cường độ tập luyện sau lưng tôi không?”
“Không phải đâu ạ.”
Kwon Jae Kyung không hề nghĩ đến những hành vi trong quá khứ của mình, và phàn nàn rằng Ji Heon không tin cậu.
“Được thôi, đừng có mơ. Khi cậu đi, huấn luyện viên Shin sẽ kiểm tra khối lượng tập luyện của cậu còn nghiêm ngặt hơn cả tôi.”
Jae Kyung tỏ vẻ không quan tâm.
Nhìn phản ứng thì có vẻ không phải nói dối… Không, nhưng ngay cả như vậy. Thật sự chỉ vì những lý do bình thường và hợp lý như vậy mà cậu ấy muốn đi tập trung huấn luyện sao? Kwon Jae Kyung chứ ai? Thậm chí còn cân nhắc đến mối quan hệ với Liên đoàn Thể thao Hàn Quốc nữa? …Cậu ấy bị điên rồi à? Cứ thế này cậu ấy đột nhiên chết thì sao?
Một khả năng khác muộn màng lóe lên trong đầu Ji Heon, người đang tràn ngập sự ngờ vực và bất an.
Hay là… có lẽ cậu ấy đi để mình bớt mệt? Cậu ấy biết mình phải dậy sớm để theo dõi cậu ấy tập luyện, đưa cậu ấy đến bệnh viện và khắp mọi nơi rất vất vả, nên muốn mình được nghỉ ngơi trong thời gian cậu ấy đi tập trung huấn luyện?
Ji Heon suýt chút nữa đã hỏi thẳng Jae Kyung, nhưng rồi lại thôi. Rõ ràng đây là sự đa cảm thái quá của anh. Giờ là thời điểm nào mà cậu ấy lại đi tập trung huấn luyện chỉ vì lý do đó? Đây là một ý nghĩ đánh giá thấp tinh thần của một vận động viên, chứ không phải là tình cảm của Jae Kyung dành cho anh.
“Ừ… đi tập trung huấn luyện thì tốt mà. Lần thứ nhất cậu đã không thể đi vì bị thương, nên lần này đi cũng tốt. Cậu đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Cuối cùng Ji Heon gật đầu. Ừ, Ji Heon cảm thấy nghi ngờ vì Jae Kyung chủ động muốn đi, chứ bản thân việc tập trung huấn luyện không phải là một lựa chọn tồi. Ngược lại, như Jae Kyung nói, đây là thời điểm thích hợp nhất để đi tập trung huấn luyện.
Tốt thì tốt thật, nhưng trước đó anh còn một việc phải làm.
Ji Heonluôn quan sát Jae Kyung và chờ đợi thời cơ để thực hiện kế hoạch, cuối cùng cũng đưa tay ra và nói vào buổi sáng ngày Jae Kyung lên đường tập trung huấn luyện:
“Đưa điện thoại cho anh xem một lát.”
“Để làm gì ạ?”
Jae Kyung đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại sau khi đã thu dọn hành lý xong xuôi. Cậu ta thậm chí còn không ngẩng đầu lên khi hỏi.
“Có gì cần xem à anh?”
Lúc này Jae Kyung mới ngước lên nhìn Ji Heon đang đứng sừng sững trước mặt như một pho tượng, rồi miễn cưỡng đưa điện thoại cho anh.
Ji Heon cũng không muốn đòi điện thoại của Jae Kyung một cách công khai như vậy. Anh luôn cho rằng phải tôn trọng sự riêng tư của người khác cũng như coi trọng sự riêng tư của bản thân. Việc kiểm tra điện thoại của người yêu một cách tùy tiện, hay chia sẻ mật khẩu khóa máy với vợ chồng là những hành vi mà Ji Heon không thể hiểu được theo lẽ thường.
Tuy nhiên, việc Ji Heon đòi và nhận điện thoại của Jae Kyung một cách bất ngờ vào đúng ngày cậu ấy đi tập trung huấn luyện cho thấy anh đang lo lắng đến mức nào.
Vài ngày trước, tên của Jae Kyung xuất hiện trong danh sách “Bạn bè mới” trên ứng dụng nhắn tin của Ji Heon. Điều đó có nghĩa là Jae Kyung cuối cùng cũng đã cài đặt và đăng ký ứng dụng nhắn tin đó.
Cái gã tưởng chừng như sẽ chỉ dùng SMS cả đời lại đột nhiên thế này. Vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, Ji Heon nhấp vào tên của Jae Kyung và ngay lập tức tá hỏa khi thấy ảnh siêu âm được đặt làm hình nền trang cá nhân to tướng. Anh vội nhắn tin cho Jae Kyung.
[Hình nền gì đấy]
[Đừng có thế chứ anh]
[Đổi đi]
Nhưng dù Ji Heon gửi tin nhắn gấp gáp như vậy, Jae Kyung vẫn không trả lời, thậm chí còn chưa xem tin. Ji Heon lo lắng nhìn chằm chằm vào khung chat với số 1 vẫn chưa biến mất suốt mấy tiếng đồng hồ, rồi đến nhà Jae Kyung đúng giờ tập luyện buổi chiều của cậu ấy. Ngay khi Jae Kyung vừa lên xe, anh đã nói:
“Sao em không xem tin nhắn?”
Jae Kyung chớp mắt như không hiểu gì, rồi muộn màng nói: “À, tin nhắn, cái đó ạ.”
“Em chỉ đăng ký thôi rồi xóa ứng dụng luôn rồi.”
“Tại sao…?”
“Tại vì em thấy phiền khi mọi người nhắn tin cho em.”
“Không, nếu vậy thì em đăng ký làm gì? Nếu em định xóa ứng dụng ngay thì đăng ký làm gì?”
“Em chỉ muốn đặt ava lên trang cá nhân thôi.”
“……”
Nói cách khác, cậu ta hoàn toàn chỉ dùng nó để trưng bày ảnh siêu âm.
Sự nhiệt tình của Jae Kyung trong việc khoe khắp nơi ảnh siêu âm của Jinnie lớn đến mức đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm dùng smartphone, cậu đã cài đặt và đăng ký ứng dụng nhắn tin. Thậm chí, cậu còn cho Jae Joon xem ảnh siêu âm trong suốt buổi gặp mặt gia đình và cộc lốc nói: “Giống Ji Heon hyung đúng không?”, khiến Jae Joon phải thốt lên “Mày điên rồi à?”. Khi đi tập trung huấn luyện, xung quanh cậu toàn là đàn em, cậu nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này. Trong tình trạng hiện tại, Jae Kyung có thể sẽ cho đàn em xem ảnh siêu âm trên điện thoại của mình trong mỗi giờ giải lao và hỏi đi hỏi lại “Nhìn xem, giống ai? Giống tôi, giống tiền bối Jung Ji Heon đúng không?” cho đến khi nhận được câu trả lời mong muốn.