Nghe trợ lý Nam nói vậy, đội trưởng Lee khẽ nói: “Cô ấy là một trong số ít những người bảo hộ có kiến thức và lịch sự trong cái giới này đấy.”
“Không, nhưng tại sao cậu lại không làm như vậy? Cô ấy đã cất công mở lời trước rồi mà.”
“Chuyện đó thì… ngoài những chuyện khác ra thì việc giao việc đưa đón đến trung tâm huấn luyện cho người khác là không thể ngay từ đầu rồi.”
Ji Heon lại nhấp môi với nước.
“Lúc đó vai của tuyển thủ Kwon Jae Kyung vẫn chưa hoàn toàn bình phục mà. Không chỉ đưa đến hồ bơi rồi để đó, mà còn phải theo dõi tình trạng suốt buổi tập, điều chỉnh lượng tập luyện, và thay đổi cả thực đơn nữa, chuyện đó Minwoo làm sao làm được, ai làm được chứ.”
“À, cũng đúng.”
Trợ lý Nam khoanh tay và tặc lưỡi.
“Tính cách thì hơi… không, hơi quái gở, không không, hơi bướng bỉnh thì đúng hơn.”
Trợ lý Nam nói hết những điều muốn nói như thể vô tình.
“Không phải vì tính cách xấu xí và quái gở đâu ạ…, chỉ là tuyển thủ có quá nhiều nhiệt huyết với bộ môn của mình thôi…… Lòng hiếu thắng cũng cao nữa…… Vận động viên đoạt huy chương vàng thì phải có cái tinh thần đó chứ, vậy thì….”
Ji Heon lẩm bẩm, cố tình giả vờ nhìn vào bên trong cốc nước rỗng. Trợ lý Nam nhìn Ji Heon với vẻ mặt kiểu “Ôi trời, cái người này kìa?”. Đội trưởng Lee cũng chống cằm lên mu bàn tay và nở một nụ cười mỉm.
“À, dù sao thì, là như vậy đó. Chuyện này thì, không liên quan gì đến tình cảm cá nhân của tôi cả.”
Ji Heon cố tình đặt cốc nước xuống một cách mạnh mẽ.
“Cả lúc đó, và cả bây giờ, tôi làm vì đó là việc tôi phải làm, nếu có thể giao cho người khác thì tôi cũng đã giao rồi.”
Đây là sự thật. Nếu Oliver ở Hàn Quốc thì Ji Heon đã giao tất cả những gì liên quan đến việc huấn luyện của Jae Kyung cho anh ta. Nhưng vì không có Oliver, nên chỉ còn cách Ji Heon, người am hiểu về tuyển thủ Kwon Jae Kyung hơn bất kỳ ai sau Oliver, giúp cậu ấy trong việc huấn luyện.
“Trợ lý Nam nói ‘đến nước này rồi’, nhưng tôi thì ngược lại nghĩ rằng đây là thời điểm đương nhiên tôi phải làm.”
Trợ lý Nam đảo mắt như thể đang nghĩ “Vậy sao?”.
“Dù sao thì tôi cũng đã làm vai trò quản lý của tuyển thủ Kwon Jae Kyung gần một năm rồi. Tôi biết rõ nhất về tình trạng cơ thể, phương pháp huấn luyện và cả phong cách của tuyển thủ nữa, giao cho người khác khi chỉ còn một trăm ngày nữa là đến Olympic thì thật vô lý.”
Và chuyện này cũng tương tự dù đó là bất kỳ vận động viên nào khác chứ không riêng Jae Kyung.
“Nếu tôi là người đảm nhiệm vai trò quản lý và can thiệp vào cả việc lên thực đơn huấn luyện của một vận động viên trong khoảng một năm, và vận động viên đó bị thương ngay trước thềm Olympic, đang trong tình trạng bất ổn về nhiều mặt…, thì…ừm, tôi nghĩ rằng dù tôi có mang thai đi chăng nữa, thì trừ khi tôi quá mệt mỏi và không thể đến công ty, tôi vẫn sẽ tiếp tục làm vai trò quản lý và chăm sóc cho cậu ấy cho đến Olympic.”
“Đúng vậy, tôi cũng có lẽ sẽ làm như vậy.”
Đội trưởng Lee gật đầu như thể cũng hiểu cho Ji Heon.
“Nhưng đó là khi mình chưa biết mình sẽ vất vả đến mức nào thôi. Nếu còn độc thân thì không nói, nhưng trong thời gian mang thai thì thật sự không được cố quá sức. Trợ lý Nam có lẽ cũng vì vậy mà nói thế.”
Trợ lý Nam gật đầu lia lịa như thể “Đúng là như vậy đó ạ.”
“Vâng, tôi không cố quá sức đâu ạ. Tôi vẫn tuân thủ giờ đi làm và tan làm rất nghiêm chỉnh mà.”
Khi Ji Heon nói rằng dù sao thì công việc thực tế cũng do đội pháp lý đảm nhiệm, còn anh chỉ tham gia vào các cuộc họp chiến lược, trợ lý Nam đã nhăn mặt và nói “Ôi chao, cái đó cũng đủ phát ngán rồi.”
“Vậy, tuyển thủ Kwon Jae Kyung thì thế nào rồi?”
“Ổn ạ. Tốc độ hồi phục cũng đang diễn ra suôn sẻ.”
Tình trạng viêm nhiễm đã giảm từ lâu, và tốc độ tái tạo sợi collagen cũng nhanh đến mức bác sĩ phải coi cậu là đối tượng nghiên cứu. Nghĩ đến việc cậu phải đeo dụng cụ hỗ trợ vai một cách bắt buộc và không thể cử động được thì việc cho cậu nhập viện vẫn là quyết định đúng đắn.
“Nhập viện được bao lâu rồi nhỉ? Chắc khoảng mười ngày rồi?”
“Nhập viện từ thứ Sáu tuần trước nữa… chắc cũng khoảng đó rồi.”
Nghe Ji Heon trả lời, đội trưởng Lee ngạc nhiên nói: “Vậy mà nó ngoan ngoãn nằm viện được đấy à?”
“Cứ tưởng với cái tính cách đó thì nó sẽ càu nhàu suốt ba ngày rồi tự ý xuất viện chứ.”
“Thì đó.”
Ji Heon cười nói. Dù miệng nói “Thì đó”, nhưng Ji Heon biết lý do Jae Kyung ngoan ngoãn nằm viện.
Trong mười ngày qua, Jae Kyung nằm im trên giường, không nhúc nhích. Cậu ta ôm khư khư cái điện thoại suốt ngày đêm, và sau đó còn nhờ cô Shim mang cả cái laptop bị bỏ xó ở nhà đến nữa.
Một gã xem phim bom tấn trên điện thoại ngon ơ như vậy, nhưng vì cái màn hình nhỏ xíu làm cậu ta thấy khó chịu nên mới mang cả laptop đến để xem. Thứ cậu ta xem chính là video về chăm sóc trẻ con.
Ban đầu là những thứ liên quan đến mang thai. Vào khoảng thứ Tư tuần trước, Ji Heon đã vô tình nói một câu: “Dạo này không hiểu sao anh lại thèm đồ ngọt quá, chắc là nghén muộn rồi.” Jae Kyung đã rất để ý đến câu nói đó và bắt đầu học hành, quyết tâm tìm hiểu cơ chế nghén của hyung cho ra nhẽ. Rồi cậu ta bị thuật toán của YouTube dụ dỗ và xem hàng chục video liên quan đến việc đàn ông mang thai, sinh nở trong hai ngày, và cuối cùng đi đến giai đoạn chăm sóc trẻ con.
Jae Kyung đã xem thật sự, thật sự đủ thứ. Từ những video ngắn có tiêu đề kiểu học sinh tiểu học mới xem như “<Tại sao trẻ sơ sinh lại trông như người ngoài hành tinh?>”, cho đến những video có nội dung phức tạp đến mức tiêu đề thôi cũng khó hiểu như “<Tế bào T – Chìa khóa phản ứng miễn dịch ở trẻ sơ sinh: Mối quan hệ động lực học của phản ứng miễn dịch cần giảm lượng cytokine và interferon gamma>”, cậu đều tìm xem hết. (Tiện thể thì đáp án của video đầu tiên là vì da bị ngâm trong nước ối nên nhăn nheo, còn video thứ hai thì Jae Kyung đã tắt sau khi xem được khoảng 20 giây nên không thể biết được đáp án…)
Tóm lại, sau khi luyện tập đặc biệt bằng cách xem video cả ngày lẫn đêm, Jae Kyung đã trở thành một chuyên gia tắm cho em bé và một bậc thầy thay tã trong trí tưởng tượng của riêng mình. Nhân đà đó, Jae Kyung còn nhắm đến vị trí nhà vô địch pha sữa, nhưng sau khi biết được sự tồn tại của một món đồ tân thời gọi là máy pha sữa, cậu đã vô cùng thất vọng và từ bỏ việc tranh chức vô địch ngay trong ngày hôm đó.
Thay vào đó, cậu quyết định đảm nhận việc cho Jinnie bú sữa. Hơn nữa, cậu còn quyết định đảm nhận ca trực 24 giờ nữa.
“Hyung, trẻ sơ sinh thường bú sữa cách hai ba tiếng một lần đó. Ngay cả ban đêm nếu đói thì cũng sẽ khóc ầm lên, vậy thì hyung chắc sẽ không ngủ ngon được đâu? Thế nên em đã suy nghĩ và thấy rằng tốt nhất là em nên bế Jinnie về phòng em ngủ cho đến khi Jinnie ngủ thẳng giấc. Nếu thấy con khóc thì em sẽ pha sữa cho con bú ngay.”
Nhìn cậu ta nói với đầy vẻ quyết tâm thì có vẻ như cậu ta không hề nói đùa. Vì vậy Ji Heon cũng bỏ đi vẻ đùa cợt và nói một cách nghiêm túc. Em mà làm vậy thì chết đấy.
“Chuyện đó phải hai người thay phiên nhau làm, chứ một mình thì tuyệt đối không làm được đâu. Em có biết con người sẽ như thế nào nếu không ngủ vào ban đêm không? Sẽ chết đấy. Nhất là em, một người sống quy củ đã mười năm nay luôn ngủ lúc mười giờ tối và thức dậy lúc sáu giờ sáng thì chỉ cần sống như vậy một tuần thôi là sẽ loạn hết lên. Cân bằng của cơ thể sẽ bị phá vỡ hết đấy.”
Dù có nói cậu ta đừng có nói những điều vô nghĩa như vậy thì Jae Kyung cũng không nghe.
“Vậy những người làm ca đêm thì sống kiểu gì? Chắc là vì họ có thể làm được thì họ mới làm thôi. Được rồi, dù là ngày hay đêm thì nhất định em sẽ chăm sóc con. Hyung đừng lo, hyung cứ làm việc của hyung đi.”
Cậu ta còn nói với vẻ hách dịch rằng dù ban đêm hyung có muốn nhìn con thì em cũng sẽ không cho xem đâu, ban ngày cứ nhìn thoải mái đi. Bỏ qua chuyện ý tưởng đó đáng khen, Ji Heon chỉ thấy buồn cười vì sự đáng yêu của cậu ta.
Quả nhiên, chỉ cần nhớ lại cuộc trò chuyện đó thôi thì khóe miệng Ji Heon lại cong lên. Ngay khi Ji Heon nhận ra điều đó và cố gắng gồng cơ mặt, ho khan một cách vô cớ…
“…….”
“…….”
Ji Heon bối rối lắp bắp khi bắt gặp ánh mắt của hai người đang nhìn mình với nụ cười đầy ẩn ý trên môi.
“Không, tôi không, không phải như vậy đâu ạ.”
“Cái gì cơ?”
Đội trưởng Lee cười nói như thể “Chúng tôi có nói gì đâu?”.
“Thì đó. Chúng tôi còn chưa nói gì cả mà.”
“Cái gì là cái gì hả, trợ lý Jung? Hửm?”
“À, tôi không nghĩ về cái tuyển thủ đang nằm viện đó đâu ạ? Chắc là vậy rồi, đang trong thời gian trăng mật ngọt ngào, thời gian nghĩ đến bố của con mình còn không đủ, lấy đâu ra thời gian nghĩ đến tuyển thủ chứ.”
Trợ lý Nam và đội trưởng Lee thích thú trêu chọc.
Chết tiệt….
Chỉ chuốc họa vào thân. Ji Heon không nói được gì mà chỉ liên tục uống nước lạnh, may mắn thay các món ăn đã được mang ra.
“Dù sao thì, vậy là trợ lý Jung có thể chịu đựng được thì tốt rồi.”
Đội trưởng Lee rưới nước cốt chanh lên miếng cá hồi trên bát cơm cá hồi và nói như trút được gánh nặng.
“Thật ra tình hình hiện tại không chỉ làm người ta mệt mỏi về thể chất, mà còn khiến người ta mệt mỏi về tinh thần nữa.”
Đó là sự thật. Cho dù chúng ta chắc chắn thắng đi chăng nữa, kiện tụng vẫn là kiện tụng, và việc phải cân nhắc mọi thứ như làm thế nào để lôi kéo vụ việc theo hướng có lợi cho chúng ta hơn, mức độ kỷ luật cao hơn ở Tòa án Trọng tài Thể thao là khi vi phạm quy định nào, phương án này và phương án kia có mâu thuẫn với nhau không, nếu chúng ta đưa ra lập luận này thì đối phương sẽ phản bác lại như thế nào… khiến đầu óc anh quá tải.
“Đúng vậy. Dù là loại kiện tụng nào thì cũng gây căng thẳng cả. Khi mang thai thì cơ thể đã mệt mỏi rồi, lại còn phải cẩn thận để tránh căng thẳng nữa.”
Nghe đội trưởng Lee nói vậy, trợ lý Nam ngạc nhiên nói: “Nhưng mà, tôi thấy sắc mặt của trợ lý Jung rất tốt đấy chứ?”
“Ngay khi vừa nhìn thấy cậu, tôi đã nghĩ ‘Wow, cái người này da dẻ hồng hào hẳn lên’, tôi đã nghĩ như vậy đó.”
“Chắc là do… tôi béo lên nên mới trông như vậy thôi ạ.”
Ji Heon thú thật.
“Vậy á? Tôi không thấy mà?”
Ji Heon cười và nói với trợ lý Nam đang nghiêng đầu: “Tôi béo lên nhiều lắm ạ.”
“À, thì, vì đang mang thai mà. Tăng cân thì cũng không tránh được mà.”
“Đúng vậy. Nhưng việc tăng cân nhanh chóng trong mấy ngày gần đây là một vấn đề khác với việc mang thai.”
“Vấn đề gì ạ?”
“Chuyện là, dạo này tôi đang ăn vặt rất nhiều.”
Ji Heon vừa chọc vỡ lòng đỏ trứng gà đặt giữa bát cơm thịt bò xào vừa nói tiếp.
“Trong phòng họp có đầy bánh kẹo và sô cô la, mà tôi gần như một mình ăn hết đấy ạ.”
Đội trưởng Lee và trợ lý Nam đồng thời than thở “Trời ơi…”
“Thì cũng không tránh được. Vốn dĩ khi bị căng thẳng thì người ta sẽ thèm đồ ngọt mà.”
“Nhưng sao chỉ có trợ lý Jung ăn thôi vậy? Những người khác không ăn à?”