Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 147
Giữa những món đồ sứ lộng lẫy, tượng điêu khắc, đĩa đắt tiền được xếp ngay ngắn trong tủ trưng bày, một khoảng trống nơi chính giữa hiện lên rõ ràng và lạc lõng. Chính là chỗ đã từng đặt hộp thức ăn cho chó mà anh từng tặng.
Anh cứ đứng đó, ánh mắt không rời khỏi khoảng trống đó.
〈Đây là lần đầu tiên cậu tặng quà cho tôi.〉
Grayson đã nói bằng giọng run nhẹ như thế. Khuôn mặt hắn đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh xúc động nhìn anh như thể anh là cả thế giới.
〈Chỉ là thứ rẻ tiền thôi mà, không cần phải cảm ơn đâu.〉
Câu nói của chính anh vang lên trong đầu. Sau đó thì sao nhỉ?
Grayson không nói gì nữa. Không phải vì không muốn, mà có lẽ vì chẳng biết phải nói gì. Hắn chỉ há miệng ra rồi ngậm lại, ánh mắt vẫn đầy lưu luyến nhìn anh, tay to đến nực cười nâng niu chiếc hộp nhỏ xíu ấy, tai còn khẽ giật giật.
〈Đó là món quà đầu tiên cậu tặng tôi. Dù có được gì đi nữa cũng không thể thay thế được nó. Đó là báu vật quý giá nhất của tôi…〉
Ký ức về gương mặt Grayson khi đó ngập tràn ấm ức, đỏ bừng lên vì xúc động lại lướt qua trong đầu Dane.
〈Diana của tôi…〉
Anh không nói gì. Chỉ đứng nhìn mãi vào khoảng trống ấy. Giữa những món đồ đắt tiền nổi tiếng, cái ô trống bé nhỏ ấy trông lạc lõng đến mức như trò hề.
Thế nhưng, dù nghĩ như thế, anh vẫn không thể dứt ánh mắt ra khỏi đó. Cứ đứng yên như vậy thật lâu.
Chỉ còn lại 6 ngày.
25
“Ngực, ngực, ngực, ngực~”
Grayson ngân nga trong sung sướng. Cuối cùng thì cuộc điều tra của hội đồng cũng đã kết thúc. Với tâm trạng phấn khích chưa từng có, hắn lao xe về nhà. Hôm nay chắc chắn anh đang đợi hắn. Hôm nay đặc biệt mà, phải ăn mừng chứ. Vì điều đó, hắn đã đặt sẵn một bó hoa thật to.
Hắn đã dặn chuẩn bị nguyên liệu từ trước rồi, nên bữa tối chắc chắn sẽ hoành tráng. Cùng nhau uống rượu, ăn tráng miệng, rồi sau đó thì…
“Hí hí hí~”
Tiếng cười bật ra khỏi miệng hắn. Grayson phấn khích đạp mạnh chân ga.
Sáng nay khi hắn tỉnh dậy, anh đã đi làm rồi. Nhưng dấu vết đêm qua vẫn còn nguyên trên giường, tấm ga loang lổ tinh dịch khô lại. Grayson úp mặt vào đấy, thủ dâm hai lần liền.
Chắc chắn rồi, Dane cũng thích mình.
Grayson tin là vậy. Nếu không thì làm sao lại quan hệ với mình chứ? Không phải đang lên cơn phát tình, cũng chẳng có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
…Ngoại trừ việc cậu ấy đã "bắt cóc" món đồ quý giá nhất của mình.
Grayson nhăn mũi một chút rồi lại cười toe. Nhưng chỉ có như vậy mà vẫn chủ động lao vào mình sao? Đó không giống Dane chút nào. Lại còn ngủ cùng giường nữa. Như thế này chẳng phải là…
“Dane cũng thích…”
Tim đập thình thịch, hắn không thể nói tiếp được. Grayson nắm chặt vô lăng, thở sâu để trấn tĩnh. Trong gương chiếu hậu, hắn thấy đôi tai mình đang rung rung nhưng cũng mặc kệ. Cái đó đâu quan trọng bằng việc hắn sắp nói gì với anh.
Chỉ còn 6 ngày. Không, chính xác thì là 5 ngày và vài tiếng. Vì hôm nay gần như kết thúc rồi.
Đã đến lúc rồi. Hôm qua Grayson vẫn hơi bất an, nhưng giờ thì khác. Tràn đầy hy vọng, hắn lao đi như tên bắn. Mình muốn gặp cậu ấy. Muốn ôm, muốn hôn, muốn nói rằng mình yêu Dane.
Ngay cả khi Dane vẫn chưa thể trả lời…
Một ý nghĩ đen tối thoáng lướt qua nhưng hắn gạt phăng. Chỉ cần mình năn nỉ, quấn lấy và khẩn cầu thì rồi Dane cũng sẽ đồng ý. Có thể sẽ thở dài, có khi bực bội. Nhưng nếu cuối cùng vẫn ở lại…
Vậy là đủ rồi.
Grayson đạp mạnh ga, siêu xe rú gầm như sấm.
***
Dane ngồi trên sofa trong phòng mình, đặt Darling lên đầu gối, lặng lẽ vuốt ve. Nhưng dường như anh đang suy nghĩ điều gì đó rất xa xăm, đến mức không còn bất kỳ cử động nào khác. Một lúc sau, anh mới bừng tỉnh, quay đầu nhìn ra ngoài và nhận ra trời đã chạng vạng.
Chết thật! Dane khẽ tặc lưỡi, bế Darling đặt lên cái gối mà nó thích, rồi cầm chiếc cốc rỗng đứng dậy. Vừa định cầm lấy tay nắm cửa để đem cốc ra ngoài thì…
Cộc cộc cộc, cộc cộc.
Tiếng gõ cửa nhịp nhàng vang lên. Anh hơi khựng lại nhưng rồi cũng xoay tay nắm, mở cửa.
“…Ồ.”
Grayson đang giơ tay lên định gõ tiếp thì khựng lại. Anh nhìn bàn tay lơ lửng giữa không trung, rồi đưa mắt lên gương mặt Grayson.
“Có chuyện gì?”
Anh hỏi bằng giọng dửng dưng. Grayson liền nở nụ cười rạng rỡ.
“Tôi chuẩn bị bữa tối rồi đó.”
“Vậy à?”
Chuyện thường thôi. Không có gì đặc biệt. Anh không hỏi gì thêm, lững thững đi về phía quầy ăn nhẹ như mọi khi. Trong đầu hình dung một bữa tối đơn giản. Nhưng bất ngờ, Grayson nắm lấy tay anh kéo lại.
“Lối này cơ.”
Anh chớp mắt, để mặc hắn dắt đi. Bước chân của hắn hôm nay nhẹ tênh, khiến anh bất giác bật cười.
“Lại định bày trò gì nữa đây?”
Anh hỏi, nhưng Grayson chỉ cười mà không trả lời.
Anh thở dài, khẽ lắc đầu như thể chẳng còn cách nào khác, rồi ngoan ngoãn đi theo.
Nơi hắn dẫn đến là phòng ăn ở tầng một.
“Vào đi.”
Grayson mở cửa, bước sang bên với một cử chỉ duyên dáng, vẽ một vòng cung bằng tay như thể đang chào đón ai đó bước vào buổi dạ tiệc xa hoa. Nét mặt Dane còn vương chút nét ngạc nhiên nhưng vẫn bước vào, rồi ngay lập tức sững lại ngay ngưỡng cửa.
Trước mắt anh là một khung cảnh không thể tưởng tượng nổi. Bàn tiệc còn lộng lẫy hơn cả buổi sáng hôm đầu tiên anh đến đây.
Ngay chính giữa là chiếc bánh kem ba tầng, một bên là gà tây to đúng kiểu Lễ Tạ Ơn, bên kia là con tôm hùm khổng lồ trông đầy uy thế. Xung quanh con gà là đủ loại món thịt: gà nướng các kiểu, thịt cừu, bò, bê, heo… một lượng khiến anh phải trợn mắt. Bên phía tôm hùm là thiên đường hải sản: cua lớn, cá hồi, cá kiếm nướng, sushi…
Ba loại salad, giỏ bánh đầy ắp các loại: bánh mì phồng, sandwich, muffin, baguette thái lát… rồi còn súp, hầm, vô số món lạ mắt anh chưa từng thấy.
Không chỉ bàn ăn, cả căn phòng cũng được trang hoàng rực rỡ. Đèn nến bằng vàng sáng rực, đèn chùm pha lê treo trên trần lấp lánh, tường đầy hoa và đồ trang trí đắt tiền.
“Cái… gì thế này…?”
Dane lắp bắp, miệng há hốc. Đây là trường quay phim Disney chắc? Lỡ mấy cái ấm trà kia biết nhảy múa thì sao?
Tưởng tượng đó thật vô lý, nhưng thứ trước mắt anh còn vượt xa cả chuyện hoang đường. Anh còn đang dõi theo một chiếc ấm khi Grayson tiến lại gần.
“Thế nào? Cậu thấy sao? Có thích không?”
“Ờ… cái này…”
Dane lắp bắp, rồi nhắm mắt lại. Sau đó mở mắt ra, mọi thứ vẫn y nguyên. Cuối cùng, anh mới chấp nhận đây là sự thật.
“Rốt cuộc là chuyện gì? Sao lại bày vẽ thế này?”
Grayson đáp, giọng hồ hởi hơn thường lệ:
“Hôm nay có nhiều chuyện đáng mừng lắm.”
“Gì cơ?”
Sinh nhật à? Dane nhìn bánh kem rồi khựng lại. Grayson nói ngay:
“Ủy ban điều tra xong rồi. Giờ tôi tự do rồi đó!”
Rồi hắn bật pháo giấy. Bùm! Giấy màu tung bay khắp nơi. Dane chớp mắt liên tục, rồi khẽ gật đầu. Ờ thì… lần đầu phải ra hầu ủy ban, thoát được là phải mừng chứ.
“Vậy à. Chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn.”
Anh cười nhạt, giơ ngón tay cái chỉ vào bàn tiệc.
“Tôi hiểu là cậu vui, nhưng thế này có hơi… quá không? Có cố mấy cũng không ăn hết nổi đâu.”
“Tất nhiên, đây chưa phải tất cả.”
Hắn nói bằng giọng đầy tự tin. Anh thở dài cười, lắc đầu bất lực. Nhưng ngay lúc đó, Grayson đưa ra món đồ đang giấu sau lưng.
Hương hoa lan tỏa trong không khí. Dane chớp mắt, nhìn kỹ mới thấy đó là bó hoa khổng lồ. Trước ánh mắt sửng sốt của anh, hắn cười nhẹ:
“Tôi muốn tặng cậu.”
Dane ngẩn người nhận lấy bó hoa, ánh mắt vẫn đầy thắc mắc. Grayson gãi má, có phần lúng túng.
“Ờm… cậu đã ở lại bên tôi suốt thời gian qua. Vậy nên… xem như lời cảm ơn?”
“…Gì cơ?”
Anh nhíu mày nhìn hắn. Grayson cảm thấy mặt mình nóng bừng, nhưng vẫn tiếp tục:
“Hôm qua cũng tuyệt lắm… tôi biết ơn cậu rất nhiều…”
Chúng ta… hợp nhau lắm đúng không?
Đó là câu mà hắn định nói tiếp. Rồi sau đó sẽ ngỏ lời: “Sống cùng nhau đi, chí ít là kéo dài thêm thời gian này.” Hắn đã chuẩn bị hàng đống lý lẽ để thuyết phục anh. Nhưng điều tuôn ra khỏi miệng lại là…
“Tôi yêu cậu, Dane.”
Không phải câu đó cơ mà.
Grayson thoáng ngỡ ngàng. Nhưng chẳng có gì để hối hận. Ngược lại, sao hắn lại không nghĩ tới chuyện này sớm hơn? Nụ cười ấm áp lan tỏa trên môi. Hắn nhìn anh—
Dane…
…Đang nhìn hắn như thể cả thế giới sụp đổ.
“Dane…?”
“À…”
Anh đáp khẽ, vẫn còn nụ cười gượng gạo trên môi. Rồi đột ngột lấy tay che mặt, thở hắt ra thật sâu. Bầu không khí bỗng chốc đông cứng. Cái ấm nồng nơi ngực vừa nãy tan biến sạch, chỉ còn lại lạnh lẽo quấn quanh tim.
“Dane…”
“…Chúng ta, không được đâu.”
Lời nói bật ra từ anh, tay vẫn che mặt.
“Dừng lại thôi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.