Desire Me If You Can - Chương 15

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 15

"Vậy à…? Này, Wilkins! Wilkins! Đúng, cậu đấy, lại đây nào."

Trưởng trạm gãi đầu rồi vẫy tay gọi một người từ trong nhóm nhân viên đang uống bia. Wilkins vừa bị gọi tên, chầm chậm đứng dậy, cầm theo ly bia, lết từng bước miễn cưỡng về phía họ.

"Vâng, trưởng trạm. Có chuyện gì sao?"

Anh ta ném một cái nhìn đầy dè chừng về phía Grayson, nhưng trưởng trạm chỉ bình thản nói:

"Miller đang tìm một người. Hôm đó cậu là người dẫn đội vào trong biệt thự đúng không?"

Nói đoạn, trưởng trạm giới thiệu cả hai với nhau:

"Đây là Darius Wilkins. Wilkins, đây là Grayson Miller. Cậu ấy sẽ làm việc trong đội của cậu từ giờ. Grayson, đây là đội trưởng của cậu."

Mặt Wilkins lập tức biến sắc. Anh ta trừng mắt nhìn trưởng trạm, hai tay dang rộng ra như thể muốn hét lên: ‘Anh đang nói cái quái gì thế?’

Nhưng mặc cho thái độ không thể rõ ràng hơn của Wilkins, Grayson vẫn tỉnh bơ vươn tay ra, nắm chặt tay anh ta và… lắc thật mạnh.

"Rất mong được hợp tác. Hân hạnh gặp mặt."

Wilkins gần như sững sờ rồi nhanh chóng rụt tay lại như thể vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu. Anh ta trợn mắt nhìn Grayson, sau đó hướng về trưởng trạm với vẻ mặt không thể tin nổi.

"Vậy là xong chuyện rồi đúng không? Tôi quay lại với đội của mình đây."

"Khoan đã, đứng lại."

Wilkins xoay người định bỏ đi, nhưng trưởng trạm nhanh chóng gọi giật lại. Anh ta miễn cưỡng quay lại, nhưng vừa định mở miệng phản đối, thì trưởng trạm đã chỉ về phía Grayson và nói:

"Đưa cả thành viên mới theo đi chứ."

Wilkins há hốc miệng rồi lặng lẽ mấp máy môi: “Cái gì cơ?”

Anh ta lại dang tay ra đầy bất lực rồi tức giận hạ xuống. Nhưng trưởng trạm chỉ bình thản nói tiếp:

"Đây là cơ hội tốt để làm quen với đồng đội. Dù sao thì bữa tiệc này cũng tổ chức vì chuyện đó mà."

Wilkins không thể cãi lại. Anh ta ném về phía trưởng trạm một ánh mắt đầy căm hận rồi thở dài, quay đi mà không nói một lời.

Trưởng trạm liếc nhìn Grayson, rồi khẽ đẩy hắn về phía Wilkins.

"Đi theo đi. Dù sao thì đây cũng là đồng đội của cậu, nên làm quen dần đi."

Grayson vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng thay vì bước theo, hắn lại nghiêng đầu hỏi:

"Vậy đây chính là đội đã vào trong biệt thự hôm đó?"

Lại một lần nữa hắn cắt ngang lời trưởng trạm. Nhưng lúc này trưởng trạm chỉ nhướng mày, thở dài chán nản rồi gật đầu.

"Phải, nếu cậu hỏi thì chắc họ biết đấy…"

Chưa kịp nói hết câu, Grayson đã xoay người bước đi. Trưởng trạm chỉ biết nhìn theo rồi lắc đầu, bất lực thở dài.

***

Khi Wilkins bị trưởng trạm gọi đi, anh ta chỉ đi một mình. Nhưng khi trở lại, anh ta có một cái đuôi không mong muốn.

Grayson Miller.

Những thành viên trong đội đang đứng quanh chiếc bàn tròn, nhấm nháp bia trong lúc chờ Wilkins quay lại, bỗng ngớ người khi thấy anh ta dẫn theo "vị khách" này. Wilkins chẳng cần nói gì, chỉ lặng lẽ bĩu môi, khẩu hình miệng như muốn bảo: “Tôi cũng biết thế này chả ra gì đâu.” Dù vậy cũng không ai làm gì được cả.

Grayson tự nhiên đến gần, chiếm lấy một chỗ trống rồi nở nụ cười hết sức lịch sự.

"Xin chào. Chào anh. Chào cậu."

Hắn lần lượt gật đầu chào từng người một. Không một ai đáp lại. Trong tình huống này, bất kỳ ai khác chắc chắn sẽ cảm thấy xấu hổ hoặc ngại ngùng, nhưng rất tiếc, người đối diện họ lúc này là Grayson Miller. Da mặt hắn dày đến mức khiến cả đội phải chào thua.

Không hề để tâm đến bầu không khí nặng nề, hắn còn chìa tay ra, định bắt tay từng người. Một số đồng đội thậm chí còn tỏ vẻ ghê tởm, nhìn hắn mà chẳng buồn giấu vẻ chán ghét. Nhưng Grayson vẫn không chút lung lay, thản nhiên tươi cười như thể mọi chuyện chẳng có gì to tát.

Nhìn cái kiểu tự nhiên đến trơ trẽn ấy, chẳng ai còn sức để phản ứng nữa. Họ chỉ lặng lẽ thở dài, cam chịu, cầm lấy ly bia và tiếp tục uống. Grayson là người phá tan bầu không khí tĩnh lặng trước.

"Hôm xảy ra vụ cháy ở biệt thự của Mendez, chính đội này đã vào trong thực hiện nhiệm vụ cứu hộ đúng không?"

"Mendez?"

Một thành viên lặp lại, có vẻ chưa nhớ ra.

"Phải rồi, cái bữa tiệc pheromone ấy."

Một người khác huých nhẹ khuỷu tay vào đồng đội mình, nhắc nhở.

"Mấy tên alpha trội đó tụ tập lại để 'rút pheromone' đấy mà. Rồi, rồi, nào, phun ra đi! Rung rung rung! Aaaah! Pheromone của tao! Não tôi cũng đang chảy ra luôn đây này!"

Gã đàn ông vừa hét vừa khoa trương lắc hông tới lui làm cả đội bật cười nghiêng ngả. Dĩ nhiên họ cười càng sảng khoái hơn vì rõ ràng lời chế nhạo ấy là nhằm vào Grayson. Nhưng rồi đúng lúc tiếng cười còn đang vang vọng khắp bàn, Grayson cũng… bật cười sảng khoái theo. Cả nhóm đột ngột im bặt.

Quái quỷ gì vậy? Hắn điên à?

Suy nghĩ ấy đồng loạt hiện lên trong đầu tất cả. Bầu không khí như bị đóng băng, khi họ nhìn hắn bằng ánh mắt đầy ngờ vực. Chỉ có một mình Grayson là vẫn cười nghiêng ngả, vô cùng thích thú. Rồi chỉ trong tích tắc, hắn lại im lặng hẳn. Nụ cười biến mất. Gương mặt hắn trở nên vô cảm như một chiếc mặt nạ. Sự thay đổi quá đột ngột đó khiến ai nấy cũng đều rùng mình.

Rốt cuộc hắn là thứ gì vậy?

"Sao thế? Tiếp tục đi chứ, tôi thấy cũng vui mà."

"……"

"Hết rồi à? Thôi cũng được."

Hắn nhún vai đầy dửng dưng.

"Dù sao thì, thật trùng hợp, tôi cũng có mặt ở biệt thự hôm đó. Với tư cách là một alpha trội, tôi đến đó để thử 'rút pheromone' xem sao. Nhưng chưa kịp làm gì thì cháy mất rồi. Cũng may, ít nhất não tôi vẫn chưa kịp chảy ra ngoài."

Càng nghe hắn nói, sắc mặt của đội lính cứu hỏa càng trở nên tệ hơn. Họ có thể cảm nhận rõ ràng kẻ này không dễ đối phó. Nếu chỉ là loại nóng nảy hay vô lại thì có thể dùng nắm đấm để giải quyết. Nhưng từ xưa đến nay, đối phó với kẻ điên thì chỉ có một cách duy nhất là tránh xa hắn ra.

"À… tôi… tôi có việc phải đi đây."

Người vừa nãy lớn tiếng chế nhạo Grayson nhanh trí lùi bước trước. Những người khác cũng theo phản xạ đứng lên. Nhưng chưa ai kịp di chuyển, giọng nói lạnh băng của Grayson đã vang lên.

"Đứng lại."

Như bị một sợi xích vô hình trói chặt, những kẻ định bỏ chạy lập tức khựng lại. Họ do dự quay đầu. Grayson vẫn đứng yên đó, trên gương mặt chẳng biểu lộ cảm xúc nào. Nhưng lời hắn nói, không khác gì một mệnh lệnh.

"Tôi có chuyện cần hỏi. Quay lại đây."

"……"

"Mau lên. Tới đây."

Hắn gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, ra hiệu. Không còn cách nào khác, từng người một chậm rãi quay lại chỗ cũ, dù trong lòng ngập tràn cảnh giác. Khi ai nấy đều yên vị, Grayson cất giọng hỏi:

"Những người có mặt trong nhiệm vụ cứu hộ ở biệt thự hôm đó, chỉ có từng này người thôi sao?"

Lần này giọng điệu của hắn không còn là sự châm chọc hay hài hước nữa, mà là một sự lạnh lẽo nghiêm túc. Bị bất ngờ bởi thái độ thay đổi của hắn, cả đội chớp mắt, chưa ai biết nên trả lời thế nào. Wilkins là người lên tiếng trước.

"Đột nhiên hỏi vậy là sao? Cậu muốn biết làm gì?"

Giọng anh ta cộc lốc, đầy thận trọng. Grayson mỉm cười. Nhưng đó không phải là nụ cười để xoa dịu không khí. Nụ cười đó khiến ai nhìn cũng thấy gai người. Không ai có thể diễn tả cảm giác này, nhưng rõ ràng là có gì đó không đúng ở hắn. Không để họ suy nghĩ lâu, Grayson tiếp tục nói:

"Hôm đó có người đã cứu tôi. Khi tỉnh lại tôi đã ở trong bệnh viện rồi. Nếu không nhờ người đó chắc tôi đã chết."

Hắn đặt một tay lên ngực, chậm rãi thở dài như thể đang bày tỏ sự biết ơn sâu sắc.

"Nhờ có người đó tôi mới có thể sống sót đến hôm nay. Tôi muốn đáp lễ. Hoặc ít nhất là nói một lời cảm ơn. Có ai biết người đó là ai không?"

Sau lời nói của hắn, Wilkins im lặng nhìn quanh đội của mình. Dường như anh ta đang hỏi bằng ánh mắt: ‘Có ai nhớ không?’ 

Một trong những thành viên nhanh trí nhất là Ezra lập tức tiến lên một bước, cố ý lên giọng:

"Chậc, hôm đó hỗn loạn quá, ai mà nhớ rõ được? Có ai nhớ không?"

Những người khác ngay lập tức đồng loạt lắc đầu.

"Không nhớ."

"Không biết."

"Không rõ nữa."

Câu trả lời của họ đầy dứt khoát. Grayson híp mắt, nheo lại nhìn từng người. Đáp án của họ không thay đổi. Hắn chậm rãi đưa tay vuốt tóc rồi khẽ lẩm bẩm, nhưng đủ lớn để tất cả đều nghe thấy.

"Muốn đáp lễ mà không ai nhớ hết…"

Rồi hắn lại mỉm cười. Nụ cười lần này còn khiến người ta nổi gai óc hơn lúc nãy nữa.

"Vậy thì… tôi đành tự tìm thôi."

Còn tiếp

- - - - - - - - - -

Là đang dỗi á hả Grayson, dễ thương vại~

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo