Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 150
***
Dane bỗng dưng cảm thấy thèm thuốc. Mỗi khi nhớ về ngày đó, như bao lần trước, anh lại cảm thấy vị đắng trong miệng.
Có thể cậu đúng.
Dane nghĩ.
Nhưng liệu có cần phải làm tổn thương mình đến mức này không?
Thay vì hút thuốc, anh dùng một tay kéo mạnh cằm và từ từ xoa nhẹ. Đột nhiên, cảm giác mắt anh như bị đốt nóng.
Anh nhận ra rằng trong mọi chuyện, mẹ không hề yêu mình.
Những ngày sống với mẹ, anh cảm thấy nỗi đau mỗi giây phút trôi qua. Với một đứa trẻ, cha mẹ chính là cả thế giới. Ai sẽ hiểu cảm giác bị thế giới quay lưng?
Nhưng cuối cùng, anh cũng đã hiểu rằng mẹ đã quên mình. Sau mỗi lần say rượu, bà lại ôm anh và nói yêu thương, trao nụ hôn. Anh nhìn mẹ, người đã nói những lời tổn thương ngày hôm trước, giờ lại ôm anh như thể không có chuyện gì xảy ra. Vậy đâu là sự thật?
Có lẽ những lời nói khi say mới là chân thật.
Anh nghĩ vậy, nhưng cũng muốn tự nhủ không phải thế. Vì vậy mà anh chọn cách nói yêu mẹ và ôm lại bà thay vì xác nhận sự thật. Mặc dù trong lòng anh chỉ có sự bất an và sự thiếu tin tưởng.
***
Khi đến gần sinh nhật 13 tuổi, Dane Stryker bắt đầu có những kế hoạch trưởng thành. Anh dự định sẽ cưới cô bạn gái mà anh đang hẹn hò và ra ở riêng ngay sau khi tốt nghiệp trung học. Cô ấy là bạn gái đầu tiên, và cũng là người đã trao cho anh nụ hôn đầu đời.
Trong suốt kỳ nghỉ hè, anh đã làm thêm công việc để tiết kiệm tiền. Mặc dù số tiền anh có vẫn chưa đủ để ra ở riêng, nhưng nếu anh tiếp tục làm việc cho đến khi tốt nghiệp, chắc chắn sẽ đủ.
Anh nghĩ việc vào quân đội cũng không phải lựa chọn tồi...
Đối với những người như anh, quân đội có thể là một nơi lý tưởng để bắt đầu lại. Hơn nữa, công việc đó có chế độ tốt, và anh sẽ có nơi ở. Tuy nhiên, điều quan trọng vẫn là suy nghĩ của cô bạn gái.
Tiền là quan trọng nhất, phải không?
Với suy nghĩ đó, Dane nhanh chóng rời khỏi lớp học và đến một quán thức ăn nhanh cách xa khu phố. Công việc bán thời gian này gần như không phải là lựa chọn của những người ở tuổi anh, nhưng vì anh đã từ bỏ học hành, nên thời gian dư dả và công việc này là lựa chọn duy nhất. Quản lý của quán thấy cách làm việc của Dane nhanh nhẹn nên đã hứa sẽ tuyển anh làm nhân viên chính thức sau khi tốt nghiệp. Dane chỉ cười và cảm ơn.
“Chào, Dane. Mới đến à?”
Quản lý vui vẻ chào đón, rồi ngay khi Dane thay đồ xong, liền bắt đầu giao việc cho anh.
“Đưa đống bánh này qua bên kia, sắp xếp thịt sao cho gọn gàng... À, thùng rác đầy rồi, mang ra ngoài đi...”
Dane nhanh chóng hoàn thành tất cả công việc, và quản lý quan sát một cách hài lòng. Tuy nhiên, một nhân viên khác liếc nhìn anh với vẻ khó chịu.
“Đừng giao quá nhiều việc cho thằng bé, nó trông như không khỏe lắm.”
“Không khỏe à? Dane á?”
Quản lý hỏi, vẻ mặt ngạc nhiên. Cô nhân viên vẫn tỏ ra lo lắng nhìn Dane.
“Nhìn mặt nó đỏ lắm, có vẻ như sốt rồi đấy.”
“Thật à? Vậy phải cẩn thận, nếu nó bị bệnh thì to chuyện.”
Quản lý vội vàng chạy lại phía Dane, khiến cô nhân viên chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm.
Khi một khách hàng đến, nhân viên nhanh chóng lấy lại thái độ chuyên nghiệp và đứng chào đón. Quản lý vội vã quay lại và tìm Dane. Cuối cùng, phát hiện anh đang đứng ở cửa sau.
“Dane, Dane!”
Quản lý hớt hải gọi, rồi bước nhanh về phía anh. Khi đến gần, quản lý bắt đầu nhìn kỹ mặt và cơ thể Dane, rồi lẩm bẩm một mình.
“Đúng là mặt cậu đỏ lắm…”
“Gì cơ?”
Dane nhíu mày không hiểu người đối diện đang nói gì, thì bất ngờ quản lý đưa tay ra. Bị giật mình, Dane co rúm vai lại, nhưng ngay lập tức, quản lý đặt tay lên trán anh, mắt mở to, rồi vội vàng rụt tay lại.
"Sao… sao vậy? Cậu bị sốt rồi! Nóng như lửa vậy, cậu ổn không?"
"Sốt á?"
Dane chớp mắt, định đưa tay sờ trán nhưng rồi anh chợt nhớ ra mình vừa mới đổ rác, thế là dừng lại. Quản lý xua tay, khuôn mặt nhăn nhó, nói với giọng gấp gáp.
"Thôi, thôi, cậu về đi. Đừng đến làm việc cho đến khi hết sốt, nghe chưa?"
"Hả? Nhưng mà..."
Dane định cãi lại, bảo rằng mình không bị ốm, nhưng chưa kịp nói gì thì quản lý đã cắt lời cắt ngang:
"Liệu có lây virus cho người khác không hả? Cậu muốn bị kiện à? Lại đây, mau chóng về nhà đi, nhanh lên!"
Bị liên tục đuổi đi, Dane đành phải lặng lẽ rời khỏi cửa hàng. Anh nhìn lại cửa tiệm đang từ từ đóng lại, cảm thấy vô lý, nhưng không còn cách nào khác.
"Cái quái gì vậy…?"
Dane tự mắng mình, tay lại sờ trán nhưng chỉ cảm nhận được hơi ấm, chẳng thấy gì bất thường. Cảm thấy bực bội, Dane leo lên xe đạp hướng về nhà. Gió lạnh lướt qua má khiến anh cảm thấy cơ thể hơi mệt mỏi.
"Chắc mình bị cảm rồi…?"
Anh tự hỏi mình, rồi có cảm giác người ngày càng nặng nề hơn. Chỉ muốn về nhà, nằm nghỉ ngơi cho khỏe thôi.
Khi cuối cùng cũng thấy được căn chung cư của mình, anh thở phào nhẹ nhõm mà không hề nhận ra.
"Phù…"
Hôm nay không giống mọi ngày, anh không tắm mà chỉ nằm xuống sofa, vẫn mặc nguyên bộ đồ. Cảm giác cơ thể như không còn sức lực, chẳng muốn làm gì cả.
"Chắc là nằm nghỉ một chút, chỉ một chút thôi…"
Đầu óc anh dừng lại ở đó, và ngay lập tức anh rơi vào giấc ngủ sâu.
Dane tỉnh dậy sau vài giờ, cảm thấy một sự đau đớn như thể ai đó đang bóp cổ mình.
"Khụ, khặc, khụ."
Anh cố gắng hít thở, mở mắt ra. Trong bóng tối, có ai đó đang ngồi trên người anh. Dane chớp mắt gấp gáp, nhưng không thể nhận diện người đó vì bóng tối quá dày.
Nhưng thực ra, anh chẳng cần phải nhìn cũng biết là ai. Người duy nhất có thể vào căn hộ rẻ tiền này và bóp cổ anh khi anh đang ngủ chính là...
"Không thể nào..."
Dane lập tức từ chối suy nghĩ đó, tự nhủ rằng không thể là bà ấy.
Ánh mắt anh mờ đi, nước mắt không ngừng rơi xuống. Anh cố gắng gạt tay của người kia ra khỏi cổ mình nhưng không thể cử động. Mấy lần anh định bắt lấy tay bà nhưng lại trượt đi.
Cảm giác bóp cổ rất mạnh, như thể tất cả sức lực của người kia dồn vào việc bóp nghẹt hơi thở của anh. Thở khó nhọc, Dane vẫn không thể thoát ra được.
"Khực, khực, không thể…"
Giọng nói của người kia vang lên, nghẹn ngào, đau đớn.
"Sao... sao con lại làm thế với mẹ…!"
Bà khóc nấc, từng giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống mặt Dane.
"Con... sao con lại phân hóa thành omega, sao có thể…"
Tiếng khóc của bà càng lúc càng đau đớn, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả tiếng thở của Dane.
"Dane... con của mẹ. Con chết đi còn tốt hơn..."
Tiếng thở khan như tiếng sáo, lướt qua tai Dane. Bà cúi người, ghé sát vào tai anh thì thầm một câu:
"Chúng ta chết cùng nhau đi."
Đó là lời nói cuối cùng mà Dane nghe được từ miệng mẹ mình.
Khi anh tỉnh lại hoàn toàn thì quá trình phân hóa cũng đã kết thúc. Mẹ cũng đã tự kết thúc cuộc đời mình.
Dane ngồi im trên sofa, nhìn vào khung cửa sổ nơi mẹ treo cổ chết, ngay chính nơi anh vừa nằm ngủ lúc nãy.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.