Desire Me If You Can - Chương 8

Lịch ra ngoại truyện: Mỗi ngày 1 chương

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 8

Ashley lặng lẽ quan sát con trai mình do dự, rồi nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay. Ánh mắt ấy rõ ràng muốn nhắc nhở rằng hắn không còn nhiều thời gian để quyết định. Grayson biết rõ Papa hắn chỉ có thể kiên nhẫn với một người duy nhất trên đời này, đó là omega đã sinh ra hắn, người duy nhất mà ông yêu thương - Koi.

Nhận thức đó khiến hắn siết chặt nắm tay rồi kiên định nói: 

"Con sẽ làm."

Giọng nói của hắn tràn đầy chắc chắn.

"Dù có chuyện gì xảy ra con cũng sẽ kiên trì đến cùng. Xin hãy giúp con trở thành lính cứu hỏa."

Ashley nhìn thẳng vào mắt con trai như muốn xác nhận quyết tâm của hắn.

"...Được thôi."

Sau một hồi im lặng, ông khẽ nhếch môi cười.

"Thú vị đấy. Ta sẽ xem thử xem con làm được đến đâu."

"Con cảm ơn Papa."

Grayson không che giấu được sự phấn khích của mình. Nụ cười rạng rỡ nở trên môi, đôi tai hắn lại khẽ động, lần này là cả hai bên. Ashley nhìn thấy điều đó nhưng chỉ im lặng.

Hắn bước ra khỏi phòng, sải chân nhẹ tênh như đang bay.

Lần này là thật. Lần này chắc chắn sẽ gặp được người đó.

Từ trước đến nay hắn vẫn luôn tin rằng một ngày nào đó, hắn cũng sẽ tìm thấy tình yêu duy nhất của đời mình, một tình yêu như Ashley và Koi.

"Úi chà chà."

Ngay khi bước ra hành lang, Grayson suýt va vào một người phụ nữ đi ngang qua.

Hắn nhanh chóng giữ lấy tay cô lại và mỉm cười.

"Em suýt ngã rồi, Wendy."

"Anh Miller."

Cô thư ký của Ashley mỉm cười lịch sự nhưng ánh mắt lại lạnh lùng.

"Anh đến gặp ngài Miller à? Có vẻ đã xong việc rồi nhỉ."

"Ừ, tốt đẹp cả."

Wendy từng có lúc say mê nụ cười ấy, nhưng giờ thì khác.

Tất nhiên là khác rồi. Khi một gã đàn ông từng coi cô là "định mệnh" sẵn sàng dâng hiến tất cả cho cô, rồi một ngày kia thản nhiên nói ‘À, em không phải người đó. Chào nhé’, làm sao có thể không tỉnh ngộ được chứ?

Vậy mà giờ đây, hắn vẫn có thể tự nhiên nói chuyện với cô như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Và rồi ánh mắt cô sắc bén hơn khi nghĩ đến lý do hắn đang vui vẻ như vậy.

"Có phải anh lại tìm thấy định mệnh mới rồi không?"

"Em đoán đúng đấy."

Grayson phá lên cười, trông như thể nếu không phải đang đứng trong văn phòng, hắn đã ôm chầm lấy Wendy mà hôn tới tấp rồi.

Wendy lùi lại theo phản xạ, nhưng hắn chỉ cười, nhét tay vào túi quần, giữ một khoảng cách đầy châm chọc.

Như muốn nói cô không phải người đó.

Wendy siết chặt nắm tay, kiềm chế thôi thúc muốn tát thẳng vào mặt hắn.

"Chúc mừng anh. Mong là lần này đúng thật."

Chạy đi! Wendy thầm nhắn nhủ người xấu số nào đó ngoài kia.

Grayson cười toe toét, huýt sáo rồi sải bước đi mất.

Wendy nhìn theo bóng hắn khuất dần, nhanh chóng lấy điện thoại ra và gõ tin nhắn.

[Grayson Miller lại sắp có thêm một nạn nhân nữa.]

Chưa đầy mười giây sau, hàng loạt tin nhắn dồn dập kéo đến.

[Lại tìm thấy định mệnh mới rồi à?]

[Chuẩn không cần chỉnh.]

Bên trong nhóm kín mang tên "Những nạn nhân của Grayson Miller," Sự kinh hoàng và phẫn nộ trước việc Grayson vẫn tiếp tục làm những chuyện đó, cùng với nỗi tiếc thương dành cho những nạn nhân mới sắp xuất hiện dồn dập trào lên trong những tin nhắn. Thỉnh thoảng có cả những lời chửi rủa, nhưng chẳng ai lên tiếng chỉ trích điều đó. Bởi đây là bí mật chỉ thuộc về cộng đồng này. Chừng nào Grayson còn tồn tại, sự liên kết đẹp đẽ này sẽ không bao giờ tan vỡ.

Wendy nghĩ.

Sẽ có thêm một người nữa gia nhập ‘Nhóm nạn nhân của Grayson Miller’. Có lẽ, không chỉ mỗi Wendy cảm nhận được điều đó.

[Hãy cùng nhau chào đón người mới thật nồng nhiệt nhé.]

Wendy thở dài, xen lẫn sự cảm thông, rồi quay đầu lại. Grayson Miller đã biến mất từ lúc nào. Cô chỉ mong lần này là thật.

Để rồi hắn sẽ bị đá một cách thảm hại.

Bởi chính người mà hắn hằng khao khát, đối tượng định mệnh mà hắn luôn mong đợi.

***

"Cái gì? Grayson á? Thật sao?"

Ngay khi nghe tin về đứa con trai thứ hai yêu quý, Koi không kìm được mà giọng nói trở nên phấn khích. Ông gật đầu liên tục khi nghe giọng Ashley vang lên ở đầu dây bên kia, rồi khẽ thở dài nhẹ nhõm, ánh mắt tràn đầy tự hào.

"Lần này mong là thật. Nó không chịu nổi thêm một lần thất vọng nữa đâu."

Lời nói đầy kỳ vọng pha lẫn lo lắng của Koi chỉ nhận được một câu trả lời đơn giản từ Ashley.

— Tự nó sẽ biết cách lo thôi.

"Ờ... Ừ, tất nhiên rồi."

Koi gãi đầu, có phần bối rối. Như mọi khi, mỗi khi nói về chuyện của các con, ông lại nghĩ có lẽ mình đang bảo bọc chúng quá mức. Tất nhiên đó luôn là điều Ashley hay nhắc nhở, và Koi thì chẳng bao giờ phản đối lời Ashley cả. Lần này cũng không ngoại lệ.

— Chúng ta chỉ cần ủng hộ vừa đủ là được. Còn lại để nó tự lo.

"Ừ, đúng vậy."

Nghe Ashley nói thế, Koi lại gật đầu như thể tự nhắc mình phải tin tưởng vào con trai. Ashley luôn đúng, lần này cũng vậy. Nhưng dù sao đi nữa, nhìn con trai mình hết lần này đến lần khác thất bại vẫn là điều khiến lòng Koi quặn thắt.

"Mong là lần này mọi chuyện sẽ ổn."

Koi lặp lại, gần như thì thầm với hy vọng, nhưng rồi đột nhiên một suy nghĩ khác lóe lên trong đầu ông.

"Khoan đã, vậy nghĩa là Grayson đã đến miền Đông rồi sao? Nó đang ở đâu?"

Trái ngược với giọng nói đầy háo hức của Koi, Ashley đáp lại bằng giọng thờ ơ:

— Chắc nó về rồi.

"Về rồi á?"

Ngay lập tức vai Koi chùng xuống vì thất vọng.

"Làm sao nó có thể rời đi mà không nói với em lấy một câu chứ... Em thậm chí còn không biết nó đã đến đây."

— Dù có cố gắng nuôi dạy thế nào thì cũng chẳng ích gì phải không?

Ashley không bỏ lỡ cơ hội châm chọc. Ý của ông là sáu đứa con đã là quá nhiều rồi, nhưng Koi lại hiểu theo cách hoàn toàn khác.

"Bọn trẻ lớn nhanh quá. Đáng lẽ mình phải sinh mười hai đứa mới đúng! Nhưng mà không sao, vẫn chưa muộn đâu. Em và anh vẫn có thể có thêm sáu đứa nữa..."

— Tối nay ăn gì nhỉ? Chúng ta có kế hoạch gì không?

Ashley bất ngờ cắt ngang. Koi chớp mắt vài lần rồi lắc đầu.

"Không, không có... À, ừm? Gì cơ?"

Mặt Koi đột nhiên đỏ bừng lên. Ông ngập ngừng, không biết phải phản ứng thế nào, nhưng cuối cùng cũng đành thở dài, giọng nhỏ đi.

"...Được rồi, vậy nhé."

Ashley nhanh chóng đạt được thứ mình muốn và chậm rãi nói thêm.

— Anh sẽ mong chờ đấy. Gặp em sau, Koi.

Cuộc gọi kết thúc ở đó.

Koi nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại một lúc rồi lắc đầu, cố gắng tập trung vào tin vui vừa nhận được.

Grayson cuối cùng cũng đã tìm được định mệnh của nó!

Dù cảm thấy hụt hẫng vì con trai đã đến tận miền Đông mà không ghé qua gặp mình, nhưng Koi nhanh chóng tự an ủi bản thân. Nếu muốn gặp, ông hoàn toàn có thể chủ động tìm đến con trai. Dù sao thì việc Grayson quyết định trở thành lính cứu hỏa cũng đủ khiến ông tự hào rồi.

Dù động cơ của nó có hơi... lệch lạc.

‘Thằng nhóc đó lúc nào cũng mơ mộng thái quá.’

Ashley đã từng nói vậy. Và Koi cũng phải đồng tình phần nào. Grayson luôn mong muốn tìm được ai đó để yêu và được yêu như cách Ashley yêu Koi. Điều đó không sai, nhưng tình yêu không chỉ toàn ngọt ngào như nó tưởng.

Grayson chỉ nhìn vào kết quả mà họ có được, mà không hiểu rõ những gì họ đã trải qua để đến được với nhau. Điều đó khiến Koi lo lắng, nhưng ông không thể ngăn cản con mình.

Miễn là nó có đam mê và theo đuổi điều đó, thế là tốt rồi.

Và hơn hết, làm lính cứu hỏa là một nghề vô cùng đáng quý. Chỉ điều đó thôi cũng đủ để ông cảm thấy an lòng. Khi đã trấn tĩnh lại, Koi nhanh chóng nhận ra một điều.

Mình không thể giữ tin này cho riêng mình được. Phải chia sẻ với bọn trẻ mới được!

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web navyteamm.com, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.



Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo