Chương 14
Mùi hương dịu ngọt quanh Baek Kanghyun luôn rất nhẹ. Nhẹ đến mức người ta có thể nhầm lẫn với mùi của một Omega khác, nhưng thực ra nó rất mạnh mẽ.
Vị ngọt của Kanghyun hòa quyện với pheromone Alpha áp đảo, khiến mùi hương càng thêm nồng. Mặc dù mạnh, nhưng chỉ Alpha trội nhạy cảm với pheromone, mới có thể ngửi thấy được.
Mí mắt Haeil run rẩy. Một lớp mồ hôi lạnh bắt đầu xuất hiện trên mặt anh, cổ họng khô khốc khi nuốt khan.
"Đùa nhau à...?"
Haeil thở hổn hển, toàn thân run rẩy vì một lý do khác lần này.
Giữa pheromone Alpha nồng nặc, có một mùi hương ngọt ngào, sắc bén ẩn giấu – mãnh liệt và đặc biệt.
Đó là một loại pheromone hiếm có và độc đáo, chỉ mình anh nhận ra được.
Cảm giác như anh đã bước vào một thế giới cấm, một nơi mà anh không nên biết đến sự tồn tại.
Sâu thẳm bên trong, Haeil có cảm giác râm ran. Một cảm giác kỳ lạ, tê dại chạy qua anh, điều mà anh chưa từng trải qua trước đây, dù đã ở bên bao nhiêu Omega đi chăng nữa.
Khi sức lực rời khỏi tay Haeil, cái tay anh đang nắm cổ áo Baek Kanghyun đó, sự kìm kẹp nới lỏng và buông thõng xuống.
Ngay lúc đó, dòng thác pheromone áp đảo không khí đột ngột dừng lại.
"Hả, ha... ha..."
Ngay khi pheromone của Kanghyun dừng lại, hơi thở bị nghẹn trong lồng ngực Haeil vỡ òa. Đôi vai run rẩy, vốn cứng đờ vì căng thẳng, bắt đầu phập phồng nặng nề theo nhịp thở.
"Anh ổn chứ?"
Giọng Kanghyun vẫn bình tĩnh, dù anh đang cầm điện thoại trên tay, sẵn sàng gọi xe cứu thương.
Haeil đưa tay run rẩy ra, che điện thoại của Kanghyun lại.
"Tôi ổn... có lẽ....."
anh nói vậy, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.
Mặc dù dòng thác pheromone đã dừng lại, nhưng lượng anh nhận được là không hề nhỏ. Cơ thể anh đẫm pheromone của một Alpha khác, không thể ổn ngay lập tức được.
Một cảm giác tê dại yếu ớt vẫn chạy qua cơ thể anh, dường như có những dòng điện yếu đang chạy dưới da. Hơn nữa, một cơn đau âm ỉ lan tỏa khắp người, như vừa bị ai đó đánh mạnh. Mồ hôi lạnh bám trên khuôn mặt tái nhợt, và sẽ không có gì ngạc nhiên nếu anh ngất xỉu bất cứ lúc nào. Anh cho rằng mình cần ít nhất vài phút tĩnh lặng để bình thường trở lại.
Kanghyun rút điện thoại lại, đứng dậy và bước qua Haeil.
"Anh nên ở nhà cả ngày hôm nay. Nếu anh ra ngoài với bộ dạng này, mọi người sẽ nhìn chằm chằm đấy."
Một Alpha trội đẫm mình trong pheromone của một Alpha khác.
Thật lố bịch đến mức anh phải bật cười thành tiếng.
Kanghyun vuốt phẳng những nếp nhăn trên áo sơ mi nơi bị nắm, chỉnh lại dáng áo. Anh cài cúc áo bị bung ra và chỉnh lại áo khoác ngoài xộc xệch. Haeil ngơ ngác nhìn anh từ nơi anh đang nằm dài trên ghế sofa.
Không một lời tạm biệt, Kanghyun quay người rời đi. Haeil hỏi:
"Baek Kanghyun, cậu có biết không?"
Kanghyun dừng bước giữa chừng, ngay khi anh đang đi về phía cửa trước.
"Biết gì?"
"Pheromone của cậu có mùi gì?"
Giọng nói uể oải của Haeil vọng theo, khiến Kanghyun liếc nhìn qua vai.
"Tôi biết."
"Mùi gì?"
Haeil ngồi dậy loạng choạng, ánh mắt thúc giục một câu trả lời. Kanghyun trông hơi khó hiểu trước câu hỏi này.
Ngay cả khi anh giải thích, thì một người như Kwon Haeil – một Alpha đồng loại – cũng không thể nhận ra mùi hương. Những người có cùng đặc điểm có thể nhận ra pheromone của nhau, nhưng họ không thể ngửi thấy mùi của chúng.
"Biết một mùi mà anh thậm chí không thể ngửi thấy thì có ích gì?"
" tại sao tôi bảo cậu cho tôi tắm pheromone. Nếu cậu muốn một câu trả lời, thì cứ nói cho tôi biết."
Anh ta vẫn cứng đầu như mọi khi. Kanghyun không thể hiểu nổi tại sao.
Giống như Omega, Alpha cũng có mùi hương riêng.
Pheromone Omega thường mang mùi hương ngọt ngào gợi nhớ đến hoa hoặc trái cây. Ngược lại, pheromone Alpha thường mang những nốt hương đất, gỗ hoặc thảo mộc, như thể chúng là nguồn gốc của những mùi hương đó.
Kanghyun không thể phát hiện ra mùi hương của pheromone của chính mình. Nếu không phải Baek Heewoo – một Omega – tặng cậu một loại nước hoa đơn hương vào một ngày nọ với dòng chữ, "anh đã mua cái này vì nó có mùi y hệt như em đấy," thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ biết.
Nhờ đó, cậu biết pheromone của mình có mùi gì, mặc dù cậu chưa bao giờ nói với ai về điều đó.
"Đó là cỏ xạ hương."
Tên của một loại thảo mộc mà cậu chưa từng thấy tận mắt.
Cậu đã nghe nói rằng cỏ xạ hương được đặt tên như vậy vì mùi hương của nó lan tỏa trong một trăm dặm, có một mùi hương sảng khoái nhưng mạnh mẽ.
Nó mang lại cảm giác mát mẻ và yên bình, giống như đi lang thang sâu trong núi, điều mà cậu nghĩ là hoàn toàn phù hợp với mình.
Trong mọi trường hợp, đây là lần đầu tiên cậu tiết lộ tên mùi hương của mình cho ai đó.
Tuy nhiên, biểu cảm của Haeil trông có vẻ nghi ngờ vì một lý do nào đó.
"Chỉ có vậy thôi sao?"
"Còn có gì khác nữa?"
Pheromone của một người thường chỉ có một mùi. Không nên có bất cứ điều gì khác ngoài hương thơm độc đáo đó.
Tuy nhiên, Kwon Haeil không cho là như vậy.
Anh loạng choạng khi đứng dậy khỏi ghế sofa.
"Cậu không biết, phải không?"
Lẩm bẩm tự nói với chính mình, Haeil bước đến gần Kanghyun hơn.
"Cậu có biết tại sao tôi lại xin cậu cho tôi tắm pheromone, mặc dù tôi cũng là một Alpha không?"
Haeil thở dài nặng nhọc, khoác một tay lên vai Kanghyun, nghiêng người đến gần cổ cậu hơn.
"Bởi vì đó là cách tốt nhất tiếp theo để ngửi trọn vẹn một mùi hương mà không cần làm tình”
Haeil vùi mũi vào cổ Kanghyun, hít một hơi thật sâu. Kanghyun cau mày trước hành vi đó, hành vi phù hợp hơn với một Omega, và đẩy Haeil ra.
"Anh đang làm cái quái gì vậy—"
"Cậu có một mùi hương ngọt ngào."
Kanghyun rõ ràng giật mình trước lời nói của Haeil.
Trước khi cậu có thể phản ứng thêm, Haeil nắm lấy tay Kanghyun, kéo cậu lại gần. Anh hít một hơi thật sâu vào gáy cổ nhợt nhạt của Kanghyun một lần nữa.
"Đó là một mùi hương ngọt ngào đến mức khiến tôi phát điên."
Khoảnh khắc những lời nói đánh trúng cậu, Kanghyun đông cứng lại, mắt mở to vì sốc.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc.
Giọng nói cứng nhắc của Kanghyun thốt ra.
"...Vớ vẩn."
Hơi thở của Haeil nghẹn lại khi một làn sóng pheromone Alpha áp đảo khác đột ngột đè nặng lên anh.
"Ugh!"
Pheromone tàn bạo hung hãn, toát ra một cường độ ngột ngạt nhằm thống trị. Chúng có quy mô lớn – xứng đáng với một Alpha trội.
Haeil vẫn bị ảnh hưởng của việc tắm pheromone trong cơ thể mình.
Anh không thể tiết ra chút pheromone phòng thủ nào, huống hồ là chống lại pheromone hung dữ đang tràn ngập từ Kanghyun
Khi áp lực pheromone đè nặng lên anh, đầu gối Haeil khuỵu xuống, khiến anh ngã xuống đất. Mặc dù vậy, tay anh vẫn bướng bỉnh bám chặt vào cánh tay Kanghyun, không chịu buông tay.
"Chết tiệt... không thương xót gì cả, hả..."
Haeil thở hổn hển nặng nề, ánh mắt cố gắng ngước lên và chạm mắt Kanghyun.
"Tôi gần như ... sắp ..."
Giọng anh lạc đi, chìm vào im lặng khi anh ngước nhìn Kanghyun.
Từ vị trí quỳ dưới thấp, anh không thể đọc được biểu cảm trên mặt Kanghyun như thường lệ. Gương mặt cậu lạnh lùng, không một chút cảm xúc lộ ra. Ánh đèn chùm mờ ảo chiếu xuống, phủ lên người cậu một bóng đen càng tô đậm vẻ tàn nhẫn khó đoán
Kanghyun lạnh lùng nhìn xuống Haeil trong giây lát, và hất mạnh bàn tay đang nắm lấy cánh tay cậu. Cái hất mạnh đến mức phát ra âm thanh đau đớn.
Cậu không nói một lời nào khi Haeil vẫn nằm gục trên sàn. Thậm chí không liếc nhìn anh thêm một lần nào, Kanghyun quay người bước về phía cửa trước.
Chẳng bao lâu, tiếng khóa cửa và tiếng đóng cửa vang vọng khắp phòng.
Haeil vẫn ở nguyên vị trí, ngồi trên sàn.
Khi mùi pheromone của Kanghyun dần tan biến theo bóng lưng cậu, áp lực trong người anh mới dịu xuống. Cơ thể rã rời, anh chống tay xuống đất, thở gấp từng nhịp
“Hả... ha..."
Với mỗi hơi thở, anh vẫn có thể cảm nhận được vị ngọt kéo dài của pheromone Baek Kanghyun bao trùm lấy mình. Cảm giác thật mãnh liệt, Kanghyun đã quyết tâm muốn trút nó ra.
"Hah... Thật là một cảnh tượng thảm hại."
Haeil tự cười nhạo mình.
Mặc dù cơ thể anh tan nát sau cơn tắm pheromone, đây là lần đầu tiên anh bị pheromone của một Alpha khác đánh gục. Lần đầu tiên, anh chợt nhận ra nỗi nhục nhã mà những kẻ từng bị anh đè nén phải trải qua.
Nhưng anh không tức giận. Nếu có gì, thì đó là một cảm giác kỳ lạ, lâng lâng trỗi dậy sâu thẳm trong anh – nhột nhạt, phấn khích, và có một điều gì đó nguyên thủy đã được đánh thức.
Đã lâu lắm rồi anh mới hứng thú mãnh liệt với người khác như vậy.
Chẳng phải rất hấp dẫn sao?
Một Alpha trội với mùi hương ngọt ngào của một Omega.
Một đột biến mà anh chưa từng nghe đến trước đây.
Ngay cả vị ngọt mà anh trải nghiệm qua cơn tắm pheromone cũng mạnh mẽ đến áp đảo, đủ để quyến rũ bất kỳ Alpha nào.
Giờ anh đã nếm thử nó, không đời nào sự quan tâm của anh dễ dàng phai nhạt được.
Haeil nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước đã đóng, nhớ lại biểu cảm cuối cùng của Kanghyun. Biểu cảm lạnh lùng, vô cảm đó, như thể cố tình che giấu cảm xúc, vẫn còn đọng lại trong tâm trí anh.
Baek Kanghyun hẳn đã biết từ lâu.
Rằng một mùi hương, một mùi hương mà cậu không bao giờ nên sở hữu, đang phát ra từ cậu.