Chương 25
"Có bao nhiêu người Hàn Quốc thực sự từ chối khi cậu mời họ đi ăn cùng? Dù họ có thực lòng muốn đi hay không, thường thì họ cũng sẽ đồng ý thôi, nhỉ?"
Ánh mắt Haeil trở nên sắc bén, giọng anh gắt gỏng khi ép hỏi.
"Đúng không? Tôi nói sai à?"
Bất ngờ đối mặt với giọng điệu gay gắt của Haeil, Kanghyun im lặng. Ý kiến của Haeil không hoàn toàn sai.
"Được thôi. Nếu có thời gian, tôi sẽ báo cho anh biết sau."
Nghe vậy, Haeil mãn nguyện.
"Tuyệt vời. Tôi chỉ cần nghe có thế thôi."
Kanghyun né tránh ánh mắt, không muốn nhìn vẻ mặt quá vui mừng của Haeil thêm giây phút nào nữa.
Suy cho cùng, quyền quyết định có thực hiện "lời hứa" đó hay không hoàn toàn nằm trong tay Kanghyun.
Ngay cả khi cậu quên mất, Haeil cũng không thể trách cứ. Cậu quyết định mặc kệ.
Cậu đã nghĩ như vậy cho đến khi Haeil đột ngột đẩy điện thoại về phía cậu.
"Vậy thì cho tôi số điện thoại của cậu đi."
"……?"
"Tôi không trả lời những số chưa lưu đâu. Nào, nhập vào đi."
Thấy Kanghyun nhìn anh với vẻ khó tin, Haeil vẫy nhẹ điện thoại, thúc giục cậu nhanh lên.
"Ý tôi là số cá nhân của cậu. Số trên danh thiếp chỉ là số điện thoại công việc mà?"
Đúng như Haeil nói, Kanghyun thực sự sử dụng hai điện thoại.
Một cái chỉ dành cho công việc, còn cái kia dành riêng cho các cuộc gọi cá nhân.
"Thực sự cần thiết để anh có số cá nhân của tôi sao?"
"Tất nhiên rồi. Tôi không trả lời cuộc gọi từ số lạ. Hãy tưởng tượng xem... nếu tôi lỡ cuộc gọi của cậu thì bi kịch quá, đúng không?"
‘bi...kịch?’
Kanghyun miễn cưỡng cầm điện thoại của Haeil khi anh liên tục thúc giục. Cậu biết, nếu từ chối, Haeil có thể gọi vào điện thoại công việc của mình, điều cậu muốn tránh bằng mọi giá.
Haeil hài lòng, lặng lẽ quan sát những ngón tay dài của Kanghyun lướt trên màn hình điện thoại
‘Đúng là đáng yêu quá thể rồi.’
Ngay khi Kanghyun nhập xong số điện thoại, Haeil lập tức gọi. Điện thoại cá nhân trong túi Kanghyun, cái mà cậu đã sử dụng trên sân thượng trước đó, rung lên.
Khuôn mặt Haeil rạng rỡ, anh nhận ra số điện thoại không phải là giả.
"ok , ok ! Nhớ gọi cho tôi bất cứ khi nào nhé."
Giọng Haeil tràn đầy phấn khích:
"Tôi chắc chắn có thể giúp một người tài giỏi như cậu Baek Kanghyun đây”
Lời nói của anh khiến Kanghyun nhớ lại điều anh đã nói trước đó.
‘Ý tôi là Baek Kanghyun tài giỏi hơn tôi nghĩ rất nhiều.’
Làm sao một người anh chỉ mới gặp lại có thể cư xử như đã quen biết từ lâu?
Tuy nhiên, những lời nói của Haeil lại vô tình xoa dịu phần nào gánh nặng trong lòng Kanghyun.
Đồng ý đi ăn cùng nhau không còn là một vấn đề lớn nữa.
Sự quan tâm của Haeil có lẽ chỉ là một sự bốc đồng nhất thời. Kanghyun cho rằng sau buổi đi chơi, anh ta có thể sẽ nhanh chóng quên đi.
Baek Kanghyun không thể hiểu được sự chú ý đặc biệt mà Haeil dành cho mình, cậu chỉ có thể nhận định như vậy.
Haeil vươn vai và hít một hơi thật sâu, anh đột nhiên hỏi:
" đúng rồi. ...Vì hôm nay cậu ra ngoài vì công việc, nên cậu sẽ về nhà sớm sau khi xong việc à?"
Đôi mắt trở nên sắc bén, anh nói thêm:
"cậu không định quay lại văn phòng đấy chứ?"
"ừ , đang nghĩ đến việc đó đây."
Khuôn mặt Haeil ngay lập tức méo mó vì không tin.
Kanghyun thấy thú vị khi Haeil có thể dễ dàng thay đổi biểu cảm của mình như vậy.
"Thật á?"
"Ừ, tôi có rất nhiều việc phải làm khi về."
"cậu đang làm cho công ty nào vậy? Tôi có nên báo cáo họ với hội đồng lao động không? Không, đợi đã.... Làm sao công ty con của Tập đoàn Baekcheong vĩ đại có thể đối xử với giám đốc của họ như vậy? Họ bị điên à?!"
Anh trông như sẵn sàng nhổ vào cửa trước của công ty.
"Cậu đừng ép bản thân như thế. Cậu sẽ kiệt sức mất. Trở thành một Alpha trội cũng vô nghĩa nếu cậu gục ngã."
"Chuyện đó sẽ không xảy ra."
"Cậu không thể chắc chắn như vậy được. xem nhé: nếu chúng ta ký hợp đồng và, một ngày nọ, Giám đốc Baek Kanghyun đột nhiên ngã quỵ thì sao? Điều đó sẽ khiến mọi người rất lo lắng, cậu không nghĩ vậy à?"
Haeil nói ra những lời đó với vẻ mặt nghiêm nghị, sau đó vội vàng bổ sung:
" đây không phải là một kiểu bắt nạt nào đâu đấy? Tôi chỉ lo lắng thôi. Đừng hiểu lầm."
"Đã ai nói gì đâu?"
Kanghyun bật cười đáp lại, đầu óc cậu bỗng trở nên sáng suốt lạ thường. Lúc này, mọi suy nghĩ về cha hay Baek Heewoo đều tan biến.
Sau cuộc họp thành công, Kanghyun trở về văn phòng theo đúng kế hoạch và tập trung hoàn toàn vào công việc. Anh vẫn giữ vẻ ngoài điềm tĩnh như mọi khi.
Nhưng ngay khi đến giờ tan làm lúc 6 giờ chiều, mọi thứ đã thay đổi.
Ru-ru-ru
Điện thoại của cậu rung liên tục.
Nếu đó là điện thoại công việc của cậu, cậu sẽ trả lời ngay lập tức bất kể thời gian nào.
'Ồn ào quá.'
Nếu cậu biết điều này sẽ xảy ra, cậu đã không cho anh số điện thoại của mình.
Với việc điện thoại đổ chuông không ngừng, Kanghyun không thể tập trung được nữa.
Cuối cùng, cậu lôi điện thoại cá nhân của mình ra, cái mà cậu đã giữ trong ngăn bàn thay vì điện thoại công việc.
"Đừng gọi nữa. Sao nó cứ rung mãi vậy?"
[Tôi lo cậu sẽ bị chôn vùi trong công việc và quên mất thời gian, nên tôi cứ gọi mãi ấy.]
Kanghyun thở dài nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói vui vẻ của Haeil qua điện thoại.
Cậu đã đoán trước có thể sẽ có điện thoại, nhưng không ngờ nó lại reo liên tục không ngừng.
'Chuông cửa và điện thoại cũng giống nhau cả thôi.'
Kanghyun lắc đầu, nhớ lại ngày đầu tiên chuyển đến, Haeil đã bấm chuông cửa liên tục như thế nào.
Tuy nhiên, cậu cũng không thể không nhận ra những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt của Haeil. Dù Kanghyun không trả lời vô số cuộc gọi đến điện thoại cá nhân, Haeil cũng không một lần gọi vào số công việc. Nếu anh ta làm vậy, Kanghyun chắc chắn sẽ bắt máy.
Haeil cứ khăng khăng dùng số cá nhân của cậu, như thể muốn nhấn mạnh rằng đây là một chuyện hoàn toàn riêng tư.
Có lẽ vì lý do đó, mặc dù điện thoại rung liên tục, Kanghyun không khó chịu đến thế.
[Nhớ tan làm sớm nhé. Nếu không, tôi sẽ xông vào văn phòng cậu và làm ầm lên đấy.]
"Anh bị điên à?"
[Hoàn-toàn tỉnh táo, cảm ơn rất nhiều nha. Cậu sẽ đưa club của tôi lên một tầm cao mới. Sao tôi có thể không quan tâm đến người của mình đến thế chứ?]
Họ thậm chí còn chưa ký hợp đồng, nhưng Haeil đã gọi Kanghyun là "người của mình" rồi.
"Tôi làm việc muộn hay không là tùy tôi quyết định. Đừng nói những điều vô nghĩa, cúp máy đây."
[Tôi đã nói với cậu rồi mà? Hả? Nghe này, Baek Kang……!]
Kanghyun cúp máy giữa câu, không buồn nghe thêm nữa. Bất cứ điều gì nữa cũng chỉ là lãng phí thời gian và sự kiên nhẫn của cậu.
'Nếu cứ thế này, có lẽ mình phải đổi số điện thoại mất.'
Cậu chuẩn bị tinh thần cho một đợt rung khác, chắc mẩm Haeil sẽ gọi lại với sự kiên trì như trước. Nhưng thật bất ngờ, chiếc điện thoại vẫn im lặng.
Thở phào nhẹ nhõm, Kanghyun tập trung trở lại vào công việc. Cậu mở ngăn bàn định cất điện thoại đi, nhưng đột nhiên dừng lại, mắt dán chặt vào nó.
Cuộc gọi cuối cùng từ Baek Heewoo vẫn còn trong tâm trí cậu.
'Heewoo hyung..., chắc hẳn anh ấy đã cố gắng gọi lại nhiều lần.'
Ngay sau khi cuộc họp kết thúc, Kanghyun đã chặn số của Baek Heewoo.
Cậu hiểu cha đang gây áp lực lên Heewoo, và dù biết anh ấy không còn lựa chọn nào khác, cậu vẫn phải dựng lên bức tường cảm xúc này. Cậu buộc phải làm vậy, vì nếu không, cậu không chắc liệu mình có thể giữ được bản thân hay không.
Cúi đầu xuống, Kanghyun nhớ lại cuộc trò chuyện cuối cùng với Baek Heewoo. Ký ức đó đè nặng lên cậu, đúng lúc mắt cậu chạm vào những tài liệu của Dự án W trước mặt.
'Ta đã chuẩn bị một dự án quy mô lớn, hoàn hảo cho con.'
Giọng nói điềm tĩnh của cha cậu vang vọng trong tâm trí cậu.
'Ngay từ khi con chào đời, con đã là đứa duy nhất đáp ứng được kỳ vọng của ta.'
Giọng nói ấm áp ấy, vốn chỉ hướng về cậu, lại không mất nhiều thời gian để trở thành lời nguyền lớn nhất cuộc đời cậu.
Và lời nguyền đó tiếp tục cho đến tận thời điểm này.
'Ta tin con sẽ làm tốt.'
Ông nói ông tin cậu.
Không một chút do dự, không một chút nghi ngờ.
Lần này sẽ khác, đúng không?
Lần này, ông sẽ thực sự tin vào khả năng của con trai và chỉ thế thôi, đúng không?
Con thực sự hy vọng là vậy.......
"Mình thật ngốc nghếch."
Cha cậu không thực sự tin vào khả năng của cậu, Kanghyun biết cậu cũng không nên tin vào lời nói của cha mình.
'Chỉ cần ta ở đây, con sẽ không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Hoàn toàn không.'
Giọng nói đó, ấm áp và trấn an với bất kỳ ai khác, chỉ là một lưỡi dao lạnh lẽo, xuyên thấu đối với cậu.
Ký ức về giọng nói của cha vang lên trong tâm trí, và một cơn đau nhói, dữ dội xuyên qua bụng dưới của cậu, như thể có ai đó vừa đánh vào đó.
"Ugh…."
Cơn đau dữ dội đến mức ngay cả việc thở cũng khó khăn. Cột sống cậu tê rần khi một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể.
'Nó lại xảy ra rồi.'
Cơn đau quen thuộc vặn vẹo khuôn mặt Kanghyun, khiến cậu trông thật tái nhợt.
Đồng thời, những lời lo lắng của Kwon Haeil lại xuất hiện trong tâm trí cậu.
‘Cậu đừng ép bản thân như thế. Cậu sẽ kiệt sức mất. Trở thành một Alpha trội cũng vô nghĩa nếu cậu gục ngã.’
Đúng như Kwon Haeil đã nói, ngay cả một Alpha trội cũng không phải là cỗ máy bất khả chiến bại. Chắc chắn, họ vượt trội hơn về thể chất: khỏe mạnh, mạnh mẽ hơn, và có hệ miễn dịch hiếm khi bị virus tấn công. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ miễn nhiễm với mọi thứ. Các bệnh do căng thẳng gây ra là không thể tránh khỏi, chỉ là chúng cần nhiều thời gian hơn để biểu hiện ra ngoài.
Có lẽ vì lý do này mà bất cứ khi nào căng thẳng quá mức tích tụ, Kanghyun sẽ trải qua cơn đau nhói ở bụng dưới, giống như bây giờ.
Điều này đã xảy ra từ khi cậu còn là thiếu niên, và ngay cả khi đã trưởng thành, cậu đã đến bác sĩ nhiều lần vì vấn đề này.
Dù cậu đến phòng khám nào, chẩn đoán luôn giống nhau: viêm tuyến pheromone do căng thẳng gây ra.
Không giống như Omega, thì tuyến pheromone của Alpha nằm ở bụng dưới của họ, gần trung tâm của họ.