Định Mệnh Alphega - Chương 27

Chương 27
‘con may mắn đấy.'
'Vì ngay cả con cũng có giá trị.'
Đó là lần đầu tiên Heewoo nghe thấy giọng cha mình ấm áp đến vậy.
Anh nhớ lại giọng nói đó, vốn luôn chỉ dành cho Kanghyun, trong một khoảnh khắc thoáng qua, hướng về anh.
Heewoo vội vã lấy áo khoác.
Heewoo xông ra khỏi nhà phụ ở Cheongunjae mà không thèm gọi tài xế. Anh đi thẳng đến bãi đậu xe và lên một chiếc xe cũ kỹ, trông lạc lõng giữa hàng loạt xe sang trọng.

Anh vội vàng ngồi vào ghế lái nhưng đôi tay run rẩy khiến anh luống cuống với chiếc chìa khóa. Nó tuột khỏi tay anh hai lần trước khi anh khởi động được động cơ. Không chút do dự, anh phóng xe ra khỏi bãi đậu xe, hành động hấp tấp hệt như suy nghĩ rối bời của mình.


Ngay cả khi đang lái xe, Heewoo vẫn không ngừng quay số của Kanghyun.

Mỗi lần ngón tay bị thương chạm vào màn hình, máu lại vương ra, nhưng anh quá tuyệt vọng để bận tâm. Anh cứ miệt mài gọi lại hết lần này đến lần khác.

Rồi anh đều nhận được cùng một tin nhắn tự động khó chịu.


"Kanghyun à, xin em đấy....... Baek Kanghyun!"
Giọng nói tuyệt vọng của Heewoo lấp đầy chiếc xe lạnh lẽo, trống rỗng, nhưng nó chỉ gặp phải thông điệp lặp đi lặp lại, thờ ơ từ đầu dây bên kia.
Phản hồi không thay đổi đó vang vọng trong tai anh trên đường đến căn hộ của Kanghyun.

-------
Haeil nằm dài trên ghế sofa phòng khách, ngắm nhìn mặt trời lặn thấp hơn trên đường chân trời. Anh nhặt điện thoại lên để xem giờ.
'Cậu ta về nhà rồi sao?'
Đã gần 7 giờ tối.
'Hay là lại đang làm việc muộn?'
Nếu có ai đó làm vậy, thì đó chính là Baek Kanghyun, tên
cuồng nghiện công việc.
Những người như cậu có một "tài năng" đặc biệt là xem việc nghỉ ngơi chỉ là một khái niệm trừu tượng. Ngay cả khi họ gục ngã vì làm việc quá sức, họ vẫn sẽ tìm cách quay lại để vùi mình vào công việc.

Hình ảnh khuôn mặt mệt mỏi của Kanghyun trong cuộc họp lúc nãy chợt thoáng qua trong tâm trí Haeil.


Ít nhất, anh muốn Kanghyun nghỉ ngơi thoải mái chỉ một ngày thôi.
'Nếu mình biết, mình đã kéo cậu ta về cùng mình sớm hơn rồi.'
Cuộc họp kéo dài đến gần 6 giờ tối, và nếu anh chần chừ thêm một chút, anh đã có thể ép Kanghyun lên xe của mình với lý do "tiện đường" vì sống cùng tòa nhà.


'Có nên gọi cho cậu ta lần nữa không?'
Anh mở màn hình danh bạ nhưng lại dừng lại. Khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm túc của Kanghyun hiện lên rõ ràng trong đầu anh.
'Không, có lẽ cậu ta đã rời chỗ làm rồi.'
Cơ hội rất mong manh, nhưng vẫn đáng để kiểm tra.
Đứng dậy khỏi ghế sofa, Haeil xỏ giày và với lấy cửa trước.
Một âm thanh yếu ớt vang vọng từ hành lang bên ngoài—tiếng chuông cửa.
Không phải của anh. Âm thanh đó phát ra từ căn hộ bên cạnh. Đó cũng không phải là loại chuông cửa ding-dong kiểu cũ, mà là một giai điệu du dương dễ chịu. không thể nhầm lẫn
được—đó là nhà của Kanghyun.
'Ai đến thăm cậu ta vậy?'
Rõ ràng không phải chính Kanghyun. Cậu không phải là loại người sẽ bấm chuông cửa nhà mình. Có lẽ là giao hàng? Nhưng ngày nay, mọi thứ đều là không tiếp xúc. Người giao hàng thường chỉ thả gói hàng và rời đi mà không cần gõ cửa.
Ai lại đến thăm Baek Kanghyun cơ chứ?
Có lẽ vì sự quan tâm của anh đến Kanghyun gần đây đã tăng lên, ngay cả một vị khách ngẫu nhiên cũng khiến anh tò mò.
Ngay khi chuông cửa ngừng reo, nó lại bắt đầu lại.
Lần này kèm theo tiếng đập cửa ầm ĩ.
Rầm, rầm!
"Kanghyun à! em có ở đó không? Mau
mở cửa!"
Cho dù tòa nhà có cách âm đến đâu, việc đứng gần cửa như thế này khiến anh không thể không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài.
'Kanghyun à?'
Sự quen thuộc trong cách người đàn ông gọi tên Kanghyun khiến mắt Haeil mở to.
'Ngay cả mình còn chưa được gọi cậu ta như vậy
.'
Anh chưa quen Kanghyun lâu, nhưng chỉ cần nghe người khác gọi cậu một cách riêng tư như vậy
, đã khiến ngực anh thắt lại vì khó chịu. Dù người đó là ai, thì người đó rõ ràng thân thiết với Kanghyun, và anh không thích điều đó.
Rầm, rầm!
Tiếng đập cửa không hề giảm bớt.
Haeil nắm lấy tay nắm cửa, suy nghĩ trong giây lát. Anh đã sẵn sàng bước ra ngoài nhưng lại do dự.
Giai điệu chuông cửa vui vẻ đã lặp lại ba lần.
Đến giờ, rõ ràng rồi—Baek Kanghyun vẫn chưa về nhà.
Tất nhiên, Kanghyun không phải là người sẽ vội vàng chạy ra mở cửa ngay khi chuông reo. Ngày đầu tiên đến tòa nhà, Haeil đã đứng bấm chuông suốt mười phút Kanghyun mới ra mở. Nhưng chuyện đó khác, vì lúc đó Haeil là người hàng xóm duy nhất nên không sợ làm phiền ai.

Một người như Baek Kanghyun – lịch sự, điềm tĩnh và luôn cẩn trọng – đương nhiên sẽ không muốn làm phiền người khác. Nếu có ai đó cứ đập cửa và gọi tên như thế, Kanghyun chắc chắn sẽ mở, chỉ để giữ yên tĩnh cho hàng xóm.


Điều đó có nghĩa: người đàn ông bên ngoài đang hét và van xin trước một căn hộ trống rỗng.
"Kanghyun à!"
Giọng điệu quá quen thuộc đó càng khiến Haeil khó chịu hơn.
'Ồn ào. Quá ồn ào.'
Chẳng lẽ gã đó không nghĩ đến khả năng Kanghyun không có nhà sao? Hoặc tệ hơn—Kanghyun có nhà và cố tình phớt lờ hắn?
Càng nghĩ, Haeil càng nghiêng về khả năng thứ hai.
Nếu họ thân thiết, hắn đã gọi điện hoặc nhắn tin trước. Thay vào đó, hắn lại lãng phí sức lực để hét vào một cánh cửa lạnh lùng và không có phản hồi.

Haeil chợt nhớ lại hình ảnh Kanghyun trong một club. Anh đã thấy Kim Jaeyoung và nhóm của hắn trơ trẽn tán tỉnh Kanghyun. Chúng dai dẳng và không chấp nhận câu trả lời từ chối. Thật khó tin là họ là những người duy nhất hành động như vậy.

Và tại sao họ làm vậy?


Baek Kanghyun rất đẹp trai và đáng yêu.
Hoàn toàn tin chắc vào sự thật này, Haeil giật mạnh cửa và bước ra ngoài. Dù vị khách ồn ào này là ai, Haeil quyết định, anh sẽ đích thân đuổi hắn đi.
Ngay khi Haeil bước ra ngoài, mặt anh nhăn nhó vì ghê tởm.
'Cái quái gì thế này......?'
Anh tặc lưỡi khó chịu, che mũi bằng một tay.
Thiết kế của cửa trước tòa nhà này chắc hẳn phải thực sự ấn tượng—mới có thể ngăn chặn mùi hương ngọt ngào mạnh mẽ này tràn ngập hành lang.
Người đàn ông đang đập cửa Kanghyun
, không thể nghi ngờ gì nữa, là một Omega.
Và không chỉ bất kỳ Omega nào—mùi hương này rất quen thuộc.
'Là cái gã từ lúc trước.'
Omega đã rời thang máy và hành lang phủ đầy mùi ngọt ngào.
Kanghyun đã khăng khăng rằng đó không phải là người yêu của cậu, nên nhiều nhất thì hắn có lẽ chỉ là một cuộc tình chớp nhoáng—hoặc bạn thân thì cùng. Nhưng vì Kanghyun đã chia sẻ mật khẩu vào cổng chính của tòa nhà, nên giữa họ hẳn phải có một mức độ thân thiết nhất định.
Bất kể mối quan hệ của họ là gì, điều khiến Haeil khó chịu nhất là người quấy rối Kanghyun lại là một Omega
....
'Cái tên
đó mềm lòng một cách lố bịch khi nói đến Omega. ...bực chết đi được.'
Baek Kanghyun, một Alpha trội, đặc biệt dịu dàng và lịch sự với Omega. Nghĩ đến việc bản chất dễ dãi đó có thể khiến cậu khuất phục trước một Omega lặn, có vẻ yếu ớt—bất kể tình huống nào—khiến Haeil vô cùng khó chịu.
Càng nghĩ đến việc Omega này phù hợp với khuôn mẫu đó, anh càng tức giận hơn.
'Không đời nào.'
Một Omega trơ trẽn
dám lợi dụng lòng tốt của Kanghyun? Đó là loại cặn bã tồi tệ nhất.
Điều khiến nó trở nên tồi tệ hơn nữa là pheromone tỏa ra từ Omega này không chỉ là loại không ổn định đặc trưng của một người lặn.
Hắn đang đổ cảm xúc của mình vào pheromone, cố tình để chúng ngấm vào hành lang như một lời cầu xin vô hình. Cứ như thể hắn đang cầu xin ai đó chú ý, an ủi hắn—truyền bá sự tổn thương của mình cho tất cả mọi người thấy.
'Thảm hại
vãi.'
Với vẻ mặt lạnh lùng, Haeil bước về phía Omega, tin chắc rằng đây lại là một nỗ lực đáng thương khác để quyến rũ Kanghyun.
Omega nhỏ bé quá mải mê vào nỗ lực của mình—bấm chuông cửa và đập cửa—đến nỗi hắn không nhận thấy Haeil đang đến gần. Hắn chuẩn bị bấm chuông lần nữa, gọi tên Kanghyun thêm một lần nữa.
"Đủ rồi đấy. Ồn chết đi được."
Sự sắc bén trong giọng nói của Haeil khiến Omega giật mình.
"Ưgh…."
Đứng trước cửa nhà Kanghyun, Baek Heewoo nhanh chóng dùng hai tay che miệng, co rúm người lại. Nếu không tự kiềm chế, anh ta đã hét lên.

Nhưng không chỉ giọng Haeil làm anh ta giật mình.

Pheromone áp đảo của Alpha đánh vào toàn bộ cơ thể Heewoo như một cơn sóng thần, với một lực ngột ngạt. Như vừa lao xuống một vùng nước lạnh buốt, cơ thể anh ta đông cứng từ đầu đến chân. Vai anh ta run lên dữ dội như sắp vỡ tan, đôi chân run rẩy chực khuỵu xuống.


Pheromone bất ổn của Omega, vốn đã tuôn ra không kiểm soát được vì cảm xúc dâng trào, nay bùng nổ một cách hỗn loạn. Các giác quan của Heewoo hoàn toàn bị áp đảo bởi pheromone mạnh mẽ của Haeil, khiến anh ta không thể tự chủ.

"Hự, ư...!"

Chân Heewoo khuỵu xuống và anh ta ngã khuỵu trên sàn. Nửa ngã nửa quỳ, anh ta cố gắng ngẩng đầu run rẩy lên nhìn Haeil, vừa đủ để chạm mắt. Khoảnh khắc đôi mắt anh ta chạm phải ánh nhìn lạnh lùng của Haeil, Heewoo cảm thấy một sự nguy hiểm chết người đang rình rập, như thể mạng sống của anh ta đang bị đe dọa.

Đó là một con mồi nhỏ bé, trước một con rắn khổng lồ đang há miệng chờ vồ mồi.

Cố gắng ổn định nhịp thở đứt quãng, Heewoo nhìn Haeil quỳ một chân xuống trước mặt mình. Dù vậy, cơ thể co rúm của Heewoo vẫn khiến anh ta phải ngửa cổ lên để nhìn thẳng vào Haeil.

"Đừng gây phiền toái cho Baek Kanghyun nữa."
Đôi mắt sắc bén của Haeil ánh lên vẻ lạnh lẽo, muốn
giết người.
"Cậu chỉ là một Omega lặn
...thậm chí còn không biết cách xử lý pheromone của chính mình kìa."
Heewoo bị mắc kẹt dưới ánh mắt dữ dội, cố gắng thở, tim đập thình thịch sắp nổ tung. Đôi mắt kinh hoàng của anh ta
tràn ngập nước mắt.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo