Chương 4
Kanghyun vẫn vững vàng, bất chấp áp lực từ Haeil.
Những Alpha bị khuất phục bởi pheromone của một Alpha trội thường mô tả cảm giác đó là nỗi đau đớn tột cùng.
Sức nặng như lực hấp dẫn vô hình, đè nén, gây ra sự khó chịu tột độ, lan tỏa khắp cơ thể. Một số người còn bị đau đầu dữ dội, ớn lạnh.
Những Alpha từng trải qua cảm giác này thường tìm mọi cách trốn chạy khi đối mặt với một Alpha vượt trội. Ít nhất, đó là phản ứng của tất cả những Alpha mà Haeil từng dùng pheromone để khống chế.
Nhưng Kanghyun lại khác.
Cậu đứng vững trước pheromone thô bạo của Haeil, đẩy nó trở lại. Thay vì co rúm lại, ánh mắt của cậu như muốn nói, "Cứ tiếp đi, hãy thể hiện hết mình xem nào."
Haeil muốn thốt lên, "Hãy nhìn tên này mà xem?" , nhưng thay vào đó, anh hỏi:
"Alpha trội?"
Haeil chắc chắn rằng tên hàng xóm mới này phải là một Alpha trội.
Anh biết câu trả lời cho câu hỏi của chính mình, nhưng anh vẫn tiếp tục phát ra pheromone của mình, tận hưởng cơ hội thách đấu một Alpha khác.
Kanghyun cũng là một Alpha trội, rõ ràng có thể cảm nhận được điều này.
‘Thằng gây rối này??'
Omega thích sự thống trị pheromone đã biến mất từ lâu.
Nhưng Kwon Haeil vẫn cứ hành động như thể việc gây sự với các Alpha khác là chuyện cơm bữa. Cái kiểu pheromone thô lỗ chỉ nghĩ đến việc chọc tức người khác này thật là khó ưa.
Việc anh ta nói chuyện suồng sã với Kanghyun khi mới gặp mặt cũng làm tăng thêm sự khó chịu đó.
"Tôi có cần phải trả lời điều đó không?"
"Tùy cậu nếu cậu không muốn."
Haeil nhún vai, mong Kanghyun biết mà không cần một câu trả lời.
Sau đó, đột ngột, anh ta rút lại pheromone của mình và đưa tay ra. Lòng bàn tay hướng lên trên, như thể đang yêu cầu một cái gì đó chứ không phải mời bắt tay.
Kanghyun liếc nhìn bàn tay đang chìa ra của Haeil, hơi lớn hơn và dài hơn bàn tay của cậu. Ngay cả điều đó cũng gây khó chịu.
" làm gì?"
Kanghyun hỏi, Haeil cười toe toét.
"Bánh gạo mừng tân gia."
"……?"
Kanghyun thực sự tò mò về những gì đang diễn ra trong đầu Haeil, về sự vô lý của yêu cầu của anh ta.
Đối mặt với tình huống khó hiểu, Kanghyun chọn cách đáp trả bằng sự im lặng lạnh lùng thay vì tiếp tục tham gia.
Sau vài giây, khuôn mặt Haeil hơi méo mó vì thất vọng.
"Ồ, cậu biết đấy, đó là một điều phổ biến. Khi cậu chuyển đến, cậu sẽ đưa bánh gạo cho hàng xóm của mình và nói, 'Rất vui được gặp cậu,' .... tất cả những điều đó……."
Rầm!
Trước khi Haeil có thể nói xong, Kanghyun đã đóng sầm cửa lại. Rất thô bạo và dứt khoát.
Haeil đứng đó, ngạc nhiên vì bị từ chối thẳng thừng. Anh ta cười khẩy một tiếng.
"Chết tiệt, khó tính thế."
Nụ cười của Haeil tắt ngấm khi anh lẩm bẩm với chính mình.
'Có vẻ không phải là người thân thiện nhất, nhưng là một Alpha trội......?'
Suy nghĩ của anh ta quay trở lại cuộc gặp gỡ trước đó của họ, nơi anh ta đã đụng độ pheromone với Kanghyun.
Ngay cả khi Haeil ở với Omega, và ngay bây giờ, anh ta đã nhận thấy rõ ràng.
Giữa pheromone Alpha mạnh mẽ của Kanghyun, có một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.
'Loại Alpha nào lại tỏa ra một mùi hương như vậy?'
Vị ngọt rất tinh tế, không đáng chú ý. Nếu mất cảnh giác, anh ta có thể đã bỏ lỡ nó hoàn toàn.
Tuy nhiên, mùi hương đủ ngọt ngào để thu hút sự chú ý của anh ta ngay lập tức - một hương thơm kỳ lạ và quyến rũ, khác với bất cứ thứ gì anh ta đã cảm nhận được từ các Omega.
Các đặc điểm trội của alpha vốn có khả năng phát hiện và phân biệt pheromone của người khác.
Haeil, đặc biệt, có một sự nhạy cảm cao độ với các mùi hương mà pheromone mang theo. Sự sắc sảo của anh ta về mặt này rất nhạy bén đến nỗi anh ta có thể chọn ra chính xác pheromone mà anh ta mong muốn giữa hàng trăm Alpha và Omega.
Đó là lý do tại sao Kwon Haeil thấy tên hàng xóm mới này rất hấp dẫn.
Mặc dù sở hữu pheromone Alpha mạnh mẽ có thể sánh ngang với pheromone của chính anh, nhưng Kanghyun vẫn có một mùi hương ngọt ngào không thể bỏ qua.
Haeil suy tư, đứng trước cửa nhà Kanghyun một lúc
Sự hỗn loạn bất ngờ của đêm hôm trước đã khiến Kanghyun mệt mỏi. Có lẽ, những thói quen cứng nhắc cậu duy trì bấy lâu nay cuối cùng cũng bắt đầu tan chảy.
Ngủ sớm, cậu thức dậy khi bình minh vừa ló dạng, và quyết định dành thời gian khám phá ngôi nhà mới.
Ngôi nhà mới quả thực rất lớn.
Không cần thiết đến thế.
Ngoài phòng ngủ, phòng làm việc, văn phòng, phòng thay đồ và ba phòng tắm, vẫn còn bảy căn phòng không rõ mục đích sử dụng. Cấu trúc song lập của ngôi nhà, với phòng khách rộng lớn trên tầng hai, gợi nhớ đến một không gian đủ rộng cho hai gia đình lớn cùng sinh sống thoải mái.
‘Có lẽ lớn bằng một trong những khu nhà phụ ở Cheongunjae.’
Cheongunjae là biệt thự Hanok truyền thống, nơi cha của Baek Kanghyun - chủ tịch Tập đoàn Baekcheong - đang sinh sống. Khu bất động sản, chia thành ngôi nhà chính lớn và hai khu nhà phụ, nổi tiếng là một trong những nơi ở lớn nhất và tráng lệ nhất của giới siêu giàu Hàn Quốc.
Tuy nhiên, về quy mô, căn hộ áp mái này không thể sánh bằng Cheongunjae. Sự tráng lệ của nó không khiến Kanghyun phải bận tâm.
Vì đồ đạc của Kanghyun từ nhà cũ không nhiều, những người chuyển nhà hẳn đã rất bối rối.
‘Có lẽ mình nên trang trí thêm một chút?’
Mặc dù những món đồ nội thất thiết yếu đã được đặt vào vị trí, vẫn còn rất nhiều không gian trống trải, mang lại cảm giác lạnh lẽo. Tiếng vọng lại như trong hang động mỗi khi cậu lên tiếng.
'... Không cần phải nóng vội. Chắc là nơi này đã cố tình để trống một nửa để mình dẫn bạn đời tương lai đến lấp đầy.’
Cha cậu thường không can thiệp vào việc sắp xếp chỗ ở của cậu, đã đặc biệt chọn nơi này. Kanghyun không đến nỗi quá đần để bỏ lỡ lý do đằng sau nó.
Ngồi xuống nặng nề trên chiếc ghế sofa phòng khách, Kanghyun nhìn ra ngoài cửa sổ lớn ngập tràn ánh nắng.
Bên ngoài tấm kính sạch bóng, những đám mây tĩnh lặng trên bầu trời quang đãng trông bao la. Việc ngắm nhìn chúng khiến cậu thấy mình đang trôi nổi thanh thản trên bầu trời, tất cả sự căng thẳng của cậu từ từ tan biến.
'Ít nhất thì đây không phải là một nơi quá tệ để nghỉ ngơi nửa ngày.'
Ngoại trừ tên Alpha kỳ lạ ở bên cạnh đó.
Chỉ cần nghĩ đến Kwon Haeil, lông mày cậu đã nhíu lại một chút.
Cuối cùng, Kanghyun phải lấy một chồng giấy tờ dày vào đầu buổi tối để đánh lạc hướng bản thân khỏi khuôn mặt khó chịu cứ xuất hiện trong tâm trí cậu.
Tối hôm đó.
Vào khoảng giờ ăn tối, người anh trai thứ ba của cậu- Baek Heewoo đến.
"Em chưa ăn tối đúng không?"
Heewoo đứng ở cửa mỉm cười, cả hai tay đầy những chiếc túi nặng. Những cọng hành lá xanh dày thò ra khỏi túi rung rinh theo nụ cười của anh.
Nhìn cánh tay gầy gò không có cơ bắp của Heewoo, Kanghyun nhanh chóng giật lấy những chiếc túi từ anh, nâng chúng lên dễ dàng. Không như Heewoo chật vật mang đồ, Kanghyun dễ dàng xách hai túi chỉ bằng một tay mà không hề đổ mồ hôi.
"Tại sao anh lại tự mình mang những thứ này? Tài xế có để làm gì?”
"Anh bảo anh ta đi ăn tối rồi. Hơn nữa, anh có thể tự mình mang nhiều thế này mà."
"Anh sẽ làm đau cổ tay của mình đấy. Lần sau cứ gọi cho em."
"Ừ, ừ, hiểu rồi, thưa sếpppp—"
Heewoo dễ thương chu cái miệng đỏ au của mình , xông vào nhà mà không cần chờ đợi lời mời.
"Cái gì đây? Tại sao ở đây lại lạnh thế này?"
Heewoo rùng mình khi bước vào phòng khách, vẻ kinh hoàng hiện rõ trên khuôn mặt anh.
"Ugh, em vẫn thích cái lạnh ở đây à? Hay là tại không có đồ đạc nên thấy lạnh hơn thôi?"
Trong khi Kanghyun đặt những chiếc túi đầy ắp nguyên liệu lên mặt bàn bếp, cậu đã nhanh chóng ghé qua phòng thay đồ trước khi quay lại.
"Anh, anh hẳn là lạnh hơn ấy. Nếu biết anh tới, em đã bật lò sưởi lên rồi."
Kanghyun khoác một chiếc áo cardigan lên vai Heewoo, đảm bảo điều chỉnh nhiệt độ cho cả ngôi nhà.
Heewoo rạng rỡ, hài lòng trước cử chỉ chu đáo của Kanghyun.
"Hehe, cảm ơn em."
Trong khoảnh khắc, Kanghyun nhớ đến Omega từ ngày hôm qua.
Chiều cao nhỏ nhắn chỉ vừa đến vai cậu, những chi mảnh khảnh và đặc biệt là đôi mắt to đều có một sự tương đồng nổi bật với Heewoo. Có lẽ đó là lý do tại sao cậu đã để mối quan tâm của mình đi hơi quá đà.
Heewoo cẩn thận mặc áo cardigan. Khi anh cho tay vào, tay áo che gần đến đầu ngón tay của anh.
Kanghyun nhẹ nhàng xoa đầu Heewoo, nhận thấy một chút bối rối trong biểu cảm của anh.
"Tại sao anh lại mang nhiều đồ như vậy?"
"Anh muốn đảm bảo rằng em có những thứ em có thể ăn trong một thời gian mà. Nếu không, em sẽ chỉ đổ đầy tủ lạnh của mình bằng nước đóng chai và cà phê đen một lần nữa. Và cả những thanh năng lượng vô vị đó kìa”
" anh không hiểu khái niệm tôn trọng sở thích của ai đó à."
"Đó có phải là thứ em có thể gọi là sở thích không? Với tốc độ này, một ngày nào đó em sẽ thực sự gục ngã đấy. Em thậm chí còn có được một sở thích y hệt ‘cuồng công’ như vậy từ đâu vậy?"
" ‘cuồng công’ là gì?"
"hứ, em không cần phải biết."