Định Mệnh Alphega - Chương 47

Chương 47

Hình ảnh đôi mắt đầy dục vọng và giọng nói của Haeil , đồng thời hiện lên trong tâm trí Kanghyun.

'Anh à... Em chết mất... ah... em thích quá đi mất….'

mặt anh nóng bừng lên, thở dài một tiếng.

Trước đó anh đã mơ thấy mình bị một con chó lớn đè xuống, và dường như nguyên nhân của giấc mơ đó không ai khác chính là Kwon Haeil .

Khi hồi tưởng lại giấc mơ, Kanghyun nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi sáng.

Lúc đó, anh không thể nghĩ được gì khác. Cảm giác tội lỗi mà anh đã cố gắng phớt lờ đã hoàn toàn biến mất khỏi tâm trí anh.

Giọng nói ranh mãnh của Haeil  vang vọng trong đầu anh.

'Anh nghĩ cách tốt nhất để một Alpha giải tỏa đầu óc là gì?'
'Làm gì đó gợi tình.'

Kanghyun phải thừa nhận điều đó.

Cách tốt nhất để giải tỏa đầu óc là, đúng như Haeil  đã nói, "làm gì đó gợi tình."

Nhờ đó, tâm trí anh vô cùng minh mẫn. Ham muốn tình dục bị kìm nén lâu ngày, hai lần giải phóng đã thực sự làm tốt cho cơ thể anh.

'……Dù sao thì, những gì mình đã làm lúc đó thật đáng xấu hổ.'

Gạt những lọn tóc mái rối bù ra sau, Kanghyun ngồi dậy.

Trần nhà xa lạ và phòng ngủ được trang trí đẹp mắt trống rỗng, chỉ có mình anh. Có vẻ như Haeil  đang ở bên ngoài.

Kanghyun nhìn xuống cơ thể mình, giờ đã hoàn toàn lộ ra, chiếc chăn bị tuột xuống. Anh đang mặc một chiếc áo phông đen dài tay và quần thể thao thoải mái, cả hai đều che hết tay anh. Khi anh nhìn vào bên trong quần, một chiếc quần lót xa lạ, chắc hẳn Haeil  đã mặc cho anh.

Đánh giá theo tình trạng hiện tại của anh, cơ thể anh, vốn đã bị bao phủ bởi chất dịch của cả hai người, đã được làm sạch kỹ lưỡng. Không có cảm giác dính nhớp hay khó chịu ở bất cứ đâu.

'cậu ấy tự mình lau dọn cho mình sao?'

Kanghyun nghĩ rằng Haeil  chu đáo hơn anh tưởng.

'Ít nhất mình cũng nên nói lời cảm ơn.'

Nhưng không chỉ là về việc dọn dẹp.

Nếu đó là một ngày khác, cả cơ thể và tâm trí anh đều sẽ rối bời. Anh có thể đã tự nhấn chìm mình trong rượu mạnh mà không ăn gì, ngất xỉu hoặc dành toàn bộ cuối tuần vùi đầu vào công việc, bỏ bữa. Căng thẳng chưa được giải tỏa cuối cùng sẽ biến thành một căn bệnh thể chất, khiến anh lại bị đau nhói ở bụng dưới.

Nếu không có Kwon Haeil , anh sẽ không ổn như bây giờ.

'Mình lại nợ cậu ấy rồi.'

Anh không muốn nợ ai, đặc biệt là Haeil .

Người đàn ông đó hoàn toàn khó đoán, Kanghyun không thể không lo lắng, về việc anh sẽ phải trả giá thế nào cho món nợ này trong tương lai.

Sau khi ra khỏi giường, Kanghyun đầu tiên kéo rèm che ánh sáng chặn ánh sáng lại. Anh nheo mắt một lúc, ánh nắng tràn vào.

Quần áo của anh được treo trên một giá treo quần áo ở góc phòng. Chỉ có quần lót của anh là bị thiếu, có lẽ đang được giặt.

Sau khi thay lại quần áo của mình, anh lấy điện thoại ra khỏi túi áo khoác.

'Nó hết pin từ khi nào vậy?'

Pin đã cạn kiệt, khiến nó tắt nguồn. Anh không chắc nó đã hết pin bao lâu, nhưng nếu các anh trai đã cố gắng liên lạc với anh trong thời gian đó, có lẽ họ đang lo lắng phát ốm rồi.

'Mình phải gọi cho các anh mới được.'

Ngay khi Kanghyun nhét điện thoại trở lại túi áo khoác với vẻ mặt lo lắng—

Cánh cửa bật mở mà không cần gõ cửa.

Và tất nhiên, kẻ xâm nhập không ai khác chính là chủ nhân của phòng ngủ này, Kwon Haeil .

"Ồ? Anh à, anh dậy rồi sao..."

Trước khi hắn kịp nói hết câu, một chiếc gối bay thẳng vào mặt hắn.

Hắn bắt được nó chỉ cách mũi vài inch, vẫn với khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

"Anh tràn đầy năng lượng vào buổi sáng nay ghê, Baek Kanghyun."

"Không phải buổi sáng. Là buổi chiều. Và đừng gọi tôi như vậy."

Mỗi khi Haeil  gọi anh là "anh à," nó lại khiến anh rùng mình. Anh vẫn chưa xây dựng được bất kỳ khả năng miễn dịch nào đối với sự dễ thương đột ngột của Haeil .

Haeil  khúc khích cười tinh nghịch, hạ chiếc gối xuống.

"Anh nhớ à?"

Kanghyun không cần phải hỏi, biết thừa hắn đang đề cập đến điều gì.

"Vâng, tôi nhớ. Rất rõ ràng."

"Vậy thì tốt."

Haeil  cười toe toét ranh mãnh, Kanghyun đột nhiên có thôi thúc muốn tát hắn.

Nhưng trước đó, có một điều anh cần phải nói.

"Cảm ơn ."

"Vì cái gì?"

"Vì... mọi thứ."

"Mọi thứ à? Tôi không chắc anh có ý gì. Anh sẽ phải cụ thể hơn, nếu không tôi sẽ không hiểu."

Haeil  tươi cười rạng rỡ, nghiêng tai về phía Kanghyun, thách thức anh giải thích. Vẻ mặt của hắn trơ trẽn đến nỗi, Kanghyun gần như hối hận vì đã nói lời cảm ơn ngay từ đầu.

Thay vì trả lời, Kanghyun nắm lấy tai Haeil  ,véo và kéo nó. Nếu hắn đeo khuyên, có lẽ đã có một cuộc đổ máu thực sự.

"Á, á, á! Tôi đầu hàng! Đau thật đấy!"

Kanghyun chỉ buông tay sau khi Haeil  kêu lên đầu hàng.

Khi anh làm vậy, anh đột nhiên nhận ra chi tiết trên khuôn mặt của Haeil .

Không giống như Kanghyun sảng khoái, đôi mắt của Haeil  hơi đỏ ngầu, có những dấu hiệu mệt mỏi rõ ràng xung quanh chúng.

'Mình đã chiếm giường của cậu ta sao?'

Kanghyun cắn rứt lương tâm.

Mặc dù cả hai đã đạt cực khoái, Kanghyun đột nhiên ngủ thiếp đi, Haeil  không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để anh ngủ trên giường. Chiếc giường rộng khoảng 80 inch vuông, nó có thể vừa cho cả hai người, nhưng có vẻ Haeil  không thoải mái sao?.

Kanghyun bước đến gần hơn, đầu ngón tay anh lơ lửng gần quầng thâm dưới mắt Haeil , anh kiểm tra hắn ta kỹ lưỡng.

"Có vẻ như cậu không được nghỉ ngơi đầy đủ. Nếu là vì tôi, tôi xin lỗi."

"Không phải vì anh Baek Kanghyun đâu. Chỉ là tôi……."

Haeil  lịm dần, một nụ cười bí ẩn giật giật trên môi hắn.

"…Đồng hồ sinh học của tôi bị đảo lộn."

"Tôi hiểu rồi."

Đó là điều mà Kanghyun có thể hiểu được.

Nhưng trên thực tế, lý do Haeil  không ngủ được, không liên quan gì đến những gì Kanghyun đang nghĩ.

Haeil  không bao giờ có thể nói, "Tôi không thể ngủ được chút nào vì anh đang nằm cạnh tôi, hoàn toàn khỏa thân."

Hắn cũng không thể thừa nhận, "Tôi cứ cương cứng chỉ vì nhìn anh ngủ, nên tôi phải tự giải quyết vài lần."

Vì vậy, trước mắt, hắn quyết định đóng vai chàng hàng xóm tốt bụng, chu đáo cho đến khi Kanghyun rời đi, sau đó hắn cuối cùng mới có thể ngủ được.

Haeil  với tay về phía đầu Kanghyun, nhận thấy một vài sợi tóc тор тор. Hắn định vuốt chúng xuống.

Nhưng ngay khi tay vươn ra, hắn do dự, liếc nhìn phản ứng của Kanghyun. Không có dấu hiệu nào cho thấy anh giật mình lùi lại hay trông khó chịu. Thay vào đó, Kanghyun chỉ ngồi yên, âm thầm cho phép.

Haeil  nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc lạc lõng xuống. Trong suốt quá trình đó, Kanghyun vẫn bất động, để hắn làm theo ý mình.

'Ồ? Anh ấy ổn với việc này bây giờ sao?'

Một nụ cười nhỏ giật giật trên môi Haeil .

Rõ ràng là sự cảnh giác của Kanghyun đã giảm đi đáng kể.

Như Haeil  đã đoán, Kanghyun không muốn cảnh giác với mọi điều nhỏ nhặt mà Haeil  làm.

Kwon Haeil  biết rất nhiều về Kanghyun—mùi hương độc đáo của anh, sự khó xử giữa anh và các anh trai, thậm chí cả chi tiết về công việc của anh.

mặc dù biết rất nhiều, Haeil  chưa bao giờ đối xử với anh một cách định kiến hay ích kỷ.

Có lẽ, không nhận ra điều đó, Kanghyun đã bắt đầu tin tưởng Haeil .

Chỉ một chút thôi. Loại tin tưởng khiến anh tin, rằng Haeil  sẽ không làm bất cứ điều gì gây hại cho anh.

Haeil  trông có vẻ hài lòng, chỉ cằm về phía cửa.

"Anh đói không? Ăn gì đó trước khi đi."

"Tôi ổn. Tôi không nên gây thêm phiền phức nào nữa."

Kanghyun kiên định nói khi lấy áo khoác.

Haeil  đã làm đủ rồi—chăm sóc anh khi anh say, để anh ngủ trên giường của mình. Bất kể những gì đã xảy ra giữa họ, không thể phủ nhận, rằng anh đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Haeil .

Không muốn làm phiền hắn thêm nữa, Kanghyun cố gắng rời đi nhanh chóng, nhưng Haeil  bướng bỉnh ngăn anh lại.

"Không đời nào. Anh nhất định phải ăn gì đó trước khi đi."

'Tại sao cậu ấy lại khăng khăng như vậy?'

Câu hỏi đó đã được trả lời ngay khi anh bị kéo đến nhà bếp.

Trên chiếc bàn ăn bóng bẩy có một chiếc nồi nhỏ, tinh xảo trông hầu như không được sử dụng. Xung quanh nó là nhiều món ăn phụ, được sắp xếp gọn gàng thành những phần nhỏ, thêm một chút màu sắc cho bàn ăn.

Haeil  kéo một chiếc ghế ra, để Kanghyun ngồi trước các món ăn phụ. Vị trí đó đã được đặt sẵn một chiếc bát sứ nông, một chiếc thìa và một đôi đũa dành riêng cho anh.

"cậu nấu tất cả những thứ này sao?"

"Không, tôi chỉ hâm nóng chúng thôi."

Haeil  nhấc nắp nồi lên, mùi thơm quen thuộc của cháo thoang thoảng bay ra.

"Món cháo này được ship cho anh, anh Baek Kanghyun. tốt nhất là hâm nóng nó và ăn ngay bây giờ."

Haeil  kéo một chiếc ghế đối diện Kanghyun, đưa cho anh một mảnh giấy nhỏ. Đó chỉ là một mảnh giấy trắng thông thường, nhưng vì một lý do nào đó, nó có cảm giác cổ điển, với những nếp gấp và nếp nhăn nhỏ rải rác trên đó.

Như để xin lỗi vì tình trạng nhàu nát đó, Haeil  liếc đi chỗ khác.

"Tôi đã vô tình đọc được tờ giấy. Nó từ anh trai thứ hai của anh."

Chỉ đến lúc đó Kanghyun mới nhớ lại, rằng tên của Baek Seohoon đã được nhắc đến vào sáng sớm hôm đó.

'Có một món cháo được ship đến cho anh. Chắc hẳn là có sự nhầm lẫn vì nó đã được gửi đến căn hộ của tôi. Tôi đã giữ nó cho anh, nó có thể bị hỏng nếu tôi gửi lại.'
'Nó được gửi bởi một người tên là Seohoon. Chẳng phải đó là tên anh trai anh sao? Con trai thứ hai của Baekcheong Group.'

Kanghyun mở tờ giấy Haeil  đưa cho anh.

[Đừng để lại bất kỳ thức ăn thừa nào].
-Seohoon-

Nhận ra chữ viết tay của Seohoon, Kanghyun khẽ cười khúc khích. Ngay cả khi đang bận rộn với lịch trình của mình, anh trai vẫn luôn tìm thời gian để gửi cháo cho anh. Anh không gì ngoài biết ơn vì điều đó.

Kanghyun mỉm cười nhìn tờ giấy, Haeil  chống cằm lên tay và nghiên cứu anh.

"Tôi cũng nghĩ như vậy vào sáng sớm hôm nay, nhưng có vẻ như anh khá thân thiết với anh ấy."

"…Vậy à?"

"Thế không thân sao?"

Kanghyun không trả lời. Hay đúng hơn là, anh không thể.

Bởi vì anh thực sự không biết liệu mối quan hệ của anh với các anh trai của mình có thể được định nghĩa là tốt hay xấu.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo