Định Mệnh Alphega - Chương 50

Chương 50

Ngay khi Seohoon đang nghĩ về Kwon Haeil , thì Kanghyun lên tiếng trước.

“Anh thì sao? Chắc dạo này bệnh viện bận rộn lắm nhỉ?”

“Không thể nói là không bận được.”

Seohoon khẽ gật đầu, không buồn phủ nhận.

Baek Seohoon đã được bổ nhiệm làm phó giám đốc Bệnh viện Baekcheong Seoul vào tháng 9 năm ngoái.

Cha của họ đã ép bổ nhiệm, vào ngay trước thời điểm ngành y tế tổng kết cuối năm, lên kế hoạch cho năm tài chính mới.

Tất nhiên, trên bề mặt, nó trông như một sự thăng tiến hợp pháp theo đúng quy trình. Xét cho cùng, Seohoon là một trong những chuyên gia y tế nổi tiếng nhất ở Hàn Quốc, với danh tiếng và thành tích xuất sắc với tư cách là một bác sĩ phẫu thuật thần kinh.

Nhưng Seohoon không hề hào hứng với việc bị đẩy vào vai trò phó giám đốc.

“thà kiệt sức vì phẫu thuật cả ngày còn hơn. trở thành phó giám đốc, anh đã chạy ngược chạy xuôi để tái cơ cấu hệ thống.... hầu như không có thời gian để cầm dao mổ gì cả.”

Trước khi được thăng chức, anh đã dành cả ngày ra vào phòng mổ. Sau đó, đột nhiên, những trách nhiệm nặng nề về quản lý và điều hành đã thay đổi hoàn toàn cuộc sống hàng ngày của anh. Chiếc áo phẫu thuật quen thuộc giờ như một di tích của quá khứ.

hồi tưởng với một chút tiếc nuối về những ngày trước khi làm phó giám đốc, anh ta đột nhiên nhớ ra điều gì đó.

"À, đúng rồi. anh đã cảnh báo anh Seongju và Heewoo rồi, nhưng phòng khi cần thiết, em cũng nên cẩn thận.”

Khuôn mặt anh trở nên nghiêm túc ngay lập tức.

“Gần đây có một số loại thuốc lạ đang lan truyền.”

"Thuốc lạ?"

Seohoon gật đầu, nhớ lại những gì đã xảy ra vài ngày trước.

“Gần đây anh được mời làm cố vấn cho bên công tố.”

Trước khi trở thành phó giám đốc, Seohoon là một trong những bác sĩ phẫu thuật thần kinh hàng đầu. Anh hoàn toàn đủ năng lực để tư vấn, khi nói đến các loại thuốc có thể ảnh hưởng đến con người.

Một tuyên bố đáng lo ngại tuôn ra từ Seohoon.

“Có một loại thuốc gọi là 'PA (Pheromone Amplifier - Chất khuếch đại Pheromone)' đang lưu hành nhắm vào Omega. Vì thuốc có màu tím, nên nó còn được gọi là 'hoa oải hương' trong tiếng lóng.”

Mắt Kanghyun giật giật. Vẻ khó chịu đã lan tỏa khắp khuôn mặt anh.

“Đó là một loại thuốc bất hợp pháp tạm thời khuếch đại pheromone của Omega. Hiệu quả rất nhanh — trong vòng năm phút sau khi uống, nhưng chỉ ba phút nếu tiêm trực tiếp.”

Ngay cả trước khi nghe lời giải thích đầy đủ, Kanghyun đã cảm thấy một điềm báo.

“'Hiệu quả' ở đây có nghĩa là…?”

“Nó gây ra một sự gia tăng pheromone áp đảo, giống như trong chu kỳ động dục.”

Lắng nghe, anh nhớ lại những chất kích thích chu kỳ thường được kê đơn tại bệnh viện. Chúng được chia thành chất kích thích động dục và chất kích thích nhiệt, thường được sử dụng để điều hòa chu kỳ.

“Nó giống như một chất kích thích nhiệt sao?”

"Có một chút khác biệt."

Seohoon ban đầu cũng nghĩ vậy, khi lần đầu tiên xem xét các tài liệu của bên công tố, nhưng sau khi xem xét kỹ hơn, nó hoàn toàn khác.

“Nó khiến Omega giải phóng pheromone mạnh mẽ như trong chu kỳ động dục, nhưng Omega thực sự không bước vào trạng thái động dục thực sự. Thay vào đó, chính những Alpha tiếp xúc với những pheromone đó tạm thời rơi vào trạng thái động dục.”

Là một Omega, khuôn mặt Seohoon lộ rõ vẻ ghê tởm.

“Đó là một loại thuốc điên rồ khiến tất cả các Alpha xung quanh phát điên.”

Kanghyun cũng giống như Seohoon.

Thoạt nhìn, có vẻ đó là một loại thuốc mà Omega sẽ thích hơn.

Thứ gì đó khiến Alpha phát điên và khiến họ quỳ dưới chân mình.

Nhưng đó có thực sự là tất cả?

Kanghyun có một suy nghĩ khác. Điều gì sẽ xảy ra nếu khách hàng chính thực sự không phải là Omega, mà là Alpha muốn có lý do để mất kiểm soát?

"Kinh tởm."

Lon cà phê trong tay anh nhăn lại.

“Thuốc PA đó có nên được phân loại là chất gây nghiện không?”

Anh đã tự nhiên cho rằng đó là một loại chất gây nghiện mới, nhưng đáng ngạc nhiên là Seohoon lắc đầu.

“Nếu chúng ta phải phân loại, thì không. Nó không gây ra các triệu chứng cai nghiện nghiêm trọng như các chất gây nghiện thông thường, cũng không để lại dư lượng lâu dài trong cơ thể. Đó là lý do tại sao bên công tố hiện đang phân loại nó là một loại thuốc bất hợp pháp.”

Seohoon nói với giọng cay đắng , uống cạn phần còn lại của cà phê.

Nếu nó được chính thức phân loại là một chất gây nghiện, bên công tố sẽ có thể phát động một cuộc trấn áp quy mô lớn.

Nhưng vì nó chỉ được phân loại là một chất kích thích bất hợp pháp, nên có những giới hạn về số lượng nhân lực có thể được phân bổ cho cuộc điều tra. Đương nhiên, việc loại bỏ nó sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Đó là một tình huống không thể không thở dài.

"Chắc chắn là có tác dụng phụ, đúng không ?"

Khi Seohoon đặt lon rỗng xuống, anh đối mặt với Kanghyun, có vẻ mặt thậm chí còn nghiêm trọng hơn anh.

Kanghyun luôn đặc biệt yêu mến Omega, có lẽ là do các anh trai của anh.

“Không đời nào một loại thuốc như vậy lại không để lại bất kỳ tác động nào đến Omega.”

"Em nói đúng."

Seohoon gật đầu không do dự.

“PA buộc các tuyến pheromone của Omega phải mở ra để tràn ngập pheromone vào hệ thống của họ. Lạm dụng có thể dẫn đến rối loạn pheromone theo thói quen.”

Từ “rối loạn” mang một trọng lượng lớn.

“Nhưng thậm chí còn tệ hơn đối với Omega lặn như Heewoo.”

Mắt Kanghyun hơi run rẩy.

 

Baek Heewoo có thể là anh trai của anh, nhưng đối với Kanghyun, anh ấy vẫn cứ như một người cần được bảo vệ bằng mọi giá. Lý do duy nhất khiến Heewoo phải chịu đựng nhiều năm bị bỏ rơi và khinh miệt là vì anh ấy là một Omega lặn. Làm sao Kanghyun có thể không thương anh ấy chứ?

Baek Seohoon, nhớ lại Heewoo mà anh đã biết từ rất lâu, tiếp tục nói.

“Em biết những người lặn khó kiểm soát pheromone của họ như thế nào mà, phải không? Nếu họ dùng thuốc, thậm chí còn mất ổn định hơn, em nghĩ điều gì sẽ xảy ra?”

Một tiếng thở dài, pha lẫn sự thất vọng, thoát ra từ môi Seohoon.

“Họ có thể động dục mà không cần báo trước. Hoặc chu kỳ của họ có thể đã bắt đầu rồi, và họ thậm chí còn không nhận ra. Trong trường hợp xấu nhất, họ có thể mất kiểm soát hoàn toàn pheromone của mình.”

Khi nói, Seohoon liếc nhìn Kanghyun

Vẻ mặt anh không thể hiện bất cứ điều gì, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt tối tăm, u ám của anh là đủ để thấy anh đang tức giận đến mức nào.

Giá mà em ấy cũng bận tâm đến mấy vấn đề của bản thân như thế

Seohoon nuốt xuống một nụ cười cay đắng.

Anh đến đây để kiểm tra Kanghyun, để đảm bảo rằng anh vẫn ổn. Nhưng bằng cách nào đó, cuối cùng anh lại mang đến một điều gì đó nặng nề như vậy. Có lẽ là vì Kanghyun có vẻ ổn hơn dự kiến, điều này đã khiến anh mất cảnh giác.

Nhưng đây không chỉ là một vấn đề của Omega. Đó là điều mà mọi người cần phải thận trọng. Nên anh nói thêm một điều cuối cùng.

"Em cũng nên cẩn thận."

Kanghyun, người đang chìm sâu trong suy nghĩ, từ từ tiêu hóa những lời Seohoon vừa nói, rồi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Điều đầu tiên đập vào mắt anh là nỗi lo lắng hằn rõ trên khuôn mặt Seohoon.

“Em biết không? Nếu chỉ vì lý lịch của em...thì việc em là một Alpha trội cũng khiến em trở thành mục tiêu.”

Seohoon đã chứng kiến tận mắt, việc Omega đã cố gắng tiếp cận Kanghyun như thế nào từ khi họ còn nhỏ.

“Thậm chí có thể Omega dùng thuốc đó một cách cố ý, chỉ để kích hoạt cơn động dục của em.”

“chuyện này sẽ đi xa đến thế sao?”

“Đừng đánh giá thấp mọi người. Thà cẩn thận còn hơn hối hận.”

Đối mặt với lời cảnh báo chắc chắn của Seohoon, Kanghyun khẽ gật đầu.

Chỉ đến lúc đó, vẻ mặt của Seohoon mới dịu đi, một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi anh. Anh vươn tay ra và nhẹ nhàng xoa đầu Kanghyun.

“Em ngoan ngoãn nghe lời quá. Thằng bé ngoan, em trai của anh.”

Kanghyun ngước nhìn Seohoon, khuôn mặt anh hiền lành như hơi ấm từ bàn tay anh. Không có một chút dấu vết gian dối nào trong cái chạm của anh.

Những lời của Haeil  đột nhiên vang vọng trong tâm trí anh.

'anh luôn suy nghĩ quá nhiều mọi thứ, Baek Kanghyun.'
'Đừng làm cuộc sống trở nên phức tạp như vậy. Hãy giữ nó đơn giản thôi.'

Kanghyun đã sống cả cuộc đời mình với những nghi ngờ đè nặng. Điều đó vẫn chưa thay đổi.

Tại sao các anh trai lại tốt với anh như vậy?

Họ có mọi lý do để oán giận anh, vậy làm sao họ có thể đối xử với anh bằng sự ấm áp như vậy?

Tại sao?

Ngay cả Baek Heewoo lợi dụng anh, cũng không phải là một ngoại lệ. Làm theo lệnh của cha là cách duy nhất để Heewoo ở bên cạnh các anh em của mình với tư cách là gia đình, nhưng anh ta luôn là người đầu tiên quan tâm đến Kanghyun, để mang đến cho anh sự an ủi.

Kanghyun ước họ đừng đối xử tốt với anh như vậy.

Mỗi hành động tử tế khiến anh tự hỏi — sâu thẳm trong lòng, họ có thực sự oán giận anh không?

Họ có bí mật mong anh biến mất không?

Không quan trọng họ phủ nhận bao nhiêu lần. Điều đó cũng có thể chỉ là một lời nói dối khác, để che giấu những gì họ thực sự cảm thấy. Sự nghi ngờ gặm nhấm anh, không bao giờ rời bỏ anh một mình.

Nhưng hôm nay, vì một lý do nào đó, mớ hỗn độn nghi ngờ đó ít ngột ngạt hơn một chút.

'Họ đối xử tốt với anh ,vì họ sẽ không ổn nếu không có anh Baek Kanghyun.'
'Mọi người không phải lúc nào cũng làm mọi việc dựa trên được mất. Đôi khi họ chỉ tốt bụng vì họ thích anh thôi.'

Một người quá tự hào và quá thẳng thắn để tô vẽ lời nói của mình.

Có phải vì vậy mà Kanghyun muốn tin vào lời nói của hắn?

'Ngay cả một người hoàn toàn xa lạ như tôi cũng thích anh Baek Kanghyun.'

Vì một lý do nào đó, anh cũng muốn tin vào những lời nói đó.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo