Chương 52
Giữa những ánh mắt băng giá trao nhau—
Baek Kanghyun là người lùi bước trước tiên.
Bởi vì hợp đồng vẫn chưa được hoàn thành, anh đành phải xuống nước. Anh đoán Kwon Haeil sẽ chẳng quan tâm Kanghyun mềm mỏng hay cứng rắn, hắn vẫn cứ làm theo ý mình là được.
"Được thôi. Cứ theo ý cậu Kwon Haeil đi."
Chỉ đến lúc đó, Haeil mới nở nụ cười hiền từ.
Bất cứ khi nào Kanghyun nhìn thấy khuôn mặt đó, biến đổi nhanh chóng theo cảm xúc, anh lại thấy khó chịu.
Anh thở dài, vẫn không thoải mái.
‘cậu ta luôn tự ý làm ....’
Haeil khăng khăng muốn gặp một mình, nói có thêm người sẽ phiền phức. Kanghyun đã đồng ý, nhưng giờ anh tự hỏi liệu đây có phải là lý do không.
Đồng thời, anh hiểu rằng có lẽ Haeil cũng lo lắng về điều tương tự. Nhân viên sẽ không thích khi thấy một CEO club nói chuyện thân mật với một giám đốc công ty.
‘Vậy thì có thể dùng kính ngữ cũng được.’
Kanghyun nuốt những lời đó, bắt đầu sắp xếp lại đề xuất. Haeil đột nhiên đứng dậy, cầm theo một bản sao hợp đồng. hắn ngồi xuống cạnh Kanghyun trên chiếc ghế sofa hai chỗ.
Hai người đàn ông vạm vỡ chiếm chỗ trên chiếc ghế nhỏ, khoảng cách vô tình bị thu hẹp.
Kanghyun liếc nhìn bản hợp đồng mà Haeil đưa ra. Ngón tay hắn chỉ vào một phần cụ thể.
"Anh Baek Kanghyun, chúng ta không thể điều chỉnh phần này một lần nữa sao?"
Vẻ không hài lòng lại hiện trên khuôn mặt Haeil.
Phần hắn chỉ đã được thêm vào theo yêu cầu của chính hắn trong lần gặp đầu tiên.
[Baek Kanghyun, người đứng đầu dự án, có nghĩa vụ đến Club WAVE ít nhất hai lần một tuần để kiểm tra trực tiếp. Nghĩa vụ này sẽ vẫn có hiệu lực cho đến khi hoàn thành ‘Khách sạn Khu nghỉ dưỡng Baekcheong.’]
Kanghyun đã đảm bảo tên mình được ghi vào điều khoản— hắn rốt cuộc không hài lòng về điều gì?
Haeil gõ ngón tay vào phần "hai lần một tuần".
"Hãy làm thành ‘năm lần một tuần’."
"Sao cậu không yêu cầu tôi gia nhập đội ngũ nhân viên của cậu luôn đi?"
"Anh sẽ làm vậy sao?"
Khuôn mặt Haeil bừng sáng. Biểu cảm của hắn thay đổi nhanh đến mức, trong khoảnh khắc, Kanghyun nghĩ rằng hắn đang thực sự phát sáng.
Không một chút do dự, Kanghyun gạt tay Haeil khỏi bản hợp đồng.
"Không đời nào."
"Tch." Haeil bĩu môi, biểu cảm đầy kịch tính.
Kanghyun đóng bản hợp đồng mà Haeil đang cầm, như thể muốn nói rằng sẽ không có thêm tranh luận nào về vấn đề này.
"Đây là điều tốt nhất tôi có thể làm bây giờ. Nếu lịch trình của tôi có thể thoải mái hơn, có lẽ tôi sẽ ghé qua thêm một hoặc hai lần mỗi tháng."
“…Được thôi. cũng không còn lựa chọn nào khác nhỉ."
Đáng ngạc nhiên, Haeil rút lui, không hề gây rối.
Thật ra, hắn muốn Kanghyun đến thường xuyên hơn, nhưng sẽ không ép buộc. Việc thay đổi tần suất chỉ khiến lịch làm việc của Kanghyun thêm rối ren hơn cũng nên.
Gần đây, Baek Kanghyun tan làm sớm một cách bất thường. Không hẳn là đúng giờ, nhưng hiếm khi anh ở lại sau 7 giờ tối.
Khi thời gian tan làm của Kanghyun trở nên đều đặn hơn, hai người đã hình thành thói quen, gần như là một sự trao đổi, khi họ lướt qua nhau trên hành lang, trong lúc đi và đến. Điều tương tự cũng xảy ra vào buổi sáng, khi Kanghyun đến làm và Haeil ra về.
Tất nhiên, Haeil cũng không nhất thiết phải đến sớm như vậy—ở lại muộn là một chuyện, nhưng đến câu lạc bộ trước bảy giờ tối thì không cần thiết. Tất cả những gì hắn làm ở đó là chợp mắt trong văn phòng CEO hoặc nhâm nhi chút rượu.
Dù vậy, hắn đã tạo thói quen đến sớm, chỉ để nhìn thấy Kanghyun trước khi anh bắt đầu làm việc. Nếu không thấy anh, ngày hôm đó cứ thấy bất ổn—xui xẻo, hắn đã từng nói như vậy.
Đã mười ngày kể từ khi họ bắt đầu tình cờ gặp nhau như thế này, cả khi bắt đầu và kết thúc ca làm việc.
Haeil khá thích thói quen này.
Tuy nhiên, nếu hắn ép Kanghyun thêm một buổi đến câu lạc bộ vào lịch trình đã dày đặc, nó chắc chắn sẽ làm gián đoạn thói quen đi lại của anh. Thời gian đến thăm câu lạc bộ sẽ phải được bù lại cho văn phòng, và Kanghyun có thể sẽ phải làm việc muộn vào ban đêm, như thể đó là bản chất thứ hai của anh.
Đó không phải là điều Haeil muốn.
Haeil đặt bản hợp đồng mà Kanghyun đã đưa xuống bàn. Bàn tay giờ đã rảnh rỗi của hắn di chuyển về phía mu bàn tay Kanghyun, đang đặt gần đó.
"Tôi sẽ nhờ luật sư Jang xem xét bản sao hợp đồng đã sửa đổi của anh, và sẽ liên lạc lại sau."
Những ngón tay dài, thẳng của hắn nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay Kanghyun. Cảm giác như lông vũ, ngòi bút của nó khẽ cào lên bề mặt. Một cảm giác nhột nhạt, lại vừa quyến rũ, lan tỏa khắp làn da.
Kanghyun khẽ giật mình trước cảm giác đó, nhưng vẫn cố gắng đáp lại lời Haeil.
"Hiểu rồi."
Kanghyun khéo léo rút tay lại, lập tức các ngón tay của Haeil bám theo như thể chúng được gắn chặt vào mu bàn tay anh. Những ngón tay mềm mại lướt trên da, giờ bắt đầu vẽ những vòng tròn không đều. Những động tác tinh tế ấy khiến làn da mỏng manh trên mu bàn tay Kanghyun phản ứng, những cơn rùng mình nhẹ nhàng chạy dọc theo cánh tay.
"Và về những chi tiết bổ sung…"
Kanghyun nhìn khi những ngón tay đang trêu chọc mu bàn tay anh bắt đầu di chuyển xuống cổ tay.
"Cứ làm theo những gì anh thấy phù hợp, Giám đốc Baek Kanghyun."
Ngón trỏ và ngón giữa thon dài lách vào trong cổ tay áo sơ mi trắng của Kanghyun.
Lần này, Kanghyun giật mình mạnh hơn.
"Như vậy… thực sự ổn sao?"
Các đầu ngón tay của Haeil ấn mạnh xuống, như thể đang kiểm tra mạch máu trên cổ tay Kanghyun, rồi bắt đầu xoa nhẹ. Cảm giác ngón tay lướt qua những tĩnh mạch bị ép vào da thịt còn kích thích hơn cả khi chúng chạm vào mu bàn tay.
"Đương nhiên rồi. Giám đốc Baek Kanghyun đã làm quá xuất sắc, không có gì phải phàn nàn."
Lời nhận xét hờ hững của Haeil vang lên khi các ngón tay hắn trượt sâu hơn, vào giữa lòng bàn tay Kanghyun. Những ngón tay dài, chắc nịch dò theo trung tâm lòng bàn tay với độ chính xác đến từng chi tiết. Áp lực nhẹ nhàng tiếp tục kích thích làn da nhạy cảm trên tay Kanghyun.
Kanghyun cảm thấy một cảm giác kỳ lạ, như thể cả bàn tay anh đang được vuốt ve. Có lẽ vì đây là lần đầu tiên anh trải qua cảm giác nhột nhạt đến vậy, bàn tay chưa quen của anh cứ giật nảy vô thức.
Haeil giữ ngón tay cái ấn chặt vào mu bàn tay Kanghyun, ngăn anh rút tay lại, đồng thời tiếp tục khám phá nhẹ nhàng. Những ngón tay anh đi theo các đường rãnh tự nhiên của lòng bàn tay Kanghyun, móng tay lướt nhẹ qua các đường mờ nhạt, khiến các ngón tay của người kia co lại theo phản xạ.
Khi Kanghyun cố gắng rút tay ra một lần nữa, Haeil bắt lấy vai anh, kéo anh lại gần hơn.
"Anh Baek Kanghyun nhạy cảm đến đáng ngạc nhiên, ngay cả ở đôi tay anh này."
"Kwon Haeil, chẳng phải cậu… đang chạm vào tôi ....một cách... kỳ lạ sao?"
Haeil nghiêng người, giọng nói trầm khàn rung lên ngay bên tai Kanghyun.
"Tôi đang chạm vào anh một cách kỳ lạ như thế nào?"
"thì cứ…"
"Cứ gì? Hửm?"
Giọng nói của hắn, trêu chọc như cái chạm của hắn, lại càng tiến gần hơn. Đôi môi hắn, mang theo hơi thở ấm áp, lướt nhẹ lên tai mềm mại của Kanghyun.
"Rốt cuộc cậu… đang cố gắng làm gì vậy?"
"Hừm… tán tỉnh.. có lẽ thế nhỉ?"
Hơi ấm phả vào tai, bàn tay nắm chặt trên vai, những ngón tay khẽ khàng dò theo lòng bàn tay, gần như khiêu khích.
Sự tấn công dồn dập của những cảm giác kỳ lạ, khiến mí mắt Kanghyun run rẩy.
Không thể chịu đựng được nữa, Kanghyun siết chặt các ngón tay của Haeil, những ngón tay đang nghịch ngợm trong lòng bàn tay anh, đến mức đau nhói.
"Đủ rồi. Dừng ngay cái trò tán tỉnh sướt mướt này.".
"Á, á, á—" Haeil kêu lên một tiếng đau đớn nửa thật nửa đùa. Quả thực, Kanghyun siết mạnh đấy.
Thấy vậy, Kanghyun nới lỏng tay một chút. Haeil nhanh chóng nắm lấy cơ hội, đan các ngón tay của họ lại với nhau. Bàn tay hai người áp vào nhau hoàn toàn, hơi ấm lan tỏa giữa họ, len lỏi qua những ngón tay đan xen.
"Thấy chưa? Tôi đang dừng lại đây. Tôi đang cố gắng hết sức kìm nén." Haeil nâng hai bàn tay đan vào nhau lên, xoay nhẹ rồi đặt một nụ hôn lên mu bàn tay Kanghyun. Khuôn mặt Kanghyun cứng đờ.
"Cậu làm gì vậy?".
"Chẳng phải quá rõ ràng sao? Tôi đang hôn mu bàn tay anh Baek Kanghyun."
"Đó chính xác là những gì tôi đang hỏi. Tại sao cậu lại làm một điều kinh tởm như vậy?"
"Vì tôi muốn."
Đôi mắt Kwon Haeil cong thành vầng trăng lưỡi liềm, mềm mại.
"Tôi thích anh, Baek Kanghyun."
Đây không phải lần đầu Kanghyun nghe những lời này. Hồi anh còn ở bên Haeil, chìm đắm trong sự ghê tởm bản thân, Haeil cũng từng nói như vậy - tình cờ và rõ ràng như bây giờ.
Khi ấy, Kanghyun đã gạt đi, xem đó là một lời an ủi. Anh hiểu rõ một lời nói tốt đẹp có thể có ý nghĩa thế nào với một người đang chìm trong sự ghê tởm chính mình. Anh biết ơn, theo một cách nào đó.
Nhưng giờ đây, có vẻ như những lời đó không chỉ là sự trấn an đơn thuần.
‘Là nghiêm túc sao?’
Nếu đối phương là một Omega, Kanghyun đã không chút do dự mà chấp nhận. Alpha và Omega, bị hấp dẫn bởi pheromone, thường bị kéo đến nhau một cách tự nhiên, bất kể thích hay không.
Nhưng cả Kwon Haeil và Baek Kanghyun đều là Alpha.
Chắc chắn đây không thể là tình cảm lãng mạn. Chắc chắn chỉ là sự ngưỡng mộ, đánh giá cao lẫn nhau. Những gì Haeil đang làm chỉ là trò đùa, cố gắng chọc ghẹo anh.
Như thể đọc được những suy nghĩ cứng nhắc của Kanghyun, Kwon Haeil lên tiếng, hoàn toàn trơ trẽn và đầy tự tin.
" chúng ta làm chừng này được mà?"
Rồi, như để chứng minh, hắn ta cố gắng hôn mu bàn tay Kanghyun. Nếu không nhanh tay giật lại, anh đã bị hôn đến hai lần kìa.
Kanghyun hất tay Haeil ra khỏi vai mình, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc chúng ta là gì ...mà cậu nghĩ điều này là được?"
Haeil cười nhếch mép, sự thất vọng gần như không thể che giấu sau vẻ mặt thích thú.
"Chúng ta đã uống rượu cùng nhau, ăn chung một nồi."
"Đừng lôi chuyện đó ra nữa."
"Muốn tôi nói theo một cách khác không?" Haeil cười tươi. "Chúng ta đang ở thời điểm Kwon Haeil gần như đã làm tan chảy Baek Kanghyun."