CHƯƠNG 57
“Chào mừng.”
Lời chào từ người đàn ông trung niên, đang ung dung ngồi ở cuối ghế sofa, cùng Jaeyoung. Đôi mắt ông ta hiền lành đến lạ, đối lập hoàn toàn với nụ cười lạnh lùng nơi khóe môi.
Kanghyun còn đang đứng sững sờ nơi cửa, thì hai gã đàn ông lực lưỡng, canh gác bên ngoài, tiến đến. Họ chặn đường lui, gây áp lực buộc anh phải tiến vào.
Kanghyun đành phải tuân theo, bước vào. Ngay khi anh vừa đặt chân vào, cánh cửa sau lưng anh đóng sập lại.
Trong khi đó, gã phóng viên đã vào trước, vội vàng bò về phía Kim Jaeyoung.
"Jaeyoung! Tôi đã làm mọi thứ anh bảo! Anh thưởng cho tôi đi!"
Gã bò lổm ngổm trên chiếc ghế sofa dài, cố gắng tiến gần Jaeyoung hơn. Tiếng thở hổn hển của gã nghe như tiếng chó đang lên cơn.
Khuôn mặt Jaeyoung nhăn nhó, ghê tởm nhìn gã phóng viên với vẻ mặt đỏ bừng.
"Mày dám đưa cái mặt bẩn thỉu đó cho tao xem?!"
Bốp!
Bàn tay Jaeyoung giáng xuống, một cú tát như trời giáng vào mặt gã phóng viên. Âm thanh đã đủ đau đớn, nhưng gã lại cười, như thể cực kì thích thú.
"Đừng đến gần tao! Cút ra góc kia!"
"X-xin lỗi! T-tôi sẽ im lặng! Hì hì!"
Gã phóng viên lùi lại bằng cả bốn chi, khuôn mặt ngập tràn niềm vui điên dại. Hành động của gã thật khác thường.
Kanghyun không hề ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ đột ngột của gã.
Anh đã nghi ngờ gã không phải là một "phóng viên đang tác nghiệp" thực sự.
Có ba điểm bất thường về gã.
Đầu tiên, gã này, dù là phóng viên giải trí, lại có kiến thức chi tiết về dự án hợp tác của BC Holdings, điều mà công ty còn chưa công khai.
Thứ hai, gã phụ thuộc thái quá vào nguồn tin, thể hiện sự tận tâm đến mức đáng sợ.
Và thứ ba, danh thiếp của gã thật kỳ lạ.
Hầu hết phóng viên đều mang theo cả tá danh thiếp, sẵn sàng đưa cho bất cứ ai để phỏng vấn. Nhưng gã chỉ có một tấm duy nhất, như thể không còn gì để cho ngoài tấm đó.
Trước khi vào câu lạc bộ, Kanghyun đã nhớ lại tin nhắn Wonwoo gửi:
"Thưa ngài, tôi đã điều tra về phóng viên đó. Hóa ra, gã đã bị sa thải từ lâu rồi. Gã không còn là phóng viên nữa ạ."
"Không cần phải liên lạc với gã nữa ạ."
Nhờ cuộc điều tra của Wonwoo, Kanghyun đã có một ý tưởng sơ bộ về mọi chuyện.
Nếu nguồn tin là giả, rất có thể mọi thứ gã nói đều là dối trá.
Điều đó có nghĩa, thông tin ‘Club WAVE cung cấp PA’ cũng là bịa đặt.
Vậy tại sao gã lại cố gắng tiếp cận anh bằng lời nói dối?
Cho đến khi nghĩ đến Baek Seohun, Kanghyun mới ‘kết nối’ được mọi thứ.
Phóng viên và nguồn tin là mồi nhử.
Và kẻ cung cấp mồi nhử, rất có khả năng, đang muốn bôi nhọ danh tiếng của Club WAVE.
Để nhanh chóng phá hủy hình ảnh của câu lạc bộ và làm trật bánh sự hợp tác, họ cần gài bẫy Club WAVE, để đối tác chứng kiến tận mắt.
Trong kịch bản này, Baek Kanghyun là một công cụ vô cùng hữu ích.
Nếu họ thành công trong việc chuốc thuốc anh trong phòng VVIP độc quyền của Club WAVE và quay được cảnh anh mất kiểm soát trong cơn say tình, đó sẽ là vũ khí tàn khốc, đe dọa toàn bộ Tập đoàn Baekcheong.
Nếu công chúng thấy người thừa kế tương lai của Tập đoàn hành động như một con thú điên dại, sụp đổ giá cổ phiếu là không thể tránh khỏi.
Để ngăn chặn điều đó, Tập đoàn Baekcheong sẽ phải hủy bỏ hợp tác với Club WAVE, theo ý muốn của kẻ chủ mưu. Thậm chí, họ có thể bị buộc phải ủng hộ nhóm phân phối ma túy bất hợp pháp.
"Vậy đây là cái bẫy mà chúng đã giăng ra."
Kanghyun tháo mặt nạ, bình thản quan sát căn phòng được thiết kế để giam giữ anh.
Ánh mắt anh dừng lại trên hai chiếc máy quay, mỗi chiếc được đặt ở hai bên, sẵn sàng thu hình. Chúng hướng thẳng vào bàn và sofa, cho thấy rõ ràng có điều gì đó đáng để ghi lại.
Theo hướng của máy quay, Kanghyun nhìn thẳng vào Kim Jaeyoung. Đôi mắt Jaeyoung ánh lên vẻ sắc bén, khi ánh mắt họ chạm nhau.
"Lâu rồi không gặp. Hóa ra anh cũng có lai lịch đấy nhỉ?" Jaeyoung khúc khích, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngấm, thay vào đó là giọng điệu đầy ác ý. "Vậy là anh ban ơn cho tôi sao? Vì anh nghĩ mình hơn tôi?"
Đôi mắt Jaeyoung bừng cháy cơn giận.
Baek Kanghyun là người đầu tiên dám phớt lờ Kim Jaeyoung trong câu lạc bộ.
Thông thường, ngay cả khi ai đó không quan tâm, họ cũng sẽ lịch sự ngồi lại vài phút trước khi rời đi. Đó là phép tắc cơ bản, đặc biệt nếu VIP đích thân chọn một người.
Jaeyoung cử MD đến, bị từ chối. Hắn nghĩ có lẽ Kanghyun chưa biết hắn là ai. Nhưng sau khi đích thân xuất hiện và tiết lộ thân phận VIP, Kanghyun vẫn lạnh lùng từ chối.
Sự việc lan truyền, cả câu lạc bộ xôn xao với tin đồn "Kim Jaeyoung bị một gã đeo vòng vàng từ chối."
Tệ hơn, tin đồn lan đến cả Kwon Haeil – người mà ngay cả VVIP cũng không dám đụng đến.
Kwon Haeil thậm chí không thèm gọi tên hắn nữa, coi hắn như vô hình. Chỉ cần Jaeyoung có hành động gì, sẽ có một cái liếc băng giá, như muốn khiêu khích vậy.
Những người thường xuyên đến câu lạc bộ cũng bắt đầu tránh xa Kim Jaeyoung.
Câu lạc bộ thường xuyên có sự xuất hiện của người nổi tiếng, tin đồn lan nhanh ra khắp ngành giải trí.
Jaeyoung phải đối mặt với sự sỉ nhục, bị những người mẫu đồng nghiệp mà hắn chưa từng nói chuyện trước đây chế giễu. Sự nghiệp của hắn bị cho là đã chấm dứt. Những lời mời làm việc trước đây biến mất.
Jaeyoung không thể chịu đựng được nữa.
Nếu cứ tiếp tục, hắn cảm thấy mình sẽ chết.
Không như những Alpha khác, xu nịnh hắn, say mê mùi hương của hắn, Kwon Haeil và Baek Kanghyun thậm chí còn không thèm nhìn hắn.
'Mấy tên Alpha chết tiệt.'
Jaeyoung không thể tha thứ cho hai kẻ đã tàn nhẫn hủy hoại cuộc đời mình.
Đó là lý do hắn tham gia vào kế hoạch này.
Nếu có thể khiến tên Baek Kanghyun kiêu ngạo phải quỳ gối, phá hủy câu lạc bộ của Kwon Haeil, hắn sẽ làm bất cứ điều gì.
"Thưa ông, tôi bắt đầu được chứ?"
Người đàn ông mà Jaeyoung gọi là 'ông' là một người trung niên, ung dung ngồi cuối ghế sofa. Ông ta đáp lại với nụ cười dễ chịu tương tự.
"Cứ tự nhiên. Càng sớm càng tốt."
Như đã chờ đợi, Jaeyoung lấy từ túi áo khoác ra một thứ gì đó. Hắn rút ra lọ chất lỏng màu tím oải hương nhỏ và hai ống tiêm dùng một lần.
Jaeyoung cầm lọ, cẩn thận đâm kim tiêm vào. Hắn cố tình để Kanghyun nhìn thấy rõ.
"Anh quen thuộc với thứ này chứ?"
Jaeyoung rút đầy ống tiêm mỏng bằng chất lỏng, đặt xuống. Sau đó, hắn chuẩn bị ống tiêm thứ hai.
Một lọ, đủ cho hai liều.
Kanghyun im lặng, quan sát, ước tính lượng thuốc. Sự bình tĩnh của anh chỉ càng chọc tức Jaeyoung.
"Anh bình tĩnh thế nhỉ? Anh biết tôi sẽ làm gì với thứ này không?"
Kanghyun không trả lời. Anh chỉ nhìn Jaeyoung, ánh mắt thờ ơ, nhưng lại có chút thương hại.
Giọt nước tràn ly. Jaeyoung mất kiểm soát.
"Đồ khốn! Đừng nhìn tao như thế nữa! Mày nghĩ tao thảm hại sao?! Mày nghĩ tao thảm hại hả, đồ khốn?!"
Cảm xúc vỡ òa, Jaeyoung gào lên.
"Tao sẽ khiến mày phải quỳ xuống, phải van xin được ngủ với thằng thảm hại này! Tao sẽ khiến mày phải bò lết, đồ khốn!"
Mắt đỏ ngầu, Jaeyoung chĩa mũi kim vào cổ mình. Chiếc kim mỏng, ngắn chìm vào làn da trắng bệch.
Ngay khi kim vào, Jaeyoung tiêm toàn bộ chất lỏng vào cơ thể, bắt đầu cười điên dại.
PA có thể uống, nhưng tiêm trực tiếp vào máu là cách nhanh nhất để cảm nhận tác dụng.
Người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn điện thoại, rồi cất giọng.
"Chắc khoảng ba phút. Sao chúng ta không trò chuyện cho vui trong lúc chờ đợi?"
Ba phút mà người đàn ông trung niên nhắc đến, có lẽ là thời gian để pheromone của Jaeyoung bùng nổ.
Người đàn ông trung niên ra hiệu cho Kanghyun đến gần. Kanghyun không nhúc nhích, một trong những gã vạm vỡ đứng gần đó đã túm lấy vai anh.
Ánh mắt lạnh lẽo, đe dọa của Kanghyun quét qua người vừa chạm vào anh.
"Bỏ tay ra."
Gã đàn ông giật mình, chưa kịp phản ứng. Dù là Beta, hắn vẫn cảm nhận được áp lực ngột ngạt đặc trưng của Alpha, khiến toàn thân hắn cứng đờ.
"Haha, không cần cảnh giác thế."
Khi Kanghyun tiến đến, người đàn ông trung niên chào anh bằng một nụ cười niềm nở, chìa tay ra.
"Tôi là Quản lý Lim. Rất vui được gặp anh, Giám đốc Baek Kanghyun."
Kanghyun lạnh lùng nhìn xuống bàn tay chìa ra của Lim.
"Tôi không nghĩ chúng ta có quan hệ gì để bắt tay."
"Tôi không ở đây để gây sự, vậy bắt tay thì có sao nhỉ?"
Kanghyun vẫn im lặng. Biểu cảm của anh nói rõ anh không có hứng thú với những lời qua lại xàm xí kia.
"Hoho, được rồi.."
Người đàn ông trung niên cường điệu sự thất vọng, như thể thực sự bị xúc phạm.
"Nếu tôi làm trầy xước người thừa kế của Baekcheong một chút thôi, chẳng phải mọi thứ sẽ rối tung cả lên sao?"
Quản lý Lim cất giọng chế nhạo, đưa điếu thuốc lên môi. Ngay khi ông ta chuẩn bị châm lửa, Kanghyun đã nhanh chóng giật điếu thuốc khỏi môi ông ta. Bằng một tay, anh bẻ đôi điếu thuốc, thách thức ném nó vào giày Lim.
"Cách ông nói chuyện thật tệ đấy."
"Haha…"
Đôi mắt hiền lành của Lim trở nên sắc lạnh, tương xứng với nụ cười méo mó của ông ta.
"Tôi tự hỏi, liệu anh có còn cao ngạo được nữa không, khi anh đã biến thành một con thú chứ."