CHƯƠNG 59
Giọng nói giận dữ đến mức Kanghyun chưa từng nghe thấy, khiến anh cảm thấy tội lỗi.
Anh cảm nhận được vòng tay ôm eo mình đang run rẩy.
Hắn sốc đến vậy sao?
‘xin lỗi.’
Kanghyun rút ống tiêm ra khỏi mu bàn tay, vẻ mặt cay đắng. Vì sơ suất, một giọt máu nhỏ rỉ ra.
Anh liếc nhìn qua vai người đang ôm mình, thấy khuôn mặt của Kwon Haeil, như một ác quỷ giận dữ. Phía sau, những vệ sĩ đã xông vào khống chế Quản lý Lim và đám tay sai.
Kanghyun đối diện với ánh mắt rực lửa của Haeil, mỉm cười nhẹ.
“Cảm ơn vì đã đợi. ...chắc là cậu rất khó chịu.”
Kanghyun biết rõ Haeil đã đợi bên ngoài.
Anh lấy điện thoại ra khỏi áo khoác.
Điện thoại anh đổ chuông.
Từ Kwon Haeil.
Kwon Haeil đã biết Giám đốc Kwak đang sản xuất và phân phối ma túy. Đề xuất kinh doanh mới liên quan đến giải trí cho Club WAVE chỉ là vỏ bọc; mục tiêu thực sự là tìm kiếm và liên lạc với các khách hàng VVIP tiềm năng.
Chỉ nghĩ đến việc có kẻ dám làm điều bẩn thỉu trong câu lạc bộ của mình đã đủ khiến hắn phát điên.
Nhưng kết quả điều tra thôi vẫn chưa đủ.
Chỉ với bằng chứng gián tiếp và lời khai, Giám đốc Kwak có thể dễ dàng chối bỏ mọi thứ và chuồn êm.
Họ cần một bằng chứng không thể chối cãi, một thứ sẽ khiến Giám đốc Kwak không còn đường sống.
Và điều đầu tiên cần thiết là chính loại thuốc bất hợp pháp cùng những nạn nhân của nó.
Trước khi phân phối thuốc một cách chính thức, Giám đốc Kwak đã thử nghiệm nó trên một số cá nhân được chọn, bao gồm cả thường dân và một vài VIP. Hầu hết các VVIP đều là những ông lớn trong giới kinh doanh và chính trị, vì vậy ông ta dường như đã tránh họ trong giai đoạn thử nghiệm để tránh mọi rắc rối.
Sau khi thu hẹp danh sách những người mà phe Giám đốc Kwak đã tiếp cận, Haeil đã tạo ra một "Sự Kiện Trải Nghiệm Đặc Biệt Phòng VVIP" để thu hút sự chú ý. Đó là không gian hoàn hảo cho những người tìm kiếm sự tiện nghi, khả năng cách âm và dịch vụ vượt trội hơn cả phòng VIP thông thường.
Đương nhiên, Giám đốc Kwak không thể làm ngơ.
Ngay cả khi không phải VVIP, chỉ cần có tiền thuê phòng, họ có thể làm bất cứ điều gì bên trong—quay phim Alpha trong cơn "thèm khát", Omega trong cơn "say tình", tổ chức tiệc tùng thác loạn, hay bất cứ loại hỗn loạn nào khác—mà không bị ai nhúng tay vào.
Điều kiện tiên quyết để phá vỡ mối quan hệ với Tập đoàn Baekcheong là làm hoen ố hình ảnh của Club WAVE.
Biết rằng Giám đốc Kwak chắc chắn sẽ hành động vì mục đích này, Haeil đã thiết lập sự kiện như một cái bẫy, chờ đợi thời điểm thích hợp.
Nhưng khi phe Giám đốc Kwak mắc bẫy—
Baek Kanghyun cũng bị cuốn vào.
Ngay khi Kanghyun bước vào câu lạc bộ, anh đã gửi tin nhắn cho Haeil.
Haeil đã cài nhạc chuông và thông báo tin nhắn của Kanghyun là độc nhất, để hắn có thể nhận ra ngay cả khi đang ngủ.
Lần này cũng không khác.
Ngay khi nghe thấy thông báo tin nhắn của Kanghyun, hắn đã kiểm tra trong vòng năm giây.
Tôi sẽ gọi cho cậu trong một phút nữa. Đừng nói gì cả, chỉ cần lắng nghe.
Cậu không được vào cho đến khi tôi bảo nhé.
"Chỉ lắng nghe?"
"Không được vào?"
Haeil vẫn còn đang sững sờ, thì một phút sau, cuộc gọi đến.
Lúc này, Kanghyun đã vào câu lạc bộ và đang tiến đến tầng ba.
Nghe giọng Kim Jaeyoung và Quản lý Lim qua điện thoại, Haeil như phát điên.
Mặc dù thang máy có bộ khuếch đại tín hiệu và cuộc gọi sẽ không bị gián đoạn, nhưng hắn vẫn lo lắng đến mức toát mồ hôi lạnh, sợ rằng kết nối có thể bị cắt đứt.
Từ lúc đó, hắn không còn nhớ mình đã xoay sở thế nào để lên xe và lái đến câu lạc bộ.
Áp điện thoại vào tai, lắng nghe cuộc trò chuyện trong căn phòng đặc biệt, hắn lao vào câu lạc bộ. Giám đốc Park cảm nhận được điều gì đó bất ổn đang đợi hắn.
Haeil chạy đến căn phòng đặc biệt, nơi các vệ sĩ đã dọn đường. Hắn đứng bên ngoài, ôm chặt điện thoại, đôi mắt dán chặt vào đoạn phim CCTV trên máy tính bảng của Giám đốc Park.
‘Khi nào anh mới gọi cho tôi đây? Khi nào chứ, Baek Kanghyun?’
Hắn dồn hết sự tập trung vào mắt và tai.
Hắn tuyệt vọng, không muốn bỏ lỡ dù chỉ là một cử động nhỏ nhất hay một tiếng thì thầm từ Kanghyun.
— Dừng lại đi.
Cuối cùng, khoảnh khắc hắn nghĩ Kanghyun đã gọi mình, Haeil là người đầu tiên xông vào phòng.
Và rồi, Kanghyun đã ở trong tầm mắt hắn.
Trong vòng tay hắn.
An toàn. Không bị tổn hại.
Sự nhẹ nhõm tràn ngập đến mức đôi chân hắn suýt quỵ xuống.
Nhưng cùng với đó, một cảm xúc kỳ lạ, không thể chịu đựng nổi, bắt đầu lấp đầy tâm trí Kwon Haeil.
Chỉ đến lúc đó, Kanghyun mới kết thúc cuộc gọi. Nhờ chức năng ghi âm tự động, cuộc trò chuyện đã được lưu trên điện thoại.
"Tôi sẽ gửi bản ghi âm làm file đính kèm sau."
Nghe Kanghyun nói, mặt Haeil lại nhăn nhó.
Haeil buông eo Kanghyun, xoay anh lại đối diện. Hông Kanghyun va vào bàn, không còn chỗ lùi.
"Ai bảo anh làm điều này?"
Haeil giận dữ đến mức ngay cả Kanghyun cũng phải bất ngờ.
Nhưng Kanghyun không hề hối hận. Để có bằng chứng thuyết phục hơn, anh không còn lựa chọn nào khác.
"Chỉ phim CCTV không đủ. Nó không ghi âm."
Nói rồi, Kanghyun ngẩng đầu lên. Mắt anh dừng lại ở một góc phòng.
Kanghyun biết, bốn camera CCTV được lắp ở bốn góc căn phòng đặc biệt này. Anh đã thấy nhân viên lắp chúng trong lần thứ hai đến câu lạc bộ họp.
Phòng VVIP thường không có CCTV.
VVIP đến đây để tìm kiếm sự riêng tư, an ninh, và sự độc quyền. Camera CCTV trong mỗi phòng? Đương nhiên, chẳng ai thèm dùng chúng.
Ngay cả Kanghyun vốn xa lạ với thế giới câu lạc bộ, cũng hiểu rõ. Đó là lý do tại sao việc họ bí mật lắp đặt camera lại kỳ lạ đến thế, đảm bảo chúng hòa mình hoàn hảo vào môi trường xung quanh.
Vì vậy, khi anh biết cuộc gặp với người cung cấp thông tin được lên lịch trong căn phòng đặc biệt này, anh đã hiểu rõ ý đồ của Haeil.
Nhìn vào góc quay của camera mà Quản lý Lim đã thiết lập, rõ ràng đoạn phim chỉ nhằm ghi lại những kẻ đã dùng PA, và những kẻ bị kích thích bởi nó. Chính những kẻ chủ mưu, đứng ngoài tầm ngắm, lại lặng lẽ biến mất.
Nó giống như những kẻ không cần thiết đứng ngoài khung hình trong quá trình quay phim, để tránh bị ghi lại.
Nhưng Haeil cần không phải là một đoạn phim khiêu dâm. Hắn cần bằng chứng vững chắc rằng những kẻ ngoài tầm camera là những kẻ chủ mưu.
Tất nhiên, ngoài CCTV, còn có các thiết bị nghe lén ẩn. Chúng ghi lại âm thanh, nhưng hành vi đó, tự nó đã là bất hợp pháp. Vì không có sự đồng ý của những người liên quan, nó không có giá trị pháp lý.
Nó chỉ là bằng chứng bất hợp pháp để tống tiền Giám đốc Kwak.
Đó là lý do Kanghyun tự mình ra tay—để tạo ra bằng chứng hợp pháp, vững chắc. Với nó, hoặc Kwon Haeil, hoặc chính anh có thể đưa vụ việc ra tòa, tiêu diệt hoàn toàn chúng.
Kanghyun tin rằng đây là cách tốt nhất để loại bỏ những tạp chất mà không gây hại đến Dự án W.
Kanghyun nhìn sang Quản lý Lim. Gã đàn ông đó, như sợ hãi, lặng lẽ đưa cổ tay cho các vệ sĩ. Những sợi dây cáp trắng siết chặt, như những chiếc còng tay tạm thời.
Từ giờ trở đi, đó không còn là chuyện của Baek Kanghyun nữa. Đây là lãnh địa của Kwon Haeil. Hắn và Giám đốc Park sẽ xử lý phần còn lại, bao gồm cả những kẻ đứng sau ông Lim.
Kanghyun quét mắt, phân tích tình hình, bỗng một cơn giận khác dâng lên trong Haeil.
Hắn nắm lấy cằm Kanghyun, buộc anh phải đối diện với mình.
"Anh suýt chút nữa thì bị nứt sọ rồi đấy. Anh biết chứ?"
Ngay cả dưới ánh nhìn giận dữ của Haeil, Kanghyun vẫn vững vàng.
"Tôi biết."
"Vậy mà anh…!"
"Tôi biết cậu sẽ ngăn cản."
Đôi mắt Kanghyun kiên định, không hề dao động, khi anh nói về niềm tin của mình vào Haeil.
"Tôi biết cậu đang theo dõi tôi, nghe giọng nói của tôi, Kwon Haeil."
Haeil chết lặng.
Ánh mắt Kanghyun quá đỗi chân thành.
Đôi mắt bình tĩnh ấy, không chút nghi ngờ, đã trói chặt hắn.
Và vì điều đó, hắn không thể tiếp tục nổi giận.
"…Chết tiệt."
Haeil khẽ chửi thề, kéo Kanghyun vào vòng tay mình. Bàn tay Kanghyun nhẹ nhàng vỗ về lưng Haeil.
"anh H-Haeil …"
Jaeyoung, vẫn còn nằm gục trên bàn, gọi Haeil bằng giọng run rẩy. Nhưng Haeil thậm chí không thèm liếc nhìn, như thể không hề nghe thấy.
Jaeyoung bò lê bằng cả bốn chi, cố gắng đến gần Haeil. Khuôn mặt nhợt nhạt của hắn run rẩy, sắp bật khóc.
"anh Haeil, tôi…, tôi…"
"Giám đốc Park."
Thay vì trả lời Jaeyoung, Haeil hướng ánh mắt về phía Giám đốc Park—mặt hắn vẫn vùi vào vai Kanghyun.
"Bảo vệ bằng chứng trên bàn."
"Vâng, thưa sếp."
Jaeyoung vươn tay về phía Haeil.
Có lẽ, cơ thể hắn đang tỏa ra mùi hương ngọt ngào mê hoặc, gần như ngang ngửa với một Omega trội.
Nếu Haeil sa vào mùi hương đó, ngay cả hắn cũng sẽ không thể cưỡng lại việc mỉm cười với Jaeyoung
Bất kể hắn đã làm gì, Haeil sẽ tha thứ.
Giống như những Alpha khác đã làm…
Giữ lấy tia hy vọng mong manh, Jaeyoung gượng cười run rẩy, gọi lớn:
"Haeil, tôi…!"
"Và loại bỏ 'thứ này' đi."
Bàn tay Jaeyoung cứng đờ giữa không trung. Ánh mắt hắn chạm vào Haeil, người đã ngẩng đầu lên khỏi vai Kanghyun.
"Nó bốc mùi mục nát vãi."
Giọng Haeil lạnh lẽo, trống rỗng.
đôi mắt ấy không hề phản chiếu hình ảnh của Jaeyoung.