CHƯƠNG 64
“Mmph!”
Kanghyun há hốc miệng, giật mình bởi miếng thịt đã xâm nhập và nuốt chửng đôi môi của anh. Chiếc lưỡi, cũng tàn nhẫn như dương vật đang thúc bên dưới, khám phá dữ dội từng tấc trong miệng anh.
Nó cọ vào răng anh, sau đó trượt ướt át dọc theo vòm miệng, làm bẩn nước bọt của chính anh thành một đống lộn xộn trơn trượt, dính nhớp. Từ rìa chắc chắn phía trước đến phần thịt nhạy cảm gần cổ họng anh, lưỡi của Haeil không bỏ sót phần nào, chà xát và cọ xát cho đến khi hơi thở của Kanghyun nghẹn lại.
Sau đó, trong một chuyển động nhanh chóng, cơ bắp quỷ quyệt đó cuộn quanh lưỡi của chính anh và giật mạnh, kéo một âm thanh dâm đãng, khàn khàn từ cổ họng Kanghyun.
Haeil nuốt chửng anh — mút, liếm, ấn xuống — đối xử với lưỡi anh như một thứ ngọt ngào để nuốt chửng. Nước bọt mà Kanghyun không thể nuốt kịp tràn ra từ khóe môi anh.
Haeil trêu chọc anh, kéo như muốn xé lưỡi anh ra trước khi thả lỏng, chỉ để thọc sâu hơn. Cơ bắp dài, khéo léo của hắn ta cọ xát nguy hiểm vào phía sau cổ họng Kanghyun, đe dọa xâm chiếm hoàn toàn.
“Ngh… mmh…!”
Kanghyun vô thức nhớ lại khoảnh khắc dương vật chạm vào lỗ dưới. Cùng sự căng thẳng đó, cùng cơn ngứa điên cuồng đó, giờ cuộn tròn ở gốc cổ họng anh.
Lưỡi của Haeil nhanh chóng nhầy nhụa trong miệng anh, thúc ra vào như đã làm ở phía dưới.
Lưỡi, vòm miệng và phía trước cổ họng của anh đều trở nên ngứa ran dữ dội. Những âm thanh dâm đãng, trơn trượt lấp đầy tai anh say đắm như những hơi thở hổn hển của họ.
Trong khi Kanghyun đang chịu đựng nụ hôn làm tê liệt tâm trí, một bàn tay nóng rực nắm chặt lấy dương vật của anh.
“……!”
Chỉ riêng cái nắm tay cũng khiến một luồng nhiệt chạy qua anh. Cú chạm của Haeil nóng đến không thể chịu nổi.
Những ngón tay chai sần nhanh chóng và thô bạo vuốt ve dương vật anh. Âm thanh trơn trượt, dính nhớp từ sự hưng phấn của chính anh chỉ càng thúc đẩy Haeil hơn.
“Mmh… nngh! Mmh!”
Miệng anh tan chảy, dương vật anh trở nên nhạy cảm như thể mọi tế bào đều được kết nối, và bên trong anh tràn ra sự kích thích điên cuồng.
Với cả ba nơi đều bị tấn công, Kanghyun thấy không thể giữ được sự tỉnh táo của mình. Nếu tay anh không bị trói, anh đã đẩy thứ gì đó ra, nhưng bị trói chặt như vậy, anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận mọi thứ Haeil làm.
Sức nóng của Haeil vượt quá khả năng chịu đựng của anh. Ngay cả pheromone Alpha của anh cũng không làm giảm bớt ngọn lửa. Nếu có, chúng chỉ làm anh tệ hơn, khiến cơ thể anh thậm chí còn nhạy cảm hơn.
“Mmh… hngh… aah—! Nngh…!”
Những tiếng rên rỉ phấn khích của Kanghyun tràn ra từ môi anh, ngày càng dữ dội hơn khi Haeil nuốt chửng miệng anh. Làn sóng khoái cảm dâng trào sâu bên trong anh dâng lên dữ dội, đe dọa tràn ra bất cứ lúc nào.
Lưng anh cong vồng theo phản xạ, chân siết chặt, dù điều đó chẳng giúp ích gì khi Haeil đã áp sát giữa hai đùi anh. Nỗ lực đó chỉ càng tố cáo sự gần gũi của anh với bờ vực.
Những cú thúc của Haeil trở nên thô bạo hơn, không ngừng nghỉ. Hắn siết chặt dương vật của Kanghyun, vuốt ve nhanh hơn, mạnh hơn. Lưỡi hắn như muốn xâm nhập vào cổ họng anh, hòa nhịp với những cú thúc điên cuồng.
Những đợt tấn công dồn dập từ ba phía cùng lúc đã đẩy khoái cảm của Kanghyun lên đến đỉnh điểm. Sức nóng bừng bừng đã chiếm lĩnh, choáng ngợp tâm trí, biến nó thành một màu trắng xóa hỗn loạn.
Tầm nhìn anh chao đảo, rồi chìm vào khoảng trắng vô tận. Một tiếng rên rỉ nghẹn ngào, tuyệt vọng xé rách cổ họng. Miệng Haeil vẫn không buông tha, cướp đi hơi thở của anh.
“Hnggh—!”
Những dòng tinh dịch đặc bắn ra từ dương vật của Kanghyun.
Tinh dịch, mang theo khoái cảm tột độ, bắn tung tóe lên bụng Haeil trước khi nhỏ giọt lộn xộn xuống bụng anh. Các cơ bụng của anh co thắt tục tĩu, tham lam nuốt chửng bằng chứng về sự giải tỏa của anh.
Bên trong Kanghyun siết chặt lấy sự cương cứng của Haeil, như muốn nghiền nát nó. Các thành bên trong đàn hồi kích thích dương vật, khiến nó càng thêm căng cứng, cho đến khi tất cả mọi thứ đều bị đẩy ra trong tích tắc.
"Ưm…!"
Haeil đạt đến một cực khoái khác trước khi kịp phản ứng.
Dương vật của hắn đập mạnh như một trái tim thứ hai, phun trào chất lỏng dồi dào vào bên trong Kanghyun. Bên trong run rẩy, mỗi lần lại xuất tinh thêm một đợt khoái cảm. Rung động đó kích thích trực tiếp dương vật của Haeil, mang đến một vòng lặp khoái lạc vô tận.
Ngắt nụ hôn, Haeil nhìn chằm chằm Kanghyun, người đang thở dốc bên dưới.
Khuôn mặt anh bị tàn phá một cách đẹp đẽ, thỏa mãn đến tột cùng, đắm chìm trong sức nóng và khoái cảm mà Haeil vừa mang đến.
Chỉ riêng cảnh tượng đó đã đủ thỏa mãn những ham muốn sâu thẳm của Haeil.
Với vẻ mặt mãn nguyện, Haeil từ từ rút dương vật ra. Khi Kanghyun nhăn mặt, cố gắng chịu đựng cảm giác rút lui, Haeil lại thúc mạnh vào một lần nữa, kèm theo một tiếng "bốp" rõ ràng.
“Aaah!”
Một tiếng rên rỉ dâm đãng, the thé thoát ra từ môi Kanghyun, bị bắt gặp bất ngờ.
Bên trong lối vào của anh rung động dữ dội sau cực khoái. Một dòng tinh dịch rỉ ra, nhỏ giọt xuống thành những giọt dày, chậm chạp.
Mắt Kanghyun mở to, kinh ngạc nhìn lên Haeil. Cảnh tượng Haeil nhìn xuống, khuôn mặt sững sờ ngay trước mắt anh, khiến anh rùng mình.
‘cậu ta sẽ không làm lại như thế này nữa, đúng không?’
Tất nhiên, câu nói “đừng bao giờ nói không bao giờ” tồn tại có lý do.
Haeil đâm sâu vào anh, làm tình với lỗ hậu môn của anh như thể hắn ta định giữ anh gắn chặt vào dương vật của mình suốt đời.
Bị mắc kẹt bên dưới hắn ta, Kanghyun chỉ có thể chịu đựng, một ý nghĩ run rẩy xuyên qua màn sương mù của anh — Mình thực sự có thể chết như thế này.
Kwon Haeil mất ý thức, và phải mất mười giờ sau hắn ta mới tỉnh lại.
Tính cả thời gian hắn ta ngủ thiếp đi và sau đó tỉnh dậy hẳn, tổng cộng mười lăm giờ đã trôi qua.
“Ugh….”
Khoảnh khắc Haeil mở mắt, hắn ta nhăn mặt vì cảm giác khô rát, khát nước trong cổ họng. Mỗi hơi thở hắn ta hít vào đều khiến cổ họng khô khốc của hắn ta phản đối, đòi hỏi thứ gì đó để uống.
Một chai nước 500ml được đưa ra trước mặt hắn ta.
“Uống cái này đi.”
Giọng của Baek Kanghyun vọng đến. Nó nghe trầm hơn bình thường, như thể anh đã cố sức, và có một chút khàn khàn vì lý do nào đó.
Haeil cầm chai nước theo phản xạ, tâm trí hắn ta giờ mới bắt đầu hoạt động bình thường. Khi hắn ta lục lọi trong những suy nghĩ chậm chạp của mình, vẻ mặt hắn ta sớm biến đổi thành sốc. Hắn ta bật dậy ngay lập tức, nhìn sang Kanghyun, người đang ngồi trên chiếc ghế sofa dài nơi Haeil đã nằm.
“Anh Baek Kanghyun!”
“Vâng.”
Haeil buột miệng gọi tên anh mà không suy nghĩ, bỗng khựng lại trước câu trả lời bình tĩnh của Kanghyun.
Đúng với bản chất ham việc của mình, Kanghyun đã lật dở một số tài liệu lộn xộn, nhưng anh trông bất ngờ điềm tĩnh.
Ngồi khoanh chân bên cạnh nơi Haeil đã nằm, anh mặc trang phục khác với ngày hôm trước — một chiếc áo sơ mi cài khuy màu xám gọn gàng và quần cotton đen, hình như anh đã ra ngoài và trở về.
Mái tóc mái không tạo kiểu của anh rũ tự nhiên trên trán, hơi ẩm ướt như thể anh vừa gội đầu và để khô. Điều đó khiến anh trông trẻ hơn bình thường.
Chỉ đến lúc đó Haeil mới tỉnh lại và nhìn xuống bản thân. Cơ thể hắn ta sạch sẽ, không dính nhớp hay khó chịu, hắn ta mặc quần áo sạch sẽ. Người duy nhất biết mật mã căn hộ của hắn ta là Giám đốc Park, anh ta hẳn đã mang chúng đến.
Haeil uống cạn chai nước, để tỉnh táo. Chất lỏng mát lạnh làm dịu cổ họng, tưới mát cho cơ thể và tinh thần. Đầu óc nặng nề cũng dần trở nên tỉnh táo hơn.
"Anh Baek Kanghyun đã chăm sóc tôi sao?"
"Với địa điểm này, tôi không thể tắm cho cậu. Nhưng tôi đã lau sạch cho cậu."
Kanghyun đáp gọn lỏn, vẫn dán mắt vào đống tài liệu.
Không chỉ dọn dẹp và mặc quần áo cẩn thận cho hắn, Kanghyun còn ở lại đến khi hắn tỉnh dậy, thậm chí còn chuẩn bị nước.
Haeil không thể giấu được sự ngưỡng mộ và một nụ cười hoài nghi trước sự chăm sóc chu đáo đến bất ngờ - điều mà hắn chưa từng trải qua trong đời.
‘Ai mà ngờ mình được chăm sóc bởi người mình đè chứ?’
Haeil nhìn chằm chằm vào Kanghyun, ánh mắt dừng lại ở cổ người đàn ông.
Một miếng băng gạc hơi quá khổ được dán trên gáy Kanghyun. Khoảnh khắc Haeil nhớ ra lý do miếng băng ở đó, vẻ mặt hắn cứng đờ.
Dù thế nào đi nữa, việc hắn đã cắn Kanghyun khiến hắn thấy bất an. Dù ở trạng thái bình thường hay trong cơn động dục, hắn chưa bao giờ đặt răng vào cổ ai, chứ đừng nói là lưỡi. Cả bản năng và lý trí của hắn đều cực kỳ thận trọng về điều đó.
Vậy mà hắn không thể cưỡng lại việc cắn Kanghyun. Hắn thậm chí không thể biện minh bằng cách tự nhủ rằng điều đó an toàn, rằng là một Alpha, Kanghyun sẽ không bị in dấu. Không có chỗ cho lý trí. Ngay cả khi có một Omega tỏa pheromone, bản năng của hắn vẫn cảnh giác. Vậy tại sao chúng lại dễ dãi đến thế - liều lĩnh đến thế - chỉ với Kanghyun?
Từ khoảnh khắc răng hắn cắm vào gáy, những mảnh vỡ của đêm qua lại ùa về trong tâm trí Haeil.
‘Sao rồi, anhthích không? Tôi khuấy động bên trong đây, chọc vào anh thế này… sướng phải không…? Haa… nói cho tôi biết nó sướng đi….’
‘Bên trong của anh chặt khốn kiếp luôn….anh cũng tập gym trong đó sao? Bằng cái đó? Tôi tò mò chết mất….’
‘Chết tiệt…. Được rồi, đúng vậy, tôi tò mò chết mất… nhưng im đi, đồ khốn….’
‘Im đi… và cứ làm tình với tôi đi…. Nếu không… tôi sẽ đè cậu….’
‘Anh thật biết cách đòi hỏi …? Anh Kanghyun của tôi thật tuyệt vời….’
Dù hắn ta có mất trí đến đâu, làm sao hắn ta có thể làm tình với Baek Kanghyun trơ trẽn và tàn bạo đến thế?
Hắn ta nên từ từ, nhẹ nhàng, cẩn thận làm anh mềm mại, và đảm bảo anh thoải mái. Thay vào đó, hắn ta đã lao vào anh như một con thú không có lý trí. Nếu Kanghyun đấm vào mặt hắn ta ngay bây giờ, hắn ta không có quyền than phiền.
‘tiêu rồi…. Nếu anh ấy tức giận và bảo mình banh chân lần tới thì sao? Khoan đã, liệu có lần tới không? Chết tiệt….’
Haeil thầm nguyền rủa bản thân vì đã bỏ qua mọi kiềm chế. Phần thân dưới của hắn, vẫn còn đau nhức âm ỉ, cũng không thoát khỏi lời khiển trách thầm lặng.