CHƯƠNG 77
Vừa dứt lời, Haeil theo bản năng đưa tay lên che miệng lại, như thể hối hận vì những lời vừa thốt ra. Sau những ngón tay thon dài, môi hắn giật giật không ngừng, như đang cố gắng kìm nén một cơn co thắt đau đớn.
‘Đm…. Anh ta có nhận ra mình vừa nói gì không?'
Ngứa.
Không. Hơn cả ngứa. Đau nhức.
Ngực hắn ngứa đến bỏng rát. Âm thầm ôm lấy nó, Haeil nén cười, giọng vẫn điềm tĩnh:
"Ý anh là gì?"
"Đúng như nghĩa đen."
Đôi mắt sắc bén của Kanghyun dịu lại, cụp xuống.
Anh không quan tâm người khác nghĩ gì về mình. Người khác không thích hay lờ anh đi, chẳng hề gì.
Nhưng khoảnh khắc "người khác" trở thành "Kwon Haeil", thứ gì đó trong ngực anh lại nhói lên. Đó là cơn đau âm ỉ mà anh đã cảm thấy khi nôn thuốc ức chế.
Có thật là như Haeil nói, vì hắn đặc biệt?
Kanghyun xấu hổ nếu nói toẹt ra, nhưng sao chứ?
Đâu phải bí mật gì anh giấu kín trong lòng. Họ đã thừa nhận nhau rồi mà. Sao giờ còn phải vòng vo?
Vẻ mặt Kwon Haeil vẫn khó đoán. Kanghyun vẫn tiếp tục.
"Tôi chỉ không muốn cậu ghét tôi vì pheromone của tôi."
Ngay cả Haeil cũng không thể giả vờ ngơ được nữa.
Hắn buông tay xuống, ôm chặt Kanghyun. Da hắn ấm, đủ ấm để Kanghyun cũng cảm nhận được.
"Ahaha—!"
Haeil cười phá lên, ngay khi đang ôm Kanghyun. Đó là tiếng cười trong trẻo, tươi sáng, kiểu khiến bất kỳ ai nghe thấy cũng muốn mỉm cười theo.
Kanghyun không hiểu sao Haeil lại thấy chuyện này buồn cười đến vậy. Nhưng biết mình là lý do cho tiếng cười đó, khiến anh bối rối.
Anh đứng thẳng lên trong vòng tay Haeil.
"Đừng có cười."
"Kgh—haha, xin lỗi."
Vai Haeil run lên vì cố gắng kìm nén thêm tiếng cười.
'Thỉnh thoảng cậu ta lại thế này. Ừ, thì, mình luôn là người bị vật cho tơi tả mà, khốn thật.'
Tựa vào vai Kanghyun khúc khích cười, Haeil chỉ ngẩng đầu lên với tiếng "Ái!" phóng đại, sau khi Kanghyun véo mạnh vào hông hắn.
Kanghyun đối diện với Haeil, má hắn ửng hồng như khi họ quấn lấy nhau trên giường.
Trán ấm áp của Kwon Haeil khẽ chạm vào trán của Baek Kanghyun.
Thình thịch. Thình thịch.
Nhịp tim hỗn loạn của Haeil truyền qua điểm mà họ chạm vào nhau.
"Ha…. Nếu không phải ở cái nhà vệ sinh chết tiệt này, tôi đã liếm và nuốt chửng anh rồi."
"Nuốt…… cái gì?"
"Không. Luyên thuyên vì quá hạnh phúc á”
Vẫn còn một chút tiếng cười trong giọng hắn.
Kanghyun khó hiểu, Haeil dịu giọng xuống như đang nói chuyện với một đứa trẻ.
"Anh biết không, … anh đúng là lãng phí quá nhiều chất xám vào những chuyện vô nghĩa."
Kanghyun nhướng mày, như muốn cãi lại từ "vô nghĩa". Nhưng Haeil cứ nói tiếp.
"Anh quên rồi à? Tôi là cái thằng phát cuồng vì pheromone của anh đấy."
Kanghyun biết chính xác loại pheromone nào Haeil đang nói đến. Anh đã từng nghe, rằng khi mùi hương Alpha của anh trở nên mạnh mẽ hơn—khi anh bị kích thích—nó sẽ tỏa ra một mùi ngọt ngào, nồng nàn.
Với những giác quan siêu nhạy bén của mình, Haeil dễ dàng nhận ra mùi hương ngọt ngào quen thuộc ẩn sau vẻ sắc sảo, cay nồng đặc trưng của pheromone Alpha.
Nhưng ngay cả khi điều đó là thật, tình dục trong kỳ động dục hoàn toàn khác với tình dục khi tỉnh táo.
"Lần này, lượng pheromone Alpha sẽ nhiều hơn bất kỳ 'buổi tắm' pheromone nào trước đây. Nó sẽ vượt quá sức chịu đựng của cậu đấy."
"Nếu tôi được tắm trong pheromone của anh liên tục trong ba ngày, thì đó chẳng khác nào trúng số độc đắc rồi còn gì."
"cậu có hiểu không đấy?"
"Nếu có ai trên đời này hiểu rõ tôi hơn anh, cứ bảo họ bước ra đây, tôi sẽ đấm cho vỡ mặt ngay lập tức."
Mặc cho ánh nhìn sắc bén của Kanghyun, Haeil vẫn chỉ đơn giản là cười toe toét, nhẹ nhàng đặt cả hai tay lên hai bên eo Kanghyun. Những ngón tay hắn trượt xuống lưng dưới anh, vuốt ve, trêu chọc, và sau đó, như một thói quen khó bỏ, hắn đan chặt những ngón tay của họ vào nhau, nhẹ nhàng kéo anh lại gần. Lồng ngực săn chắc của họ tự nhiên chạm vào nhau, khít khao và ấm áp.
"Anh Kanghyun ơi."
Kanghyun giật mình, khẽ run rẩy, nghe thấy cách xưng hô đột ngột thay đổi.
Anh theo bản năng, nhận ra rằng mình sắp bị kéo vào nhịp độ của Kwon Haeil một lần nữa.
Anh, hơn ai hết, biết chính xác sức mạnh của từ đó, đặc biệt là khi nó không hề giống như khi Seong Taerim sử dụng nó.
"Tôi có thể là bạn tình của anh không, anh ơi?"
Sử dụng danh xưng đó hai lần liên tiếp là phạm luật rồi.
Nhịp tim hỗn loạn mà anh đã cố tình phớt lờ, giờ đã lan tỏa, chiếm giữ cả lồng ngực anh. Không hiểu vì sao, cảm giác ngứa ran, bồn chồn vẫn không chịu tan biến.
Haeil chà xát đôi môi mềm mại của mình lên má Kanghyun, thì thầm, giọng nói pha lẫn một chút tuyệt vọng,
"Tôi thực sự rất muốn. Anh có cho phép tôi không? Ý tôi là, nếu tôi phải quỳ xuống sàn nhà tắm lạnh lẽo này mà cầu xin anh, tôi cũng sẽ làm."
Haeil nói bằng tất cả sự chân thành. Sự khát khao mãnh liệt, sự tuyệt vọng ẩn chứa trong những nụ hôn hắn liên tục đặt lên da Kanghyun, là điều hoàn toàn có thể cảm nhận được.
"Cậu chắc không?"
"Chắc chắn."
Với câu trả lời kiên định đó, Kanghyun không thể nào đẩy hắn ra được nữa.
Anh khẽ thở ra, cố gắng xoa dịu sự bất an vẫn đang âm ỉ, xoáy sâu bên trong lòng mình, và chấp nhận lời đề nghị của Haeil.
"...Nếu nó trở nên quá sức chịu đựng, cậu phải rời đi ngay lập tức. Đừng cố gắng ép bản thân phải chịu đựng."
"Chuyện đó sẽ không xảy ra đâu, nhưng được thôi. Tôi hứa với anh."
"Vậy thì nhờ cậu."
"Cảm ơn anh."
Được cảm ơn khi mình là người đang tha thiết xin xỏ... Thật đúng là Kwon Haeil mà.
Kwon Haeil tiếp tục đặt lên mặt anh những nụ hôn ngứa ngáy, âu yếm, Kanghyun chỉ có thể kết luận, thêm một lần nữa, rằng người đàn ông này thực sự quá đỗi kỳ lạ.
.
Đã quá nửa đêm.
Lần đầu tiên, Kwon Haeil bước vào nhà của Baek Kanghyun.
"Không ngờ có người lại có thể sống tẻ nhạt đến thế."
Haeil tặc lưỡi, quan sát nội thất trần trụi. Hầu như không có đồ đạc gì, mặc dù căn hộ có bố cục giống hệt như của hắn.
Hắn đã đoán trước được điều đó, nhưng vẫn ngạc nhiên khi Kanghyun dường như không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoài công việc.
Nơi này tẻ nhạt đến mức gây trầm cảm mất.
'Mình nên mua cho anh ấy một vài món đồ nội thất tử tế sau. Bức tường này quá trống trải. Một bức tranh phù hợp với phong cách của anh Baek sẽ hợp nhỉ. Và cho chỗ này, có lẽ là cùng một món đồ mà mình có ở nhà…….'
"Kwon Haeil, lại đây."
Trong bộ đồ ngủ thoải mái, Kanghyun gọi với ra từ phòng ngủ, trong khi Haeil vẫn đang đi đi lại lại đầy hứng khởi trong phòng khách. Haeil lập tức vui vẻ như một chú chó ngoan, vội vã chạy đến với đôi mắt lấp lánh sự tò mò.
'Ra đây là phòng ngủ của Baek Kanghyun.'
Hắn dừng chân ngay ngưỡng cửa, đưa mắt quan sát không gian xung quanh.
Giống như những khu vực khác trong căn hộ, căn phòng được bài trí khá đơn giản, nhưng lại mang đến một cảm giác hoàn toàn khác biệt. Có lẽ là bởi vì đây là nơi sự hiện diện của Kanghyun lưu lại đậm nét nhất.
Kanghyun lặng lẽ quan sát Haeil đang kiểm tra kỹ lưỡng mọi ngóc ngách trong phòng, có chút bối rối.
'Có lẽ thuê một phòng khách sạn sẽ tốt hơn à.'
Ban đầu, anh đã cân nhắc đến việc đặt phòng khách sạn cho kỳ động dục của mình. Đó là điều anh vẫn luôn làm khi chia sẻ chu kỳ với bạn tình.
Việc cho phép bất kỳ ai bước chân vào không gian riêng tư của mình, là một điều vô cùng khó khăn đối với Baek Kanghyun. Nó khiến những dây thần kinh trong anh căng như dây đàn, và buộc anh phải trở nên cảnh giác hơn mức cần thiết. Anh không muốn lãng phí quá nhiều năng lượng cảm xúc cho việc đó.
Mặc dù vậy, anh vẫn đưa Kwon Haeil đến căn hộ của mình. Vào phòng ngủ của anh, không hơn không kém.
Đơn giản là vì có quá nhiều con mắt bên ngoài đang rình rập. Việc di chuyển ra ngoài sẽ chỉ làm tăng nguy cơ mọi người phát hiện ra danh tính bạn tình trong kỳ động dục của anh. Nếu tin tức đó lan truyền... nếu cha anh phát hiện ra rằng bạn tình của anh không phải là một Omega, mà lại là một Alpha, nó sẽ khơi dậy vô vàn sự tò mò không cần thiết, gây ra những rắc rối không đáng có.
'Và... có lẽ mình cũng cảm thấy hơi mắc nợ cậu ấy.'
Kanghyun nhớ lại vô số đêm anh đã trải qua tại nhà của Kwon Haeil.
Đúng là Kwon Haeil đã lôi kéo anh đến đó hết lần này đến lần khác, nhưng điều đó không thể phủ nhận sự thật, rằng anh đã ở lại đó không biết bao nhiêu lần. Họ luôn ân ái tại nhà của Kwon Haeil. Anh đã thức dậy trên chiếc giường đó vào mỗi dịp cuối tuần nhiều hơn anh có thể đếm được.
Vì vậy, giờ đây, khi đến lượt chiếc giường của anh sắp trở thành "bãi chiến trường," việc đề nghị nhà anh lần này là hoàn toàn hợp lý.
Ngay cả khi đôi mắt lấp lánh quá mức của Kwon Haeil khiến anh thoáng chút do dự.
Khi cả hai đã hoàn toàn bước vào phòng ngủ, Haeil hướng ánh mắt về phía chiếc giường trắng tinh, trước khi tiến đến chiếc bàn tròn nhỏ gần đó.
Trên bàn bày biện vài thanh protein và đồ ăn nhẹ. Bên dưới là một chiếc tủ lạnh mini chật cứng những chai nước 500ml, cà phê, đồ uống điện giải và thậm chí cả vài chiếc khăn ướt để làm tươi tỉnh.
Haeil bật ra một tiếng cười khàn khàn, nhìn vào tất cả những thứ đó.
"Anh bày biện cái gì thế này?"
Kanghyun đáp lời
"Tôi chuẩn bị sẵn một ít đồ ăn nhẹ tiện lợi. Tôi thì chắc chắn sẽ chẳng còn tỉnh táo, nhưng cậu thì có. Nếu cậu đói hoặc khát, cứ tự nhiên dùng."
Haeil thực sự rất ấn tượng.
Trong suốt những năm qua, hắn chưa từng gặp một bạn tình nào "lên cơn" mà lại chuẩn bị chu đáo đến vậy.
Ngay khi hắn còn đang kinh ngạc về suy nghĩ đó—
Kanghyun kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra:
"Và tôi cũng để sẵn một vài dây trói và còng ở đây. Cứ dùng nếu cậu cần."
"Cái gì?!"
Haeil suýt chút nữa thì vấp ngã khi lao tới. Bên trong ngăn kéo là hai sợi dây lụa dài, một đôi còng da chuyên dùng cho BDSM, và thậm chí cả một sợi xích nữa.
Haeil nhặt chiếc còng da lên, bàn tay hơi run rẩy, khi những ảo tưởng đen tối nhất bắt đầu trào dâng trong tâm trí hắn. Thấy vậy, Kanghyun nhướn mày, khẽ cốc vào sườn hắn một cái.
"Đừng có nghĩ lung tung. Tôi chỉ chuẩn bị phòng trường hợp cậu cần nghỉ ngơi thôi."
Baek Kanghyun một khi đã bước vào kỳ động dục thì sẽ không dễ dàng buông tha cho bạn tình. Vì vậy, còng tay chỉ là để trói anh lại nếu Haeil cần ăn uống, đi vệ sinh hoặc đơn giản là muốn có một giấc ngủ ngon lành.
Nhưng rõ ràng là Kanghyun vẫn chưa hiểu rõ về Kwon Haeil.
'Đây chẳng phải là bật đèn xanh cho trò chơi trói buộc hay sao? Anh chàng này đúng là không biết sợ mà.'
Ngay cả khi Haeil kiệt sức đến mức gục ngã, thì cũng khó lòng mà nghỉ ngơi được. Hắn sẽ hưng phấn chết mất.
Kanghyun nheo mắt, cảnh giác trước nụ cười hạnh phúc ngây ngất của Haeil—
Một luồng pheromone đột ngột, dữ dội ập đến, làm rung chuyển mọi giác quan của anh. Nhiệt độ bắt đầu tích tụ âm ỉ trong bụng, hơi thở trở nên đứt quãng, gấp gáp.
'Đến rồi sao?'
Kỳ động dục của Kanghyun luôn bắt đầu ngay sau nửa đêm. Hôm nay cũng không phải ngoại lệ.
Khi pheromone Alpha bắt đầu cuộn trào bên trong, dâng lên đến mức gần như không thể kiểm soát, anh khẽ hé môi, giọng trầm khàn:
"cậu Kwon Haeil, tôi nghĩ là sắp……"
Lời anh bị nuốt nghẹn khi cơ thể đột ngột chao đảo. Một ngọn lửa thiêu đốt bùng lên, càn quét qua anh, ngay lập tức làm mờ tâm trí và tầm nhìn.
Ngay khi Haeil kịp lao tới để giữ anh lại—
Pheromone Alpha của Kanghyun bùng nổ ra bên ngoài thành một làn sóng dữ dội, cuốn phăng tất cả. Đồng thời, cổ áo Haeil bị túm chặt trong một cái nắm thô bạo, cơ thể hắn bị quẳng lên giường với một lực đủ để làm khung giường rung chuyển.
"Ưgh… anh Baek Kanghyun…ơ …?"
Khi Haeil ngẩng đầu lên, Kanghyun đã ở trên người hắn, cúi xuống che khuất cơ thể hắn.
Haeil nuốt khan, nhìn lên người đàn ông được chiếu sáng bởi ánh đèn trần. Ánh sáng hắt ra từ phía sau và cái đầu cúi xuống của Kanghyun che khuất khuôn mặt anh, nhưng sự thay đổi trong hào quang của anh là không thể nhầm lẫn: hỗn loạn và cuồng bạo, như chính pheromone Alpha đang tràn ngập không gian.
'Vậy đây là cảm giác, nhìn lên anh ấy từ bên dưới.'
Một áp lực ly kỳ đè nặng lên Haeil, kiểu khiến hắn tự hỏi, với một cơn rùng mình mong đợi, liệu Kanghyun có thể cắn vào cổ họng hắn hay không.
"Kwon Haeil."
Môi Kanghyun mấp máy. Đầu anh từ từ ngẩng lên, ngọn lửa dữ dội trong mắt anh lóe lên nguy hiểm.
Gặp phải ánh nhìn đó, Haeil hơi ngột ngạt, bị nghiền nát dưới sức nặng của pheromone Kanghyun. Tuy nhiên, hòa lẫn với áp lực áp đảo đó là một mùi hương ngọt ngào say đắm, ngon đến điên cuồng, đe dọa làm tan vỡ sự tỉnh táo của hắn.
"Há miệng ra."
Theo lệnh của Baek Kanghyun, Kwon Haeil ngoan ngoãn hé môi. Và trong giây tiếp theo, miệng nóng rực của Kanghyun lao vào miệng hắn, vị lựu đậm đặc và ngất ngây trên lưỡi hắn.