Chương 8
Buổi sáng thứ Hai ở căn hộ mới của Baek Kanghyun không hề dễ chịu...
Khoảng 7 giờ sáng.... Kanghyun thường dậy lúc 6 giờ, nên 7 giờ không phải là khó chịu, nhưng tiếng chuông cửa inh ỏi của gã hàng xóm đã phá hỏng tâm trạng cậu.
"Thối mùi rượu...."
Vừa mở cửa, một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi Kanghyun, cậu nhăn mặt. Chẳng lẽ gã này vừa tắm trong thùng whisky?
Kanghyun không muốn dây dưa với một kẻ say, nhưng khuôn mặt gã đàn ông lại tỉnh táo lạ thường so với cái mùi khủng khiếp kia, nên cậu không khỏi hỏi:
"Lần này là chuyện gì?"
Kwon Haeil chỉ nhìn chằm chằm cậu, mặt vô cảm, không nói lời nào.
"Chắc chỉ là say thôi?"
Kanghyun không có thời gian cho những trò hề say xỉn. Cậu lạnh lùng nhìn Haeil và định đóng cửa.
Ngay lúc đó, Haeil túm lấy cổ tay Kanghyun, kéo cậu vào mạnh đến nỗi Kanghyun không kịp phản ứng.
Bị kéo bất ngờ, Kanghyun ngã vào vòng tay Haeil. Trước khi kịp đẩy ra, Haeil đã ôm chặt eo cậu bằng cánh tay rắn chắc.
"Anh làm cái gì vậy...!"
"Suỵt."
Giọng Haeil trầm khàn lướt qua tai Kanghyun, hơi thở ấm áp phả vào cổ cậu. Mùi rượu nồng nặc bốc ra từ môi anh ta.
"Khác... Ừ, khác thật."
Kanghyun nghe thấy Haeil hít sâu, như đang thưởng thức mùi hương.
"Mùi hương của cậu dễ chịu hơn. Tốt hơn nhiều."
Giọng Haeil có vẻ đang cười, nhưng Kanghyun không thấy gì thú vị. Cậu chỉ kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên một gã điên – một Alpha vạm vỡ, đầy bản năng trội – đối xử với cậu như một Omega.
Kanghyun cố gắng lạnh lùng đẩy Haeil ra. Nhưng Haeil nắm quá chặt, dù cố gắng, cậu chỉ tạo được một khoảng trống nhỏ giữa hai người.
"Đừng nói linh tinh. Say rồi thì đi ngủ đi chứ."
"Tôi không buồn ngủ."
"Anh buồn ngủ hay không thì không liên quan đến tôi. Buông tôi ra. TRánh ra đi."
"Ồ, nghe có vẻ hơi... khiêu dâm nhỉ?"
Haeil cười khúc khích tinh nghịch.
"Chuyện này có chỗ nào là khiêu dâm chứ?"
Kanghyun định trừng mắt nhìn anh ta, nhưng Haeil lại lẩm bẩm:
"Kỳ lạ. Tôi thường không dễ say như vậy."
"Nếu anh uống từ đêm đến giờ, ai mà chẳng say."
"Cậu đang bênh vực tôi sao?"
Kanghyun giật giật mắt trước thái độ trơ trẽn của Haeil.
"Không, tôi bảo anh đừng nói nhảm nữa vì anh rõ ràng là say rồi."
Lời nói của cậu không hề dịu dàng, nhưng Haeil lại thấy thú vị, cứ khúc khích mãi.
Kanghyun nghĩ đến việc đá vào ống chân anh ta để thoát khỏi cái ôm này. Nhưng cậu biết tranh cãi với một người say là vô ích. Nếu cứ tiếp tục, cậu có thể bị kẹt cứng như thế này mất.
Nhưng trái với lo lắng của Kanghyun, Haeil sớm nới lỏng vòng tay.
"Chà, dù người say có thể mất khả năng phán đoán, thì Alpha vẫn là Alpha thôi," Kanghyun suy ngẫm. Chắc chẳng dễ chịu gì khi ôm một Alpha không phải Omega.
"A."
Vừa định đẩy Haeil ra khỏi cửa, Kanghyun bỗng dừng bước, một ý nghĩ bất chợt khiến cậu khựng lại.
"Đợi ở đây một lát."
"Tại sao?"
Haeil nghiêng đầu tò mò, nhưng Kanghyun chỉ biến mất vào trong nhà, đóng cửa sau lưng.
Haeil đứng lặng lẽ trước cánh cửa đóng kín. Sự kiên nhẫn của anh ta bắt đầu cạn kiệt. Tại sao anh ta lại nhớ đến sự lạnh lùng mà Baek Kanghyun đã dành cho anh vào ngày cậu chuyển đến?
Ngay khi những ngón tay dài của Haeil sắp bấm chuông cửa vì mất kiên nhẫn...
...cánh cửa mở ra, không một tiếng động.
Kanghyun đứng đó, cầm một hộp vuông được gói cẩn thận, trông giống như hộp sô-cô-la cao cấp hoặc một chiếc bánh mỏng thanh lịch nào đó. Cậu đưa nó cho Haeil.
"Đây."
Haeil không ngờ Kanghyun lại cho anh ta. Anh ta chớp mắt ngạc nhiên, trông hơi ngơ ngác.
"Cái gì đây?"
Thấy Haeil bối rối, Kanghyun trả lời, giọng lạnh lùng thường lệ:
"Anh không phải đã hỏi sao?"
"Hả?"
"Bánh gạo mừng nhà mới."
"...Cái gì?"
Khoảnh khắc đó, thời gian dường như ngưng đọng. Sự im lặng giữa hai người đột ngột và nặng nề.
Kanghyun là người phá vỡ sự im lặng trước.
Cậu hạ thấp hộp bánh, tiếp tục thờ ơ:
"Nếu anh không cần thì thôi vậy."
"Không, không, tôi đâu có nói là không cần."
Haeil nhanh chóng giật lấy chiếc hộp. Dù anh ta lấy nó hơi mạnh tay, Kanghyun cũng không hề phản ứng. Dù sao thì cậu cũng định đưa nó cho anh ta mà. Haeil ôm chặt hộp bánh gạo vào ngực, vẫn trông hơi ngơ ngác.
"Nếu không ngon thì anh có thể vứt đi."
Kanghyun nói rồi đóng cửa lại, không do dự.
Thịch.
Vì một lý do nào đó, âm thanh đóng cửa lần này nghe khác lạ.
Bị bỏ lại một mình, Haeil đứng im như tượng, chẳng khác gì ngày đầu tiên anh ta bị đối xử lạnh lùng.
"Chuyện quái gì vậy...?"
Anh ta lẩm bẩm, đưa tay lên che miệng, kìm nén những lời nói của mình. Mặt anh ta đỏ bừng, ánh mắt không yên trong đôi mắt tỉnh táo của anh ta là điều anh ta không thể che giấu.
Cơn say trước đó không thể tan biến dễ dàng như vậy.
"Mình tỉnh táo cũng nhanh quá ha...."
Anh ta không hề có ý định uống đến tận giờ này. Ban đầu, anh ta định tìm tình một đêm và ngủ một giấc ngon lành.
Nhưng bằng cách nào đó, chuyện đó đã không xảy ra.
Không phải vì Omega anh ta đã đưa về khác xa so với hình mẫu lý tưởng của anh ta. Cũng không phải vì pheromone của người đó không hấp dẫn.
Không, đơn giản là mùi hương ngọt ngào của Omega kia càng tràn ngập không khí, anh ta càng liên tưởng đến một người khác.
Và anh ta không thể ngừng so sánh.
"Mùi hương của Omega này là như thế này, nhưng mùi hương của cậu ta là như thế kia. Mùi hương của cậu ta có trở nên nồng nàn hơn khi phấn khích không? Không... Nếu là cậu ta, thì chắc chắn..."
Những gì bắt đầu như sự tò mò và thích thú đơn thuần, sẽ không bao giờ kết thúc.
Mùi hương ngọt ngào của Alpha hàng xóm cực kỳ mạnh mẽ, trái ngược hoàn toàn với sự nhạt nhòa của Omega này. Nó giống như một trái cây nhỏ nằm trong một con thú thanh lịch, vừa quyến rũ vừa khó hiểu.
Đó là một trái cây nhỏ, màu đỏ tươi khiến ai cũng muốn nếm thử, nhưng lại là một món ngon đầy cám dỗ mà không ai dám thèm muốn.
Đó là cách Haeil cảm nhận về pheromone ẩn giấu của Baek Kanghyun.
Cứ thế , anh ta đã tiếp tục so sánh – hết lần này đến lần khác.
Đương nhiên, anh ta không bị thu hút bởi Omega có mùi hương ngọt ngào đang nằm đằng kia.
Cuối cùng, anh ta rời khỏi khách sạn mà thậm chí còn không kéo khóa quần.
Đây là lần đầu tiên anh ta không thể quan hệ tình dục với một Omega. Mặc dù "thất bại" là không hoàn toàn đúng; anh ta đã chọn từ bỏ. Tuy nhiên, đó không phải là một lựa chọn khiến anh ta có tâm trạng tốt.
Thêm một điều nữa vào danh sách những điều gây khó chịu.
Thông thường, dù căng thẳng đến đâu, một đêm với một Omega được lựa chọn cẩn thận là đủ. Chìm đắm trong pheromone ngọt ngào, anh ta có thể dễ dàng chìm vào giấc ngủ sau khi đổ mồ hôi, giải phóng những cảm xúc bị dồn nén.
Nhưng giờ cách giải tỏa căng thẳng thường xuyên của anh ta đã thất bại, anh ta đương nhiên tìm đến rượu. Anh ta đến một quán bar tương đối yên tĩnh, uống hết ly này đến ly khác.
Haeil uống rượu giỏi, hiếm khi say xỉn. Nhưng việc uống liên tục đến khi mặt trời mọc cuối cùng đã khiến anh ta choáng váng là sự thật.
Đã lâu rồi anh ta mới say đến thế này.
Anh ta thậm chí không chắc ký ức của mình bắt đầu mờ đi từ lúc nào. Anh ta nhớ rằng một vài Omega đã đến, nháy mắt tán tỉnh trong khi anh ta uống. Nhưng sau đó, mọi thứ trở nên trống rỗng.
cuối cùng anh ta cũng tỉnh lại... thì anh ta đã ở khu căn hộ - bên ngoài cửa nhà mình rồi. Rồi không hơn không kém, anh gọi hàng xóm phiền phức của mình và nói nhảm nhí.
Haeil đưa tay lên vuốt mặt, bối rối.
"Nghiêm túc đấy, chuyện quái gì xảy ra với mày vậy, Kwon Haeil?"
Hoàn toàn lố bịch!!.
Anh ta đã say chỉ để cuối cùng ôm một Alpha và nói những lời ngớ ngẩn - đó là một kiểu say hoàn toàn mới đối với anh ta.
Còn cậu ta lại chuẩn bị một món quà chỉ vì anh ta đã nói ‘tặng bánh gạo nghĩa là mừng nhà mới’ á? Thật vô lý làm sao.
Nhưng… dù vô lý, Haeil vẫn không thể nhịn được cười.
Trong khi Kwon Haeil đứng bên ngoài cửa kinh ngạc, thì Kanghyun đã bước trở lại vào bên trong, thản nhiên mở một lon cà phê.
"Thật tốt vì anh ta đã tới, mình chả muốn gặp rắc rối khi tự mang nó đến đâu."
Một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ, như một bài tập về nhà quá hạn từ lâu cuối cùng cũng đã hoàn thành.
Thực tế, không phải Baek Kanghyun là người đã chuẩn bị bánh gạo mừng nhà mới cho Kwon Haeil.
Cậu chưa bao giờ thấy bánh gạo mừng nhà mới trước đây, thậm chí còn không biết chúng tồn tại. Nếu không có chuyến thăm nhà của Baek Heewoo, cậu đã không biết.
May mắn thay, Heewoo biết chính xác chúng là gì và ý nghĩa của chúng. Lớn lên ở một vùng quê yên tĩnh, anh ấy đã nếm thử chúng nhiều lần.
không có gì ngạc nhiên khi Heewoo đã cử giao bánh gạo ngay tối hôm qua. Biết rằng Kanghyun không đặc biệt thích chúng, nên rõ ràng anh ấy có ý định để cậu tặng cho Alpha hàng xóm.
Nếu không nhờ Heewoo, có lẽ Kanghyun đã chẳng bận tâm đến việc chuẩn bị bánh gạo cho một người xa lạ như Haeil.
Kanghyun đang nhấp một ngụm cà phê, bỗng biểu cảm cuối cùng của Haeil đột nhiên hiện lên trong tâm trí cậu.
"Mặt sao mà ngớ ngẩn thế ?."
Khóe miệng Kanghyun hơi nhếch lên khi nghĩ về nó.