Định Mệnh Alphega - Chương 81

- Chương 81 –

Thấm thoát đã ba ngày kể từ khi Kanghyun lên cơn động dục.

Rut của anh bắt đầu từ sau nửa đêm ngày đầu tiên, kéo dài đến tận đêm muộn ngày thứ ba mới có dấu hiệu hạ nhiệt.

Cái mùi pheromone alpha nồng nặc lấp đầy phòng ngủ dần dần yếu đi. Haeil nhận ra điều đó, tiếc hùi hụi trong lòng:

"Chưa đủ mà..."

Haeil cúi xuống nhìn Kanghyun, anh nóng hừng hực như sắp tan chảy đến nơi

Kanghyun đang quỳ gối, chống hai tay xuống giường như cún con, bị Haeil giữ chặt cứng ngắc và đâm túi bụi.

Hai cánh tay run rẩy chống đỡ của Kanghyun đã gập hẳn xuống từ lúc nào. Mặt mày tèm lem nước mắt, vùi sâu vào gối, thở dốc từng hồi.

"Ư... hức..."

Giờ thì không cần trói nữa, anh cũng không còn cố cự tuyệt hay vùng vẫy đòi thủ dâm nữa. Chắc là ghiền cái cảm giác sung sướng khi bị đâm rồi, hoặc cũng có thể là do ôm đầy tinh trùng của alpha khác nên đành chấp nhận số phận.

Dù sao thì, đến ngày thứ ba này, cái lỗ nhỏ xinh của Kanghyun vẫn đang bị đâm cho sưng vù lên.

"Bộp... bộp..."

Tiếng "chụt chụt" dâm đãng mỗi khi Haeil đâm vào hòa lẫn với tiếng rên rỉ the thé của Kanghyun.

"A... á!"

Tiếng rên đứt quãng, pha lẫn tiếng thở hổn hển, cái lỗ nhỏ co bóp mạnh mẽ. Càng đâm càng thấy nó mút chặt, thành bên trong thì mềm nhũn vì ngập trong tinh dịch, khiến Haeil không thể không bắn.

"Khực...!"

Haeil nhăn nhó mặt mày, xuất tinh không biết bao nhiêu lần nữa. Một lượng lớn tinh dịch lại trút vào cái cái lỗ chật hẹp kia. Tinh dịch trắng đục như sữa rỉ ra từng chút một từ cái lỗ nhỏ đang ngậm chặt lấy cặc của hắn.

Haeil run bắn người khi đạt khoái cảm, nhẹ nhàng nắm lấy dương vật của Kanghyun. dương vật của người kia cũng vừa phun ra cùng lúc với hắn, giờ đã mềm oặt đi.

Pheromone alpha của Kanghyun cũng dần ổn định trở lại vào lúc đó.

Cơ thể Kanghyun như mất hết sức lực, mềm nhũn trong vòng tay Haeil.

Sau khi bắn xong lần cuối, Kanghyun ngất lịm đi, ngủ say như chết.

Haeil đỡ lấy Kanghyun, cẩn thận rút cặc của mình ra. Vì hắn cứ cắm rồi bắn chứ không chịu rút suốt một thời gian dài, nên ngay khi cặc vừa rời khỏi, cái lỗ nhỏ đã phun trào tinh dịch như thể đang lên đỉnh lần nữa. Cái lỗ đỏ hỏn không khép lại được, cứ mấp máy nhả tinh dịch ra, nhìn cứ như đang bắn ngược, khiến Haeil cảm thấy dâm đãng lạ thường.

Ah, dương vật hắn lại trướng lên rồi, hắn vội vàng đặt Kanghyun nằm thẳng lại. Cứ nhìn cái lỗ nhỏ dâm đãng kia, thì chắc chắn hắn sẽ không kiềm được, mà đâm thêm lần nữa mất.

Sau khi đặt Kanghyun nằm xuống, Haeil cầm lấy một chai nước suối trên tủ đầu giường. Xung quanh đó có chín chai nước rỗng đã uống hết.

Haeil ngậm một nửa lượng nước còn lại trong chai, rồi hôn Kanghyun đang ngủ say. Nước theo đôi môi chạm nhau chảy vào miệng Kanghyun, nhẹ nhàng làm dịu đi cái miệng nóng hổi của anh. Yết hầu khẽ chuyển động, nuốt lấy dòng nước ấm áp từ miệng hắn.

Haeil làm như vậy cho Kanghyun uống đủ, rồi mới dốc hết phần nước còn lại vào miệng mình. Chai nước rỗng thứ mười được đặt lên tủ đầu giường.

Haeil dùng tay lau đi vết nước trên miệng Kanghyun, dịu dàng thì thầm:

"Anh vất vả rồi."

Kanghyun đang ngủ say như chết, không thể đáp lại lời hắn.

Kanghyun trông tàn tạ hơn bao giờ hết.

Đôi mắt sưng húp vì khóc quá nhiều,  đôi môi hơi sưng là những thứ đầu tiên thu hút sự chú ý. Tiếp theo là vùng da trắng nõn dưới cổ, nơi hằn đầy những vết cắn mút, khó mà tìm được chỗ nào còn nguyên vẹn.

Vết trói hằn sâu trên cổ tay và đùi càng làm tăng thêm vẻ dâm đãng vốn có. Vẻ ngoài ướt đẫm tinh dịch và dịch thể, khiến ngay cả người gây ra chuyện này như hắn, cũng phải đỏ mặt.

Haeil ngắm nhìn Kanghyun tàn tạ, khóe miệng bất giác nhếch lên.

Hắn không thể không vui sướng, khi chính mình là người đã tạo ra Kanghyun như thế này, và cuối cùng thì cơ hội dọn dẹp cũng đã đến.

Haeil rời khỏi giường với vẻ mặt gian xảo, bế bổng Kanghyun đang ngủ say lên. Hắn nhấc bổng anh lên dễ dàng ngoài dự kiến, vẻ mặt hắn khó chịu.

"Hình như anh ốm đi thì phải?"

Không chỉ vì ba ngày qua hắn đã đâm anh điên cuồng.

Trước đây, hắn đã từng bế anh lên, nhưng lần này hắn thấy anh nhẹ hơn hẳn. Xét đến việc anh đang ngủ say, thì ít nhất anh cũng phải giảm 4, 5kg. Chỉ là vì anh có cơ bắp nên không dễ nhận ra mà thôi.

"Đã bảo là bớt làm việc lại đi mà, thật là."

Haeil tặc lưỡi khó chịu, bế Kanghyun vào phòng tắm.

Công đoạn dọn dẹp diễn ra khá là, không, phải nói là cực kỳ thú vị.

Hắn moi mãi moi mãi mà tinh dịch của mình cứ tuôn ra không ngừng. Hắn đã bắn nhiều đến vậy sao? Tinh dịch cứ chảy ra không dứt, hắn phải cạo vét mãi mới hết.

Mỗi lần hắn moi ra một chút, cặc của hắn lại trướng lên. Hắn cố gắng kiềm chế bản thân, không đâm thêm lần nữa.

Trong lúc hắn cạo vét, Kanghyun liên tục rụt rè vì cảm giác có vật lạ, những cơn tê dại thỉnh thoảng ập đến. Anh rên rỉ khó chịu, rúc sâu vào lòng hắn, khiến hắn hai ba lần suýt mất kiểm soát. Không ngờ bài "Bát Nhã Tâm Kinh Remix" mà hắn lượm được từ Giám đốc Park lại có ích trong những lúc thế này.

Sau khi cạo vét sạch sẽ bên trong, hắn cẩn thận tắm rửa cho anh để anh không  khó chịu. Trong suốt quá trình đó, Kanghyun vẫn không có ý định tỉnh dậy.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn dùng khăn bông mềm mại lau khô người cho anh, rồi mặc áo choàng tắm đã chuẩn bị sẵn trong phòng tắm cho anh. Thấy một chiếc áo choàng tắm khác giống hệt chiếc của hắn được đặt cạnh bên, hắn vừa thấy Kanghyun chuẩn bị chu đáo thật đáng yêu, vừa cảm thấy như hai người là vợ chồng, hắn bật cười ngốc nghếch.

Haeil mặc áo choàng tắm giống hệt của Kanghyun, bế anh ra phòng khách, đặt anh ngồi lên đùi mình, tựa vào vai hắn. Sau đó, hắn định sấy khô tóc ướt cho anh, nhưng vừa bật máy sấy ở chế độ nhẹ, hàng lông mày của Kanghyun đang tựa vào vai hắn đã giật giật.

"Ưm..."

Haeil vỗ về Kanghyun đang cựa quậy, hôn lên mái tóc ướt của anh.

"Xin lỗi. Chịu khó một chút thôi. Tôi sấy khô cho anh ngay đây."

Hắn dịu dàng dỗ dành anh, bắt đầu sấy tóc cho anh. Hắn vừa dùng tay xoa nhẹ tóc anh, vừa xoa bóp nhẹ nhàng cái đầu nhỏ nhắn của anh, khiến hàng lông mày nhíu chặt của Kanghyun dần dần giãn ra. Dù tiếng ồn có khó chịu, nhưng có vẻ như anh ổn hơn, thậm chí còn tựa đầu vào vai Haeil cọ cọ.

"Cạch."

Không biết đó là tiếng máy sấy bị bóp chặt quá mức, hay là tiếng nghiến răng của Haeil.

Có thứ gì đó cứng rắn cứ chọc vào mông Kanghyun. Kanghyun lại rên rỉ khó chịu, như thể đang lẩm bẩm trong giấc ngủ.

May mắn thay, Haeil đã suôn sẻ kiên nhẫn sấy khô tóc cho Kanghyun.

Haeil đặt Kanghyun nằm thoải mái trên дhế dài, rồi đứng dậy đi xem xét các phòng khác. Hắn định nếu phòng cho khách có giường, thì sẽ cho anh ngủ ở đó, thay vì cái phòng ngủ bừa bộn kia.

Nhưng ở đây chẳng có phòng cho khách nào cả.

Một nửa số phòng trống không, nửa còn lại thì chỉ toàn là không gian làm việc.

"Cứ như văn phòng công ty thế."

Haeil lắc đầu ngao ngán, đành lấy thêm chăn đắp cho Kanghyun. Kanghyun có vẻ thích chiếc chăn ấm áp, thơm mùi nắng, anh cựa quậy vài lần, rồi lại ngủ say, vẻ mặt thoải mái hơn bao giờ hết.

Haeil ngồi xổm trước дhế, âu yếm nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Kanghyun.

"Ngủ ngon ghê."

Haeil dịu dàng vuốt ve mái tóc Kanghyun, rồi đứng dậy.

"Giờ thì bắt đầu dọn dẹp thôi."

Ánh mắt Haeil hướng về phía phòng ngủ, nơi còn vương lại những dấu vết của cuộc hoan ái nồng nhiệt.

Có vẻ như nhà Kanghyun cũng có người đến dọn dẹp và giặt giũ định kỳ, nhưng hắn tuyệt đối không muốn người ngoài chạm vào cái phòng đầy mùi dâm đãng của hắn và Baek Kanghyun.

"Mình phải dọn dẹp thật sạch rồi được khen mới được."

Haeil tưởng tượng cảnh Baek Kanghyun vuốt ve đầu mình, vui vẻ bước vào phòng ngủ.


Thật thoải mái.

Thật ấm áp.

Thật mềm mại.

Kanghyun lặp đi lặp lại những suy nghĩ đó trong đầu, tinh thần mơ màng.

Cảm giác được hôn lên tóc thật tuyệt, bàn tay ấm áp vuốt ve tóc và má cũng thật tuyệt. Vòng tay chắc chắn ôm chặt lấy anh, nhịp tim dễ nghe, tiếng thở đều đặn, pheromone alpha quen thuộc, tất cả đều thật tuyệt.

"Thích quá..."

Kanghyun mệt mỏi, ước gì mình có thể ngủ mãi như thế này.

"Nhưng mà hình như hơi khó thở thì phải..."

Ngoài cảm giác dễ chịu ra, anh còn hơi khó thở, vì vòng tay ôm chặt lấy mình, cơ thể của người khác áp sát vào anh gần như không có khoảng trống. Có lẽ là do anh ngủ ở tư thế này quá lâu.

"Quá lâu rồi sao...?"

Kanghyun chậm rãi mở mắt, cố gắng suy nghĩ từng chút một với cái đầu vẫn còn mơ màng. Lúc này, anh mới nhận ra mình đã trải qua kỳ động dục rồi.

Kanghyun dụi dụi đôi mắt khô khốc, ngẩng đầu lên. Khuôn mặt Haeil đang ôm chặt lấy anh, ngủ say sưa, hiện ra trước mắt anh.

"Kwon Haeil..."

Kanghyun lẩm bẩm tên Haeil, bỗng những chuyện đã xảy ra trong kỳ động dục lần lượt hiện về trong tâm trí. Nhưng dù sao thì anh cũng chỉ nhớ được những chuyện xảy ra vào thời kỳ đầu, khi kỳ động dục mới bắt đầu. Ký ức cuối cùng của anh là khoảnh khắc Kwon Haeil trói anh lại ở một tư thế khá là... xấu hổ.

Kanghyun nhìn xuống vết trói còn hằn trên cổ tay mình. Đó là một vết hằn rõ ràng, nhưng không bị thương, chắc là sẽ biến mất trong vài ngày tới.

Kanghyun dùng đầu ngón tay xoa xoa vết hằn trên cổ tay, chợt nhớ đến một câu nói của Haeil.

-Chỗ đó thì không được!

"phụt..."

Kanghyun phì cười, dùng tay che miệng lại, cố gắng nín cười. Vẻ mặt hoảng hốt của hắn, khi anh vừa chạm vào phía sau, đúng là "có một không hai" trong số những biểu cảm ngớ ngẩn, mà anh từng thấy. Cứ nghĩ đến là anh lại không nhịn được cười.

Sau khi cười một hồi, Kanghyun mới lấy lại được hơi thở, từ từ gỡ cánh tay của Haeil vẫn còn đang ôm eo anh ra. Anh cẩn thận hết sức để Haeil không tỉnh giấc, rồi nhét chiếc gối anh vừa nằm vào chỗ trống cho hắn ôm. Anh còn kéo chiếc chăn mềm mại, thơm tho, chắc chắn là mới giặt xong, lên tận cổ cho Haeil nữa.

Kanghyun ngồi xuống giường, nhìn xuống cơ thể đã được tắm rửa sạch sẽ của mình, rồi nhìn quanh căn phòng đã được dọn dẹp gọn gàng. Hắn đã vất vả chiều anh không ngừng nghỉ trong ba ngày qua, vậy mà Kwon Haeil không chỉ chăm sóc anh mà còn dọn dẹp cả phòng nữa. Nếu không phải là người thật lòng yêu thương anh, thì không thể làm được những việc này.

"Chắc cậu ấy đã mệt lắm."

Kanghyun biết ơn Haeil, nhớ lại vòng tay đã ôm chặt lấy anh. Sau khi hồi tưởng lại xem vòng tay đó đã ôm anh chặt đến mức nào, anh mới nhận ra, rằng những lo lắng của mình thật vô nghĩa.

-Baek Kanghyun của chúng ta, hóa ra cũng hay suy nghĩ vớ vẩn nhỉ?

Kanghyun bật cười, nhớ lại câu nói của Haeil.

"Ừ, có lẽ là vậy. ... thật sự vô nghĩa ."

Người đã nói rằng anh là "đặc biệt" sẽ không đời nào ghét anh cả.

Kanghyun an tâm với kết luận mà mình vừa đưa ra.

Kanghyun dịu dàng vuốt ve mái tóc của Haeil. Haeil đang ngủ say, dường như thích thú với cái vuốt ve này, khóe miệng hắn nở một nụ cười nhẹ. Một nụ cười ấm áp giống như hắn cũng nở rộ trên khuôn mặt Kanghyun.


Kể từ ngày đó.

Baek Kanghyun không còn đau bụng dưới nữa.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo