Chương 91 -
Taerim liếc nhìn về phía sau Kanghyun - người đang lặng lẽ ngước nhìn tòa nhà bệnh viện. Chiếc xe hộ tống bám theo họ từ nãy đến giờ, đã dừng lại ở một khoảng cách an toàn. Jeong Wonwoo bước ra khỏi ghế phụ. Những người còn lại trong đội Vệ sĩvẫn đang quan sát họ từ bên trong xe.
Cảm nhận được ánh mắt của những người hộ tống, Taerim cố tình nắm chặt lấy tay Kanghyun, như một cách khẳng định chủ quyền.
"Anh căng thẳng sao?"
Kanghyun, ý thức được sự hiện diện của chiếc xe hộ tống, siết nhẹ tay Taerim:
"Có lẽ vậy."
Taerim kéo tay Kanghyun, dẫn anh bước vào bệnh viện. Kanghyun không nhìn thấy, nhưng khuôn mặt của Taerim cũng đang căng thẳng không kém.
"Đừng lo lắng quá. Bác sĩ nói có thể chỉ là do pheromone mất cân bằng thôi mà."
Ước gì là vậy.
Hoặc đơn giản chỉ là những triệu chứng căng thẳng thông thường như anh đã dự đoán.
Bên trong bệnh viện, một đám đông đã tụ tập từ sớm để khám bệnh, kiểm tra sức khỏe. Taerim nói rằng, bác sĩ riêng của hắn đã biết trước tình hình, sắp xếp một cuộc hẹn ưu tiên, nên Kanghyun có thể vào khám ngay, không cần chờ đợi.
Wonwoo, theo họ vào bệnh viện, khẽ báo cáo từ phía sau:
"Ngài không cần phải lo lắng về đội vệ sĩ đâu ạ. Họ sẽ chỉ đợi trong xe cho đến khi ngài khám xong thôi."
Chỉ riêng việc bước vào bệnh viện với Taerim, đã khiến anh có chút bất an. Nếu Wonwoo, nhận lệnh trực tiếp từ Chủ tịch Baek Jungman, giả vờ đi cùng anh, thì những vệ sĩ bên ngoài sẽ không nghi ngờ gì nhiều.
"Cảm ơn cậu."
Wonwoo nhận được lời cảm ơn của Kanghyun, ngượng ngùng cười đáp:
"Vậy thì tôi sẽ đợi ở khu vực chờ trong khi ngài khám bệnh. Nếu ngài cần gì, cứ gọi tôi ngay nhé."
Wonwoo cúi gập người chào tạm biệt, nhanh chóng đi về phía khu vực chờ.
"Đi thôi, anh."
Taerim nắm chặt tay Kanghyun, vẫn chưa buông ra, tiếp tục bước đi. Kanghyun không nhìn thấy, vì anh đang đi phía trước, nhưng khuôn mặt của Taerim vẫn đang căng thẳng không kém.
Anh biết có gì đó không ổn.
Anh đã nghe nói, rằng anh chỉ cần kiểm tra đơn giản, nhưng từ lúc nào đó, anh đã bị lôi kéo đi khắp nơi. Anh đã trải qua vô số cuộc kiểm tra, như thể anh đã sử dụng tất cả các thiết bị trong bệnh viện, và những thuật ngữ khó hiểu cứ vang lên.
Anh nghĩ không có gì nghiêm trọng. Bên ngoài, anh được phân loại là một Alpha trội đơn thuần, nhưng ở đây anh được gọi bằng một tên thể chất khác, vì vậy có nhiều mục cần kiểm tra hơn.
Kết quả là không có gì cả, chỉ là một vấn đề nhỏ nhặt thôi.
Nhưng anh sớm nhận ra, rằng mình đã quá lạc quan.
"Xin chúc mừng."
Trong giọng nói của bác sĩ đang nở một nụ cười ôn hòa, có một sự khó xử rõ ràng.
Mặc dù đã nói những lời chúc mừng, nhưng bác sĩ hiểu rõ sự bối rối của Kanghyun.
"Anh đang mang thai 6 tuần."
Tuy nhiên, với tư cách là một bác sĩ, anh không thể không tuyên bố.
Rằng anh, một Alphega đã sống như một Alpha trội, đã mang thai.
Lời nói của bác sĩ đã nhẹ nhàng mở ra sự bất an mà Kanghyun đã kìm nén bấy lâu nay. Một sự thật không ngờ bật ra từ bên trong, làm tê liệt mọi suy nghĩ.
Bác sĩ này vừa nói gì vậy?
Mang thai?
Thật vô lý.
Tôi là Alpha.
Không thể nào.
Có gì đó không ổn.
Những lời độc thoại chứa đựng đủ loại phủ định, xáo trộn điên cuồng trong đầu Kanghyun. Sự lạnh lẽo của sự bất an bắt đầu từ đỉnh đầu, nhanh chóng bao trùm toàn bộ cơ thể anh.
Trước mắt tối sầm , anh dùng tay xoa đầu. Các đầu ngón tay lạnh toát, như thể vừa nhúng vào nước đá, giúp anh tỉnh táo hơn một chút.
"Chắc chắn chứ?"
"Vâng, tôi chắc chắn."
Vị bác sĩ đã cố gắng gửi lời chúc mừng cho sự ra đời của một sinh mệnh mới, hạ khóe miệng xuống, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Kanghyun.
"Anh ổn chứ?"
Kanghyun không hiểu những gì bác sĩ này đang nói.
Không, anh không hiểu tình huống này.
Trong sự hỗn loạn, đôi môi của Kanghyun thốt ra những lời phủ nhận kiên quyết.
"Tôi không phải là Omega."
"Nhưng anh cũng có thể mang thai như Omega. Mặc dù xác suất rất thấp."
Bác sĩ bối rối vươn tay về phía màn hình trên bàn. Màn hình đã được xoay để Kanghyun có thể nhìn thấy, và trên đó có thông tin cá nhân của anh, cùng với các nhận xét khám bệnh hôm nay.
Kanghyun nhìn tên mình trên màn hình một lần, rồi ánh mắt anh dán chặt vào tên thể chất được viết bên cạnh.
Α(Ω).
Alphega.
Một thuật ngữ khoa học - được dùng để chỉ một thể chất lưỡng tính - có cả hai thể chất Alpha và Omega.
Kanghyun lần đầu tiên biết, rằng mình là một Alphega ở đây trong quá khứ, theo sự hướng dẫn của Taerim.
Từ trước đến nay, tất cả các bệnh viện mà Kanghyun từng đến đều mặc định anh là một Alpha, thậm chí là một Alpha trội. Điều này cũng dễ hiểu, bởi nhiễm sắc thể của anh hoàn toàn mang dấu hiệu của một Alpha.
Tuy nhiên, kết quả kiểm tra tại đây lại hoàn toàn khác.
Họ tìm thấy một tuyến pheromone nhỏ như hạt bụi ở gáy anh.
Một dấu vết vô cùng nhỏ bé của Omega, nhỏ đến mức không thể phát hiện ra nếu không có quy trình kiểm tra tỉ mỉ của viện nghiên cứu này. Dấu vết đó cho thấy Baek Kanghyun là một "Alphega."
Nhưng đó là tất cả.
Ngoài tuyến pheromone nhỏ bé ở gáy, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào khác của một Omega. Vậy mà đột nhiên anh lại mang thai - một điều hoàn toàn vô lý.
"Tôi không có tử cung, vậy thì làm sao tôi có thể mang thai? Tôi đã kiểm tra sức khỏe hàng năm, nhưng chưa bao giờ phát hiện ra có tử cung cả."
Trước lời phản bác của Kanghyun, bác sĩ đẩy gọng kính lên và nói.
"Chắc chắn rồi. Tử cung của Baek Kanghyun đang được tạo ra rất chậm bên trong tuyến pheromone. Đây là một điều thường thấy trong các trường hợp Alphega liên quan đến ở nước ngoài."
Ngay cả với lời nói của bác sĩ, Kanghyun vẫn lắc đầu phủ nhận.
"Không thể nào... Không thể có chuyện đó được."
Cho dù có những trường hợp như vậy ở nước ngoài, anh vẫn không thể dễ dàng tin được.
"Alphega loại Alpha có tuyến pheromone ở dưới bụng, vị trí giống như tử cung của Alpha thông thường."
Bác sĩ nghĩ, rằng việc giúp anh hiểu là điều quan trọng nhất, nên đã bình tĩnh nói thêm.
"Ngay cả khi tử cung cố gắng được tạo ra ở vùng dưới, thì thông thường nó sẽ bị thoái hóa và biến mất tự nhiên, vì nó phải chia sẻ một không gian hữu hạn. Nhưng hiếm khi, nó lại cho thấy một hình thái dị dạng được tạo ra trong tuyến pheromone. Trong trường hợp này, không giống như các trường hợp thông thường, pheromone Alpha của chính người đó sẽ kích thích hormone Omega, để giữ cho các tế bào tử cung không bị chết."
Ánh mắt của bác sĩ dừng lại ở bụng dưới của Kanghyun đang ngồi đối diện.
"Anh Baek Kanghyun thuộc trường hợp sau."
Ánh mắt của Kanghyun hướng theo bác sĩ về phía bụng dưới của anh.
Anh dùng tay sờ nhẹ vào bụng dưới. Anh không cảm thấy có tử cung, chỉ có cơ bắp săn chắc. Vì vậy, anh càng cảm thấy điều này không có thật.
Bác sĩ nhớ lại rằng ngay trước khi tiến hành kiểm tra, Kanghyun đã nói "đôi khi anh bị đau bụng dưới do viêm tuyến pheromone vì căng thẳng."
"Trong quá trình tử cung từ từ được tạo ra trong tuyến pheromone, anh sẽ thường đau âm ỉ ở bụng dưới. Từ vài tháng trước, anh có lẽ đã trải qua những cơn đau thường xuyên hơn, trong quá trình tử cung tách ra khỏi tuyến pheromone, kết nối với trực tràng."
"Nếu đúng là như vậy, thì tại sao chưa có bệnh viện nào phát hiện ra cho đến nay?"
"Tử cung phát triển bên trong tuyến pheromone không thể được phát hiện cho đến khi nó hoàn thành đến mức có thể độc lập. Chúng ta không thể tách tuyến pheromone khỏe mạnh ra, để kiểm tra chỉ vì chúng ta nghi ngờ. Trong các bệnh viện thông thường không có thông tin về Alphega, tuyến pheromone có vẻ như chỉ hơi sưng lên do viêm."
Thực tế là, nếu thời gian tử cung độc lập của anh kéo dài hơn một chút, thì việc anh đột ngột mang thai như thế này đã không xảy ra. Trong khoảng thời gian đó, có lẽ anh đã đến một bệnh viện thông thường thay vì nơi này, và có thể đã phát hiện ra sự tồn tại của tử cung.
Tử cung của Kanghyun là một trường hợp đặc biệt, nó đã độc lập, ổn định vị trí trong một khoảng thời gian ngắn sau khi được tạo ra.
Theo các kết quả nghiên cứu từ nước ngoài, nếu một Alphega liên tục tiếp xúc với pheromone của một Alpha khác, hormone Omega sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Bác sĩ suy đoán, rằng sự tác động liên tục từ pheromone của Alpha trội, có lẽ là yếu tố chính giúp tử cung của Kanghyun hoàn thiện nhanh chóng. Tất nhiên, điều này cũng góp phần vào sự thành công của việc mang thai.
"Ngay cả khi có tử cung, việc mang thai cũng không hề dễ dàng vì hormone Alpha của anh rất mạnh. Nếu đối phương chỉ là một Alpha thông thường, có lẽ việc mang thai là không thể."
Chu kỳ động dục, vốn là thời kỳ sinh sản của động vật, cùng với những yếu tố ưu việt về mặt sinh sản của một Alpha trội bẩm sinh, và cả hành động "thắt nút" giúp tăng tỷ lệ thụ thai...
Nếu thiếu một trong những yếu tố đó, anh đã không thể mang thai.
Kanghyun lắc đầu. Về mặt lý thuyết, anh hoàn toàn hiểu những gì bác sĩ đang giải thích, nhưng anh vẫn không thể chấp nhận được sự thật này.
"Nhưng... nhưng tôi là Alpha. Dù là Alphega thì tôi vẫn là Alpha."
Bác sĩ nhìn, ánh mắt thương cảm, Kanghyun đang phủ nhận ngay cả sau khi nghe giải thích
"Như anh đã biết, các đặc điểm Alpha của Baek Kanghyun rất mạnh. Thậm chí gần như là trội."
Lý do bác sĩ nói rằng anh "gần như" là trội, là vì trong mắt bác sĩ này, Kanghyun không phải là một Alpha hoàn toàn.
"Nhưng điều đó không có nghĩa là các đặc điểm Omega sẽ biến mất."
Anh chỉ là một Alphega có cả hai đặc điểm Alpha và Omega.
"Nếu đối phương là một Alpha trội, thì một Alphega vẫn có thể mang thai."
Lời khẳng định chắc như đinh đóng cột ấy đã đẩy Kanghyun chìm sâu hơn vào vực thẳm tăm tối.
Bước chân của Kanghyun khi rời khỏi phòng khám nặng trĩu, như thể anh đang mang hàng tá chì trên người.
-Gì chứ, muốn có con à?
Giọng nói của Kwon Haeil vang vọng trong đầu anh. Hắn ta, kẻ là nguyên nhân khiến anh mang thai, lại dám hỏi anh những câu hỏi như vậy.
"Không, có phải người đó là nguyên nhân chính không?"
Phải nói cho đúng.
Nguyên nhân thực sự là tôi.
Cái cơ thể khốn kiếp này có thể là Alpha, Omega, hay bất cứ thứ gì khác mới là vấn đề.
Kwon Haeil không có lỗi gì cả.
-Tôi không cần con. Không, tôi ghét. Tôi ghét trẻ con.
-Tôi hy vọng Baek Kanghyun cũng vậy.
Kanghyun đã trả lời gì trước lời nói kiên quyết của Kwon Haeil?
"Tôi đã nói rằng tôi cũng ghét. Vì chỉ cần có cậu là đủ rồi..."
Kwon Haeil có thể ghét trẻ con, nhưng Kanghyun thì không hẳn. Anh chỉ đáp lại, anh cũng ghét, bởi anh biết rằng khoảnh khắc anh hoặc Kwon Haeil muốn có con, cả hai sẽ không còn có thể ở bên nhau nữa.
Vậy mà, một đứa trẻ mà cả hai người đều không mong muốn lại đột ngột xuất hiện trong bụng anh.
Kanghyun đặt bàn tay lên bụng dưới.
"Ta phải làm gì với con đây?"
Hình như có một chút ấm áp mờ nhạt đằng sau lớp da bụng vẫn còn cứng rắn.
"Kwon Haeil sẽ nói gì nếu cậu ấy biết chuyện này? Cậu ấy sẽ bảo anh bỏ đứa bé ngay lập tức vì cậu ấy ghét trẻ con, hay cậu ấy sẽ cho anh một cơ hội để suy nghĩ lại? Hoặc có lẽ cậu ấy sẽ phát ngán vì cái cơ thể dị dạng này của anh."
Một bóng đen nặng nề phủ xuống khuôn mặt xanh xao của Kanghyun.
"cậu ấy... sẽ ghét mìnhsao..."
Anh hình dung cảnh Kwon Haeil nhìn anh bằng ánh mắt khinh bỉ và lạnh lùng. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi, tim anh đã đau nhói, lồng ngực nghẹn ứ. Anh buồn nôn, như thể trước mắt anh đang tối sầm lại.
Bác sĩ khuyên anh nên đưa ra quyết định nhanh chóng, nếu anh không muốn giữ lại đứa bé.
Trong trường hợp một Alphega mang thai, thai nhi sẽ ngày càng lớn hơn, đè lên tuyến pheromone ở đan điền, khiến anh thường xuyên bị đau bụng dưới bắt đầu từ khoảng tuần thứ 12.
Kanghyun tự tin có thể chịu đựng được cơn đau ở bụng dưới đến một mức độ nào đó. Anh đã quen với những cơn đau kéo dài, dữ dội như xé toạc bụng dưới, vậy thì anh chỉ cần chịu đựng đến khi sinh đứa bé ra thôi mà.
Nhưng điều khiến Kanghyun khó xử hơn cả, là sự bất ổn do mất cân bằng hormone.
Bác sĩ đã nói thẳng thừng:
Nếu anh không liên tục tiếp nhận pheromone từ người đã khiến anh mang thai, nguy cơ sẩy thai do mất cân bằng hormone sẽ tăng cao. Vì cơ thể anh gần như là Alpha, pheromone Alpha của đối phương phải kích thích hormone Omega trong anh để duy trì sự ổn định.
Có một phương pháp khác là trích xuất và tiêm pheromone từ Omega trội, nhưng đó chỉ là một giải pháp tạm thời.
Tóm lại, anh không thể tự mình sinh con khỏe mạnh.
Vậy nên, anh cần phải quyết định nhanh chóng, nếu anh muốn phá thai.
"Mình chỉ có thể phá thai thôi sao..."
Chính Kwon Haeil đã tạo ra đứa trẻ này, vậy thì anh có nên phá thai thật không?
Anh vô cùng bối rối.
Vì sắp kế thừa gia nghiệp, anh phải lạnh lùng và lý trí hơn. Anh tự nhủ, nên bỏ đứa bé vì tương lai của cả Kwon Haeil và chính bản thân anh. Từ đầu đến cuối, không có một kế hoạch nào anh từng xây dựng, lại có sự tồn tại của một đứa trẻ trong bụng.
Về lý trí, từ bỏ đứa bé là quyết định đúng đắn, nhưng trái tim anh lại đập mạnh, liên tục phản đối.
Kanghyun đang dần nghiêng về phía những nhịp đập mạnh mẽ của trái tim, hơn là những lời nói lý trí, mà cái đầu lạnh giá đang cố gắng thuyết phục anh.
Kanghyun đặt tay lên bụng dưới, siết chặt các ngón tay.
"Tôi không muốn phá thai."
Đôi mắt ướt át, run rẩy của anh dần trở nên lạnh lùng, kiên quyết.
Anh biết rằng đó là một sự ích kỷ hèn hạ.
Anh biết rằng việc tự ý mang thai, rồi lại muốn sinh đứa bé ra, chỉ vì nó là con của Kwon Haeil là một điều bất thường.
Anh biết tất cả, nhưng anh vẫn không thể kìm nén sự ích kỷ và lòng tham đã dâng trào đến tận cổ họng.
"...Tôi sẽ sinh nó ra. Bằng mọi giá."
Đứa bé này là một phép màu, mà anh sẽ không bao giờ có thể mong đợi... giữa anh và Kwon Haeil.