Chương 93 -
Haeil ngơ ngác há miệng, nhìn xuống điện thoại.
Kỳ lạ.
Rõ ràng là số của Baek Kanghyun, giọng nói cũng là của anh ấy, nhưng những lời vừa nghe lại có cảm giác như của một người khác. Đến mức hắn hoàn toàn không thể hiểu được những gì mình vừa nghe.
Haeil gượng gạo cười, lắp bắp nói.
"Ờm, Baek Kanghyun? Anh đang nói gì vậy... Tôi... Xin lỗi, chắc là tôi nghe nhầm rồi, anh có thể nói lại được không...?"
Vừa hỏi lại, hắn vừa hy vọng người kia sẽ không trả lời. Trái ngược với sự phủ nhận mà trái tim mách bảo, đầu óc hắn vẫn nhớ rõ những lời Kanghyun đã nói.
Baek Kanghyun chắc hẳn đã nhận ra giọng Haeil run rẩy đến mức nào, nhưng anh ta vẫn lạnh lùng, như thể không quan tâm đến điều đó.
-Alpha với nhau quấn quýt đến mức này là đủ rồi.
Trong khoảnh khắc, hắn lạnh sống lưng. Gáy hắn tê dại như bị dội nước lạnh, cổ thì nhức nhối.
Hắn không thể phủ nhận, rằng mình đã nghe nhầm được nữa, giọng Baek Kanghyun quá rõ ràng.
Nhân viên câu lạc bộ nhận ra bầu không khí khác thường, ai nấy đều im lặng và dè dặt. Chỉ cần nhìn vào sự thay đổi đột ngột trong bầu không khí của Haeil, họ cũng có thể biết rằng có chuyện chẳng lành.
Bắt đầu từ bầu không khí bao trùm xung quanh, biểu cảm của Haeil cũng dần thay đổi. Khuôn mặt lạnh lùng không còn một nụ cười nào, toát ra sát khí đáng sợ.
"Baek Kanghyun, anh có biết mình đang nói gì không?"
Anh ấy muốn chia tay? Tại sao chứ?
Những lời nói như muốn kết thúc mọi chuyện chỉ vì cả hai đều là Alpha, những lời đó có phải là thật lòng của Baek Kanghyun không?
Haeil nắm chặt chiếc hộp đựng phụ kiện trong tay, đứng dậy.
"Anh đang ở đâu? Gặp nhau nói chuyện."
-.......
Một sự im lặng bao trùm, như thể người kia đang chuẩn bị một lời cuối cùng để thực sự kết thúc mọi chuyện.
Haeil không thể chờ đợi thêm được nữa, hắn hét lên.
"Tôi không biết anh đang nghĩ gì, nhưng...!"
Lời hắn chưa kịp dứt, giọng Baek Kanghyun đã chen vào.
-Thời gian qua rất vui vẻ.
Một lời ngắn gọn đến mức hụt hẫng, đó là lời cuối cùng.
Không còn âm thanh nào phát ra từ bên kia điện thoại nữa.
Dù biết cuộc gọi đã kết thúc, Haeil vẫn giữ điện thoại bên tai.
"Baek Kanghyun...? Anh Kanghyun..."
Haeil gọi tên Kanghyun liên tục, nhìn chằm chằm vào điện thoại, vẻ mặt đầy bối rối và lo lắng. Hắn vội vàng gọi lại.
-Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin vui lòng...
-Thuê bao quý khách...
-Thuê bao...
Hắn gọi lại nhiều lần, nhưng giọng nói đáp lại vẫn không thay đổi.
Lúc này, Haeil mới có thể nghiền ngẫm lại cuộc trò chuyện ngắn ngủi với Kanghyun.
"...Cái quái gì thế này."
Haeil không thể hiểu được cảm giác mất mát kỳ lạ đột ngột ập đến với mình. Vô vàn cảm xúc rối bời, khiến đầu óc hắn quay cuồng, tinh thần suy sụp.
Một cảm giác kinh khủng mà hắn chưa từng trải qua trước đây, như thể ai đó đang bóp nghẹt cổ hắn.
"Đm, cái quái gì thế này-!"
Cảm xúc vỡ òa, Haeil hét lên, từ bàn tay đang nắm chặt, hắn nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn. Hắn nhìn xuống, thấy chiếc hộp đựng phụ kiện bị bóp méo thảm hại vì lực quá mạnh.
Haeil nhìn chiếc hộp đó, chợt nhớ lại mình đã chuẩn bị nó với tâm trạng như thế nào.
Kwon Haeil cực kỳ ghét thất bại. Vì nếu thất bại, hắn sẽ không thèm liếc nhìn đến.
Có lẽ ai đó sẽ nói rằng hắn nhát gan, chỉ tìm kiếm những điều chắc chắn thành công, không có tinh thần thử thách, hoặc bằng cách nào đó hạ thấp hắn.
Nhưng Kwon Haeil chẳng để ý. Hắn biết chính cái tính cách đó đã giúp hắn luôn thành công trong mọi việc hắn làm. Nói thẳng ra là, nếu không chắc chắn thắng, hắn sẽ không bao giờ ra tay.
Vậy nên, lần này hắn cũng tin sái cổ là mình sẽ thành công. Hắn tin là mình sẽ "ăn" được Baek Kanghyun, và đây là lần đầu tiên hắn chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy.
Bởi vì hắn hiểu rõ hơn ai hết, Baek Kanghyun có tình cảm với hắn sâu đậm đến mức nào.
Hắn nghi ngờ.
Về thông báo chia tay đột ngột như thế này.
Suy tư một lúc, cái đầu đang nóng bừng vì nhiệt độ không thể kiểm soát của hắn, mới dần nguội dần đi.
'Baek Kanghyun sẽ không thô lỗ vạch ra ranh giới như vậy.'
Ngay cả khi hết yêu và muốn chia tay, Baek Kanghyun cũng không đời nào phũ phàng mà dứt áo ra đi chỉ bằng vài câu nói cộc lốc. Với cái tính của Baek Kanghyun, anh ta nhất định sẽ giữ lịch sự tối thiểu, và chắc chắn sẽ thêm vào một lời xin lỗi trịnh trọng đến mức người nghe cũng thấy áy náy.
Nghĩ đến đó, Kwon Haeil càng thấy lạ lùng về những gì Baek Kanghyun đã nói và cái giọng lạnh tanh của anh ta.
Hắn ra lệnh cho Giám đốc Park, vẻ mặt anh ta căng thẳng:
"Giám đốc Park, thả người ra."
Nghe Kwon Haeil nói, Giám đốc Park ra hiệu cho một trong những vệ sĩ đứng gần đó. Anh ta gật đầu, rồi quay người đi gọi thêm mấy vệ sĩ khác.
Kwon Haeil hít một hơi sâu, vuốt ngược mái tóc lên nói:
"Điều tra hết tất cả những chỗ Baek Kanghyun đã đến gần đây, những người anh ta đã gặp. Và tìm hiểu xem vụ thừa kế đang diễn ra đến đâu rồi."
"Tôi hiểu rồi."
Giám đốc Park nhận lệnh, không hề phản bác. Anh ta hỏi.
"Còn những kẻ từ Baekcheong đang ở bên ngoài ạ?"
Kwon Haeil chợt nhớ đến một chiếc xe hơi lạ mặt đậu gần câu lạc bộ. Kính xe đen thui, không tài nào nhìn được ai đang ngồi bên trong. Đó cũng là chiếc xe đã bám theo hắn từ cửa hàng trang sức về.
Nhìn loại xe, độ đen của kính, khoảng cách theo dõi, và cách di chuyển, có thể đoán đó là một phần trong đội cận vệ của Baek Kanghyun. Giám đốc Park có vẻ cũng nhận ra điều này.
"Cứ coi như không thấy gì đi. Có vẻ như Baek Kanghyun thay đổi thái độ đột ngột là do đám người đó."
Kwon Haeil có linh cảm rất tốt, việc hắn bị theo dõi và lời chia tay của Baek Kanghyun, chắc chắn có liên quan đến nhau.
Nếu có thể, Kwon Haeil muốn tóm cổ bọn chúng ngay lập tức, tra khảo xem chuyện gì đã xảy ra, nhưng dù gì thì chúng cũng chỉ là người làm thuê, chỉ làm theo lệnh mà thôi. Kể cả khi hắn bắt giữ và tra hỏi họ, hắn cũng không thể moi được thông tin quan trọng. Lỡ như báo cáo của chúng lại khiến mối quan hệ của hắn và Baek Kanghyun thêm căng thẳng thì sao?
Kwon Haeil nắm chặt chiếc hộp đựng phụ kiện đến méo mó. Trong tay hắn vang lên một tiếng cộp.
'Muốn chia tay ? Ai cho phép?'
Hình ảnh Baek Kanghyun tươi cười rạng rỡ với hắn, như mọi ngày, hiện lên trong đôi mắt sắc bén của Kwon Haeil.
Hôm qua, trên đường đi làm về, Baek Kanghyun đã chúc hắn có một ngày làm việc tốt. Anh ấy còn nói hôm nay sẽ cố gắng về sớm để cả hai cùng ăn tối.
Kwon Haeil đã định ăn tối cùng Baek Kanghyun, trò truyện tâm tình, ai ngờ đâu mọi chuyện lại tan thành mây khói như vậy.
Vậy nên, hắn càng không thể khoanh tay đứng nhìn được.
'Anh nghĩ tôi dễ dàng chia tay vậy sao?'
Hắn phải tự mình tìm hiểu xem điều gì đã khiến Baek Kanghyun nói ra những lời đó.
"Thời gian qua rất vui vẻ."
Kanghyun kết thúc cuộc gọi bằng những lời đó, tại một con đường mòn bên ngoài bệnh viện, nơi đội cận vệ không thể nhìn thấy. Ngay khi xác nhận cuộc gọi đã kết thúc, anh lập tức tắt nguồn điện thoại.
Chỉ đến khi màn hình sáng trưng của điện thoại tắt ngấm, anh mới nhận ra tay mình đang run rẩy.
'Mình đã nói ra rồi.'
Kanghyun nhìn xuống khuôn mặt mình phản chiếu trên màn hình điện thoại đã tắt. Chỉ nói có vài câu thôi mà trông anh đã tàn tạ đến mức như sắp chết đến nơi.
'Chắc là... cậu ấy đau lòng lắm.'
Kanghyun nhắm nghiền mắt, nhớ lại giọng nói của Haeil mà anh đã nghe thấy lúc nãy.
Giọng nói của Haeil run rẩy y hệt bàn tay này. Giọng nói của hắn chứa đầy sự tức giận, xé nát trái tim anh.
Nhưng anh không còn cách nào khác.
Vì thời gian không còn nhiều, nên anh phải làm như vậy.
Ngay khoảnh khắc đó, chân của Kanghyun bỗng chốc mất hết sức lực.
"Anh!"
"Thưa giám đốc!"
Taerim và Wonwoo, những người đang theo dõi cuộc gọi của Kanghyun từ một khoảng cách, vội vàng chạy đến. Hai người đỡ lấy Kanghyun, người suýt nữa thì ngã khuỵu, và lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của anh.
Kanghyun nói rằng mình ổn rồi, anh đưa chiếc điện thoại đang cầm trên tay cho Wonwoo.
"Kiểm tra xem cuộc gọi vừa rồi đã được ghi âm đầy đủ chưa, rồi báo cáo với cha tôi. Nói rằng mối quan hệ với Kwon Haeil đã kết thúc."
Wonwoo đáp lời, nhận lấy chiếc điện thoại cá nhân của Kanghyun.
Ngoài ba người anh em của anh, thì chỉ có Seong Taerim và Kwon Haeil là đã liên lạc riêng tư với Kanghyun bằng chiếc điện thoại này.
Cuộc gọi cũng được tự động ghi âm và lưu lại, vậy nên tất cả những cuộc trò chuyện từ trước đến nay đều được ghi lại hết. May mắn thay, trong những cuộc nói chuyện với hai người kia bằng chiếc điện thoại này không có nội dung nào nguy hiểm cả.
Vậy nên, Baek Kanghyun quyết định dùng chiếc điện thoại này như một bằng chứng.
Một bằng chứng quan trọng cho thấy anh và Kwon Haeil đã từng có một mối quan hệ riêng tư, nhưng giờ thì nó đã chấm dứt hoàn toàn.
Gương mặt của Kwon Haeil hiện lên trong đầu anh, khiến anh chóng mặt. Anh đưa tay lên trán, đầu anh nóng bừng như thể bị sốt. Đôi bàn tay lạnh băng vì quá căng thẳng và lo lắng, lại giúp làm dịu đi cơn nóng trên đầu anh.
Baek Kanghyun nghĩ đến đội vệ sĩ kiêm người giám sát của anh
'Dù sao thì họ cũng sẽ tiếp tục theo dõi cả mình và Kwon Haeil thêm một thời gian nữa. Chắc giờ Kwon Haeil cũng đang bị theo dõi rồi.'
Nghĩ đến Kwon Haeil đang bị những người lạ mặt theo dõi vì mình, tim Baek Kanghyun lại quặn thắt.
-Thật ra tôi cũng có chuyện muốn nói, tốt quá rồi.
Kwon Haeil muốn nói gì vào lúc đó?
Có lẽ nên nghe đến hết rồi mới nói thì tốt hơn.
Có lẽ đó là những lời mà anh sẽ không bao giờ được nghe lại nữa.
-Baek Kanghyun, anh có biết mình đang nói gì không?
Đây có phải là lựa chọn tốt nhất không?
Có thật là không còn cách nào khác không?
Có cách nào hợp lý hơn để giải quyết tình huống mà không làm tổn thương hắn không?
Càng nghiền ngẫm những lời Haeil đã nói, sự hối hận càng ùa về như một cơn sóng lớn.
"Anh...?"
Kanghyun quay đầu lại khi nghe tiếng Taerim gọi, nhưng anh muộn màng nhận ra, những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má. Trong khoảnh khắc, mọi thứ trước mắt anh trở nên mờ mịt đến mức không thể phân biệt được, rồi nước mắt bắt đầu tuôn rơi như mưa.
Đồng thời, khuôn mặt của Kanghyun, người đang cố gắng gượng, cũng sụp đổ ngay lập tức.