Định Mệnh Hỗn Loạn - Chương 50

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

#050

Tất nhiên, tôi biết rõ. Việc tôi vùi dập Ki Baek Woo vài lần hay hành hạ cậu ta bằng mọi cách cũng không khiến cậu ta đau khổ bằng tôi. Dù làm gì đi nữa, cậu ta cũng không thể nếm trải dù chỉ là một phần hai mươi lăm nghìn nỗi đau mà tôi đã biết. Giữa tôi và Ki Baek Woo có một sự khác biệt căn bản.

Ki Baek Woo không yêu tôi.

Con người là loài động vật lạnh lùng và ích kỷ. Chẳng phải vô cớ mà họ bị gọi là lũ khốn. Những kẻ chỉ biết đến bản thân không bao giờ bị tổn thương bởi thứ họ không yêu. Cảm giác bực bội và đau lòng là hai thứ hoàn toàn khác nhau. Vì thế, Ki Baek Woo sẽ chẳng bao giờ hiểu được nỗi đau của tôi, trừ khi Jeong Yi Dam chết ngay trước mặt cậu ta. Nhưng đây là thế giới dành cho Jeong Yi Dam, nơi những cái chết vô nghĩa chỉ dành cho kẻ như tôi, vậy nên điều đó cũng sẽ chẳng xảy ra.

Tôi không mong cầu điều gì lớn lao. Tôi chưa từng mơ mộng về một cuộc trả thù hoành tráng. Loại chuyện đó chỉ dành cho những kẻ còn sức lực. Cô dâu trong Kill Bill còn vung kiếm lung tung được vì cô ta chưa từng chết, còn giữ được sức mạnh để sống. Còn tôi, một kẻ khốn khổ đã dùng hết sức lực từ kiếp trước, chết quá nhiều đến mức cạn kiệt cả năng lượng để chết tiếp, chẳng khác gì một con sứa trên cạn, yếu ớt, bất lực, chỉ biết để dòng đời cuốn trôi.

Điều tôi muốn chỉ là một chút đau khổ nhỏ nhoi của Ki Baek Woo. Tôi muốn mỗi ngày của cậu ta trở nên tệ hại hơn một chút. Rồi mong sao cậu ta trở thành kẻ thầm cầu nguyện ngày mai đừng đến. Amen.

Với tâm thế đó, tôi ra sức khinh miệt Ki Baek Woo. Mặc kệ tất cả! Dù sao tôi cũng sắp dọn đi. Cứ tận hưởng đến lúc rời đi là xong! Hahahahaha! Đó là tất cả những gì tôi nghĩ. Thừa nhận đi, chẳng khác gì không nghĩ gì cả.

Đầu óc trống rỗng, tôi mặc sức làm càn. Tôi thường xuyên buông những lời như:

“Này, Baek Woo, sao cứ lảng vảng bên cạnh thế? Rảnh à? Rảnh thì gọi cho thằng cha hay cọ môi với mày đi.”

“Baek Woo, mặt mày sao thế kia? Mệt à? Kiệt sức à? Muốn bỏ hết vì quá mệt mỏi thì đừng có đi qua đi lại với cái mặt tiều tụy đó. Đi tìm thằng cha hay cọ môi với mày mà xin an ủi đi.”

“Baek Woo, anh là khỉ trong sở thú à? Sao cả ngày cứ ngồi xó phòng khách mà liếc trộm thế? Dạo này cổng không mở à… Chẳng thấy đi đâu cả… Hừ, mà muốn hôn hít ai thì phải ra ngoài chứ, sao cứ ở đây hoài vậy?”

Nếu tôi là Ki Baek Woo, tôi đã nhân lúc Lee Han Sol ngủ mà đâm cậu ta mười hai nhát dao vào bụng từ lâu rồi. Tự tôi cũng thấy mình thật sự đáng ghét. Nhưng điều đáng kinh ngạc là Ki Baek Woo vẫn kiên trì chịu đựng. Gương mặt cậu ta ngày càng tiều tụy, mỗi khi tôi nổi điên, trông cậu ta như xác chết cố sức để không ngã quỵ. Vậy mà cậu ta chẳng có ý định rời khỏi căn nhà này, cũng chẳng định ngừng làm nô lệ.

Vì thế, tôi cũng chẳng có ý định dừng lại.

Trong lúc đang nghĩ ngợi lung tung, giọng Ki Baek Woo vang lên:

“Anh, mì xong rồi. Ăn ở phòng khách nhé?”

Món mì cay xé lưỡi, đập trứng vào như tôi yêu cầu đã hoàn thành. Tuyệt vời. Chương trình Tình yêu là chiến tranh vừa hết, đang chán thì có trò vui. Tôi phấn khích, liếc nhìn Ki Baek Woo.

Cậu ta đứng lặng lẽ ở một góc, tay trái cầm nồi mì màu vàng cán dài, tay phải cầm bát hoa văn chấm bi và đôi đũa. Tôi đang ngồi chễm chệ với đôi chân vắt chéo, vẫy ngón trỏ ra hiệu lại đây. Ki Baek Woo lật đật chạy tới.

“Nấu ngon không?”

“Vâng, có trứng, cay nồng. Đàn ông như anh luôn.”

Đùa à. 

Tôi nhìn cậu ta từ đầu đến chân rồi liếc qua nồi mì, trong khi cậu ta nịnh nọt không chút ngượng ngùng.

“Baek Woo.”

Tôi gọi một cách dịu dàng, cậu ta lập tức đáp “Vâng, anh” với giọng đầy mệt mỏi nhưng vẫn ngoan ngoãn. Tôi chẳng quan tâm, mỉm cười dịu dàng và hỏi:

“Baek Woo, mày đang cố tình khiêu khích anh à?”

“…Hả?”

“Mày sống với anh bao năm rồi mà vẫn không biết gu anh sao? Hay là cố tình làm thế?”

Ki Baek Woo khẽ kêu “A”, rồi lặng lẽ cúi mắt. Cậu ta phản ứng bình thản như đã dự đoán trước. Dưới quầng thâm đỏ sậm ngày càng đậm, hàng mi dài của cậu ta tạo bóng đen trên gương mặt. Tôi nhìn bộ dạng thảm hại quen thuộc của Ki Baek Woo, cười thầm trong bụng. 

Hài hước thật. 

Nhìn cậu ta thất vọng, rũ rượi lúc nào cũng là cảnh đáng xem.

Trong những kiếp trước, tôi không hiểu tại sao mọi người lại đối xử tệ với tôi. Họ chẳng quen biết gì, chỉ vì có cớ liên quan đến Ki Baek Woo mà ra sức chửi bới tôi. Tôi thấy kinh tởm và sợ hãi, cuối cùng chỉ biết chấp nhận mà không hiểu lý do. Không ai giải thích cho tôi.

Giờ đây, tôi bất ngờ nhận ra. Nếu họ tìm thấy niềm vui khi bắt nạt tôi thì tôi cũng phải thừa nhận. Vì giờ đây, tôi cũng không thể dừng lại. Hahahaha!

Tôi cười thầm rồi làm ra vẻ tủi thân, đau lòng, nhướn mày thành hình chữ bát:

“Baek Woo, mày không biết anh không ăn mì đập trứng à? Không đúng đâu… Mày biết mà. Vậy sao lại…”

“….”

“À, hiểu rồi.”

Ki Baek Woo cắn nhẹ môi, nơi đầy vết nứt và vảy ngày càng nhiều. Nhìn qua thì bình thản, nhưng tôi không bị lừa. Cậu ta đã tổn thương rồi. Dù sao, cá vàng cũng có trí nhớ ba tháng, huống chi Ki Baek Woo là con người. Chắc cậu ta đoán được tôi sẽ nói gì tiếp theo.

Là một người anh tử tế, tôi không thể phụ lòng mong đợi của em trai. Tôi buồn bã nói:

“Đây là gu của người đó đúng không? Jeong Yi Dam thích món này sao? Vậy nên mày nhầm lẫn à?”

“…Không phải thế, anh. Em chưa từng ăn mì với người đó. Làm sao biết gu của cậu ấy…”

“À, vậy là mày chỉ ăn những món ngon với người đó thôi. Cắt bít tết, uống rượu vang… tạo không khí lãng mạn đúng không? Còn với anh thì làm mấy thứ này.”

“Không phải. Em… chưa từng ăn cơm một mình với cậu ấy. Thật mà.”

“Vậy sao?”

“Vâng…”

Nhìn Ki Baek Woo đứng bất động trả lời chậm rãi, tôi quay lại phía TV. Để che giấu nụ cười nhếch mép, tôi tựa cằm vào cánh tay đặt trên lưng sofa. 

Cứ làm bộ ngu ngốc đi. Dù sao tôi cũng chẳng tin đâu. 

Tôi cười khẩy trong lòng, nói:

“Ừ. Hiểu rồi.”

“…Xin lỗi.”

“Xử lý mì đi. Đừng vứt, tiếc lắm.”

Ki Baek Woo lẩm bẩm “Vâng, xin lỗi” như tụng kinh, rồi lặng lẽ quay lại bếp.

Khà khà khà.

Tôi cố nén cơn cười bùng nổ rồi đứng dậy và tắt TV, đi vào phòng ngủ, liếc nhìn bếp. Ki Baek Woo đúng như tôi sai, đang cố nhét mì vào miệng. Gương mặt cậu ta trắng bệch.

Thằng khốn đó khốn khổ đến mức nào rồi nhỉ? 

Tôi biết rõ cậu ta dạo này chẳng ăn được gì. Cậu ta không chịu nổi đồ cay, giờ bụng rỗng mà cố nuốt món mì đó, chắc chắn đêm nay sẽ khổ sở lắm.

Nhưng kệ.

Tôi chẳng thấy Ki Baek Woo đáng thương chút nào. Dù cậu ta mất ngủ, không ăn được, thỉnh thoảng lảo đảo cố thở sau lưng tôi, tôi vẫn chẳng màng đến.

Đồ yếu đuối. Chỉ có thế thôi sao?

Tôi chỉ nhếch mép cười khinh bỉ.

Khó chịu thì cút đi.

Chính Ki Baek Woo tự mình cố chấp bám trụ lại mà.

***

Bữa tối hôm nay là súp mì xé tay tự làm của Ki Baek Woo. Tất nhiên, món này do tôi chọn, và nô lệ hôm nay cũng trung thành thực hiện nhào bột mì kỹ càng.

Súp ngon. Tôi ăn ngấu nghiến, thỉnh thoảng liếc nhìn phía đối diện. Đây là thói quen mới: kiểm tra bát của Ki Baek Woo. Không phải để giành ăn hay thi ăn nhanh vì tự hào. Càng không phải vì lo lắng. Chỉ là tò mò. 

Cậu ta nhịn ăn được đến bao lâu đây?

Dạo này, Ki Baek Woo chẳng động đến thức ăn. Cậu ta giả vờ ăn, cầm thìa khuấy qua khuấy lại nhưng bát chẳng vơi đi. Một hai ngày đầu, cậu ta còn cố nhét vài thìa, nhưng giờ thì bỏ luôn.

Sao không ăn? Muốn làm chó thay vì nô lệ à? Phải bảo ‘ăn đi’ mới chịu ăn sao?

Hôm nay cũng vậy. Bát súp mì xé tay của tôi đã vơi nửa, nhưng bát của Ki Baek Woo gần như chẳng thay đổi. Cậu ta múc một thìa rồi đặt xuống, rồi lại cầm lên, lặp lại những cử chỉ vô hồn trống rỗng. Nếu tôi là một ông chú bảo thủ, tôi đã ném thìa từ lâu rồi quát cậu ta đừng đùa với đồ ăn.

Nếu đã không ăn thì nấu xong rồi cút đi. 

Mỗi giờ ăn, Ki Baek Woo cứ cố chấp bưng bát đồ ăn mà cậu ta chẳng đụng đến và ngồi trước mặt tôi. Tất nhiên, cậu ta nhanh chóng dọn thêm món tôi thích, cất món tôi không động đến, phục vụ bàn ăn rất tiện lợi. Nhưng tôi thà không thấy cậu ta còn hơn, đặc biệt là bộ dạng như bệnh nhân sắp chết lặng lẽ khuấy đồ ăn.

Tôi nhai miếng súp mì xé tay căng mọng, đưa mắt lên cao hơn. Lần này, không nhìn bát mà nhìn thẳng mặt Ki Baek Woo với ánh mắt khó chịu. Cậu ta ngồi đó, gương mặt thẫn thờ, ngây dại. Đôi mắt vốn sắc sảo giờ lờ đờ, mông lung. Tôi không rõ cậu ta đang nhìn tôi hay chỉ đơn giản là ngẩn ngơ.

“Baek Woo.”

Tôi định nói: “Làm anh mất ngon, không ăn thì cút đi.”

Nhưng rồi, cái gì thế kia?

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo