Dirty XX - Chương 80

Lịch update: thứ 7

 

“Hừm, ha…”

Tôi nhìn thấy khuôn mặt của Giám đốc Jangvới đôi mắt sưng húp. Ánh mắt đắm chìm trong khoái cảm cũng hướng về phía tôi. Người đàn ông cúi xuống, dùng môi nuốt trọn hơi thở của tôi. Tôi cũng đáp lại lời kêu gọi của anh ta, vụng về di chuyển lưỡi. Khi tôi liếm vào mặt trong trơn nhẵn trong miệng anh ta, anh ta dùng răng cắn nhẹ vào lưỡi tôi. Cơn đau rát khiến tôi siết chặt cơ thể, và dường như kích thích đến phía sau, người đàn ông nhăn trán và rên rỉ.

“Ư…”

“…Hừm, ha!”

Những âm thanh thở hổn hển, gắn bó như thú vật vang vọng khắp phòng khách.

Chúng tôi điên cuồng thay đổi tư thế, hòa quyện cơ thể vào nhau một cách điên cuồng. Có lẽ do sàn nhà không có đệm gây áp lực lên lưng, tôi ôm lấy lưng mình và co người lại vì đau. Giám đốc Jangtặc lưỡi, bế tôi lên như bế một đứa trẻ.

Mỗi khi anh ta di chuyển, âm thanh dính nhớp phát ra từ chỗ kết hợp khiến gáy tôi nóng bừng, nhưng người đàn ông dường như không mấy quan tâm. Anh ta đặt tôi xuống giường của mình. Cuối cùng, chúng tôi làm tư thế truyền thống.

Những giọt mồ hôi từ trán Giám đốc Jangrơi xuống má tôi. Đôi mắt anh ta nhuốm đỏ như tôi nhìn xuống tôi. Những tiếng rên rỉ như tiếng thở dài thỉnh thoảng thoát ra từ môi anh ta khiến cổ họng tôi khô khốc.

“Ưm…”

“Ha, ư ừ, a a!”

Người đàn ông bắn tinh dịch vào bên trong tôi. Cảm giác ấm áp lan tỏa bên trong khiến tôi không thể cưỡng lại được, và tôi cũng xuất tinh thêm một lần nữa. Thân hình nặng trĩu của người đàn ông đổ ập lên người tôi. Anh ta và tôi áp ngực vào nhau, cố gắng lấy lại hơi thở.

Tôi cảm thấy trái tim đang đập nhanh dần lấy lại tốc độ ban đầu. Cơ thể anh ta cũng vậy. Toàn thân dính nhớp mồ hôi và tinh dịch, nhưng chỉ đêm đó, tôi dễ dàng chìm vào giấc ngủ nhờ dư âm của sự thỏa mãn.

——–

Đột nhiên, tôi cảm thấy tứ chi nặng trĩu. Cứ như có ai đó dùng chân giẫm lên trán tôi và đứng lên trên vậy. Thỉnh thoảng, họ còn chạy nhảy trên đầu tôi. Thêm vào đó là cơn đau đầu như ai đó nắm chặt rồi buông lỏng phần sau gáy.

Ý thức đã trở lại, nhưng cơ thể vẫn không thể cử động. Có lẽ tôi bị bóng đè. Trước đây, mỗi khi khí huyết suy nhược, tôi thường xuyên bị như vậy. Tôi cắn chặt môi dưới, chịu đựng cơn đau, và cuối cùng cũng mở mắt ra được.

“…”

Lại là bình minh.

Một buổi bình minh mà chẳng ai nhận ra ngay cả khi có thứ gì đó cuộn mình trốn trong một góc tối. Khi suy nghĩ đó thoáng qua, tôi rùng mình.

Giác quan thứ sáu của tôi trở nên nhạy bén. Tôi dựng đứng cả những sợi lông tơ sau gáy, quan sát căn phòng. Trong tình huống này, trí tưởng tượng càng làm tăng thêm nỗi sợ hãi. Chiếc móc treo quần áo trông như hình ảnh một người phụ nữ xõa tóc, khe cửa tủ quần áo khép hờ trông như lối vào một hang động tối tăm.

Chưa bàn đến việc thèm ngủ, những buổi bình minh tỉnh giấc một mình khiến con người trở nên vô cùng yếu đuối. Ánh bình minh vẫn còn trốn mình sau đường chân trời. Điều đó có nghĩa là tôi phải chịu đựng tình trạng này thêm vài giờ nữa để chờ đợi buổi sáng…

Đột nhiên, tôi cảm thấy trong phòng có một hơi thở khác ngoài hơi thở của mình.

…Hù, hù. Tiếng thở trầm và sâu hơn của tôi. Tôi cuộn tròn cơ thể, cảnh giác cao độ, rồi nhanh chóng nhận ra đó là giám đốc.

Khi nhận ra có một người khác đang thở trong không gian này ngoài tôi, tôi bớt sợ hãi sự tĩnh lặng này. Nhịp thở của tôi dần trở nên đều đặn hơn. Tôi lặng lẽ nhìn nghiêng khuôn mặt giám đốc, rồi từ từ quay lưng lại để anh ta không nhận ra.

“…”

Tôi sợ hãi khi nghĩ đến việc xin giám đốc cho tôi nắm lấy dù chỉ một cánh tay. Mặc dù anh ta đã nhét dương vật vào lỗ của tôi và làm đủ trò, nhưng tôi vẫn quá sợ hãi khi chỉ xin anh ta cho tôi mượn một cánh tay.

Ngay lúc này, tôi không hiểu nổi tại sao mình lại cảm thấy an toàn nhờ sự hiện diện của anh ta. Đúng hơn là tôi không chấp nhận điều đó.

Tôi thức trắng đêm với tư thế quay lưng lại với anh ta. Tiếng thở đều đặn của người đàn ông từ phía sau, hù, hù, luôn lẩn quẩn trong cùng một không gian.

Khi trời sáng, Giám đốc Jang chuẩn bị rồi bước ra khỏi cửa. Tôi hé mắt nhìn bóng lưng rộng lớn của anh ta rời khỏi phòng, rồi vùi mặt sâu hơn vào gối.

Tôi cảm thấy kỳ lạ vì phần dưới trống trải. Quần lót và quần dài tôi cởi ra chắc hẳn vẫn còn vương vãi quanh bàn ăn. Thức ăn tôi đang chuẩn bị tối qua cũng vẫn còn để nguyên ở đó. Chắc hẳn bề mặt của chúng bây giờ đã cứng lại như mô hình rồi.

…Mình phải dọn dẹp ngay thôi.

Cơ thể tôi cứ rũ xuống như lá liễu. Lưng, đầu gối, toàn thân đau nhức mà không thể chỉ ra một chỗ cụ thể nào. Phần lớn là do tôi đã nằm sấp trên sàn đá cẩm thạch, hấp thụ toàn bộ tác động mà người đàn ông gây ra.

Có lẽ vì cơ thể thiếu năng lượng nên nó đòi ngủ… Tôi đã thức trắng đêm, nhưng khi mặt trời lên, mắt tôi lại díu lại. Cứ như có một bàn tay vô hình liên tục vuốt ve mí mắt tôi. Tôi đầu hàng sự vuốt ve dị dàng đó, và chỉ chợp mắt một lát.

Tôi đã vô tình rơi vào giấc ngủ ngắn.

“…”

Tôi nghe thấy tiếng động từ phía phòng khách. Tiếng cửa tủ lạnh đóng mở, thỉnh thoảng có cả tiếng nước. Các hành động được đọc qua âm thanh diễn ra rất trơn tru. Có lẽ đó là Giám đốc Jang.

Người đàn ông quay trở lại phòng. Anh ta đi vào phòng tắm, rồi nhanh chóng bước ra với chiếc khăn quấn quanh eo. Chắc hẳn anh ta đã tắm, những giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc ướt đẫm vai anh ta.

Lúc đó, tôi vẫn nằm vùi mặt vào gối. Đột nhiên, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn mình, tôi nhấc mí mắt lên, và bắt gặp ánh mắt anh ta đang nhìn xuống tôi. Tôi vội vàng ngồi dậy, tựa lưng vào đầu giường.

Giám đốc Jangcài cúc áo sơ mi, quay lại nhìn tôi. Ánh mắt anh ta chạm vào một bên má tôi. Chắc hẳn nó đang sưng đỏ vì bị gối đè. Ánh mắt người đàn ông lướt xuống cổ tôi, mân mê từng chiếc cúc áo sơ mi, rồi dừng lại ở chiếc chăn đang che phần dưới của tôi. Tôi sợ anh ta sẽ giật chăn khỏi tôi nên vội vàng nắm chặt chiếc chăn trong tay.

Đột nhiên, Giám đốc Jang vui vẻ cười.

“Có vẻ cậu đau ở dưới?”

“…Vâng.”

“Thật đáng tiếc.”

Mặc dù anh ta than thở bằng môi, nhưng đôi mắt của người đàn ông đang nhìn vào chính mình trong gương và chỉnh lại nút thắt cà vạt chắc chắn đang cười.

“Hôm nay tôi có hẹn tiếp khách nên sẽ về muộn, sau khi đi bệnh viện về thì ngoan ngoãn ở nhà.”

Tôi lơ đãng nhìn vào không trung, lặng lẽ gật đầu. Ngay sau đó, người đàn ông rời khỏi phòng. Ngay khi tiếng cửa trước đóng lại vang lên từ bên ngoài, tôi bước ra phòng khách. Để nhặt quần và dọn bàn ăn.

Quần và quần lót vẫn còn ở dưới chân bàn ăn như tôi đã cởi ra tối qua. Tôi vội vàng mặc chúng vào phần thân dưới trần trụi, rồi nhấc chiếc đĩa đặt trên bàn lên.

Sau đó, tôi dừng tay vì cảm thấy có gì đó kỳ lạ. Chiếc đĩa lẽ ra phải nguội lạnh lại còn ấm. Hơn nữa, bề mặt lẽ ra phải cứng lại lại bóng loáng. Rõ ràng đây là những thứ ai đó mới chuẩn bị.

Khoảnh khắc đó, tôi cố lục lại trí nhớ xem có ai đến nhà ngoài Giám đốc Jangkhông. Dù tìm thế nào, tôi cũng không nhớ ra. Vậy thì đây là do người đàn ông đó chuẩn bị…

Tôi lặng lẽ đặt nó trở lại trên bàn.

tôi quay lưng lại và trở về phòng mình. Ống kính nhỏ gắn trên két sắt nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi hoàn toàn phớt lờ nó, ngồi ở một góc mà khuôn mặt tôi không xuất hiện trong ống kính.

————-

Hôm nay, một nhân viên khác đưa tôi đến bệnh viện thay vì người hôm qua. Vì sợ gặp phải người quen sẽ gây ra rắc rối, tôi đã mua một chiếc mũ ở cửa hàng gần đó và đội sâu xuống che cả mắt. Tôi lặng lẽ bước vào phòng bệnh và ngồi trên một chiếc ghế, canh chừng bên cạnh mẹ.

Tít, tít, tít. Trong phòng bệnh một người chỉ vang lên tiếng bíp điện tử. Cơ sở vật chất và bác sĩ tốt hơn nhiều so với phòng bệnh ồn ào trước đây, nhưng vấn đề là nó quá yên tĩnh. Mỗi khi tôi đến, mẹ tôi có lẽ phải đơn độc chiến đấu ở đây. Khi những suy nghĩ đó lấp đầy đầu tôi, và tôi chỉ cắn chặt môi dưới. Cốc cốc. Có tiếng gõ cửa. Tôi giật mình và co người lại.

Một lát sau, cánh cửa mở ra. Một y tá mặc đồng phục trắng bước vào qua cánh cửa đang mở. Cô ấy cúi chào nhẹ khi nhìn thấy tôi đang ngồi trước mặt mẹ.

“Xin chào.”

May mắn thay, đó là một y tá đến để kiểm tra. Có lẽ cô ấy coi tôi là người thân, nên có vẻ không quan tâm lắm. Cô ấy xác nhận các con số trên thiết bị và ghi vào tệp tài liệu mang theo, sau đó cúi chào tôi một lần nữa rồi rời khỏi phòng bệnh.

Sự im lặng lại bao trùm. Tôi lại nhìn mẹ. Kim phút trên đồng hồ đeo tay chỉ vừa mới chạy đến số ‘9’. Sắp đến giờ về rồi.

Tôi lại trở về căn penthouse của Giám đốc Jang. Tôi ném thẳng chiếc đĩa hơi nguội vào thùng rác mà không hề động đến. Tôi rửa sạch những chiếc đĩa rỗng và sắp xếp chúng trong bồn rửa, lau khô tay.

Sự tĩnh lặng lại bao trùm ngôi nhà lớn.

Tôi cần một thứ gì đó để giết thời gian. Tôi băn khoăn không biết nên làm gì, và đột nhiên nhớ đến chiếc tủ sách tôi đã thấy trong phòng người đàn ông. Tôi tìm đến phòng của anh ta. Tôi chậm rãi xem lướt qua các cuốn sách. Hầu hết đều thuộc lĩnh vực kinh tế quản trị.

Tôi chọn một cuốn sách có những thuật ngữ mà tôi có thể hiểu được và quay trở lại phòng mình. Lúc đầu, tôi không hiểu nội dung của nó là gì, nhưng khi đọc tiếp, tôi chỉ đơn giản là đọc nó như một thói quen.

Tôi chợt nghĩ rằng mình có thể chết ngạt trong sự tĩnh lặng này. Tôi cầm cuốn sách và đi ra phòng khách.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo