Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Tôi đã hy vọng rằng sẽ không có gì ở đây. Quá khứ của anh ta, cái lúc anh ta mang camera giấu trong két sắt về nhà, lại hiện lên trong đầu tôi. Tại sao tôi lại nghĩ rằng anh ta đã thay đổi? Vốn dĩ anh ta là một con người như vậy mà.
Tôi chống tay xuống giường, đứng dậy. Mang hết hoa ra khỏi phòng bệnh và chuyển đến lò đốt. Rồi tôi mang đá đến và đập vỡ từng chậu hoa.
Quay trở lại phòng bệnh, tôi vứt hết giỏ trái cây vào thùng rác. Cô vừa ăn trưa xong về thấy vậy liền ngăn cản tôi, hỏi tại sao lại vứt những thứ còn mới nguyên như vậy. Dù bị cô ngăn cản, tôi vẫn không dừng tay. Tôi không muốn bất cứ thứ gì anh ta gửi đến còn sót lại ở nơi này, dù chỉ là một hạt bụi.
Đêm đó. Tôi đẩy lồng ngực giám đốc Jang ra khi anh ta định ôm lấy vai tôi. Khuôn mặt vô cảm của anh ta xuất hiện những vết nứt.
"Cậu đang làm cái trò gì vậy?"
Giọng nói lạnh lẽo vang lên. Thấy tôi im lặng, chỉ thở dốc, anh ta tặc lưỡi.
"Không phải đến tận bây giờ cậu mới biết mình bị giám sát chứ."
Những lời nói lạnh lùng tuôn ra từ người đàn ông đã nhìn thấy cảnh tôi đập vỡ ống kính thông qua camera. Tôi cất giọng nói nghẹn ngào, nói như trút giận.
"...Ít nhất anh cũng không nên làm vậy trong phòng bệnh của mẹ tôi."
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta. Trần nhà trong căn nhà này thì coi như bỏ qua, giá sách cũng vậy, nhưng anh ta không nên làm vậy ở đó. Khi lục lọi những giỏ trái cây, khi chạm vào những chậu hoa, tôi đã luôn hy vọng rằng ít nhất điều đó là một hành động tử tế thuần túy.
Đôi mắt của người đàn ông đã chà đạp lên kỳ vọng của tôi một cách tàn nhẫn hướng về phía tôi. Đôi mắt đen kịt như vô cơ ấy vẫn chỉ là như mọi khi. Chỉ có sự mệt mỏi bám riết lấy. Anh ta khó chịu vì tôi không ngoan ngoãn khuất phục mà lại chống trả. Ánh mắt anh ta lan tỏa trong con người trống rỗng của tôi như dịch vị dạ dày. Cái nhìn tàn nhẫn đó khiến tôi cảm thấy bỏng rát như có lửa đốt trong lòng.
"...Giám đốc, tôi..."
Tôi siết chặt bàn tay đang đặt trên đầu gối.
"Không phải chó hay mèo của anh."
Hai hàng lông mày của giám đốc Jang nhíu lại.
"Không, Seo Yeowon là của tôi."
Có gì đó sai lệch một cách kỳ lạ.
"Vì tôi đã mang cậu về."
Trái đất hình tròn, bầu trời màu xanh. Anh ta nói như thể đó là một chân lý hiển nhiên, không hề có chút do dự nào.
"......"
"......"
Bàn tay của giám đốc Jang tiến về phía tôi. Tôi cố gắng gạt ra, nhưng anh ta quá cứng rắn. Anh ta kéo tôi về phía mình và vô tư giật mạnh áo choàng của tôi ra phía sau. Ngực trần lộ ra dưới ánh đèn. Anh ta nhìn cơ thể trần trụi của tôi, cười khẩy.
"Trên người đầy những thứ này mà lại bảo không phải là của tôi."
Cổ và cổ tay tôi đều bị cắn nát. Tất cả đều là dấu vết do anh ta tạo ra. Tôi hoàn toàn kinh hãi trước người đàn ông đang khẳng định quyền sở hữu đối với cơ thể tôi chỉ vì mấy dấu vết này.
"...Tôi không phải là của anh."
"Vậy cậu là gì?"
Anh ta thể hiện sự kiên nhẫn cuối cùng và hỏi lại.
"Cậu là gì, Seo Yeowon."
"...Là điếm."
"...Cái gì?"
Giữa đôi lông mày thanh tú của giám đốc Jang chợt xuất hiện một vệt cau có. Không khí trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
“Điếm, ngu ngốc, đồ dơ bẩn.”
Càng nhiều từ ngữ thốt ra từ đôi môi kia, vẻ mặt của người đàn ông càng trở nên dữ tợn.
“…Cậu không ngậm miệng lại được à?”
Anh ta nắm chặt lấy cằm tôi. Bàn tay anh ta quá lớn, che đi một nửa khuôn mặt tôi, chỉ để lộ ra đôi mắt.
“bồn chứa tinh.”
Do môi bị đè ép nên phát âm không rõ ràng, nhưng ý nghĩa thì đã được truyền đạt một cách chắc chắn. Đôi môi anh ta mím chặt lại, không để lại một khe hở nào. Một âm thanh răng rắc phát ra từ rất gần. Anh ta dường như đang nghiến răng ken két vì không kiềm chế được cơn giận. Tôi lẩm bẩm bằng giọng điệu vô cảm.
“Chẳng phải đó là những cái tên mà giám đốc đã gán cho tôi sao?”
Tôi không hiểu tại sao người đàn ông lại khó chịu. Chính anh ta là người đã gọi tôi như vậy trước mà.
Ánh mắt hai người chạm nhau, căng thẳng.
Sau bao nhiêu trăn trở, trong lòng tôi âm thầm nhen nhóm một tia hy vọng. Rằng trong tất cả những cảm xúc mà giám đốc Jang đang trút lên tôi, có lẽ đâu đó vẫn có một chút thiện ý. Một tia hy vọng như vậy.
Tôi đã từng nghĩ rằng mối quan hệ giữa giám đốc Jang và tôi có lẽ đã có một chút thay đổi.
Lồng ngực tôi đã từng phập phồng lên từng chút một. Cảm giác thăng hoa mà tôi chỉ có thể cảm nhận được khi leo dốc đã dần dần lấp đầy tôi. Tôi đã từng đắm chìm trong cái cảm giác lâng lâng đó, nhưng giờ đây tôi cảm thấy như mình đột ngột trượt chân và lao thẳng xuống đáy vực.
‘Vì tôi đã mang cậu về.’
Vẻ mặt và giọng điệu khô khan, như thể coi tôi là một món đồ vật. Ngay lập tức, tôi tỉnh giấc khỏi cơn mơ.
…Thiện ý cái gì chứ.
Người đàn ông chỉ đang cố gắng giám sát tôi một cách thoải mái hơn mà thôi. Chỉ là một phần mở rộng của việc coi tôi như một con chó mà anh ta vẫn thường làm. Vậy mà tôi đã bị lừa dối bởi điều gì vậy? Tôi đã mong đợi điều gì ở người đàn ông này vậy? Vốn dĩ Giám đốc Jang là một con người như vậy mà.
Tôi bước đi để quay trở lại căn phòng quen thuộc của mình. Thông thường, người đàn ông sẽ tóm lấy cổ tay tôi, nhưng anh ta đã không giữ tôi lại. Lưng anh ta phồng lên rồi xẹp xuống. Dường như anh ta đang cố gắng kiềm chế cơn giận bằng cách điều chỉnh nhịp thở.
“……”
“……”
Tôi bước vào phòng và đóng cửa lại. Dựa lưng vào cánh cửa đã đóng kín, tôi từ từ trượt xuống, ngồi thu lu trên sàn nhà.
Tôi cảm thấy như bụng mình trống rỗng. Có lẽ là vì tôi đã đặt quá nhiều kỳ vọng hão huyền. Tôi cảm thấy mất mát hơn bao giờ hết. Tất cả thời gian mà tôi đã dành để suy nghĩ và đưa ra kết luận một cách đầy khó khăn đều trở nên thật nực cười.
Bắt đầu từ sự kiện đó, một sự căng thẳng kỳ lạ bắt đầu lan tỏa giữa tôi và người đàn ông. Chúng tôi vẫn ăn cơm cùng nhau, quấn lấy nhau như trước, nhưng số lượng những cuộc trò chuyện vốn dĩ đã ít ỏi lại giảm đi đáng kể. Khi không có giám đốc Jang, tôi dành thời gian ở căn phòng quen thuộc của mình. Tôi chỉ nằm đó và không làm gì cả. Những cơn ác mộng và ảo giác, tất cả đều nghiến răng chịu đựng một mình. Chỉ cần di chuyển vài bước là có thể đến được chỗ người đàn ông, nhưng tôi không bao giờ muốn quay trở lại vòng tay của anh ta nữa. Tôi đã cố gắng liên tục gợi lại quá khứ, khi tôi còn căm ghét người đàn ông này.
Tôi và cô cùng nhau chăm sóc mẹ, sau đó tôi nói với cô rằng mình sẽ ra ngoài một lát, rồi rời khỏi phòng bệnh.
“Cháu ra ngoài nghe điện thoại một chút rồi quay lại ngay ạ.”
Tôi bước vào buồng điện thoại và gọi điện. Bàn tay bấm số của tôi không hề do dự một chút nào. 13 chữ số đã ăn sâu vào mí mắt tôi. Vì anh ta đã liên tục gọi điện đến một cách dai dẳng nên dù không muốn tôi vẫn tự nhiên mà nhớ được.
-Alo, Ngân hàng xx đây ạ. Xin mời nói ạ.
Giọng nói của kẻ đã dai dẳng hành hạ mẹ con tôi vang lên qua ống nghe. Cơn căm ghét xa lạ trào dâng trong tôi, nhưng tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc và tiếp tục nói.
“…Tôi là Seo Yeowon đây ạ.”
Đối phương ngay lập tức nhận ra tôi.
-Ồ, Seo Yeowon à.
“……”
-Lâu rồi không gặp nhỉ, nhóc. Nghe nói dạo này cậu đang học ở Seoul à?
Tôi đã nghĩ rằng anh ta chắc chắn sẽ tức giận vì đã biến mất không dấu vết. Nhưng trái với dự đoán, tên chủ nợ lại tỏ ra vô cùng vui vẻ. Những lời nói vô nghĩa tiếp tục vang lên qua điện thoại. …Anh ta nói rằng những người ở Seoul không đáng tin, rằng một thằng quê mùa như tôi rất dễ bị lừa gạt, nên phải cẩn thận và cẩn thận hơn nữa. Thật nực cười khi kẻ lừa đảo đã đẩy tôi vào cảnh nợ nần cờ bạc lại dám nói như vậy. Tôi nhìn thời gian cuộc gọi đang trôi qua từng giây một, rồi nhận ra rằng không thể kéo dài hơn được nữa, tôi dứt khoát đi thẳng vào vấn đề chính.
“Tôi muốn trả một chút nợ. Tôi phải gửi tiền đến đâu thì…”
-Hả?
Một tiếng cảm thán kỳ lạ vang lên.
-Thằng nhóc này, tuổi trẻ mà đã đãng trí thế rồi à. Cậu nhóc à, cậu trả hết nợ rồi mà.
Sau tiếng cảm thán kỳ quái là một lời nói còn kỳ lạ hơn. Tôi không thể tiếp nhận những lời vừa nghe được qua điện thoại, ngây ngốc hỏi lại. Tôi chắc chắn rằng mình đã nghe nhầm.
“Dạ?”
-Thấy cả gia đình cậu biến mất không một tiếng động, tôi cứ tưởng các người đã bỏ trốn rồi cơ đấy. Tôi đến nhà của một người thân của các người và yêu cầu họ nói cho tôi biết các người đang ở đâu, nhưng họ nhất quyết nói là không biết, thật là phát điên mà.
(pẹt)! Một âm thanh khạc nhổ vang lên.
-Rồi đột nhiên có ai đó gọi điện đến và hỏi tôi số tiền gốc và lãi còn lại mang tên cậu là bao nhiêu. Họ gào thét lên và bắt tôi phải trả nợ ngay lập tức, rồi đột ngột cúp máy. Và sau đó, họ chuyển khoản toàn bộ số tiền một cách nhanh chóng, khiến tôi vô cùng ngạc nhiên.
Đã có người gọi điện đến sao? Dù biết rõ là không thể có chuyện đó, nhưng tôi vẫn hỏi, đề phòng trường hợp xấu nhất.
“…Có phải là chú của tôi không ạ?”
-Này nhóc, Seo Yeowon. Nếu là giọng của chú cậu thì tôi đã nhận ra ngay rồi.
“……”
-Tôi đã nghĩ rằng có lẽ thằng nhóc này đã trúng số, hoặc là làm trai bao ở đâu đó và vớ được một mối ngon. Nếu cậu muốn làm cái nghề đó thì đáng lẽ ra phải nhờ tôi giới thiệu chứ….
Cái gì nữa đây? Tôi đập trán vào buồng điện thoại. Tôi đã muốn giả vờ như không biết gì cả, và kết thúc cuộc gọi như vậy. Nhưng tôi không thể không hỏi.
“…Khi nào ạ?”
-Khi nào là khi nào chứ, nhóc. Việc đó đã xảy ra được bao lâu rồi ấy nhỉ, để tôi xem nào, một, hai, ba, bốn…. À phải rồi, đã năm tháng rồi đấy.
Tôi nhẩm tính trong đầu, gập từng ngón tay một, nhớ lại năm tháng trước. Sau khi gập hết các ngón tay và nắm chặt tay lại, tôi đã đánh rơi chiếc điện thoại. Khoảnh khắc ấy, giọng nói của giám đốc Jang vang vọng trong đầu tôi.
‘Rõ là một thằng nhóc hôi sữa, nhưng dù khó chịu đến mấy cũng không hề tỏ ra khó chịu.’
Người đàn ông cố tình chậm rãi nói.
‘Không biết đã lăn lộn ở đâu mà lai lịch lại mờ ám đến vậy, khiến người ta tò mò thật đấy.’
Về đến nhà, tôi ngồi bất động như tượng đá trên дhế, chờ đợi giám đốc Jang. Người đàn ông bước vào phòng khách, liếc nhìn tôi một cái, rồi định bước vào phòng. Tôi cất lời sau lưng anh ta.
“Hôm nay tôi đã gọi cho chủ nợ.”
Bước chân của người đàn ông khựng lại. Tôi ngước mắt lên, nhìn thẳng vào người đàn ông.
“Anh ta bảo rằng đã trả hết nợ từ năm tháng trước rồi.”
“……”
“Người đã trả nợ là giám đốc sao?”
Đôi mắt của giám đốc Jang hướng về phía tôi chỉ có sự lạnh lẽo. Năm tháng trước, chú tôi đã lấy tiền của tôi và nói rằng sẽ trả nợ. Tôi đã bị chú mình lợi dụng kể từ lúc đó. Và tôi đã bị giám đốc Jang lừa dối. Anh ta đã biết rõ tên thật, ngôi nhà tôi ở và tất cả mọi thứ về tôi. Tôi đã hối hận vì đã bỏ trốn vì sợ bị anh ta phát hiện. Tất cả đều là vô ích.
“Tại sao anh lại làm như vậy?”
“Nếu tính cả tiền gốc và lãi thì gần 100 triệu won. Seo Yeowon lấy đâu ra tiền mà trả chứ.”
Tôi lùi lại. Người đàn ông cau mày dữ tợn và nhanh chóng thu hẹp khoảng cách.
“…Đó không phải là điều mà tôi mong muốn.”
Thực tế là món nợ đè nặng lên cơ thể tôi đã được xóa bỏ chỉ sau một đêm, tôi đã vui mừng trong chốc lát. Nhưng khoảnh khắc đó chỉ kéo dài trong giây lát. Sự hối hận ùa về như một cơn lũ.
Tôi tiến đến chỗ giám đốc Jang và quỳ xuống trước mặt anh ta. Dùng miệng kéo khóa quần anh ta xuống, kéo nó xuống từng chút một. Qua khe hở của chiếc khóa kéo đã mở toang, chiếc quần lót màu đen của người đàn ông lộ ra.
Tôi dùng lưỡi mơn trớn chiếc quần lót của người đàn ông. Tôi liếm láp nó đến khi nó ướt đẫm, rồi bắt đầu phồng lên. Tôi dùng tay kéo chiếc quần lót xuống, và chiếc dương vật gớm ghiếc bị che khuất bởi đám lông mu đen sì bật ra.
Tôi kẹp dương vật giữa cằm và cổ rồi cọ xát. Dương vật nóng hổi cọ xát mạnh vào làn da nhạy cảm. Tôi ngước nhìn người đàn ông và nhếch mép cười. Khuôn mặt người đàn ông nhăn nhó một cách kỳ lạ. Dường như anh ta đang cố gắng phán đoán ý định của tôi.
“……”
“……”
Vẫn giữ ánh mắt hướng về phía anh ta, tôi há to miệng và nuốt trọn dương vật vào trong.
Tôi lắc lư đầu qua lại và mút dương vật của người đàn ông. Hai má tôi phồng lên như bong bóng rồi xẹp xuống. Tôi dùng tay giữ lấy gốc dương vật và dùng lưỡi mút lấy đầu khấc. Đầu khấc trơn nhẵn dính chặt vào lưỡi tôi. Tôi dùng lưỡi đâm vào niệu đạo, cái nơi được dùng để thải nước tiểu và tinh dịch. Dương vật mà tôi đang giữ trên tay dần dần phồng lên và cương cứng.
“…Ư.”
Lưỡi của giám đốc Jang liếm lấy môi dưới của tôi. Đôi môi bóng nhẫy vì nước bọt khẽ hé mở. So với cái dương vật nóng hổi đang ở trong miệng, vẻ mặt của người đàn ông đang nhìn xuống tôi lại vô cùng lạnh lẽo.
“Cậu lại giở trò gì đây.”
Người đàn ông nhướn người lên, dùng háng đập mạnh vào mặt tôi. Đầu khấc dày cộm của anh ta đóng đinh một cách mạnh mẽ, như thể muốn xuyên thủng đầu tôi vậy. Ư hừ, ực! Cảm giác đau nhói lan tỏa khắp đầu khiến tôi hoa mắt chóng mặt. Một giọng điệu khô khan vang lên trên đỉnh đầu tôi.
“Tôi đã hỏi cậu đang làm cái trò gì?”
Thấy tôi không trả lời, người đàn ông dùng ngón tay nhét vào miệng tôi. Anh ta thô bạo tách môi tôi ra, khiến má tôi bị kéo căng. Ư oa ử, chiếc dương vật của người đàn ông vất vả lắm mới bật ra khỏi cái miệng đang há rộng của tôi. Tôi bị dương vật đập vào mặt.
Vùng mắt và má tôi nóng bừng lên. Tôi thốt ra những lời nói với khuôn mặt đỏ bừng.
“…Chẳng phải tôi phải trả lại số tiền đó cho giám đốc sao.”
“……”
Khuôn mặt người đàn ông nhăn nhó một cách kỳ lạ. Những mạch máu hằn lên trên chiếc dương vật cương cứng và thái dương anh ta. Không khí xung quanh trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo.
“……”
“……Vậy nên cậu định dùng thân để trả nợ?”
Tôi gật đầu.
Giám đốc Jang nhắm nghiền mắt lại như thể đang cố gắng kiềm chế cơn giận, rồi mím chặt môi. Những cơ bắp kéo dài từ cằm đến cổ gân guốc một cách đầy đe dọa. Tôi, một kẻ đang nằm dưới thân anh ta, không hiểu tại sao anh ta lại tức giận. Tôi chỉ đang muốn trả cái giá xứng đáng cho món nợ mà anh ta đã xóa bỏ cho tôi. Tại sao anh ta lại lên cơn điên tiết như vậy?
Hừ, hừ. Sau khi điều chỉnh nhịp thở, người đàn ông rút chiếc cà vạt ra khỏi cổ rồi cất giọng nói lạnh lẽo.
“Chỉ bằng cái này thôi sao?”
Hai tay tôi bị trói bằng cà vạt. Chỉ còn mỗi chiếc quần bị tụt xuống, tôi bị người đàn ông đè nghiến lên góc дhế. Màn hình ti vi đã tắt phản chiếu bóng lưng của người đàn ông. Tôi nhìn thấy bóng lưng anh ta đang hạ chiếc quần dài xuống tận bắp đùi và di chuyển hông.
Tôi hoàn toàn bị che khuất bởi cơ thể anh ta. Tôi chỉ có thể nhìn thấy đôi tay đang nắm chặt lấy vai anh ta và đôi chân đang ôm lấy eo anh ta.
“…Nói rằng cậu là của tôi đi.”
Tôi mím chặt môi. Tôi cắn chặt môi để không phát ra một tiếng rên rỉ nào. Người đàn ông vừa nhún nhảy vừa liên tục ép buộc tôi.
“Mở miệng ra.”
Anh ta lắc mạnh đầu tôi như thể muốn hất văng cái mũi khỏi mặt tôi.
“Đến gặp mẹ mà không có sự cho phép của tôi. Giờ thì cậu chẳng còn ai để nương tựa ngoài tôi, đến mức chỉ biết tìm đến thuốc. Không phải cậu không đủ thông minh để dùng đến thuốc cơ mà.”
Người đàn ông thở dốc gấp gáp. Cơn co giật càng trở nên thô bạo và nhanh hơn. Ngay sau đó, tinh dịch nóng hổi trào ra bên trong tôi. Dù đã bắn một lần rồi, nhưng người đàn ông vẫn tiếp tục thúc đẩy bên trong tôi. Chất lỏng dính nhớp bắn ra thành tiếng bên trong tôi.
“Tôi đã định quan sát xem cậu định làm gì với chỗ thuốc đó, nhưng ai ngờ cậu lại tự mình uống. Thậm chí còn say khướt và ôm lấy tôi nữa.”
Những lời nói tuôn ra như thác lũ của người đàn ông khiến tôi choáng váng cả đầu óc. Tôi cảm thấy như toàn bộ phần da thịt bên dưới mình đang trần trụi trước mặt anh ta.
“Lúc đó là do tôi, tôi say quá nên….”
Dù muộn rồi nhưng tôi vẫn cố gắng biện minh, đáp lại tôi chỉ là một tiếng cười khẩy.
“Lúc say thì cậu mới thành thật nhất.”
Tôi nghiến răng nghiến lợi và nhổ ra những lời nói.
“Không, không phải vậy…. Nếu lúc đó có ai đó ở bên cạnh tôi thì….”
Giám đốc Jang túm lấy cổ tôi và đập mạnh vào tường. Tôi vùng vẫy tay chân, cố gắng thoát khỏi vòng tay anh ta.
“Câm mồm và làm theo lời tôi.”
Tôi buông thõng tay xuống và tránh ánh mắt anh ta. Rồi người đàn ông nắm chặt lấy cằm tôi một cách đau đớn. Tôi cào mạnh vai anh ta để cố gắng giảm bớt cơn đau, nhưng vô ích. Giọng nói của người đàn ông vẫn tiếp tục vang vọng bên tai tôi, không hề có ý định dừng lại. Nói rằng cậu là của tôi, nói rằng cậu là của tôi. Tôi đã chưa từng đáp lại lời gọi của anh ta trong suốt hành vi đó.