Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
120.
[Hơn mười ngày trôi qua, tung tích của Park Eon-soo, kẻ bị bắt vì tội giết người, gây thương tích đặc biệt rồi trốn thoát, vẫn là một bí ẩn. Báo chí hôm nay đưa tin hắn có thể đã trốn ra nước ngoài. Cảnh sát đáp lại bằng một tuyên bố ngắn gọn: họ không thể tiết lộ chi tiết về cuộc điều tra, nhưng đã chính thức yêu cầu Interpol hỗ trợ. Lo ngại về khả năng kéo dài cuộc truy bắt, họ kêu gọi sự chung tay của mọi người dân, coi mỗi báo cáo là một nguồn lực quý giá.]
Màn hình tin tức hiện lên đoạn video từ camera hành trình gần cảng, ghi lại hình ảnh một người đàn ông được cho là Park Eon-soo. Dù khuôn mặt đã được che kín, quần áo, chiều cao, vóc dáng và dáng đi đều trùng khớp với mô tả về hắn khi bỏ trốn. Cảnh sát tin rằng khả năng cao đó chính là Park Eon-soo.
Đội trưởng Oh tắt tivi bằng điều khiển. Các thành viên trong đội tản ra, nhưng bầu không khí vẫn nặng nề. Đội 1, chủ yếu là những gương mặt u sầu. Đội trưởng Nam, người chịu trách nhiệm áp giải, đã nộp đơn từ chức để nhận trách nhiệm.
Jung Nam-soo tiến lại gần, giọng nói hạ xuống mức thì thầm.
"Đội trưởng Nam làm vậy có quá đáng không? Chúng ta đang trong quá trình điều tra, vậy mà anh ấy lại vô trách nhiệm nộp đơn từ chức... thì những thành viên còn lại phải làm sao đây?"
Dù đồng tình với Nam-soo phần nào, Yi-eum cũng hiểu rõ áp lực từ các bài báo trên các phương tiện truyền thông, liên tục đổ lỗi cho sự bất cẩn của cảnh sát.
Tuy nhiên, nghĩ đến Đội trưởng Nam, lại có điều gì đó khó hiểu. Khác với Đội trưởng Oh, anh có vóc dáng vạm vỡ, tinh thần cạnh tranh cao và là một người giỏi thể thao. Thật khó tin một người như vậy lại lơ là trong việc bảo quản súng, và lại bất lực khi tên tội phạm trốn thoát.
Sau đó, Yi-eum lấy chìa khóa xe và ví để chuẩn bị vào giờ ăn trưa.
"Tôi ra ngoài một lát rồi về nhé."
"Vậy còn bữa trưa ạ?"
"Tôi ăn rồi về."
Cậu bước ra ngoài, thấy nắng rất gắt. Nhờ trời mưa liên tục mà bầu trời xanh ngắt, không một gợn mây. Yi-eum đang lái xe về phía bệnh viện , thì dừng xe tạm thời bên đường , vội vã đi vào một cửa hàng trái cây gần đó.
"Chào mừng quý khách."
"Ở đây có giỏ trái cây không?"
"Có ạ. Anh muốn tặng cho ai ạ?"
Cậu phải giải thích mối quan hệ của mình với bà Lee như thế nào đây. Vì quá bối rối nên cậu lỡ miệng nói là đi thăm mẹ của bạn đang nằm viện. Chủ cửa hàng trái cây ngay lập tức đóng gói trái cây tươi ngon, gói lại và thắt nơ đẹp mắt.
Chất giỏ trái cây lên xe, cậu hướng đến bệnh viện để tìm chỗ đậu. Từ xa, một người đàn ông cao lớn, dáng vẻ dứt khoát, đang tiến lại gần. Tắt máy, Yi-eum với lấy giỏ trái cây, rồi bước xuống xe.
"Đến rồi à? Đó là gì vậy?"
"Tôi thấy không tiện nếu đến tay không."
Choi Won-jun thay cậu xách giỏ trái cây và chìa tay ra. "Đi thôi." Yi-eum không dám nắm lấy tay anh ta mà tách ra đi một đoạn. Hôm nay cậu đến bệnh viện là để thăm mẹ của Choi Won-jun.
Mẹ anh ta muốn gặp Yi-eum, hỏi liệu cậu có thể ghé qua không. Lúc đầu cậu cảm thấy khó xử, nhưng nghĩ kỹ thì cậu thấy mình có thể đến thăm hỏi, nên cậu đã thay đổi ý định. Tuy nhiên, nghĩ đến việc phải gặp mặt bố của Choi Won-jun,... cậu lại cảm thấy lo lắng. Hay là mình nên ăn mặc bảnh bao hơn nhỉ.
"Quần áo của tôi có hơi không được ổn lắm không?"
"Không sao đâu. Vì khuôn mặt của em mà người ta có thấy quần áo đâu."
Choi Won-jun thường xuyên nhắc đến khuôn mặt của Yi-eum. Khi ở bên nhau, anh ta không ngừng chạm vào mặt cậu. Có phải anh ta thích mình vì khuôn mặt mình không? Cậu tò mò nhưng lại xấu hổ không dám hỏi thẳng.
"Em đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì ..."
"Mà em xem tin tức chưa. Vụ Park Eon-soo trốn ra nước ngoài rồi đấy."
"Chưa chắc chắn đâu ."
Nhân chứng đã xuất hiện, và cả một thuyền trưởng, người đã đưa hắn ra giữa biển. Mô tả về ngoại hình và trang phục của họ trùng khớp với Park Eon-soo. Cảnh sát đang chuyển hướng điều tra sang khả năng hắn đã trốn ra nước ngoài.
Họ đến phòng bệnh. Nhân viên đang đứng ngoài, trượt cửa ra cho họ. Một phòng khách hiện ra. Vào sâu hơn, cuối cùng là phòng ngủ. "Chào bác ạ." Vừa cất tiếng, khuôn mặt bà Lee đã rạng rỡ. Bà bảo mình bị ốm, nhưng vẫn xinh đẹp và tràn đầy khí chất như thường.
"Trời đất ơi. Đây là ai vậy. Thanh tra Kim, mau vào đây đi."
Bà ấy định đứng dậy thì Chủ tịch Choi ngăn lại. "Bác sĩ bảo gì quên rồi à, phải nghỉ ngơi chứ. Làm ơn cứ ngồi yên đấy đi." Ông ta lo lắng đến mức không yên lòng vì sợ vợ mình bị thương dù chỉ là nhỏ nhất.
"Bác có khỏe không ạ?"
Bà Lee vẫn cố gắng ngồi dậy và cười tươi.
"Bác khỏe re."
Chủ tịch Choi không hài lòng xen vào.
"Bị ngất xỉu đến mất cả ý thức mà còn bảo là khỏe re."
"em chỉ là đang ăn kiêng nên mới thế thôi, sao anh cứ làm quá lên như người ốm thế?"
"anh đã bảo em phải vừa phải mà. Em còn chỗ nào để giảm nữa mà còn ăn kiêng hả."
Choi Won-jun nói là bà ấy bị ốm, nhưng cậu không hề nghĩ đến chuyện là do ăn kiêng. Quay đầu lại, thấy anh ta đang làm lơ đi. Cậu không biết lý do là gì nhưng có lẽ anh ta cố tình không nói, cậu đoán vậy. Hai vợ chồng cứ chí chóe, và trong lúc đó, bà Lee đã đáp trả một câu.
"Em nói bao nhiêu lần rồi. Em muốn mặc Hanbok thật đẹp khi Won-jun kết hôn nên mới thế đấy."
Hả? Choi Won-jun kết hôn á? Ồ! Cậu nghe chuyện này lần đầu đấy. Chẳng lẽ là kết hôn chính trị gì đó sao. Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, cậu đã cảm thấy bị phản bội, nhưng biểu cảm của Choi Won-jun lại bình tĩnh đến lạ thường.
"Anh biết Hanbok không hợp với em mà. Mẹ của thanh tra Kim là một mỹ nhân tuyệt trần, em không muốn bị so sánh với bà ấy. Anh thật sự không hiểu lòng phụ nữ ggì hết ."
"Mẹ mình á? Sao mẹ lại xuất hiện trong đám cưới của Choi Won-jun?"
Không lẽ nào...
Yi-eum không thể giấu nổi sự bối rối. Cậu chưa từng nghĩ đến, chưa từng cho phép bản thân tưởng tượng đến việc kết hôn với Choi Won-jun. Cậu đã suy nghĩ nghiêm túc hơn về mối quan hệ của cả hai so với trước đây, nhưng giờ đây, khi đột nhiên nghe đến chuyện kết hôn, cậu chỉ còn cảm thấy bối rối.
"Bác gái... Con xin lỗi, nhưng con không có ý định kết hôn với Giám đốc Choi..."
Aaa á á á, bà Lee ôm trán rồi ngã sang một bên. Chủ tịch Choi tái mét mặt mày gọi nhân viên y tế. Vài nhân viên y tế bước vào, bận rộn kiểm tra tình trạng của bà ấy với đống máy móc.
Mạch và huyết áp có vẻ bình thường, nhưng tất cả đều có vẻ căng thẳng. Sau một hồi, nhân viên y tế đi ra, bà Lee vuốt tóc mái bị rớt sang một bên và khẽ thở ra.
"Xin lỗi con. Bác sĩ bảo bác không được sốc mà..."
Yi-eum mấp máy môi. Chẳng lẽ việc cậu không có ý định kết hôn lại gây sốc đến vậy sao. Cậu sợ bà ấy lại ngất xỉu, nên không dám ho he gì nữa, mà nhìn Choi Won-jun. Đừng có đứng đó xem mà lại đây giải quyết đi chứ!!!!. Anh giải thích cho ra nhẽ xem nào???
Choi Won-jun nhún vai với vẻ mặt đáng ghét. Yi-eum dùng khẩu hình miệng truyền đạt, rằng anh ta hãy đến đây mau lên... trước khi cậu thực sự giết anh ta. Có lẽ anh ta đã hiểu đúng, Choi Won-jun đến phía sau Yi-eum, đặt tay lên vai cậu một cách thân thiện.
"Chúng con sẽ bàn bạc để chọn ngày cưới sau nhé. Đừng lo lắng ạ."
Cậu muốn phản bác lại rằng, sao lại chọn ngày cưới chứ??? Nhưng sợ bà Lee ngất...nên chỉ dám chửi thầm Won-jun trong lòng. Anh ta lại nở một nụ cười trơ trẽn. Chủ tịch Choi có vẻ không hài lòng, nhưng ông ta không ép buộc như trước nữa. Chỉ trong 10 phút ở trong phòng bệnh, cậu đã cảm thấy như bị hút cạn kiệt năng lượng....
"Thanh tra Kim. Bác sống được bao lâu nữa chứ. Bác chỉ muốn tác hợp cho Won-jun của bác với một người tốt trước khi bác ra đi thôi."
"Sao bác lại nói vậy ạ?"
"Ai biết được chuyện gì sẽ xảy ra với con người chứ. Cứ nghĩ đến việc Won-jun của bác già đi mà không có ai bên cạnh là bác lại thấy tim mình như xé ra từng mảnh. Nếu có một người điềm tĩnh và đáng tin cậy như Thanh tra Kim ở bên cạnh thì bác sẽ yên tâm hơn..."
"...?..."
"Bác không bảo con phải quyết định ngay, chỉ là hãy suy nghĩ thôi. Thoải mái thôi, đừng tạo áp lực cho bản thân."
Bà Lee vừa tạo áp lực cho cậu từ nãy đến giờ kìa, mà bây giờ lại bảo đừng tạo áp lực thì còn áp lực hơn.... Cậu nói thêm vài câu, rồi chào tạm biệt, đi ra ngoài. Cậu cảm thấy mệt mỏi hơn cả lúc chạy đôn chạy đáo bắt tội phạm nữa.... Choi Won-jun xoa bóp vai khi cậu chùng vai xuống.
"Mệt à? Đến khách sạn gần đây nghỉ ngơi một lát rồi đi nhé?"
Yi-eum liếc nhìn, huých vào sườn Choi Won-jun.
"Bác gái bảo là bị ốm. Tôi còn tưởng bác ấy bị bệnh gì cơ."
"mẹ đổ bệnh vì muốn tôi kết hôn nên đâu có nói dối."
Thôi không nói nữa. Không nói nữa. Cả hai cứ chí chóe, đi ra khỏi bệnh viện. Bỗng có tiếng gọi "Anh ơi" từ phía sau. Quay lại thì thấy một cô gái đang tiến đến, hôn nhẹ lên má Choi Won-jun. Yi-eum đã bị sốc khi nhìn thấy cảnh đó.
Cô gái chỉ vào Yi-eum và hỏi Choi Won-jun, rằng cậu ta là ai. Yi-eum mới là người tò mò muốn biết cô ta là ai đây. Người yêu cũ của Choi Won-jun à. Trông còn trẻ quá vậy? Cái tên này có sở thích ‘hốt’ mấy em gái à? Đồ trộm cướp kia.
"Đây là em họ bên ngoại của tôi. Nó sống ở nước ngoài. Còn đây là..."
"A, là em họ à."
Cậu thấy có lỗi vì đã hiểu lầm. Cô gái vỗ tay tỏ vẻ vui mừng.
"Tôi biết anh là ai rồi! Là người sẽ kết hôn với anh họ đúng không?"
"Rất vui được gặp anh!" Cô ta định hôn má cậu như vừa nãy, thì Choi Won-jun đã túm lấy gáy cô ta và kéo ra xa. Cô gái không hề bận tâm mà tiếp tục nói.
"Dì gọi điện cho mẹ em, khoe khoang quá trời, thì ra là có lý do cả. Mặt anh đúng gu của phụ nữ nhà em luôn. Mà nói thật thì mặt như này ai mà chẳng thích. Anh có em trai không ạ? Anh trai cũng được ạ!"
Cậu đang bối rối trước thái độ tích cực của cô ta, thì cô ta lại hỏi xin số điện thoại. Cô ta bảo có SNS cũng được, Choi Won-jun liền nắm lấy vai cô ta, xoay người cô ta về phía bệnh viện và cảnh cáo.
"Đến thăm bệnh thì đến thăm mẹ đi. Đừng có dòm ngó vợ sắp cưới của anh."
Dù Choi Won-jun đe dọa, cô gái vẫn đứng cách xa và vẫy tay. "Nếu hai người chia tay thì liên lạc với em nhé!" Choi Won-jun lập tức giơ ngón giữa lên. Yi-eum sợ có ai nhìn thấy nên vội vàng nắm lấy ngón tay của anh ta và hạ xuống.