Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Vui lòng không mang bản dịch lên tik tok hay facebook, hay reup, bạn muốn thảo luận trong group về novel có thể trích dẫn raw hàn, xin đừng sử dụng bản dịch của Ekaterina team
------
122.
Ngoại truyện 1
"Hai người thành ra kiểu quan hệ đấy từ bao giờ vậy?"
Vừa đến chỗ làm, Nam-soo đã túm lấy Yi-eum hỏi tới tấp về mối quan hệ với Choi Won-jun. Trước giờ đã thấy có gì đó sai sai rồi, mà hôm qua nhìn cảnh hai người gắp rau xà lách cho nhau ở quán thịt nướng là hết nghi ngờ luôn. Đội trưởng Oh cũng bảo là ông đoán ra rồi, làm Yi-eum thở dài.
"Thì thân, nhưng mà chỉ có thế thôi."
Nam-soo mắt sáng rực, xích lại gần như kiểu chó săn sắp vồ mồi, Yi-eum xua tay lia lịa bảo thôi đi. Đúng lúc đấy thì đội trưởng Oh đi gặp giám đốc về, gọi Yi-eum.
"Thanh tra Kim, nói chuyện chút đi."
Ông đi vào phòng họp, Yi-eum thì lo nơm nớp không biết có phải tại chuyện hôm qua không, mặt căng như dây đàn đứng dậy. Vào phòng họp thì đội trưởng Oh kéo rèm xuống, còn tự tay pha cà phê đưa cho Yi-eum nữa.
"Tôi gặp giám đốc về rồi. Giám đốc bảo là thanh tra trưởng loại cậu khỏi danh sách xét thăng chức, cậu biết chưa?"
À, ra là vụ đấy…
Yi-eum cắn môi dưới, gật đầu. Hồi đầu nói ý định của mình với bố, ông nổi trận lôi đình. Bảo là lên Seoul ngay, bẻ giò cho què, mẹ phải can mãi mới được. Ông còn mắng là đồ vô tích sự rồi cúp máy cái rụp, xong rồi chả thấy gọi lại gì, nên là cũng tặc lưỡi cho qua.
"Tại sao lại thế chứ. Người ta thì tranh nhau thăng chức, cậu thì chả ham hố gì. Cậu có biết tuổi này mà lên thiếu tá dễ lắm hả?"
"Nếu đội trưởng không phiền thì tôi muốn ở đây thêm một thời gian nữa. Vẫn còn nhiều vụ chưa giải quyết xong. Còn chuyện thể chất thì đội trưởng đừng lo quá. Tôi sẽ không gây khó dễ cho đội trưởng đâu. Tôi hứa đấy."
Như vụ Park Eon-soo chẳng hạn. Có người còn bảo là thấy hắn trốn ra nước ngoài rồi, nhưng mà sau đấy thì tăm hơi đâu mất. Ngoài mặt thì không nói ra, nhưng trong lòng Yi-eum vẫn nghi ngờ Choi Won-jun bắt Park Eon-soo đi.
"Ai bảo tại hình chất của cậu. Thật lòng mà nói thì cậu là Omega hay Alpha tôi cũng chả quan tâm. Tại thấy cậu phí phạm ở đây thôi."
"tôi xin lỗi…"
"Kim Mal-keum cũng biết chuyện này hả?"
"Dạ…"
"Cùng huyết thống mà chả giống nhau gì cả. À, có một điểm chung. Cả hai đều giỏi bắt tội phạm. Cậu mà có được một nửa sự tham vọng của chị cậu thôi thì tốt. Tham vọng đâu có gì xấu. Cậu đủ sức làm được mà."
Đội trưởng Oh lo lắng là thật lòng, cậu áy náy. Yi-eum biết những thứ mình dễ dàng từ bỏ lại là mong muốn của người khác. Nhưng mà bắt được bọn buôn ma túy, vạch tội thêm của Kim Jicheol, rồi mấy vụ khác nữa, phần lớn đều là Choi Won-jun nhúng tay vào giải quyết cả. Nên là càng không dám vênh váo.
Đang lơ mơ thì đội trưởng Oh hạ giọng, dò hỏi:
"Mà hai người bắt đầu từ khi nào thế?"
"Dạ… chuyện gì ạ?"
"Chuyện với giám đốc Choi ấy. Hai người thành ra cái kiểu đấy từ khi nào?"
Giả vờ không biết thì cắn rứt, mà nhận thì lại thấy có nên không. Đã thế mẹ của Choi Won-jun còn nói đến chuyện cưới xin nữa, làm lòng Yi-eum càng rối bời.
"Bạn bè thôi ạ…"
"Ôi dào, Thanh tra Kim ơi là Thanh tra Kim. Nói dối cũng vừa vừa thôi. Cậu mà đi lừa ai thì chỉ có lỗ vốn. Mắt cậu cứ đảo như rang lạc thế kia thì ai tin cho được."
Yi-eum cười gượng gạo, đội trưởng Oh cũng cười theo. Sau đấy thì hai người nói chuyện thêm các kiểu, tóm lại là sau này vẫn mong được giúp đỡ. Ra ngoài thì Jeong Nam-soo tò mò hỏi hai người nói chuyện gì, hỏi tới tấp.
Nhưng mà cũng chỉ được một lúc thì có tin báo là nghi phạm đang bị truy nã xuất hiện ở nhà tắm công cộng, thế là hai người ba chân bốn cẳng chạy ra xe, nổ máy đến thẳng địa điểm.
"À, anh có nghe tin về đội trưởng Nam chưa?"
"Tin gì?"
"Hóa ra là thanh tra Yook ở đội 1 đã cho con cái học cùng trường với con của đội trưởng Nam. Nghe bảo là con anh ta sắp đi New Zealand định cư rồi. Lương cảnh sát ba cọc ba đồng, không biết anh ta kiếm đâu ra lắm tiền thế. Hay là nhà vợ giàu?"
Nghe mà thấy kỳ lạ. Hôm trước nói chuyện thì anh ta còn than vãn là tiền học thêm của con cái nặng gánh quá. Còn bảo là vợ ốm đau liên miên, tiền thuốc thang cũng tốn kém lắm.
Chẳng lẽ dạo này khấm khá hơn rồi à. Không biết rõ ngọn ngành thì cũng không muốn buôn chuyện thiên hạ, nên Yi-eum không đáp lời Nam-soo. Trong lúc đấy, xe cũng đến gần địa điểm.
Xuống xe đi vào nhà tắm, vừa vào cửa thì xuất trình giấy tờ tùy thân, người báo tin bảo là nghi phạm đang ở trong phòng xông hơi. Còn cẩn thận hỏi là có tiền thưởng cho người báo tin không nữa chứ.
Mặc đồ thường vào mở toang cửa phòng xông hơi, cả đám người đổ dồn mắt vào. Yi-eum vẫy tay bảo mọi người đừng để ý, cứ làm việc của mình đi. Vừa vào phòng xông hơi thì thấy một gã trùm khăn lên đầu, nửa thân trên xăm trổ đầy mình.
"Kim Seunghwan?"
Gã cau mày, trợn mắt.
"Mày là thằng nào?"
Yi-eum chìa thẻ cảnh sát ra.
" cảnh sát đây . Đừng làm ầm ĩ, đi theo tôi."
Chiếc xe hơi đen bóng chậm rãi trên con đường mòn rậm rạp trong rừng. Choi Won-jun tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ. Phong cảnh mùa hè ngập tràn ánh nắng xanh mướt mắt, hàng cây bạch dương vươn thẳng lên trời như đang nhớ nhung ai đó.
Thấy buồn cười, khóe miệng nhếch lên, trưởng phòng Lee ngồi ghế lái liếc nhìn. Anh ta thấy dạo này sếp mình hay cười vu vơ nên cũng quen rồi.
"Thằng cảnh sát kia sao rồi? Thằng đội trưởng Nam gì đấy."
"Đã chuẩn bị xong thủ tục xuất cảnh rồi ạ, tháng sau đi."
"Giải quyết êm đẹp vào. Biết là cậu làm tốt mà."
Chẳng ai biết là thằng cảnh sát kia đóng vai trò quan trọng trong vụ cướp Park Eon-soo khi đang trên đường áp giải đến trại giam cả. À, có thể trong lòng nghi ngờ, nhưng không có bằng chứng thì cũng chẳng ai dám hó hé.
Xe đến trước biệt thự, Choi Won-jun cùng trưởng phòng Lee đi vào trong. Hai người vừa xuất hiện thì nhân viên thường trực ở đấy cúi chào cung kính rồi dẫn đường.
Vừa mở cửa ra thì mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi. Sau đấy thì còn có mùi tanh tanh nữa, Park Eon-soo mặt mày phờ phạc nằm trên giường đập vào mắt. Tay thì băng bó, chân và cổ thì bị xích vào giường.
Đuổi nhân viên ra ngoài, Choi Won-jun châm điếu thuốc hút. Nhả khói rồi tiến lại gần, mắt Park Eon-soo đỏ ngầu.
"Trông sắc mặt có vẻ tốt hơn đấy nhỉ."
"Thằng chó chết kia! Mày lại đây! Tao giết mày! Lại đây!"
Park Eon-soo giãy giụa như lên cơn, mỗi lần hắn động đậy thì xích sắt lại kêu loảng xoảng.
"Giọng cũng khỏe ghê."
Mắt Won-jun dán vào cổ tay đang băng bó của hắn. Tay bị chặt rồi, giờ chỉ còn mỗi cánh tay. Chắc tuần sau là cưa đến khuỷu tay. Won-jun cầm thuốc lá chỉ vào chỗ sẽ bị mất đi sau vài ngày nữa.
"Nhìn cho kỹ vào. Tao sẽ chặt chỗ này đấy."
Park Eon-soo môi run rẩy, gào thét:
"Tại sao mày lại làm thế với tao! Tao xin lỗi rồi mà! Thằng chó! Tao xin lỗi rồi! Giết em trai tao là đủ rồi! Mày còn muốn gì nữa! Thằng chó!"
Won-jun ngậm thuốc, nhếch mép.
"Thì đáng lẽ ra phải sống tốt vào. Sống tốt thì đã không gặp nhau, tao cũng chẳng biết mày là ai. Có phải không?"
"Hả! Mày nói câu đấy nghe được à? Thế mày sống tốt lắm hả? Này, nói cho phải vào! Mày cũng chẳng khác gì tao cả! Ai mà không biết! Đừng có làm bộ nữa! Hay là mình thỏa thuận đi. Tao chỉ chỗ chôn mấy cái xác còn lại cho. Thả tao ra đi, hả? giám đốc Choi! Tao thật sự xin lỗi mà. Vâng! Xin lỗi! Làm ơn thả tao ra đi! Làm ơn!"
Nhìn Park Eon-soo phát điên, Choi Won-jun cười khoái trá.
"Này, Park Eon-soo. Mày xem tin tức rồi mà. Mày đang bị coi là trốn ra nước ngoài rồi đấy. Tao còn thuê cả người giống mày, tốn tiền làm trò nữa. Thế mà vẫn bị phát hiện là ở Hàn. Người yêu tao nghi ngờ thì sao? vất vả lắm mới có được em ấy, không thể vì mày mà hỏng việc được. Nên là hãy coi như số phận đi, ở đây mà từ từ xem cơ thể mình bị chặt ra nhé. Hiểu chưa?"
Won-jun dụi điếu thuốc vào đầu Park Eon-soo rồi quay lưng bỏ đi. Tiếng chửi rủa và gào thét xé họng vang lên, nhưng rồi cũng im bặt. Ra ngoài nhìn khu rừng tối om, Choi Won-jun trầm ngâm suy nghĩ.
Khu rừng ban đêm như nuốt chửng mọi thứ, không thấy gì phía trước cả. Nhìn chằm chằm vào đấy rồi gửi tin nhắn cho Kim Yi-eum. Hỏi là ngày nghỉ làm gì, Kim Yi-eum 3 tiếng rồi không trả lời. Cau mày, gửi lại tin nhắn lần nữa.
"[Bận hả? Hôm nay về muộn à? Anh lại phải cô đơn rồi.]"