Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 2-6
Tắm xong, Yi-eum ngâm chân vào bồn tắm. Không gì thư giãn bằng việc ngâm mình trong nước ấm cả. Vừa nghĩ vậy, cậu vừa nhắm mắt tận hưởng. Ở một góc phòng tắm, ngọn nến thơm với hương thơm dịu nhẹ đang cháy. Choi Won-jun bảo hương thơm này giúp thư giãn tâm trí, đốt nến cho cậu, quả nhiên tâm trạng tốt hơn hẳn.
Khác với những gì cậu lo lắng, bữa tiệc mừng thọ đã kết thúc suôn sẻ. Về đến nhà, có lẽ vì quá căng thẳng nên người cậu bủn rủn, suýt nữa thì ngã quỵ ngay trước cửa. Rõ ràng cả ngày chạy hùng hục đi bắt tội phạm, cậu vẫn còn khỏe re. Vậy mà chỉ sau vài tiếng đồng hồ, năng lượng đã cạn kiệt. Làm người nhà của người yêu quả là không dễ dàng gì. Bình thường Choi Won-jun rất hòa đồng với gia đình cậu, giờ cậu mới thấy anh thật giỏi.
May mắn thay, chủ tịch Choi còn đích thân tiễn cậu ra về. Bà Lee thì cứ dặn đi dặn lại cậu phải thường xuyên đến chơi, bà còn vẫy tay cho đến khi xe khuất bóng. Nhìn bà, cậu lại nhớ đến mẹ mình ở quê, bất giác cậu thấy nhớ bố mẹ.
"Em tắm xong chưa?"
Choi Won-jun đã vào từ lúc nào. Anh nhìn xuống cậu, ngồi xuống mép bồn tắm, rồi ấn mạnh vào vai cậu, xoa bóp cho cậu. "Hôm nay em vất vả rồi. Mệt lắm đúng không?", giọng anh dịu dàng. Không biết anh đi học lỏm ở đâu, mà sao tay nghề xoa bóp lại ngày càng điêu luyện vậy?
Anh xoa bóp đúng chỗ đau, Yi-eum rên rỉ thành tiếng, há hốc miệng.
Choi Won-jun liền cúi xuống hôn lên vai cậu.
"Giờ luôn hả?"
"Anh làm cái gì vậy? Đừng có giở trò biến thái, ra ngoài ngay đi."
"Hay là anh tắm cùng em nhé?"
Chưa kịp được cậu cho phép, Choi Won-jun đã cởi phăng quần áo. Anh cố ý tạo một khoảng trống rồi ngồi xuống. Phải nói đúng hơn là anh nhét mình vào bồn tắm mới đúng. Bồn tắm bằng gỗ hinoki ở nhà anh đủ rộng cho hai người tắm, nhưng thế này thì hơi quá rồi.
Cậu dùng chân đẩy anh ra, ai ngờ anh lại túm lấy chân cậu rồi ngậm ngón chân cậu vào miệng.
Hành động bất ngờ khiến Yi-eum kinh hãi.
"Anh làm cái trò gì ghê tởm vậy hả, á!"
Không chỉ mút ngón chân, anh còn dùng lưỡi liếm cả lòng bàn chân cậu. Cảm giác kỳ lạ chưa từng có khiến Yi-eum giật mình rụt chân lại. Thấy vẻ mặt tiếc nuối của anh, cậu bất an. Cậu đuổi khéo bảo anh ra ngoài, nhưng Choi Won-jun đâu phải dạng người biết nghe lời. Trong lúc đó, nhìn cái cảnh anh chàng to con cố nhét mình vào bồn tắm, cậu lại nhớ đến quá khứ nên cứ bật cười mãi.
"Sao em lại cười?"
"Em nhớ đến cái video cầu trượt rồi. Trông anh dễ thương lắm."
Thấy anh xị mặt xuống, cậu biết mình lỡ lời rồi. Chưa kịp bảo anh ra ngoài thì Choi Won-jun lại lên cơn "Young-shik", cầm chân cậu dụi vào má: "Giờ anh không dễ thương nữa hả? Chỉ có Young-shik dễ thương thôi hả?" Nghe cậu bảo ghê quá, anh liền túm lấy tay: "Lại đây."
Yi-eum cố gắng chống cự, nhưng rồi sau đó ngoan ngoãn để anh kéo đi. Kết quả là cậu ngồi lên người Choi Won-jun, nước trong bồn tràn hết ra ngoài, lênh láng cả sàn.
" chật như vậy anh làm gì được hả?"
"Chuyển nhà thì phải sửa lại cái bồn tắm trước mới được."
"Ai bảo sẽ chuyển nhà?"
Nghe cậu hỏi, anh liền hờn dỗi, bảo cưới nhau rồi thì không thể cứ sống ở đây mãi được. Anh bảo nhà tân hôn tốt nhất nên là nhà riêng. Nếu em muốn nuôi chó thì mình nuôi. Phân vân, Yi-eum vuốt ve cánh tay Choi Won-jun đang ôm chặt lấy eo cậu.
"Em đã bảo rồi mà. Em vẫn chưa chắc chắn..."
"Anh biết. Cứ từ từ."
Mười năm cũng được, hai mươi năm cũng được. Miễn là cậu hứa sẽ cưới anh. Chỉ cần cậu hứa vậy thôi, thì anh sẽ không làm phiền cậu nữa. Anh còn móc ngoéo ngón tay với cậu khiến cậu không nhịn được bật cười. Cậu không biết Choi Won-jun sẽ thích cậu đến bao giờ, nhưng cậu mong rằng điều đó sẽ kéo dài thật lâu.
Trước đây cậu chỉ muốn anh biến khỏi cuộc đời cậu, giờ thì không còn như vậy nữa. Đang nghĩ thì bỗng có gì đó chọc chọc vào mông cậu. Định làm lơ, nhưng cậu cũng có chút rung động nên nhún hông kích thích anh. Anh vừa mừng vừa bất ngờ, hà hơi nóng vào tai cậu:
"Được không em?"
"Ưm..."
Vừa dứt lời, anh đã vùi mặt vào vai cậu hít hà. Hương pheromone của Choi Won-jun cũng trở nên nồng nàn hơn. Anh đưa tay lên xoa bóp ngực cậu, rồi bế thốc cậu lên: "Anh không chịu được nữa rồi." Không thèm lau người, anh sải bước ra khỏi phòng tắm, khiến nước nhỏ giọt đầy nhà. Thấy cậu nhăn mặt, anh liền cười:
"Anh sẽ dọn dẹp mà."
Anh đặt Yi-eum xuống giường, lập tức đè lên người cậu, vuốt ve bầu ngực cậu rồi mút mát, đồng thời ấn nhẹ vào hạ bộ cậu. Ah, cậu rên rỉ, nhìn lên trần nhà. Choi Won-jun vươn tay lên, lấy một thứ gì đó từ trong ngăn kéo ra. Cậu nhìn theo rồi nhăn mặt. Đó là một trong những món đồ chơi người lớn mà anh đã mua khi đi công tác về. Một món đồ chơi hình quả trứng nhỏ có gắn hai cái móc.
"Đừng bảo là anh định dùng cái đó...?"
"Dùng thử xem không hợp thì em cứ bảo anh. Anh sẽ không dùng nữa."
"Giám đốc Choi tự ti đến mức phải dùng đồ chơi à?"
Cậu định trêu anh thôi, ai ngờ Choi Won-jun lờ đi, cười: " Ừ. Nên anh mới phải dùng đó." Đúng là cái đồ đã bán hết lương tâm, sĩ diện cho chó ăn rồi. Miễn cưỡng đồng ý, anh liền hôn khắp người cậu, rồi di chuyển xuống dưới. Tiếng ru ru nhỏ vang lên, một sự rung động nhẹ ở khu vực đáy chậu. Cảm giác mới lạ khiến cậu rụt chân lại, nhưng bị anh giữ chặt.
"Nhột hả?"
"Em thấy, kỳ kỳ..."
Choi Won-jun nhét một cái móc vào lỗ đít ướt át của cậu. Kích thước nhỏ nên không đau, nhưng nó cứ rung mãi không ngừng khiến cậu thấy kỳ lạ. Anh bấm nút, độ rung tăng lên một chút, sự rung động truyền đến tận bên trong khiến cậu rùng mình.
Ưm, cậu cắn chặt môi, nhăn mặt, Choi Won-jun liền dùng lưỡi liếm từ đáy chậu lên trên. Chẳng mấy chốc dương vật của Yi-eum đã lọt trong miệng Choi Won-jun. Tách, anh lại bấm thêm lần nữa, độ rung lần này mạnh hơn. Cậu nhìn xuống, thấy Choi Won-jun đang ngậm dương vật của cậu, ra sức mút mát.
Tiếng Chụt chụt, sự rung động từ bên trong, cộng thêm hơi nóng trong phòng, khiến bụng cậu tê dại.
"Anh... bỏ ra đi. Em thấy... ah, kỳ quá..."
Cậu bảo anh bỏ cái đồ chơi kia ra, nhưng anh lại nhả dương vật ra khỏi miệng. Rồi anh chống tay xuống, đưa đầu dương vật đến miệng lỗ hậu.
"Ơ?" Bên trong cậu vẫn còn đồ chơi. Chưa kịp can ngăn, Choi Won-jun đã đâm thẳng dương vật vào trong.
"Nhấc hông lên xem nào, hửm?"
"Khoan, đừng, đừng cho vào mà."
"Được."
Thấy cậu cau có trừng mắt nhìn, anh lại bấm nút Tách. Yi-eum rùng mình. Dương vật cũng kích thích, bên trong lại còn rung nữa, cậu không thể nào chịu nổi.
"Ah."
Vặn vẹo người, Choi Won-jun nhìn vào nơi dương vật của anh đang xâm nhập, lẩm bẩm:
"Ha, nước ra quá trời luôn. Anh muốn mút hết."
"Im đi, bỏ ra, bỏ ra đi... Em sắp ra rồi..."
Choi Won-jun từ từ di chuyển hông. Mỗi khi anh ra vào, đầu dương vật lại chạm vào cái đồ chơi kia, đẩy nó vào sâu hơn. Bụng cậu đau nhói, mắt cậu rơm rớm. Cậu vô thức vươn hai tay ra: "Giám đốc. Choi Won-jun. Ah, ôm em đi."
"Phải gọi cho đúng vào."
"Ư,"
"Nhanh lên."
"anh yêu..."
Choi Won-jun cười khẽ, cúi người xuống. Yi-eum ôm chặt lấy anh, cố gắng trấn tĩnh lại.
"Bụng em, rung quá..."
"Có đau không?"
"Không đau, nhưng... ah, kỳ quá..."
Môi anh hạ xuống, tốc độ di chuyển cũng tăng dần. Bộp bộp, mỗi khi hai người va chạm vào nhau, khoái cảm lại đánh thẳng vào đầu cậu. Cảm giác mạnh hơn bình thường khiến cậu buồn tiểu. Cậu bảo anh dừng lại, nhưng Choi Won-jun không chịu. Thậm chí khi cậu gào khóc, ngửa cổ ra sau, anh còn lảm nhảm những lời vô nghĩa, bảo giá mà dương vật của anh cũng có cái thứ này.
Yi-eum vô thức dùng hai chân quấn chặt lấy eo Choi Won-jun.
"Sâu nữa đi, sâu nữa, thích quá, ah!"
Bị đâm sâu như vậy, người cậu rung lắc điên cuồng. Tiếng rên bị anh nuốt chửng, đầu óc cậu trống rỗng, hoàn toàn không thể suy nghĩ được gì nữa. Anh yêu, thích quá, thích quá đi, anh còn chưa kịp bảo cậu gọi như vậy mà cậu đã gọi rồi, Choi Won-jun như phát điên:
"Chết tiệt, em gọi anh như vậy, ha,...phát điên mất thôi."
Anh cứ bảo cậu gọi mãi, cậu lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Gọi anh yêu xong, sau đó cậu còn mất trí gọi cả chồng ơi nữa. Không biết tại sao cậu lại thốt ra những lời như vậy, có lẽ là do trước đây hai người đã từng đùa với nhau, bảo sau này kết hôn sẽ gọi nhau là "vợ ơi", "chồng ơi". Choi Won-jun bắn liên tục vào bên trong cậu. Đến khi cả hai kiệt sức thì mới có thể ngủ được.