Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
Ngoại truyện 2-8
"Ê, Kim Yi-eum! Ở đây, ở đây!" Vừa mở cửa bước vào quán, Noh Seon-gyu đã vẫy tay lia lịa. Hôm nay trông cậu ta khác hẳn, diện bộ vest bảnh bao, tóc tai chải chuốt gọn gàng, cứ như một người khác vậy.
"Cậu cứ phải để tôi đây đến trước chờ đợi mới chịu hả?"
"Thông cảm đi. Tôi thức mấy đêm liền, giờ mới được ngủ có một tí."
"Tội phạm ở Hàn Quốc này chắc Kim Yi-eum bắt hết rồi quá. Cô ơi, cho cháu gọi món ạ!"
Cậu ta gọi thịt ba chỉ với rượu. Vừa nãy còn bảo đang giảm cân nên ăn uống điều độ, thế mà đã gọi liền 5 phần. Xong rồi lại khoe ảnh bạn gái mới quen gần đây. Còn bảo sang năm chắc cưới, nhờ Yi-eum làm MC, rồi lại xin ý kiến xem có nên nhờ Choi Won-jun làm chủ hôn không.
Yi-eum ngớ người ra, rót đầy ly rượu:
"Chủ hôn chẳng phải là phải nhờ người có đức cao vọng trọng sao?"
"Trả lương cho tôi thì anh ta là người có đức cao vọng trọng rồi đấy."
Noh Seon-gyu xin vào làm ở đội bảo an của tập đoàn Sehwa. Cậu ta bảo là hồi còn ngơ ngác mới vào đời được Choi Won-jun giúp đỡ, nâng đỡ cho nên mới được như bây giờ. Nhưng trái với lo lắng của Yi-eum, Seon-gyu có vẻ làm việc cũng ngon lành lắm. Miệng thì cứ bảo là nhờ quen biết mới được nhận, nhưng Choi Won-jun đâu phải loại dễ dãi đến mức chỉ vì nể nang mà nhận bừa người vào.
Chắc là nếu Seon-gyu mà kênh kiệu hống hách, ỷ có người quen chống lưng, hoặc làm việc không ra gì thì Choi Won-jun đã cho bay màu từ lâu rồi. Cậu ta tuy hay cà lơ phất phơ, sống vô tư vậy thôi, chứ một khi bắt tay vào làm việc là cũng lạnh lùng nghiêm túc ra phết đấy.
"Đến sớm vậy."
Lúc đó, có người tiến đến đứng cạnh. Yi-eum ngước lên, cười tươi rói: "Đến rồi à? Lâu rồi không gặp." Jung Dae-han kéo ghế ra ngồi, đặt cặp xuống góc phòng. Trên tóc anh còn vương đầy tuyết trắng.
"Ở ngoài tuyết rơi hả?"
"Ừ, rơi nhiều lắm. Tắc đường kinh khủng."
"Ái chà. Ghét tuyết ghê."
Nghe vậy, Noh Seon-gyu rót rượu rồi trêu cậu:
"Kim Yi-eum già rồi kìa. Hồi xưa cứ hễ thấy tuyết rơi là lại chạy nhảy tưng bừng như chó con ấy."
"Tôi á?"
"Chứ còn ai vào đây nữa."
Chuyện hồi nào không biết. Mai sau cũng ba mươi đến nơi rồi. Cậu chẳng nhớ gì cả thì bị trêu là đã lú lẫn đến nơi rồi à. Thịt chín tới, mọi người cụng ly rồi bắt đầu ôn lại chuyện thời đi học.
"Kim Yi-eum hồi xưa hot lắm đấy. Mấy đứa thích cậu ta phải cả một xe tải ấy chứ."
Nghe Noh Seon-gyu nói vậy, Jung Dae-han bật cười. Yi-eum ngại ngùng, chỉ mân mê ly rượu. Sau khi mối quan hệ giữa cậu và Choi Won-jun đã rõ ràng, một ngày nọ, cả hai đã có một cuộc trò chuyện thẳng thắn dưới giàn hoa tử đằng trước Viện Khoa học Pháp y Quốc gia. Jung Dae-han bảo anh đã dẹp bỏ hết tình cảm của mình rồi, muốn cẩn thận mở lời, mong cậu sẽ cho anh làm bạn tốt.
Lúc đầu cậu cũng phân vân lắm, nhưng Choi Won-jun lại đồng ý ngay tắp lự. Anh bảo, nhưng phải nói trước với anh khi nào hai người gặp nhau đấy nhé, anh không muốn hiểu lầm rồi lại đi gây sự với cậu. Anh cũng ra dáng người lớn ra phết đấy chứ.
Đúng lúc đó, cửa quán mở ra, một đám học sinh cấp ba ồn ào bước vào. Chúng gọi đồ ăn, rồi cắm nến lên một chiếc bánh mì nhỏ, hát vang bài chúc mừng sinh nhật. Nhìn cảnh đó, Noh Seon-gyu lại bồi hồi bảo ngày xưa mình cũng từng như vậy, thời gian trôi nhanh thật.
Bọn họ uống rượu soju cạn dần, ai nấy cũng ngà ngà say, mặt mày đỏ hết cả lên. Vẫy taxi tống tiễn Jung Dae-han đang say bí tỉ về xong, Noh Seon-gyu cũng say khướt chào tạm biệt, bảo phải đi gặp bạn gái. Thấy nó cười gian xảo, còn nói hôm nay chắc chắn được ngủ lại nhà cô ấy, Yi-eum vừa thấy thương bạn vừa thấy ghê.
Noh Seon-gyu đi rồi, Yi-eum đút tay vào túi áo khoác. Tuyết rơi đã bớt nhiều, nhưng dưới đất vẫn còn một lớp mỏng, mỗi bước chân đi lại kêu rộp rộp. Cậu định bụng mua một cái ô, nhưng nghĩ lại đi bộ mười phút là về đến nhà rồi, nên thôi luôn.
Thong thả bước đi, đến gần khu chung cư, Yi-eum phát hiện ra một người đàn ông đang đứng lảng vảng dưới tán ô đen. Người đàn ông cao lớn, mặc áo khoác đen, mỗi khi thở ra lại phả ra một làn khói trắng. Vui mừng, cậu vội vàng bước nhanh đến, Choi Won-jun liền quay người lại.
Anh sải bước đến che ô cho cậu, phủi phủi tuyết bám trên tóc và vai cậu:
"Sao không gọi cho anh? Anh đã bảo là anh đến đón mà."
"Có tí xíu mà làm gì ghê vậy."
"Không có ô gì hết thế này."
Thấy anh có vẻ hờn dỗi, Yi-eum bật cười. Hai người cùng nhau đi dưới ô, rồi ghé vào cửa hàng tiện lợi mua bia và bánh snack. Nghe cậu bảo về nhà sẽ làm thêm một lon nữa rồi đi ngủ, Choi Won-jun liền trêu cậu là đồ sâu rượu, nhưng cũng ra vẻ ban ơn mà bảo sẽ uống cùng cậu.
"Gặp bạn bè vui không?"
Yi-eum gật đầu, Choi Won-jun liền xoa đầu cậu một cái. Hồi trước, cứ nghe thấy tên Jung Dae-han là anh đã lườm muốn cháy mặt rồi, giờ thì cũng biết rộng lượng bỏ qua cho xong chuyện. Yi-eum tin rằng, có được điều này là vì mối quan hệ của cả hai đã ổn định hơn nhiều.
Hai người đi ngang qua khu vui chơi thì bỗng nghe thấy tiếng động lạ.
"Hình như tiếng kêu phát ra từ bên trong cái ống trượt kia kìa?"
Cả hai đến gần cái ống trượt hình xoắn ốc, ngó nghiêng xung quanh. Lắng nghe kỹ thì đúng là có tiếng kêu phát ra từ bên trong. Choi Won-jun trèo lên, dùng điện thoại soi đèn xuống, bảo hình như có cái gì đó mắc kẹt ở giữa ống trượt. Nhưng tay ảnh không với tới được.
"Để em chui vào lấy cho."
Thấy Choi Won-jun cởi áo khoác ra, Yi-eum giật mình. Sợ lại xảy ra cái vụ mắc kẹt trong ống trượt như lần trước, cậu vội vàng ngăn lại, rồi chui vào cái đường hầm phía dưới, rọi đèn pin vào. Tiếng oe oe vang lên, rồi có một cái gì đó hé mặt ra. Cái cục màu nâu đó to hơn Yi-eum tưởng, đôi mắt đen láy thì sợ hãi tột độ.
"Có một con chó ở trong này!"
Choi Won-jun cũng chui xuống, nhìn vào bên trong. "Ừ, nhỉ". Anh định đưa tay ra thì bị cậu ngăn lại, bảo nhỡ nó cắn thì sao. Nhưng không lẽ cứ bỏ mặc nó ở đây được. Cậu gọi điện cho phòng bảo vệ, lát sau nhân viên bảo vệ đến.
"À, hóa ra nhóc này vẫn còn ở đây à."
"Anh có biết chủ của nó là ai không?"
"Tôi cũng không biết ai là chủ của nó cả, thấy nó lảng vảng ở đây từ hôm qua rồi. Ban ngày tôi đã thông báo trên loa rồi mà chẳng thấy ai đến nhận cả, chắc không phải chó của người dân ở đây đâu."
Nhân viên bảo vệ bảo sẽ liên lạc với trạm cứu hộ động vật, rồi định quay người bỏ đi. Nhưng bỗng nhiên có tiếng rên rỉ khe khẽ. Rồi nó vụt ra khỏi ống trượt, chạy theo Yi-eum. Ơ ơ, tao đâu phải chủ của mi. Cậu xua tay bảo nó đi đi, nhưng nó làm sao mà hiểu được. Nó cứ vẫy đuôi rối rít, lảng vảng xung quanh Yi-eum. Thấy cậu bối rối, Choi Won-jun liền lên tiếng:
"Hay là mình cứ mang nó về đã?"
Nghe vậy, nó liền lấy mặt cọ cọ vào chân Yi-eum như để đáp lời. Đôi mắt đen láy ngây thơ, trên khuôn mặt không hề có một chút cảnh giác nào. Cứ bỏ nó lại thì cậu áy náy quá, Yi-eum đành gật đầu.
Cậu giải thích tình hình với nhân viên bảo vệ, bảo sẽ giúp tìm chủ cho nó, rồi bế nó về nhà. Ở nơi có ánh sáng, cậu mới thấy, bộ lông của nó xơ xác, bụng thì tóp lại. Cậu lau qua loa chân cho nó, bế nó vào nhà, nhưng cậu không dám chắc có tìm được chủ cho nó không.
Yi-eum chụp ảnh nó, tìm kiếm trên các diễn đàn khu dân cư. Vừa đăng ảnh lên thì Choi Won-jun đã lục tủ lạnh, lấy thịt bò ra thái nhỏ, cho vào bát đưa cho nó. Nó ăn ngấu nghiến, chắc là đói lắm rồi.
"Hôm nay mình cứ cho nó ngủ ở đây, sáng mai mình đưa nó đến bệnh viện thú y xem sao. Có thể nó có gắn chip trên người đấy."
"Nhỡ đâu chủ nó bỏ rơi nó thì sao?"
"Thì mình phải gửi nó đến trại cứu hộ thôi."
Ăn thịt xong, nó ngoan ngoãn nằm sấp ở một góc, nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt. Chẳng biết nó bao nhiêu tuổi rồi nữa. Thường thì chó phải nghịch ngợm lắm chứ, sao con này lại hiền khô thế này. Chắc là nó già rồi quá. Đang mải nghĩ thì Choi Won-jun bảo "Không ổn rồi," rồi bế nó vào phòng tắm luôn.
"Anh định tắm cho nó hả?"
"Ừ."
"Không được đánh nó nếu nó không nghe lời đâu đấy."
"Đừng lo. Anh không làm hại chó đâu."
"..."
Yi-eum ngồi trong phòng khách, khẽ thở dài. Thỉnh thoảng cậu lại nghe thấy tiếng của Choi Won-jun vọng ra từ phòng tắm. Chẳng lẽ anh đang nói chuyện với con chó à? Cậu lặng lẽ đến phòng tắm, hé cửa ra nhìn trộm, thấy Choi Won-jun đang cẩn thận xoa xà phòng lên người nó. Anh xắn tay áo, xắn cả ống quần lên, trông buồn cười chết được.
"Tắm cho nó có dễ không?"
"Ừ. Nó ngoan lắm. Hiền như em vậy."
Đúng như lời Choi Won-jun, nó rất ngoan và hiền. Bỗng nhiên nó rung mình một cái, nước bắn tung tóe khắp nơi, Choi Won-jun ướt sũng. Vậy mà anh vẫn không hề tỏ vẻ khó chịu, vẫn miệt mài tắm cho nó. Anh bảo hồi bé anh thích chó lắm, cũng từng nuôi chó nữa. Chắc là anh không nói dối đâu.
"Nếu không tìm được chủ thì mình nuôi nó nhé?"
Choi Won-jun ngạc nhiên nhìn Yi-eum. Tại vì trước đây Yi-eum từng nói là không thích nuôi chó mà. Con chó mà Yi-eum từng mang về trước kia cũng vì thế phải gửi cho chị gái nuôi hộ. Nhưng thật ra, Yi-eum không hề ghét động vật. Chỉ là động vật không sống lâu bằng người, mà cậu thì không đủ can đảm để đối diện với chuyện chia ly.
Hơn nữa, từ khi làm cảnh sát hình sự, cậu lại càng ngại nuôi chó hơn. Sợ cậu đi làm suốt ngày, chó ở nhà một mình buồn, hoặc lỡ có chuyện gì xảy ra thì nó sẽ bơ vơ. Có người bảo Yi-eum là loại người hay lo bò trắng răng, nhưng với cậu, trách nhiệm là một từ rất nặng nề.
Choi Won-jun hỏi lại Yi-eum có chắc không, Yi-eum gật đầu. Đến ‘thứ kia’ còn nuôi nổi, thì nuôi thêm con chó có gì ghê gớm. Nghe Yi-eum nói vậy, Choi Won-jun liền vặn hỏi lại, "thứ kia" mà cậu vừa nói có phải là anh không. Yi-eum chỉ cười, không trả lời.