Đồ Khốn Nạn - Chương 40

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%

40.
"Lại đến nữa à?"
Chủ quán vừa nhìn thấy Kim Yi-eum đã buột miệng nói câu đầu tiên. Kim Yi-eum nở nụ cười ngượng nghịu đặc trưng rồi gọi rượu và đồ nhắm. Sau đó, cậu vặn nắp chai soju trước cả khi đồ nhắm được mang ra. Choi Won-jun không bỏ lỡ bất kỳ hành động nào, chăm chú theo dõi.
Không biết chuyện gì đã xảy ra ở hộp đêm, nhưng mắt Kim Yi-eum đỏ ngầu. Khuôn mặt cậu ta trông muốn khóc, nên anh không thể bỏ mặc mà đưa cậu ta ra ngoài. Khác với bình thường, cậu ta ngoan ngoãn đi theo.
Nhìn vẻ mặt thì biết cậu ta đã kiệt sức, không còn sức lực để cãi vã. Tuy nhiên, cậu ta tuyệt đối không chịu nói lý do. Sau đó, Trưởng phòng Lee gọi điện đến, Won-jun để Kim Yi-eum lại rồi ra ngoài quán một lát.
"Đã tìm hiểu chưa?"
[Có vẻ như anh ta đã gặp Kim Ji-cheol ở đó một lúc.]
"Kim Ji-cheol?"
[Là con trai của nghị sĩ Kim Yong-taek.]
Won-jun quay đầu nhìn vào quán. Bên trong tấm bạt trong suốt, Kim Yi-eum đang tu ừng ực soju. Anh ấn mạnh vào thái dương rồi lấy thuốc ra ngậm. Tại sao Kim Yi-eum đột nhiên lại gặp Kim Ji-cheol? Trước đây, khi anh đưa đoạn video về Kim Ji-cheol cho cậu, cậu đã hành động chẳng
khác gì từ bỏ một nửa và buông xuôi mọi thứ. Rốt cuộc là tại sao?
"Hôm nay theo dõi đường đi của Kim Yi-eum và tìm hiểu xem cậu ta đã nói chuyện gì với Kim Ji-cheol."
"Vâng, tôi hiểu rồi."
Sau khi cúp điện thoại, anh bước vào quán. Kim Yi-eum đã uống hết một chai soju và giơ tay gọi ông
chủ ơi. Khuôn mặt cậu ta không hề đỏ lên mà còn có cảm giác trắng bệch hơn.
"Ông chủ ơiii, cho cháu một chai soju ạ."
Không biết có phải cậu ta đã say rồi không mà xòe ngón trỏ ra rồi còn cong cả mắt lên cười nữa. Khuôn mặt khó mà thấy được bình thường. Vì lần nào gặp anh ta cũng cau có và bực bội. Anh lặng lẽ ngắm nhìn cậu, mãi sau Kim Yi-eum mới nhận ra Won-jun đang ở bên cạnh rồi cau mày. Đấy thấy chưa, chỉ có với anh ta là thế thôi.
"Anh vẫn chưa đi à?"
"Tôi phải chăm sóc cậu chứ. Say xỉn thế này lỡ ai nhặt được thì sao."
"Ai mà nhặt chứ."
"Loại như tôi chẳng hạn."
Yi-eum cười bảo anh nói linh tinh. Say rồi nên hay cười nhỉ. Anh thoáng nghĩ rằng cái miệng đang cười kia thật xinh đẹp
làm sao. Won-jun rót nửa ly rượu vào ly rỗng rồi uống cạn. Mùi cồn đặc trưng của soju xộc lên từ cổ họng. Thấy anh nhăn mặt, Kim Yi-eum cười khúc khích.
"Khó uống lắm sao?"
"Chứ không lẽ ngọt à."
"Vốn dĩ là thế mà. Cuộc đời cũng cay đắng như ly soju này thôi."
"Vậy hôm nay của cậu là một ngày cay đắng như soju à."
"......"
"Nói đi. Lúc nãy sao cậu lại khóc?"
Yi-eum chống cằm nhìn Won-jun chăm chú. Khuôn mặt thả lỏng khác với bình thường của cậu ta khá là kích thích. Tất nhiên bản thân cậu ta thì không hề hay biết. Anh nghĩ rằng chỉ ngắm nhìn thôi cũng không tệ, thì Kim Yi-eum chỉ tay vào mặt Won-jun.
"Nhìn thế này thì anh cũng tỉnh táo phết đấy chứ."
Won-jun bật cười.
"Có vẻ như tôi phải cho cậu uống rượu thường xuyên hơn mới được."
"Tôi không thích đâu. Tôi không thích uống rượu với Chủ tịch Choi. Chúng ta không hợp nhau gì cả."
"Vậy còn Young-shik thì sao?"
"......"
"Cậu thích Young-shik mà. Hãy nghĩ đến Young-shik mỗi khi cậu gặp tôi
là được."
Yi-eum nhăn mặt lắc đầu.
"Từ ánh mắt đã khác rồi. Young-shik tốt bụng,
.... còn Choi Won-jun thì không. Mà có chuyện gì đã xảy ra vậy? Con người ta có thể thay đổi nhiều đến thế sao. Hay là do vụ bắt cóc đó mà anh thay đổi? Ban đầu anh vốn tốt bụng, nhưng sau khi bị sốc trong vụ đó thì anh đã trở thành một nhân cách khác à?"
Yi-eum luyên thuyên, đang say thì cậu chợt nhận ra điều gì đó rồi giơ tay lên.
"Xin lỗi. Tôi lỡ lời rồi. Chắc hẳn đó là một ký ức đau buồn đối với anh, tôi đã quá vô tư khi nhắc đến nó. Đúng không?"
Won-jun im lặng cười, chủ quán mang đồ nhắm lên đặt trên bàn. Vẻ mặt Won-jun hơi méo mó khi nhìn thấy đồ nhắm, Yi-eum bóc đôi đũa ra đặt trước mặt Won-jun.
"Xin lỗi
anh. Ăn đi nhé. Ăn rồi cút khuất mắt cho tôi."
"Cậu bảo tôi ăn hay bảo tôi cút đấy."
Won-jun dùng đũa xới đống chân gà.
"Đây chẳng lẽ là... chân gà rút xương sao?"
Yi-eum gắp một cái chân gà nhét vào miệng rồi gật đầu. Aaa, cay quá. Uống nước xong, Won-jun khẽ đặt đôi đũa xuống bên cạnh rồi chỉ uống soju. Yi-eum nhìn Won-jun như vậy rồi hỏi.
"Anh không thích ăn cay à?"
"Chứ không lẽ tôi ghét vì nó cay à?"
"Tôi gọi món bớt cay cho anh nhé? Canh chả
cá được không?"
"Bảo tôi cút đi mà lại còn chu đáo gọi đồ nhắm cho tôi à?"
Yi-eum định gọi món khác, Won-jun ngăn cậu lại. Trông cậu ta có vẻ tỉnh táo, nhưng có vẻ đã say rồi nên người cứ lảo đảo. Anh giữ cậu ngồi xuống ghế rồi nhìn kỹ sắc mặt cậu. Giờ nhìn kỹ thì thấy mắt cậu ta cũng lờ đờ rồi này.
"Đi đi, đừng có dí sát lại đây. Xua
xuy."
Đến lúc này mà vẫn còn đẩy anh ra được. Khả năng phòng thủ tuyệt vời đấy. Won-jun tặc lưỡi rồi ngồi xuống ghế uống rượu. Sau đó, có điện thoại nên anh ra ngoài một lát rồi quay lại thì thấy Kim Yi-eum đang gục mặt xuống bàn ngủ say.
Anh thấy cạn lời nên bật cười rồi lấy ví ra tính tiền rượu.
"Bao nhiêu ạ?"
"35.000 won ạ."
Won-jun cau mày hỏi lại "Bao nhiêu ạ?" Chủ quán giật mình rồi nói năng trơn tru "Aiyo, tôi biết rồi. Lúc nãy cậu đã ăn uống no say rồi nên tôi sẽ trừ tiền một chai soju cho cậu." Anh ngạc nhiên vì đã ăn uống no say mà chỉ hết 35.000 won, mà còn được trừ tiền nữa. Vậy thì làm sao còn lãi được nữa chứ. Won-jun bảo không cần, chỉ cần tính tiền cho anh là được, chủ quán nhanh chóng quẹt thẻ.
"Chàng trai kia có vẻ đang buồn chuyện gì đó. Lúc nãy cậu ấy cũng đến một mình ăn uống khá lâu rồi."
"Vậy ạ?"
Won-jun không hỏi thêm cũng không đáp lời, anh quay trở lại chỗ ngồi và đỡ Kim Yi-eum dậy. Anh dìu cậu ta ra ngoài rồi đi về phía taxi gần đó. Trong lúc đẩy Kim Yi-eum vào taxi, đầu cậu ta chạm vào phía trên cửa nên anh vội vàng đặt tay lên đỉnh đầu để che chắn.
"Cho tôi đến khu chung cư OO Baekhyeon-dong ạ."
Taxi vừa khởi hành, Kim Yi-eum mất thăng bằng đập đầu vào cửa sổ. Won-jun giữ nguyên tay ôm đầu Kim Yi-eum và kéo cậu ta về phía anh. Đầu cậu ta gục xuống vai anh rồi im thin thít.
Yên tĩnh quá cũng thấy lạ.
Anh cúi xuống nhìn mặt cậu ta rồi chạm vào môi cậu. Cậu ta ngủ say như chết. Một sự thôi thúc bỗng trỗi dậy, anh thẳng thừng chạm vào môi cậu ta. Sau đó, cậu ta thở dài đến mức vai rung lên rồi lẩm bẩm một mình.
"...xin lỗi..."
Won-jun ghé tai lại gần. Gì cơ?
"Tôi xin lỗi... Vì tôi... Thật sự xin lỗi...."
Giọng nói liên tục xin lỗi đầy
nước mắt. Won-jun mím chặt môi, không nói một lời nào. Dù cậu ta đang nhắm mắt, anh cũng có thể hình dung ra ánh mắt Kim Yi-eum sẽ như thế nào. Vì vậy, anh không rời mắt khỏi khuôn mặt cậu ta cho đến khi đến nơi.
"Đến rồi ạ."
Anh tính tiền taxi rồi kéo Kim Yi-eum ra, giờ thì cậu ta hoàn toàn không thể giữ thăng bằng được nữa. Won-jun không cần phải suy nghĩ, anh vác Kim Yi-eum lên vai. Những người đi ngang qua liếc nhìn, nhưng anh không quan tâm.
Sau khi nhập mật khẩu cửa
chung, anh đặt Kim Yi-eum xuống trước thang máy. Cậu ta đứng không vững, ngã nhào vào lòng Won-jun. Trong lúc di chuyển bằng thang máy, Won-jun ghé sát tai Yi-eum thì thầm.
"Hôm nay tôi ngủ lại nhé?"
Kim Yi-eum không trả lời, Won-jun bật cười.
"Tôi biết rồi. Nếu cậu muốn thế
thì được thôi."
Vừa ra khỏi thang máy đã đến nhà, anh lục túi Kim Yi-eum tìm thẻ. Không có trong túi quần, anh lần mò lên ngực áo thì Kim Yi-eum khừ khừ rồi cười một tiếng kỳ lạ. Anh chạm vào lần nữa cậu ta lại cười, Won-jun nhanh tay lấy ví ra rồi tìm thẻ trong đó.
"Đồ dâm đãng. Sờ ti một cái là thích ngay
à."
Dù anh trêu chọc như vậy, Kim Yi-eum vẫn không hề nhận ra vì say xỉn. Anh mở cửa xong liền bế thốc Kim Yi-eum lên rồi sải bước đi về phía phòng ngủ. Đặt cậu ta xuống giường xong, anh chậm rãi ngắm nhìn Kim Yi-eum từ đầu đến chân.
Anh lặng lẽ tỏa pheromone, nhưng cậu ta hoàn toàn không có phản ứng gì. Lúc nãy ở hộp đêm cũng vậy, và cả khi ra khỏi quán nhậu cũng vậy, anh đã liên tục tỏa pheromone khi chỉ có hai người, nhưng Kim Yi-eum vẫn không có phản ứng gì.
Quả nhiên là do chất xúc tác ngày hôm đó sao. Won-jun đau lòng vươn tay vuốt ve má Yi-eum nhẹ nhàng.
"Thế này thì người ta mới nghĩ cậu là Beta chứ."
Bàn tay đang dừng lại trên má cậu ta xoa nắn vành tai rồi dần dần di chuyển xuống dưới. Anh sờ soạng ngực cậu qua lớp áo, ấn mạnh vào đầu ti
thì cậu ta rên ư ư rồi cau mày. Trong khoảnh khắc, anh cảm thấy khát nên đã ngậm lấy vùng đó.
Ngậm lấy đầu
ti qua lớp vải và di chuyển hàm lên xuống, một tiếng rên khe khẽ vang lên từ cậu ta. Dù đang say, đôi tay đang bám chặt vào vai anh vẫn dồn lực đẩy anh ra, Won-jun dùng răng cắn vào núm rồi buông ra. Ngẩng đầu lên nhìn, anh thấy Kim Yi-eum đang hé mắt thở dốc.
Won-jun trèo lên trên, đối diện với khuôn mặt Kim Yi-eum rồi khẽ hỏi.
"Muốn làm với tôi không?"
Kim Yi-eum lặp đi lặp lại việc nhắm mắt mở mắt, Won-jun di chuyển môi xuống vành tai cậu ta.
"Tôi sẽ làm cậu vui. Hửm?"
Thành thật mà nói, nếu say đến mức này thì chỉ cần lật cậu ta lại rồi đâm vào là xong. Nhưng Kim Yi-eum đã nhiều lần cảnh cáo anh, và có lẽ lần này cậu ta sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh đâu. Won-jun lo lắng thì thầm vào tai cậu ta.
"Từ giờ trở đi, nếu tôi hỏi gì thì cậu chỉ cần trả lời 'vâng' thôi. Hiểu chưa?"
"Vâng..."
Có lẽ vì rượu nên cậu ta đã ngoan ngoãn trả lời, Won-jun nhếch mép cười.
"Kim Yi-eum, muốn làm tình với tôi không?"
Yi-eum bám vào vai Won-jun. Anh nghĩ cậu ta đã tỉnh lại rồi nên nhìn
, thì thấy cậu ta đang từ từ di chuyển con ngươi nghiêm túc nhìn Won-jun.
"Tôi không thích..."
Won-jun không giấu nổi sự bực bội.
"Tại sao?"
Kim Yi-eum từ từ nhắm mắt lại rồi lẩm bẩm như đang nói mơ.
"Anh... đồ lăng loàn."

 

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo