Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%-300%
46.
"Chào buổi sáng."
Tỉnh dậy không thấy Choi Won-jun đâu, cậu đi ra ngoài thì thấy anh ta đang ngồi ở phòng khách như nhà mình, trơ trẽn vẫy tay chào cậu. Yi-eum đã không ngủ ngon giấc, trong khi Choi Won-jun lại có vẻ mặt tươi tỉnh hơn.
Hôm qua lúc nhìn anh ta thì rõ ràng anh ta đang rất mệt mỏi mà. Có lẽ nào mảnh đất này thật sự hợp với Choi Won-jun không. Cậu không phải là người tin vào mê tín, nhưng cậu đã vô thức nghĩ như vậy.
"Ra ăn cơm hộp đi."
Choi Won-jun lấy một hộp cơm từ túi mua sắm và đặt lên bàn.
"Lần này tôi không bỏ gì vào đâu. Tôi xin thề bằng lương tâm của mình."
Nghe anh ta nói vậy, cậu cảm thấy cạn lời thật sự.
"Anh có lương tâm á?"
"Có người không có lương tâm sao?"
Chính là anh đấy. Cậu muốn nói thật lòng, nhưng cậu không muốn cãi nhau vào buổi sáng nên cậu đã nhịn. Thấy cậu chỉ nhìn hộp cơm mà không ăn, Choi Won-jun nói nếu cậu không tin thì anh ta sẽ ăn cả hai hộp.
Yi-eum không ăn cơm mà đi tắm trước. Sau khi tỉnh táo lại, cậu thấy Choi Won-jun đang gọi điện thoại cho ai đó. Anh ta chỉ thị cái này cái kia cho nhân viên công ty, trong lúc đó Yi-eum đã đổi hộp cơm của anh ta cho hộp cơm của mình.
Won-jun kết thúc cuộc gọi và cầm đũa lên.
"Có vẻ như công việc bận rộn nhỉ."
"Nếu muốn sống thì phải bận rộn thôi."
Yi-eum bật cười trước câu nói có vẻ giống một nhân viên văn phòng của anh ta.
"Anh đi làm lúc mấy giờ?"
"Hôm nay tôi nghỉ phép."
"Tại sao?"
"Thanh tra Kim được nghỉ, nên tôi muốn đi chơi cùng."
Yi-eum nhăn mặt, Won-jun cười và kéo khóe miệng cậu lên. "Cậu cứ nhăn mặt như vậy là sẽ có nếp nhăn đấy. Bây giờ còn trẻ nên da còn căng mịn thì không sao, nhưng nếu cậu có nếp nhăn và xấu xí thì ai thèm rước cậu nữa."
Yi-eum làm lơ, cầm điều khiển bật TV lên. Một giọng nói bị bóp méo vang lên từ bản tin.
[Này, dù sao thì chúng cũng không làm gì được tao đâu. Viện trưởng viện kiểm sát và cục trưởng cục cảnh sát đều là người của bố tao cả. Dù tao có phạm tội lớn đến đâu thì cũng không có ai ở Hàn Quốc này có thể tống tao vào tù được đâu. Mày hiểu chưa?]
Giọng điệu kiêu ngạo đó. Nghe quen quen. Tiếp theo là lời giải thích của người dẫn chương trình.
[Đoạn ghi âm mà quý vị vừa nghe là nội dung được công bố thêm vào rạng sáng nay. Người đăng tải đoạn video này khẳng định chủ nhân của giọng nói là con trai của nghị sĩ Kim, người đang là tâm điểm của những tranh cãi gần đây. Dù chưa xác minh được tính xác thực, nhưng vì có nhắc đến những quan chức cấp cao của viện kiểm sát và cảnh sát nên mọi sự chú ý đang đổ dồn vào việc cả hai bên sẽ có những phản ứng như thế nào.]
Yi-eum kinh ngạc há hốc miệng nhìn Choi Won-jun. Anh ta đang nhặt đậu ra khỏi cơm hộp như một đứa trẻ con.
"Sao vậy. Cho tôi đậu à?"
"Không phải vấn đề là đậu bây giờ đâu."
"Vậy thì sao?"
"Có phải, cái đó, là Giám đốc đăng lên không?"
"Tôi đã nói rồi mà. Sẽ cho cậu nếm thử thứ cực ngon. Thấy sướng không?"
Thật lòng mà nói, cậu thừa nhận. Cậu biết rằng một cảnh sát không nên làm như vậy, nhưng khi video đầu tiên được đăng tải, Kim Ji-cheol bị chỉ trích và bố anh ta gặp khó khăn, cậu đã cảm thấy hả hê. Nhưng như vậy có quá nguy hiểm không?
"Anh lấy đoạn ghi âm này ở đâu vậy? Có thật không đấy?"
"Trước đây thanh tra có gặp Kim Ji-cheol ở một câu lạc bộ đúng không? Cậu nghĩ sao tôi lại hay lui tới đó?"
Yi-eum không trả lời. Lúc nhìn thấy anh ta ở câu lạc bộ, cậu chỉ nghĩ rằng tên này đến đây để chơi bời thôi. Anh ta trông như một kẻ sẽ đến câu lạc bộ để tổ chức tiệc ma túy thác loạn và chơi bời vậy. Cậu muốn nói thật lòng, nhưng cậu lại nhịn.
"Tôi tưởng anh đến chơi."
"Tôi có đến đó vài lần để tiếp khách, nhưng tôi không đến đó chơi một mình đâu. Vì sao à? Vì tôi đã chơi đủ từ khi còn nhỏ rồi. Rất thác loạn và dâm đãng. Giống như thằng giẻ rách ấy?"
Vì anh ta nhấn mạnh những từ như thác loạn, dâm đãng và thậm chí là thằng giẻ rách, nở một nụ cười lả lơi nên Yi-eum khẽ né tránh ánh mắt. Cơm hộp mà anh ta mang đến từ khách sạn vẫn còn hơi ấm như vừa mới làm xong. Sườn nướng, miến trộn, bánh rán. Những món ăn kèm khá thịnh soạn cho bữa sáng.
Thấy Yi-eum chỉ nhìn mà không ăn, Won-jun ép cậu cầm thìa lên.
"Ăn đi. Có ăn thì mới có sức làm việc chứ."
Nhìn Won-jun như vậy, Yi-eum cảm thấy lo lắng.
"Có phải anh đã gây ra chuyện lớn quá rồi không?"
"Sao vậy?"
"Anh đã đụng đến cả cục trưởng cục cảnh sát và viện trưởng viện kiểm sát đấy. Họ sẽ nổi đóa lên và tìm cho ra ai đã đăng tải cái tập tin này đấy."
"Thì biết rồi mà?"
Yi-eum đang uống nước thì suýt chút nữa đã phun ra. Cậu quá ngạc nhiên, lắp bắp không nên lời, Won-jun ngậm đầu đũa và cười hiền lành.
"Tôi thích cái vẻ mặt đó của cậu lắm. Trông hơi ngốc nghếch và đáng yêu đấy."
Yi-eum không nghe thấy gì cả.
"Anh vừa nói gì cơ? Ai biết? Những người đó đều biết?"
"Ừ, thực ra những người đó cũng có một đống chuyện thối nát như nghị sĩ Kim vậy. Lúc đó cậu thấy rồi đấy, những video có cả viện trưởng và cục trưởng. Tôi đã cho họ vài lời khuyên. Thế là họ hiểu ý tôi ngay."
Không phải là khuyên mà là đe dọa thì có. Trên đời này lại có một kẻ dám đe dọa những người đứng đầu viện kiểm sát và cảnh sát cơ đấy. Mặt Yi-eum trắng bệch. Có nên đuổi anh ta ra ngoài bây giờ không? Cứ thế này thì không khéo cảnh sát sẽ ập đến nhà cậu mất. Bản thân anh ta thì vẫn bình tĩnh, còn Yi-eum thì lo sốt vó.
"Ăn canh đi. Canh cá nóc rất ngon và mát đấy."
"..."
"Tôi đút cho cậu ăn nhé?"
Anh ta tiến lại gần như thật, cậu cầm thìa xúc cơm. Cơm còn chưa kịp cho vào miệng mà cậu đã có cảm giác như nghẹn ứ ở cổ họng. Trong khi đó Choi Won-jun thì vui vẻ hát véo von. Rồi anh ta đột ngột hỏi.
"Ngày nghỉ cậu làm gì?"
"Đừng hỏi mà ăn xong rồi đi đi. Tôi đang cảm thấy bị đe dọa đến tính mạng đây."
"Tôi tò mò thôi mà. Nói đi."
Yi-eum thở dài và cho cơm vào miệng. Cậu có cảm giác như đang nhai cát chứ không phải cơm.
"Thì tôi làm cái này cái kia. Đạp xe, leo núi, mấy chuyện như vậy."
"Lành mạnh ghê. Vậy hôm nay cậu có kế hoạch gì?"
Thực ra hôm nay cậu định đi câu cá. Yi-eum thỉnh thoảng cầm cần câu đến hồ chứa nước, nhưng cậu muốn có thời gian nghỉ ngơi một mình, thư giãn và giải tỏa tâm trạng hơn là bắt cá.
Cậu sợ Choi Won-jun sẽ đi theo nếu cậu nói thật nên cậu đã mím chặt môi. Cậu liếc nhìn Won-jun , thấy anh ta đang ăn ngon lành. Bên cạnh là đống đậu mà anh ta đã nhặt ra.
"Sao anh không ăn đậu đi? Đâu phải trẻ con đâu."
"Tôi có một câu chuyện buồn."
"Thông thường những người phạm tội và phải ăn cơm tù mới nói vậy thôi."
"Có khả năng là sau này tôi cũng sẽ như vậy à?"
Yi-eum không nói "không". Nhìn những việc anh ta làm thì có ngày anh ta vào tù thật cũng nên. Nghe vậy, Won-jun bất ngờ kể lại một chuyện.
"Lúc bị bắt cóc, tên tội phạm đã cho tôi ăn cơm đậu mà không có thức ăn kèm. Tôi không biết hắn lấy ở đâu hay là ăn trộm, nhưng tôi vẫn nhớ như in cái vị của nó. Cơm thì nguội ngắt, hạt cơm thì cứ lăn lóc trong miệng, còn đậu thì cứng đơ và còn có mùi chua nữa. Chắc là cơm thiu rồi?"
Choi Won-jun cười, nhưng Yi-eum không cười được. Đáng lẽ cậu không nên hỏi. Đây hẳn là một ký ức khó khăn, vậy mà anh ta thản nhiên lại kể khiến người hỏi lại cảm thấy có lỗi như này. Ký ức đó hẳn đã trở thành một chấn thương tâm lý đối với Choi Won-jun. Vì vậy anh ta mới bị mất ngủ và không ăn đậu.
"Quên đi... Dù tên tội phạm đó là ai thì chắc chắn hắn cũng đang phải chịu báo ứng ở đâu đó thôi."
Nghe những lời đó, Choi Won-jun nở một nụ cười khó thấy.
"Ừ, nếu hắn còn sống thì chắc chắn là vậy rồi."
"Cái gì đây..."
Bàn tay nhăn nheo đang cầm bức ảnh run rẩy. Chủ tịch Choi tức giận trừng mắt nhìn thư ký đang đứng trước mặt. Thư ký báo cáo về những việc liên quan đến Choi Won-jun, vẻ mặt căng thẳng.
"Đúng là cảnh sát đã có mặt tại hiện trường vụ tai nạn. Gần đây cậu ta thường xuyên đến gặp Giám đốc Choi, theo tôi biết thì vết bầm trên mặt anh ấy là do anh ta bị cảnh sát đó đánh ạ,"
Anh ta còn chưa dứt lời thì chủ tịch Choi đã bật dậy, đấm tay xuống bàn. Bức ảnh Yi-eum đang cầm trên tay bị vò nát không thương tiếc.
"Cái gì! Vậy là cái thằng cảnh sát đó đã đánh Won-jun của tôi à?"
Thư ký nuốt nước bọt.
"Vâng, theo tôi biết là như vậy."
"Cái thằng chó điên này..."
Chủ tịch Choi mở bức ảnh đã bị vò nát ra, nhìn lại khuôn mặt một lần nữa. Ông đã nghe nói về một tên cảnh sát mà ông coi như kẻ thù trước đây. Hắn đã sinh được ba đứa con, tất cả đều trở thành cảnh sát.
Nhưng một trong số chúng lại dính vào con trai ông. Không, không phải là dính vào, mà là Choi Won-jun đang đơn phương tiếp cận. Rốt cuộc là tại sao? Tại sao nó còn thuê nhà ở cùng một khu chung cư?
"Ui cha cha."
Chủ tịch Choi ôm đầu ngồi xuống.
"Chủ tịch không sao chứ? Có cần tôi gọi cho bệnh viện không ạ?"
"Đừng gọi bệnh viện mà liên lạc ngay với đội truyền thông. Bảo họ tung tin về việc Choi Won-jun kết hôn đi. Cho mọi người biết đối tượng là ai, con cái nhà nào."
"Giám đốc Choi có để yên không ạ?"
"Nếu nó không để yên thì làm gì được tôi, Tôi tưởng nó ba mươi mấy tuổi rồi thì sống yên phận, ai dè nó lại dính vào cái nhà của thằng chó tạp chủng đấy!"
Cơn giận của chủ tịch Choi vẫn không hề dịu đi. Ông cảm thấy một điềm báo chẳng lành. Lý do ông không quan tâm đến việc Choi Won-jun gặp ai là vì anh ta chỉ chơi bời qua đường thôi. Nhưng bây giờ thì khác rồi. Bị đánh còn chưa đủ mà còn thuê nhà ở ngay trước mặt? Nếu không phải là thằng điên thì là cái gì?
"Cái thằng điên này."