Đối Tác Giao Phối Chiến Lược - Chương 11

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%

#11

Khi nghĩ đến Taehyun, những cử động vùng vẫy trong vòng tay cậu vừa nãy lại hiện lên. Cảm giác về những cơ bắp săn chắc, được chăm sóc kỹ lưỡng tốt hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng. Vùng xương chậu nối liền bên dưới eo với cơ bụng săn chắc hẹp hơn cậu nghĩ. Bờ mông phát triển tốt, săn chắc đến mức khó nắm chặt bằng một tay, và cái lỗ dâm đãng nằm giữa chúng cứ liên tục rỉ ra chất lỏng trong suốt và co giật. Liệu như này có ổn không. Có phải anh đã cho phép mình làm như vậy không. Trong khi ôm chặt lấy cơ thể quyến rũ đang quấn lấy mình, cậu định banh những nếp nhăn của anh ra và đưa ngón tay vào thì... Giống như một thằng ngốc, máu tươi đã tuôn ra, phá hỏng tất cả mọi thứ.

"..."

Sejin cảm thấy muốn tự đấm cho mình vài cái và ném mình lên giường. Lần cuối cùng đo là khoảng 188.4 đúng không. Cân nặng của cậu tương đối nhẹ so với chiều cao, nhưng về cơ bản cậu cao và cơ thể cậu chỉ toàn cơ bắp săn chắc, không có chút mỡ thừa nào, nên không thể ngăn giường rung lắc.

"...Mình thật ngốc."

Sejin nắm lấy "cái đó" của mình đang dựng đứng và nhanh chóng lắc nó. Chỉ cần chạm vào thôi cũng đã sung sướng rồi, nếu đưa nó vào "cái đó" của anh thì sẽ còn thích đến mức nào. Chỉ nghĩ đến thôi mà đầu niệu đạo đã ướt đẫm. Lần này vì làm một việc ngu ngốc mà đã phá hỏng tất cả, nhưng lần sau thì sẽ không như vậy. Nếu mình thủ dâm vài lần trước thì sẽ không lặp lại sai lầm tương tự. Sejin xoa "cái đó" đang ngẩng cao đầu trong tay mình và nhớ lại mùi pheromone của Taehyun mà cậu đã ngửi thấy vừa nãy. Giống như ánh nắng của một ngày hè trong lành, mùi của mặt trời khô khốc. Đó là một mùi hương rất Taehyun.

"Haa..."

Mình muốn ngửi nó thêm. Anh đã luôn tỏa ra mùi hương tương tự trước đây, nhưng giờ cậu mới nhận ra điều đó nên cậu càng thêm sốt ruột. Cậu khó chịu khi biết rằng có người khác đã ngửi thấy mùi pheromone của anh ngoài cậu. Sự nôn nóng muốn nó chỉ thuộc về cậu chiếm một góc trong tim và không biến mất. Nhưng không được vội vàng. Sejin tự nhủ và đi rửa sạch dấu vết đã phun ra trong tay ở bồn rửa.

Anh đang nghĩ gì nhỉ. Anh sẽ chấp nhận chuyện hôm nay như thế nào. Cậu tò mò về cách anh giải quyết mọi chuyện với mình. Sự tò mò đâm vào tim cậu, nhưng bây giờ là lúc phải im lặng.


Sau thảm họa ở khách sạn, Taehyun rơi vào một cuộc xung đột kéo dài. Việc tiếp xúc với Sejin có hiệu quả trong việc giảm nồng độ pheromone đã được chứng minh. Vì vậy, điều còn lại là thực hành  trước buổi huấn luyện nhóm trước khi chuyển đến địa điểm tổ chức và thực sự kiểm tra xem pheromone giảm đến đâu. Kiểm tra để làm gì? Taehyun lại chìm vào suy nghĩ. Nếu có hiệu quả... Mình có thể ngừng thuốc ức chế trong ba tháng tới, và chuẩn bị cho Thế vận hội mà không cần thuốc ức chế. Tuy nhiên, vấn đề không được giải quyết đơn giản như vậy.

Đối phương là Joo Sejin. Bất kể vì lý do gì Sejin cần một đối tác giao phối, anh vẫn không muốn làm những việc như vậy với một thằng nhóc mà anh đã biết từ khi còn là vị thành niên. Thà gặp một người lạ mà anh chưa từng gặp còn hơn. Tất nhiên, nếu nghĩ đến phạm vi quan hệ quá rộng của anh, thì khó mà tồn tại một vận động viên mà anh chưa từng gặp, nhưng một người thứ ba mà anh biết nhưng không thân và Joo Sejin rõ ràng là khác nhau. Hơn nữa, Sejin là một đàn em mà công ty quản lý đã đặc biệt nhờ anh chăm sóc cách đây 4 năm.

Mặc dù được nhờ chăm sóc, nhưng không có nghĩa là Taehyun phải chịu trách nhiệm như người bảo vệ hay giáo viên của Sejin. Chỉ là kết quả của việc anh là một vận động viên được các đàn em và vận động viên khác tin tưởng, và đồng thời anh đang bị buộc phải ngừng tập luyện do một chấn thương vô lý, nên anh có nhiều thời gian rảnh hơn so với các vận động viên khác thuộc công ty quản lý. Vì vậy, không có vấn đề trách nhiệm đạo đức như 'Làm sao tôi có thể làm chuyện đó với học trò, hoặc vận động viên mà tôi phải quản lý!'

'Không, nhưng...'

Nhưng anh vẫn không muốn có một mối quan hệ phải quan hệ định kỳ với một thằng nhóc mà anh đã gặp khi mình đã là người trưởng thành và đối phương vẫn còn là vị thành niên.

"Haa..."

Khi suy nghĩ, anh chỉ thở dài, Taehyun tăng tốc độ máy chạy bộ và chạy hết tốc lực để không có những suy nghĩ vớ vẩn. Anh dốc toàn lực để làm tim mệt mỏi cho đến khi khó có thể duy trì tốc độ ổn định, và ngay khi đến thời gian quy định, anh giảm tốc độ thì một tin nhắn nhỡ trên điện thoại hiện lên trong tầm mắt anh.

"Ai vậy nhỉ?"

Chẳng lẽ là Sejin. Sau chuyện ở khách sạn, anh không biết phải nói gì với công ty quản lý nên đã cố tình trốn tránh trong vài ngày qua. Taehyun đã trì hoãn mọi chuyện với một trái tim lo lắng rằng Sejin sẽ liên lạc trước. Cuối cùng thì chuyện gì đến cũng phải đến. Taehyun cầm điện thoại lên với quyết tâm phải giải quyết mọi chuyện bằng mọi giá. Nhưng thật bất ngờ, số điện thoại còn lại không phải của Sejin.

[Lịch sử cuộc gọi nhỡ]

[Mẹ]

[010-XXXX-XXXX]

Khoảnh khắc nhìn thấy số điện thoại quen thuộc được in ở đầu màn hình, tim Taehyun như rơi xuống vực thẳm. Anh vội vàng tắt nguồn máy chạy bộ, lau mồ hôi bằng chiếc khăn treo trên tay cầm một cách cẩu thả, và nhanh chóng nắm lấy điện thoại và vội vã tìm một phòng họp trống. Không được sử dụng không gian chung như nhà vệ sinh hoặc phòng thay đồ. Anh vội vã rời khỏi trung tâm huấn luyện và mở cửa một phòng họp vắng người, cách âm tương đối tốt, và tim anh lại bắt đầu đập nhanh.

Đừng nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Nếu thực sự có chuyện khẩn cấp xảy ra, thì bà ấy sẽ liên tục gọi điện cho đến khi mình tìm thấy, chứ không phải là một cuộc gọi nhỡ. Có thể bà ấy đã gọi nhầm rồi tắt ngay nên mình không biết. Taehyun cố gắng tự trấn an mình và nhấn số, một âm báo kết nối vang lên và một giọng nói quen thuộc bắt máy.

-Ừ, con trai. Con đang tập luyện à? Mẹ xin lỗi nếu làm phiền con.

Thật may mắn, đó là một giọng nói bình tĩnh. Taehyun thở phào nhẹ nhõm và đáp lại.

"Không ạ, con vừa xuống sau khi tập cardio xong. Có chuyện gì ạ?"

Ít nhất thì chỉ nghe giọng thôi thì có vẻ không có chuyện gì lớn. Bà ấy không phải là người có thể bình tĩnh như vậy nếu có chuyện gì. Taehyun cố gắng chống đỡ cơ thể đang mất hết sức lực và chờ đợi câu trả lời. Giọng nói do dự một lúc rồi tiếp tục.

-Ừm, không có gì đâu. Lúc nãy mẹ thấy một người trông hơi giống bố con đi ngang qua cửa sổ học viện. May mà không phải. Mẹ nhạy cảm quá nên trong giây lát đã vô thức gọi cho con. Mẹ nhầm thôi. Không có gì đâu nên con đừng lo lắng.

Trước câu nói đó, tim Taehyun lại như thắt lại. Cha. Đối với một số người, đó có thể là một từ khiến họ nhớ nhung, có thể dựa dẫm, nhưng đối với Taehyun, nó luôn giống như một vết nhơ.

Cha của Taehyun là một người bạo lực. Kể từ thời điểm ký ức của Taehyun bắt đầu, ông luôn là một người cha vô trách nhiệm, luôn uống rượu ở nhà hoặc không về trong một thời gian dài. Mỗi khi cha về nhà, mẹ luôn khóc, và cha thường yêu cầu tiền từ mẹ hoặc đánh bà vì bà làm ồn. Sau đó, người mẹ kiếm sống bằng cách dạy piano đã van xin ông đừng đánh vào mặt bà vì bà phải đi dạy, và cha đã đồng ý với yêu cầu của bà, nhưng thay vào đó ông đã lấy tiền từ phong bì sinh hoạt phí của mẹ và rời khỏi nhà.

Khi Taehyun bắt đầu sự nghiệp vận động viên, mẹ đã xây dựng nền tảng đủ để mở một học viện và thậm chí đã chuyển đến một khu vực khác, nhưng cha đã tìm ra nơi ở mới đó bằng cách nào đó và dai dẳng theo dõi mẹ. Hành vi quấy rối ghê tởm đó vẫn tiếp tục ngay cả sau khi cuộc hôn nhân của hai người kết thúc bằng ly hôn.

"Hay là con về nhà ở lại nhé? Nếu mẹ lo lắng thì con sống cùng mẹ sẽ tốt hơn. Đâu nhất thiết phải ra ở riêng."

Khi Taehyun thận trọng khuyên nhủ, mẹ đã ngay lập tức phản đối với vẻ mặt ghê tởm.

-Về cái gì. Con cũng phải nhanh chóng gặp được người tốt và ổn định cuộc sống, mẹ phải ôm con trai lớn đến bao giờ?

Sau đó, trước những lời cằn nhằn tiếp theo, Taehyun thầm thở phào nhẹ nhõm với đôi mắt mờ đi. "Ừm, có lẽ mình không cần phải lo lắng về điều đó trong một thời gian."

-Con không có tin tức gì từ cái cô con gái mà con cho mẹ xem lần trước nên mẹ lo lắng đấy. Con vẫn đang gặp cô ấy à?

Cái cô con gái đó là ai chứ. Taehyun nhớ lại những ký ức xa xôi khi anh phải cho mẹ xem ảnh bạn gái thời đầu những năm 20 tuổi vì bà cứ hỏi anh có đang hẹn hò với ai không và thở dài.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo