Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%
#17
"Đi lối này."
Sejin liếc nhìn Taehyun với khuôn mặt vô cảm như mọi khi rồi đi về phía lối vào. Với một khuôn mặt sạch sẽ mà anh không thể biết người kia đang nghĩ gì, Taehyun cảm thấy bối rối và bước vào. Anh cởi giày trong tiền sảnh, gần như chỉ bằng phòng khách của nhà ai đó, và bước vào cổng giữa thì một phòng khách có trần cao hai tầng hiện ra.
"Wow.... Nhà đẹp quá."
Sự ngưỡng mộ đến trước khi có thể cảm thấy bất kỳ sự tự ti nào. Vì vậy, những chủ tịch thực sự sống trong những ngôi nhà như thế này. Taehyun đã ngạc nhiên một lúc trước nội thất giống như trường quay của một gia đình tài phiệt trong phim, và rồi anh nhận ra rằng bức tranh được treo trên tường có vẻ quen thuộc. Mặc dù Taehyun không có chút tài năng nghệ thuật nào, đó là một phong cách mà anh đã từng thấy ở đâu đó. Sejin lên tiếng trước khi Taehyun nhìn chằm chằm vào bức tranh một lúc.
"Đây là tác phẩm của Philip Kellien. Ông nội em quan tâm đến việc sưu tầm các tác phẩm nghệ thuật."
"À."
Sau đó, Taehyun nhận ra mình đã nhìn thấy bức tranh này ở đâu. ông là một nhân vật được ca ngợi là bậc thầy của nghệ thuật hiện đại, và đó là bức tranh đã được đăng liên tục trong sách giáo khoa trong mỗi giờ mỹ thuật mà Taehyun đã sử dụng làm giờ ngủ. Thật là một thế giới khác, khi một bức tranh trị giá ít nhất hàng chục tỷ won lại được treo trong nhà của một cá nhân. Tất nhiên, nếu anh nói điều đó với cậu ta, cậu ta sẽ nói với một khuôn mặt vô hồn, 'Dù sao thì nó cũng không phải của tôi.' Nó làm cho việc anh nghĩ rằng cậu ta có thể đã lớn lên trong một môi trường không khác biệt nhiều so với mình, hoặc có lẽ khá giống, bốn năm trước trở nên vô nghĩa.
"Nó hợp với căn nhà đấy."
Anh vừa nhìn chằm chằm vừa gật đầu, vì vậy anh đã nói điều gì đó, nhưng Sejin dường như không quan tâm. Trong bầu không khí ngượng ngùng như vậy, anh đi theo Sejin về phía ghế sofa, và Sejin liếc nhìn vị trí bên phải của ghế sofa và đề nghị.
"Ngồi đi."
"Ừm."
Khi Taehyun ngoan ngoãn ngồi vào chỗ như được yêu cầu, sự im lặng lại đến. Cậu đã đưa một người vào nhà, vì vậy cậu nên nói gì đó, bất cứ điều gì. Taehyun bắt đầu đổ mồ hôi sau lưng và nhìn Sejin. Anh vốn không phải là người nhút nhát và không biết phải làm gì khi nhìn người khác. Vì đối phương không phải là bất kỳ ai, mà là Sejin, anh liên tục lo lắng như thể đang bước đi trên lớp băng mỏng. Nhưng anh không thể ngồi đây mãi mãi được. Taehyun hít một hơi thật sâu và mở miệng.
"Về chuyện chúng ta đã nói lần trước."
"Vâng."
Trái tim Taehyun run lên như thể anh đang phạm tội khi anh vừa mở miệng và một câu trả lời ngắn gọn, khô khan rơi xuống, nhưng mặt khác anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu Sejin là đồng phạm trong vụ bê bối bí mật nhưng chết người này, anh cảm thấy rằng những điều mà anh lo lắng sẽ không xảy ra.
"Chúng ta nên bắt đầu từ khi nào? Tôi nghĩ rằng chúng ta cần phải ổn định nó trước khi tôi gia nhập làng vận động viên, để tôi có thể chắc chắn rằng nó ổn."
Khi Taehyun khó khăn lắm mới nói ra, Sejin nhìn Taehyun một lúc. Chết tiệt. Cậu đã thể hiện tất cả sự khó chịu khi làm điều này với anh ở khách sạn, và bây giờ anh đang nói về điều này, vì vậy da mặt anh đang nóng bừng lên. Nhưng không còn cách nào khác. Bây giờ, Taehyun đang ở trong một tình huống mà anh phải cố gắng làm mọi thứ với trái tim nắm lấy cọng rơm. Miễn là nó không phải là một hành vi sai trái mà IOC công nhận là lý do truất quyền thi đấu. Sejin im lặng một lúc trước câu hỏi của Taehyun rồi trả lời.
"Anh cứ làm theo ý mình là được."
Câu nói đó khiến Taehyun cảm thấy khó chịu hơn. Cậu thà nói rõ ràng những gì cậu muốn và cậu muốn anh làm gì. Anh chắc chắn rằng Sejin sẽ không nói rõ ràng, dù bây giờ hay trước đây. Taehyun lại nuốt một tiếng thở dài trong lòng.
"Trước hết thì... Tôi nghĩ tôi cần kiểm tra mức pheromone. Tôi cần kiểm tra xem nó giảm bao nhiêu mỗi lần và nó duy trì trong bao lâu, để tôi có thể điều chỉnh nó cho phù hợp với thời gian của cuộc thi...."
Kết luận là anh không có lựa chọn nào khác ngoài việc kiểm tra trực tiếp bằng cơ thể của mình. Thời gian còn lại cho đến khi bắt đầu tập huấn nhóm lớn trước buổi tập huấn Olympic là khoảng một tháng. Anh cần xác nhận các mô hình lặp đi lặp lại bằng số trong khoảng thời gian đó để anh có thể tiếp tục giao phối mà không gặp bất kỳ sự cố nào sau khi gia nhập. Không giống như Taehyun đã khó khăn lắm mới nói ra chủ đề chính, Sejin vẫn có một khuôn mặt vô cảm.
"Vậy thì cứ làm như vậy đi."
Không phải cậu đã nói cụ thể khi nào hay làm như thế nào, vậy tại sao cậu lại nói như vậy? Taehyun cố gắng phớt lờ cái đầu đang ù lên và tiếp tục nói.
"Vậy khi nào thì tốt hơn? Tôi nghĩ tôi cần thử nó một lần trước để tôi có thể quyết định bất cứ điều gì khác."
Đã có một quá trình mà nhất thiết phải xảy ra trước để kiểm tra mức pheromone thực sự giảm đến đâu và nó duy trì trong bao lâu. Dù sao thì anh phải thử nó một cách đúng đắn để có thể biết hiệu quả của nó. Taehyun không muốn hỏi, 'Vậy cậu muốn làm khi nào?', vì vậy anh đã hỏi một cách mơ hồ, và Sejin đã cắm thẳng bóng một cách tự nhiên với một khuôn mặt điềm tĩnh.
"em ổn ngay bây giờ."
Cậu nói về việc quan hệ tình dục như thể cậu đang nói, 'Tôi sẽ ăn thực đơn trưa hôm nay, mọi người muốn ăn gì?' Taehyun đã quá sốc đến nỗi anh gần như phun ra những gì anh có trong miệng mặc dù anh không có gì trong miệng.
"Không, không phải tôi đến với ý định đó..."
Ngay từ đầu đã hơi muộn rồi. Tất nhiên, quan hệ tình dục vào ban đêm phù hợp hơn nhiều so với ban ngày, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng. Thêm vào đó, anh không mang theo bao cao su hay chất bôi trơn. Rõ ràng là cái gã này sẽ không có những thứ đó trong nhà mà cậu sống với bố mẹ, vì vậy anh đã làm mờ lời nói của mình và bày tỏ ý kiến tiêu cực thì Sejin lại thốt ra một câu làm anh phát điên.
"Anh sợ khi quan hệ với em sao?"
Cái quái gì đây? Khoảnh khắc những từ đáng ngờ lọt ra khỏi đôi môi của Sejin, Taehyun cau mày.
"Cái gì?"
Khi Taehyun lớn tiếng hỏi lại một cách vô thức, Sejin giải thích với một biểu cảm bình tĩnh.
"Có vẻ như anh muốn tránh em từ lần trước."
Không phải là anh không thoải mái khi làm điều này với cậu, chứ không phải là cậu sợ sao. Thật là nực cười khi cậu đã đổ máu mũi lên lưng người khác và lại nói những điều như vậy. Taehyun nhíu mày và phản bác.
"Tôi chỉ là..."
"Anh lo lắng cho emsao? Anh không cần phải lo lắng đâu."
"...."
Thật là một kẻ thô lỗ. Taehyun đã vô thức có những suy nghĩ không khác gì một người già và tặc lưỡi. Tôi sẽ sợ cậu sao? Tôi chỉ lo lắng rằng cậu có thể bị tổn thương vì mối quan hệ này. Anh không hề lo lắng cho chính mình. Anh đã làm hỏng mối quan hệ vài lần, và kết quả là anh đã cảm thấy phiền phức, cay đắng và tổn thương, nhưng Sejin sẽ không như vậy. Anh có thể lợi dụng một đứa trẻ mà suốt đời dường như chỉ tập luyện, và anh cũng hơi lo lắng vì cảm giác tội lỗi nhỏ nhặt của mình.
Nhưng sao? Sợ ư? Taehyun chế nhạo và vặn vẹo khóe miệng.
"Vậy chúng ta chỉ cần làm điều đó trong khi chúng ta đã gặp nhau ngay bây giờ nhé? Cậu có bao cao su ở nhà không?"
Khoảnh khắc Taehyun bộc phát một cách vô thức, Sejin cắn câu như thể anh đã đặt bẫy.
"Có lẽ vậy sao? em có một vài cái mà tôi đã mua phòng khi."
"Hả? Hả..."
Chết tiệt. Taehyun hối hận vì đã nói điều đó. Không phải là tôi vẫn chưa sẵn sàng sao. Nhưng bây giờ đã quá muộn để rút lui. Nếu anh nói rằng anh không nghĩ vậy và rút lui bây giờ, nó sẽ có nghĩa là anh thừa nhận rằng anh sợ hành động với Sejin. Á. Hối hận cũng đã quá muộn rồi.
"Mẹ em vẫn đang đi công tác nên bà sẽ không về cho đến tháng sau."
Bây giờ là đầu tháng, vì vậy điều đó có nghĩa là anh sẽ sử dụng ngôi nhà rộng lớn này một mình trong một thời gian khá dài cho đến tháng sau. Có nghĩa là nếu họ định làm những việc như thế này trong tương lai, họ nên tiếp tục làm điều đó ở nhà cậu? Taehyun băn khoăn liệu đó có phải là sự giải thích quá mức của anh hay Sejin đang cố tình buông lời, và rồi anh tự hỏi liệu Sejin có phải là một người tinh tế đến thế không. Sejin mà Taehyun nhớ đến là một kẻ luôn xù lông và xông xáo, luôn vung dao về phía thế giới và tự mình chịu đựng. Cậu ấy có một khuôn mặt lạnh lùng và bình tĩnh như một nàng công chúa băng giá, nhưng bên trong cậu lại mỏng manh và bấp bênh như thể có thể vỡ tan bất cứ lúc nào.
Sejin bây giờ trông có vẻ tương tự như lúc đó, nhưng hơi khác một chút. Bạn có thể nói rằng băng đã trở nên cứng hơn một chút. Đã bốn năm trôi qua, vì vậy việc một người thay đổi là điều tự nhiên, nhưng Taehyun bối rối vì anh vẫn chưa biết Sejin đến đâu và cậu đã thay đổi đến đâu. Có phải vì anh vẫn coi cậu ta là một cậu bé mười tám tuổi? Ngay cả trước khi Taehyun đưa ra bất kỳ kết luận nào, Sejin lại tạo ra một làn sóng trên mặt nước.
"Vậy chúng ta sẽ làm điều đó hôm nay chứ?"
Taehyun đưa tay lên và nhìn vào khuôn mặt của Sejin. Cậu vẫn có một biểu cảm vô cảm mà anh không thể biết cậu đang nghĩ gì.