Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%
#39
Tôi không đánh trước đâu. Taehyun ngẫm nghĩ xem đó có phải là một câu cửa miệng thịnh hành nào đó không khi nghe cậu thú nhận một cách bất ngờ như vậy. Rồi anh sực nhớ ra lý do Sejin bị loại khỏi buổi huấn luyện nhóm là vì vụ ẩu đả với tiền bối.
"À!"
Taehyun vô thức thốt ra một tiếng cảm thán rồi vội vàng bịt miệng lại vì biết mình lỡ lời. Sejin trông có vẻ khá nghiêm túc khi anh ngước nhìn cậu lần nữa. Khuôn mặt cậu trông như thể cậu không thể chịu đựng được sự bất công và phẫn uất. Taehyun kéo khóe miệng đang từ từ nhếch lên xuống rồi trả lời.
"Ra là vậy. Chắc cậu thấy oan ức lắm nhỉ. Nếu người ta không đánh trước thì chắc cậu cũng không đến nỗi phải làm vậy."
Taehyun trước tiên nói những gì mà Sejin muốn nghe. Sejin khẽ giật mình, nhưng cậu vẫn cau mày và nói.
"Tôi chỉ nói vậy thôi."
Rồi cậu quay phắt lại, đi về phía máy móc và nằm xuống ở vị trí quen thuộc để chuẩn bị tư thế. Dù sao thì cậu cũng là một vận động viên, nên chuyện này cũng khá đương nhiên. Taehyun ngẩn ngơ nhìn cậu nâng một mức tạ mà hầu hết đàn ông trưởng thành không thể nâng nổi với một cơ thể khá mảnh khảnh so với một vận động viên. Cậu thật sự muốn nói điều đó đến vậy sao. Taehyun quay mặt đi vì anh cảm thấy mình sắp bật cười mất. Taehyun đứng dậy và phủi mông, nhìn Sejin tập luyện thêm một lúc nữa rồi chỉ tay về phía chiếc bàn và nói.
"Đừng quên mang cái này về khi về nhà nhé. Tôi mua cái này để cậu ăn đấy."
Rồi anh rời khỏi phòng tập một cách không chút lưu luyến. Ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, ánh mắt của Sejin đã hướng về phía chiếc bàn.
"..."
Sejin nhìn chằm chằm vào những chiếc bánh trên bàn một lúc rồi đặt thanh tạ đang được nâng lên một cách mạnh mẽ xuống và tiến về phía chiếc bàn. Bên trong chiếc hộp nhỏ được đóng gói riêng là một miếng bánh hình chữ nhật. Đó là bánh Opera. Cậu đã từng được ông lão nhà tài trợ mua cho chiếc bánh này mỗi khi cậu đến tiệm bánh ngọt gần câu lạc bộ đấu kiếm.
'Rồi sẽ có một ngày cháu cảm thấy vị đắng cay này là ngọt ngào thôi.'
Đã vài năm kể từ khi cậu có bữa ăn cuối cùng với ông lão, liệu khẩu vị của cậu có thay đổi trong khoảng thời gian đó không. Sejin dùng chiếc nĩa đi kèm chọc một miếng bánh lớn và ăn.
'...Ngọt.'
Thay vì đắng, nó lại ngọt đến mức lưỡi cậu đau nhức. Cậu không biết đó là do công thức hay là do cậu đã trưởng thành.
-----------------------------
(quay lại hiện tại)
Hai mươi hai, hai mươi tám, cuối xuân 24℃
Sau một hồi hồi tưởng ngắn ngủi, Taehyun lại nuốt một tiếng thở dài dài. Cái tên đáng ghét đó giờ đã gần như trở thành một người bình thường, thật là một bước tiến vượt bậc. Không phải cậu ta nên trả cho mình một khoản phí giáo dục nhân cách hay sao? Dù có thật sự trả thì mình cũng không có ý định nhận, nhưng chỉ là nói vậy thôi. Sejin khi mới gặp lần đầu thật sự là một kẻ nổi loạn đến mức khó mà chạm vào.
'Nghĩ đến lúc đó thì thật sự phải cảm ơn vì giờ cậu ta đã tiến bộ được đến mức này rồi.'
Lúc đó, mình đã thật sự nghĩ rằng, ôi trời, không biết thằng nhóc này sẽ sống sót thế nào trên thế giới này đây? Dù kỹ năng có tốt đến đâu, nếu cứ tiếp tục như vậy thì xung quanh sẽ chẳng còn ai bên cạnh đâu. Ít nhất thì bây giờ, dù vẫn không phải là một người hòa đồng, nhưng có vẻ như cậu ta vẫn sống chung với các thành viên trong nhóm mà không có xung đột lớn nào. Ừ, vậy là được rồi. Taehyun vuốt ngực như thể vừa nghe tin con trai nhà hàng xóm đỗ đại học, rồi chợt nhận ra rằng tình hình hiện tại không hẳn là tích cực đối với mình.
Mình đã làm những chuyện như vậy với một tên đã trở thành người như vậy, mà giờ mình lại đi cười được à? Taehyun lại rửa mặt qua loa. Dù có xoa mặt bằng lòng bàn tay bao nhiêu lần đi nữa, thì thực tế mà Taehyun muốn phủ nhận cũng không hề thay đổi.
"Haa…."
Với tâm trạng này, dù có tập luyện thì anh cũng sẽ cứ nghĩ vẩn vơ và dễ dẫn đến chấn thương. Taehyun lau mồ hôi đang chảy khắp người bằng khăn thể thao rồi cầm điện thoại lên và suy nghĩ một lúc. Trong lòng anh muốn về nhà ngay lập tức. Nhưng anh không có thời gian để lãng phí. Taehyun đã gần như gửi tin nhắn cho huấn luyện viên rằng hôm nay anh không được khỏe nên không thể tập luyện theo môn được, nhưng cuối cùng anh đã thành công trong việc lấy lại ý chí.
Không, hãy tỉnh táo lại đi. Còn bao lâu nữa là đến vòng loại rồi mà lại giở đủ trò vớ vẩn thế này. Taehyun bật dậy và thả lỏng những cơ bắp đang căng cứng. Từ đầu ngón chân, qua bắp chân, đến bắp đùi và bên trong đùi. Taehyun đang dùng con lăn xoa bóp để làm mềm cơ bắp từ mông lên eo thì đột nhiên nhớ lại chuyện đã xảy ra đêm qua và mặt đỏ bừng. Cảm giác cậu ta nắm chặt eo anh, ôm chặt đùi rồi đẩy háng anh lên đột nhiên hiện lên trong đầu khiến hai má anh nóng ran.
Mình điên rồi à. Taehyun giật mình và tự tát vào má mình. Cũng may là hôm nay không có nhiều người trong phòng tập thể dục chung, nếu có An Jimin và những vận động viên khác quá quan tâm đến Taehyun ở bên cạnh, thì chắc chắn 100% họ sẽ đến hỏi có chuyện gì.
Tỉnh táo lại đi Sung Taehyun. Phải phân biệt giữa công và tư. Nhưng nói một cách nghiêm túc, thì hợp đồng bạn tình của Taehyun với Sejin không phải là việc tư mà là việc công. Sejin không phải là người yêu của anh. Dù sao thì họ cũng là mối quan hệ phải trao đổi pheromone vì có lợi cho nhau. Chỉ là cách tối ưu nhất để trao đổi là tình dục mà thôi.
"……."
Sau khi định nghĩa như vậy, cảm giác muốn chết lại ùa về khiến anh lắc đầu nguầy nguậy. Thôi được rồi, hãy tập trung vào việc khác đi. Taehyun khó khăn lắm mới trấn an được tâm trạng hỗn loạn rồi đi đến phòng tập luyện cá nhân sau khi tập khởi động. Có lẽ chỉ khi anh mải mê đấm đá hay đá chân đến mức không thể nghĩ đến chuyện gì khác, thì anh mới có thể quên đi cảm giác tội lỗi khó chịu này.
Một lát sau. Sau khi tập luyện theo môn xong thì đã đến giờ ăn tối. Taehyun ghé vào nhà ăn lấy salad như một thói quen rồi xuống bãi đậu xe và khởi động xe. Anh lục lọi túi xách Boston để tìm điện thoại đã bỏ vào trước khi ra ngoài, và bộ dụng cụ pheromone di động đã lọt vào tay anh.
'Ừm….'
Nhân tiện, vì anh đang lo lắng về nó, nên Taehyun đã chuyển cần số trở lại chế độ đỗ xe và lấy bộ dụng cụ ra. Anh cũng lấy ra một miếng gạc tẩm cồn dùng một lần mà anh đã cất bên trong túi xách, lau nhanh các đầu ngón tay rồi nhỏ một giọt máu lên sợi chỉ và gắn nó vào bộ dụng cụ, và một con số có hai chữ số đã sớm xuất hiện trên màn hình.
[10]
Con số này hơi cao hơn so với con số đo được vào buổi sáng. Con số này sẽ duy trì được trong bao lâu nhỉ. Dù sao thì anh cũng mong nó sẽ duy trì được trong khoảng ba ngày. Dù Taehyun tự tin về thể lực của mình, nhưng việc quan hệ tình dục hai ngày một lần là hơi quá sức. Hơn nữa, việc quan hệ tình dục với Sejin trong khi phải gánh vác cả việc tập luyện môn thể thao cường độ cao là hơi gánh nặng.
'Mình đã bao giờ làm chuyện đó như vậy đâu….'
Taehyun vốn dĩ còn không biết mình có thể đi được nhiều như vậy trong một lần. Ngay cả khi Taehyun ở vị trí thâm nhập chứ không phải là người được thâm nhập. Anh chưa bao giờ quan hệ tình dục một cách dai dẳng như vậy. Dù anh đã cố gắng hết sức để phục vụ đối tác, nhưng tối đa cũng chỉ được khoảng ba lần. Vốn dĩ anh không phải là người có ham muốn tình dục mạnh mẽ như vậy, nên dù có đủ thể lực anh cũng không muốn làm chuyện đó lâu đến vậy.
Tình dục về cơ bản là một hành động mệt mỏi. Cảm giác mệt mỏi về tinh thần còn khó chịu hơn cả mệt mỏi về thể chất. Việc cơ thể di chuyển theo phản ứng sinh lý chỉ diễn ra cho đến khi xuất tinh lần đầu, và từ đó trở đi, một cảm giác nghi ngờ sâu sắc liên tục ập đến. Anh chiều theo vì đối phương muốn làm, nhưng tại sao anh lại phải làm cái trò bẩn thỉu, dơ bẩn và phiền phức này chứ, anh chỉ muốn bỏ hết và đi ngủ thôi. Liệu anh có cảm thấy khác đi khi đến kỳ phát tình không nhỉ. Anh tò mò đấy, nhưng anh không có ý định giải tỏa sự tò mò đó. Về cơ bản, taekwondo là một môn thể thao mà các giải đấu lớn được phân bổ rất đều trong bốn mùa, vì vậy nếu anh tham gia tất cả các trận đấu mà anh có thể tham gia để duy trì thứ hạng, thì anh sẽ không có thời gian nghỉ ngơi, và hơn hết, anh thật sự sợ không biết anh sẽ làm gì khi đến kỳ phát tình.
'Hình như lúc nãy ở khu học xá có một omega phát tình và náo loạn cả lên đấy. Cả xe cứu thương cũng đến, ghê lắm hả?'
Trong thời đại mà các phương tiện kiểm soát pheromone đã được phát triển rất đa dạng, từ thuốc men đến dụng cụ tránh thai cấy ghép trong cơ thể, thì hầu như không ai cố ý trải qua kỳ phát tình hoặc kỳ động dục nữa. Cho dù có đi nữa, thì đó cũng chỉ là tai nạn do dụng cụ tránh thai cấy ghép không được đặt đúng vị trí và không có tác dụng, hoặc do bản thân đã quên uống thuốc trong nhiều ngày. Hầu hết những người có giới tính đều tận hưởng cuộc sống hàng ngày với pheromone của mình được kiểm soát gần như hoàn hảo, và Taehyun đã bắt đầu sự nghiệp vận động viên từ khi còn nhỏ, chưa bao giờ có mức pheromone vượt quá 50 trong đời.
Vì vậy, ngay cả khi anh quan hệ lần đầu tiên với một alpha, anh cũng không có cảm xúc gì đặc biệt. Anh luôn khóa chặt con số lại bằng thuốc để không bị phát tình, nên anh chỉ biết cho đó là điều đương nhiên. Nhưng lần này, qua mối quan hệ với Sejin, Taehyun đã biết được đó là một sự hiểu lầm vô lý đến mức nào.