Đối Tác Giao Phối Chiến Lược - Chương 47

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%

#47 h

"Haa, ư, ư ư..."

Thở dốc  thô bạo và cung cấp oxy cho não là tất cả những gì Taehyun có thể làm trong cuộc vật lộn của mình. Anh hoàn toàn không nhận thức được việc mình đang phát ra những tiếng rên rỉ như thú vật. Cả cơ thể anh dường như đã trở thành một cơ quan sinh dục để đón nhận khoái cảm mà Sejin mang lại. Tiếp theo, Sejin cũng vãi những thứ thuộc về mình vào bên trong Taehyun và nhanh chóng đẩy hông lên, tinh dịch sủi bọt chảy ra giữa các khớp nối. Sejin có vẻ tiếc nuối ngay cả những thứ đang rò rỉ ra ngoài như vậy, xoa hông  chậm rãi để thoa nó lên đáy chậu của Taehyun. Cậu thích cả cơ bụng phồng lên cho thấy thể tích của thứ thuộc về mình, cả nhũ hoa dựng đứng như đang mong đợi mình chạm vào, cả dương vật đẹp trai đang rung lắc điên cuồng trên rốn. Tất cả những gì tạo nên Taehyun đều quá đáng yêu đến nỗi cậu muốn hôn ngay lập tức.

Tuy nhiên, cậu biết rõ rằng mình không nên làm vậy. Chưa được. Cho đến khi anh nhận ra rằng mình không thể sống thiếu cậu. Cho đến lúc đó, trái tim xấu xí này phải là bí mật đối với anh. Sejin nhìn Taehyun đang run rẩy hông và thúc giục anh thô bạo đâm vào ...Anh đã bị mê hoặc khi những động tác đẩy của cậu trở nên chậm hơn một chút.

"Hyung thực sự là... ha..."

Sejin cảm thấy một sự thôi thúc khó cưỡng lại trong khoảnh khắc. Cậu muốn khắc dấu vết của mình vào cơ thể Taehyun. Cậu muốn bắn vào bên trong nhiều lần để anh ấp ủ và nuôi dưỡng hạt giống của mình. Cậu biết rằng điều đó sẽ không xảy ra vì anh đã uống thuốc, nhưng cậu thích đến mức mặt cậu nóng bừng lên khi tưởng tượng đến việc Taehyun cẩn thận ôm cái bụng bầu đang phồng lên và thúc giục dương vật của cậu. Nếu Taehyun sinh con, cậu muốn con giống Taehyun hơn. Khung cảnh đứa trẻ mang dòng máu của cậu có khuôn mặt giống Taehyun, rồi thời gian hạnh phúc với Taehyun khiến đầu cậu nóng lên chỉ bằng việc nghĩ đến. Khuôn mặt của Sejin đỏ bừng, một dấu chấm hỏi hiện lên trên khuôn mặt của Taehyun. Sejin giật mình che mặt bằng mu bàn tay và bắt đầu tăng tốc độ thô bạo trở lại.

"A, ư ừ..."

Taehyun lại thở ra một tiếng rên lẫn tiếng thở dài, khoác tay lên cổ Sejin và hít đầy mùi hương của Sejin. Hương thơm ngọt ngào và tươi mát khiến anh không thể nghĩ đến bất kỳ lo lắng nào. Sejin dùng ngón tay xoa nhẹ đầu ti của Taehyun đang dựng đứng trở lại và đâm hông lên.

"Thích, ư ừ, Sejin à..."

Cậu thích cả cách gọi khiến cậu cảm thấy như một đứa trẻ, cả đôi môi không thể nuốt trôi. Đó là thứ duy nhất cậu muốn có trong thế giới của Sejin, và đồng thời là thứ cậu vẫn chưa có được.


"......"

Giống như trước đây, Taehyun chỉ tỉnh táo lại vào khoảng rạng sáng và nhìn chằm chằm vào trần nhà với đôi mắt mờ đục. Mình sắp phát điên mất, thực sự. Không hiểu sao những gì anh đã cố gắng làm để xả bớt sức lực lại khiến Sejin hưng phấn hơn. Lần này toàn thân anh đau nhức như bị phá hủy. nếu anh ngủ ngon thì khi thức dậy, anh sẽ không cảm thấy bất kỳ cơn đau nào do tác dụng giảm đau của pheromone. Nhìn Sejin đang ngủ bên cạnh và thở nhẹ, anh cảm thấy bực mình. Cái thằng này cũng phải bị đâm vào đít một lần mới được. Để nó biết cái này khó khăn đến mức nào. Taehyun đột nhiên nghĩ ra một ý nghĩ kỳ lạ rồi lắc đầu ngay lập tức.

Thôi đi. Mình sẽ làm gì với nó chứ.... Khuôn mặt cậu ấy vốn đã xinh đẹp rồi, nên sẽ không có gì lạ nếu mình rung động. Nhưng anh không cảm thấy có gì phù hợp cả. Thay vào đó, anh cảm thấy hơi khó chịu. Taehyun nhìn Sejin đang ngủ bên cạnh với khuôn mặt bóng loáng ...anh trùm chăn lên cùng với một tiếng thở dài. Đúng vậy, có lẽ. Thà có vấn đề vì thích quá còn hơn là có vấn đề vì đau hoặc không thích. Một lúc anh rùng mình khi nghĩ đến việc điều gì sẽ xảy ra, nếu anh không thể cảm nhận được khi có những kiểu quan hệ tình dục thô bạo và dữ dội như thế này, nhưng anh nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ. Ưu điểm của Taehyun là anh không bị tổn thương trước những việc bình thường và quên chúng đi. Những chuyện vặt vãnh này chẳng là gì so với những vết thương lòng khác mà Taehyun sẽ không bao giờ có thể gỡ bỏ được.

'......'

Lại cứ thức là lại có những suy nghĩ kỳ lạ. Taehyun chợt nghĩ đến người cha đã bặt vô âm tín hơn một năm nay và tặc lưỡi. Đây đúng là "việc bình thường" đó. Vấn đề thực sự nằm ở phía đó. Và vấn đề tiếp theo là cái này. Taehyun cớ  ngọ nguậy ngón chân trái rồi vùi mặt vào gối. Không sao đâu. Lần này thực sự không có dấu hiệu nào cả. Nó không đau nhức, không căng cứng hay khó chịu. Vì vậy, anh sẽ không gây ra bất kỳ vấn đề nào ngay cả khi anh bước vào đấu trường. Anh có thể làm những việc khác như anh đã luyện tập vô số lần cho đến bây giờ.

"Dù sao thì mình cũng đã thắng tất cả bọn chúng ít nhất một lần rồi mà."

Ngay cả khi không phải vậy, tất cả đều là những vận động viên có thứ hạng thấp hơn anh nhiều. Anh biết rằng tốt hơn là nên nghĩ như vậy và có một trái tim thoải mái hơn một chút, nhưng nó không diễn ra như anh nghĩ. Nhưng nếu những chuyện đó lại xảy ra thì sao? Nếu vết thương tái phát ngay trước đó thì sao? Nếu anh lại bỏ cuộc mà thậm chí không thể chiến đấu phù hợp thì sao? Những giả định tiêu cực nối đuôi nhau xuất hiện. Đó không phải là những nghi ngờ phi lý. Không chỉ Taehyun mà còn có rất nhiều vận động viên đã để tuột mất những tấm huy chương trước mắt vì những lý do tương tự.

"Haa..."

Taehyun lại cảm thấy lạnh toát từ đầu ngón tay và xoa mặt khô khan trong chăn. Cơn buồn ngủ vừa mới ập đến đã biến mất ngay lập tức. Lẽ ra mình không nên nghĩ những điều kỳ lạ và nhanh chóng ngủ lại. Taehyun lật người lại vì hối hận. Sejin vẫn luôn thở nhẹ nhàng, bỗng mở mắt ra.

"Anh không ngủ được sao?"

"Hả? Ừ ừ..."

Taehyun giật mình rụt vai lại vì ngạc nhiên rồi nở một nụ cười gượng gạo. Sejin nhìn Taehyun đang trùm chăn trong bóng tối và nói.

"Nếu anh cảm thấy khó chịu khi có em bên cạnh, em sẽ sang phòng khác ngủ."

Sau đó, cậu đột nhiên ngồi dậy và cố gắng dọn dẹp ga trải giường. Taehyun hoảng hốt vén chăn ra và đứng dậy ngăn cản Sejin.

"Không, không, không sao đâu! Cậu cứ ở đây đi."

Sau đó, Sejin nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Taehyun. Một khuôn mặt đẹp trai tái nhợt với mồ hôi lạnh trên trán. Sejin nhìn chằm chằm vào vẻ ngoài nam tính của Taehyun một lúc lâu rồi nằm lại trên giường với một khuôn mặt khó hiểu.

"Vậy thì nhanh chóng ngủ lại đi. Sắp sáng rồi mà anh còn phải đến trung tâm huấn luyện ngày mai nữa."

Sau đó, cậu túm lấy Taehyun và kéo anh nằm xuống rồi dùng lòng bàn tay che mắt anh.

"Cậu đang làm gì vậy."

"Em nghĩ rằng anh sẽ tiếp tục không ngủ và nghĩ những điều vô nghĩa."

"Không phải vậy."

"......"

Thay vì trả lời, Sejin nhẹ nhàng đến gần Taehyun và áp sát vào anh. Cậu không khoác tay hay nắm tay anh, chỉ đơn giản là đến gần và đặt đầu lên vai Taehyun. Không phải kiểu chó hay mèo dí mông vào người mà là dí đầu vào người. Mái tóc nhẹ và dễ bay chạm vào tai anh khiến anh cứ cảm thấy ngứa ngáy và bật cười.

"Haa..."

Đó là một tiếng thở khác biệt rõ rệt so với tiếng thở dài mà anh vừa phát ra. Taehyun cố gắng không để ý đến mái tóc và nhiệt độ cơ thể của Sejin, nhưng cuối cùng anh cũng bật cười và ngồi dậy.

"Này khoan đã, tóc cậu mỏng quá nên tôi cảm thấy rất ngứa. Ahahaha..."

Sau đó, Anh gãi cổ bằng móng tay hệt như đang cố gắng trốn thoát. Sejin lại bĩu môi và quay trở lại vị trí của mình.

"Được rồi, vậy thì thôi."

Sau đó, cậu quay lưng lại với Taehyun như thể đang giận dỗi. Taehyun lại bật cười vì đó là một cuộc biểu tình quá rõ ràng.

"Không, bây giờ ổn rồi. Tôi đã gãi một lần rồi nên không ngứa nữa, cậu nhanh chóng lại đây đi."

"Em bảo là thôi rồi."

Trước câu trả lời cộc lốc của Sejin, Taehyun nhanh chóng chộp lấy gáy của Sejin và áp nó vào bên cạnh đầu mình. Sejin không hề có ý định chống cự lại sức mạnh ghê gớm của anh và bị kéo đến, mở to mắt nhìn Taehyun. Taehyun nhếch mép cười.

"Tôi sẽ không trêu cậu nữa, đi ngủ thôi."

Sau đó, anh nằm thẳng người và thản nhiên ngủ. Sejin vừa cảm thấy nhẹ nhõm vừa cảm thấy bối rối. Thái độ của Taehyun vẫn là của một người không hề coi mình là alpha. Làm thế nào mà anh có thể thản nhiên như vậy sau khi bị pheromone của mình làm cho say đắm, không thể chống cự và phát ra những tiếng rên rỉ đứt quãng trong khi bị đâm xuyên qua cơ thể thế. Sejin không thể xóa đi cảm giác rằng thời gian đang trôi qua quá nhanh. Chưa được. Mình chưa được sốt ruột.

Huu, Sejin nhắm mắt lại trong khi lắng nghe tiếng thở của Taehyun, anh đã ngủ thiếp đi một lần nữa. cậu cảm thấy mình vẫn còn quá xa vời mặc dù mình đang ở rất gần anh.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo