Đối Tác Giao Phối Chiến Lược - Chương 5

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%

#5

"A...."

Cuối cùng, bàn tay to lớn và ấm áp của Sejin nắm lấy thứ của Taehyun và bắt đầu xoa xoa bàn tay, Taehyun lắc lư cơ thể trước phần dưới cơ thể đang hưng phấn trở lại. Pheromone thật là bực mình. Dù đối phương là một kẻ khó chịu, nhưng cơ thể anh lại nhanh chóng trở nên nóng bừng như thế này. Dù có cố gắng chống lại pheromone bằng sự phản kháng, cũng vô ích. Anh vô thức hướng mặt về phía Sejin khi một mùi hương ngọt ngào lại đậm đà hơn.

Không phải là anh chưa từng ngửi mùi Alpha, nhưng mùi hương trên cơ thể cứ tiếp tục thu hút Taehyun, liệu mình và cậu ta có hợp nhau thật không nhỉ. Lý trí của anh cứ tiếp tục bị xáo trộn trước một sự thu hút mãnh liệt khác hẳn trước đây. Liệu cậu ta có đang cảm nhận được điều tương tự từ mình không? Taehyun đột nhiên tò mò.

Khi Taehyun hỏi những Alpha biết rằng anh là Omega, mùi hương từ Taehyun có cảm giác nhẹ nhàng một cách kỳ lạ. Thay vì ngọt ngào hay thơm ngát, nó giống như mùi hương ấm áp từ một chiếc chăn phơi trên ánh nắng nhẹ nhàng. Nghe thế nào cũng không có cái cảm giác gợi cảm thường thấy khi nhắc đến pheromone. Khi Taehyun cười nhạt và trả lời, câu trả lời anh nhận được luôn tương tự.

'Vì vậy, dù không có gì đặc biệt, thỉnh thoảng tôi vẫn nhớ đến anh. Vì mỗi khi tôi nằm dài trên một chiếc chăn được giặt sạch sẽ, tôi lại nhớ đến mùi hương phát ra từ anh.'

Lúc đó, anh chỉ lướt qua nó với suy nghĩ đại khái rằng đó là một câu chuyện vô vị hơn là gợi cảm hay gì đó, nhưng anh tò mò không biết liệu Sejin có đang có cùng một ấn tượng hay không.

'Dù sao thì nó cũng không phải là một mùi hương ghê tởm đến mức không thể ngửi được...'

Phần trung tâm đã cương cứng và sẵn sàng bùng nổ sự hưng phấn trong tay Sejin nóng rực. Taehyun ép sát trán vào trán Sejin và nói với một cảm giác khoái cảm khó chịu, suýt chút nữa đã đạt đến cao trào.

"Đừng chỉ chạm vào mỗi chỗ đó, hãy chạm vào cả bên dưới nữa. Tôi muốn cậu đâm vào ....nhanh lên..."

Nếu Taehyun của 10 phút trước nghe thấy điều này, anh chắc chắn sẽ kinh hãi và nói rằng không thể nói những điều như vậy với một đứa trẻ. Nhưng không sao cả. Ngay từ khoảnh khắc anh hít sâu mùi hương của Sejin vào tận đáy phổi, lý trí của anh đã gần như tê liệt. Nắm lấy bàn tay giật mình của Sejin và kéo nó về phía "cái miệng" đã ướt đẫm từ lâu, Sejin lại dừng tay trước chất lỏng đang rỉ ra từ phía dưới. Taehyun lại vùi mặt vào vai Sejin và cầu xin.

"Haa, nhanh lên... Tôi muốn cậu đâm vào và ra ."

Pheromone thật đáng sợ. Taehyun lặp lại những suy nghĩ mà anh đã nghĩ trước đó một lần nữa. Nếu tôi không nghĩ đến việc dừng lại ngay cả sau khi nói những điều này, thì nó còn đáng sợ hơn cả rượu. Gạt bỏ dòng ý thức ngu ngốc, và khoảnh khắc những ngón tay thẳng tắp của Sejin chạm vào cái lỗ nhăn nheo của Taehyun.

"Hả...?"

Một chất lỏng có khối lượng hơn nước chảy dọc theo lưng Taehyun. Taehyun cảm nhận được rằng cơ thể mà anh đang ôm chặt cứng đờ như một hình nộm, và anh vô thức rùng mình ớn lạnh rồi vươn tay ra phía sau, sờ soạng chỗ anh cảm thấy kỳ lạ. Một mùi tanh khác với mùi cơ thể lan tỏa trong không khí trong giây lát.

Róc rách. Ngay sau đó, Taehyun nhận ra chất lỏng tiếp tục chảy xuống không ngừng là máu. Anh xác nhận máu dính đầy tay rồi đẩy Sejin ra và kiểm tra mặt cậu ta. Khuôn mặt xinh xắn và dễ thương đỏ bừng như sắp nổ tung, tất nhiên, cậu ta đang lấy hai tay che mặt và lúng túng không biết phải làm gì.

"Cậu, làm sao..."

Taehyun không thể nói hết lời vì quá kinh ngạc, và Sejin lao ra khỏi giường với "cái đó" vẫn còn dựng đứng.

"Chờ, chờ em một chút!"

Sau đó, cậu ta ngay lập tức mở cửa phòng tắm và đóng sầm lại, và sau đó là tiếng khóa cửa. Nếu cậu đi vào đó thì tôi thì sao? Taehyun, với tấm lưng dính đầy máu và đôi tay trần, cảm thấy vô cùng bối rối. Ít nhất tôi cũng phải rửa nó chứ, cái thằng này. Chỉ còn lại mùi máu tanh hòa lẫn với mùi hương tươi mát. "Cái đó" của anh đã nguội đi một nửa, và chất dịch đã chảy ra trước đó vẫn đang chảy xuống bên trong đùi mà không biết đi đâu.

Chuyện gì đây. Anh bối rối và đồng thời cảm thấy choáng váng. Chuyện này có ổn không? Một cảm giác bất an chóng mặt và một cảm giác suy nhược vô vọng ùa về.


Một lúc sau. Khi Sejin, người cuối cùng đã cầm máu mũi xong, bước ra khỏi phòng tắm, Taehyun đã mặc lại tất cả quần áo đã cởi trước đó. Khi Sejin nhìn thấy Taehyun, người đã trở lại với vẻ ngoài hoàn hảo để ra ngoài, có vẻ bối rối và lùi lại một bước, Taehyun bật cười và nói.

"Tại ai đó cứ chiếm phòng tắm và ngồi lì trong đó nên bên này không rửa ráy gì được đấy?"

Việc tiếp tục để chất dịch tiết ra do hưng phấn cũng là một điều khó chịu, nhưng việc nhìn người khác lau khô máu trên lưng và tay là một điều khó chịu hơn nữa. Taehyun không còn cách nào khác ngoài việc lôi chiếc túi mà anh đã vội vàng mang theo mà không để máu dính vào. Anh lấy khăn ướt quảng cáo mà anh đã nhận được trên đường và vắt hết lượng nước có thể, và lau toàn bộ cơ thể. Kết quả là, các vết máu đã biến mất gần như hoàn toàn, nhưng cảm giác khó chịu và mùi tanh kỳ lạ vẫn không biến mất. Taehyun bỏ lại Sejin đang cứng đờ và tiến về phía phòng tắm mà Sejin vừa bước ra, như thể đang đổi ca cho cậu ta, và nói thêm.

"Cậu cứ ngoan ngoãn chờ ở đó đi. Tôi cũng sẽ đi tắm rồi ra."

Có vẻ như không thể làm gì thêm hôm nay. Anh không ngờ rằng họ sẽ tái ngộ theo cách này, nhưng anh không hề không vui vì đây cũng là một mối nhân duyên. Anh muốn hỏi cậu ta đã sống như thế nào trong thời gian qua, và tại sao cậu ta lại tìm kiếm một đối tác giao phối. Có cả một ngọn núi những điều anh muốn hỏi.

'Chà, tôi cũng... cứ bận tâm về cậu mãi thôi.'

4 năm trước từ bây giờ. Khi tất cả mọi người đang ăn mừng việc Hàn Quốc đạt thứ hạng tổng hợp cao nhất, Taehyun đã đưa ra một lựa chọn có phần vô trách nhiệm để sống sót. Dù sao thì anh cũng không có tư cách tham gia vào bầu không khí lễ hội đó vì anh đã thất bại trong việc giành huy chương. Vì anh vốn là một tài năng trẻ đầy triển vọng, nên nếu anh bị các phóng viên báo chí chú ý, họ chắc chắn sẽ bám lấy anh và rắc muối vào vết thương của anh bằng cách hỏi anh nghĩ gì về kết quả trận đấu.

Vì vậy, anh nên tránh tất cả các liên lạc và lặng lẽ trở về nước. Taehyun, người đã tự bỏ tiền túi để đặt một chuyến bay bí mật trở về nước một mình, đã gọi điện cho công ty quản lý ngay khi đến sân bay. Anh nói rằng anh sẽ không thể tham gia vào quá trình huấn luyện và các hoạt động phát sóng trong một thời gian vì lý do cá nhân, và anh sẽ chỉ tập trung vào việc phục hồi chấn thương. Taehyun đơn phương cắt cuộc gọi như một thông báo và tắt nguồn điện thoại. Và đúng như dự đoán, anh đã không xuất hiện ở bất cứ đâu trong gần nửa năm.

Trong thời gian đó, anh chỉ liên lạc với công ty quản lý qua email, không phải bằng cuộc gọi điện thoại. Anh đã bị dồn ép về mặt tinh thần đến mức không thể chịu đựng nổi ngay cả những cuộc gọi an ủi từ những người quen, vì vậy anh đã hủy ngay lập tức gói cước. Ngoại trừ việc đến bệnh viện hai lần một tuần để điều trị phục hồi chức năng, anh đã dành thời gian giúp mẹ làm việc nhà, người thân duy nhất của anh. Sau khi ẩn dật trong nửa năm, cuối cùng anh cũng đủ can đảm để trở lại thế giới bên ngoài.

Taehyun, người đã biến mất sau một thời gian dài cắt đứt liên lạc và thay đổi số điện thoại, đã quay trở lại trung tâm huấn luyện với tính cách dễ gần vốn có của mình, như thể không có chuyện gì xảy ra. Tất cả mọi người đều có vẻ hơi ngạc nhiên, nhưng họ hiểu cú sốc mà Taehyun đã trải qua, và vì bản thân Taehyun vốn rất giỏi pha trò và bình tĩnh, nên họ chỉ nghĩ rằng anh đã trải qua một khoảng thời gian khó khăn vì phục hồi chức năng. Sau khi Taehyun trở lại được nửa năm, anh đã phá vỡ khoảng thời gian một năm và phục hồi kỹ năng của mình để tiếp tục sự nghiệp vận động viên, và mọi người, những người quan tâm đến Taehyun, dường như đã ngầm coi khoảng thời gian đó như là chưa từng có.

Trong khi mọi thứ dường như đã trở lại như cũ, thì có một điều đã thay đổi, và đó là Sejin. Không giống như Taehyun hay các vận động viên khác, những người tập luyện ở Hàn Quốc, Sejin vốn là người nước ngoài, vì vậy cậu đã trở về Pháp, nơi cha mẹ cậu đang sinh sống, ngay sau khi Olympic kết thúc. Cậu khăng khăng rằng cậu sẽ tập luyện cá nhân ở Pháp, ngoại trừ khi có các trận đấu đồng đội, vì vậy Taehyun không có cơ hội chạm mặt cậu sau đó.

Trong 4 năm qua, đâu chỉ có mỗi Olympic là giải đấu quốc tế. Nếu cậu ta muốn, và nếu thời điểm thích hợp, Taehyun đã có cơ hội gặp cậu ta, thậm chí là trong quá trình tập luyện đồng đội cho Asiad, nhưng Taehyun đã không đối mặt với Sejin kể từ Olympic 4 năm trước. Anh cảm thấy xấu hổ và ngại liên lạc trước vì anh là người lớn tuổi hơn, đã trốn tránh và lặn mất tăm như một kẻ hèn nhát sau khi an ủi và động viên cậu ta rằng hãy cố gắng lên và cậu ta sẽ làm tốt trước khi các trận đấu của anh bị rối tung lên, và đã 4 năm trôi qua rồi.

'mình  thực sự không ngờ rằng chúng mình sẽ gặp nhau như thế này...'

Dù đây là một tình huống chỉ biết thở dài, thì cũng không còn cách nào khác. Anh chỉ có thể nghĩ rằng mình đang trả giá cho những việc đã làm trong quá khứ. Anh thực sự không ngờ rằng nghiệp chướng đó sẽ quay trở lại dưới hình thức này.

'Haa...'

Sau một tiếng thở dài nữa, Taehyun đã tắm nhanh và lau sạch nước, mặc lại quần áo đi chơi và bước ra khỏi không khí ẩm ướt trở lại phòng ngủ.

"..."

Sejin vẫn ngồi trên ghế sofa với một khuôn mặt khó đoán, vừa khó chịu vừa vô cảm, như thể không biết cậu ta đang nghĩ gì. Taehyun cảm thấy sẽ khó chịu hơn nếu sự im lặng gượng gạo cứ tiếp tục, nên anh đã mở lời trước.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo