Đối Tác Giao Phối Chiến Lược - Chương 50

Để có trải nghiệm đọc tốt nhất, mọi người có thể chỉnh Time new roman 20px , giãn dòng 210%

#50

Người già đó đã hỗ trợ chi phí huấn luyện cho Sejin và chỉ yêu cầu hai điều. Nếu có ngày được đại diện quốc gia tham gia thi đấu, nhất định phải mặc áo có gắn cờ Thái Cực trên ngực. Thỉnh thoảng trở thành bạn trò chuyện của ông. Mẹ cậu không cần suy nghĩ nhiều mà ký vào hợp đồng tài trợ của ông. Bà không có lý do gì để từ chối vì bà vừa có người chăm sóc Sejin cả ngày, vừa được hỗ trợ tất cả chi phí.

Sau khi lợi ích của cả hai bên thống nhất như vậy, Sejin đã cảm thấy tốt hơn vì không cần phải để ý đến mẹ mình. Vì vấn đề học phí trước mắt đã được giải quyết, mẹ cậu có thể tiếp tục công việc tự do hơn. Vì Sejin không cản trở công việc của mẹ, bà đã trở nên rộng lượng hơn nhiều. Cũng có những ngày bà có thời gian rảnh để chuẩn bị đồ ăn nhẹ cho Sejin hoặc chuẩn bị quần áo cho cậu mặc. Mẹ cậu đã thay đổi rất nhiều khi Sejin từ một kẻ cản trở công việc của bà trở thành một người bạn cùng nhà mà đôi khi cần phải chăm sóc.

con biết không…. Lúc mẹ biết mẹ mang thai con, ban đầu mẹ chỉ định bỏ con thôi.'

Có lẽ không nên nói những điều này với đứa con trai mới mười hai tuổi, nhưng mẹ cậu trông rất nghiêm túc.

'Bố thì ầm ĩ lên hỏi ai là bố đứa bé. Mẹ thì khóc lóc ỉ ôi và gia đình tan nát…. Bố con nghĩ là mẹ đã gặp một người đàn ông đã có gia đình và giữ im lặng để bảo vệ người đó, nhưng thực ra mẹ cũng không biết. Người đáng nghi đâu chỉ có một hai người…. Vì vậy, mẹ cũng không thể tìm cho con một người bố thực sự. Dù sao thì mẹ đã rất bối rối.'

Có lẽ bà không nên nói những điều này với đứa con trai vẫn còn nhỏ, nhưng Sejin không có quyền ngắt lời mẹ.

'Dù sao thì mẹ cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi và không muốn làm mẹ, nên mẹ đã tìm hiểu các bệnh viện với bạn bè. Nhưng trên đường đặt lịch phẫu thuật và cùng bạn đến nhà bạn, mẹ đã nhìn thấy một cặp mẹ con. Một đứa trẻ và mẹ mặc quần áo giống nhau, làm tóc giống nhau và chụp ảnh cho nhau.'

Mẹ cậu nói rằng bà đột nhiên ghen tị với cảnh tượng đó. Vì vậy, bà đã nghĩ rằng nếu đứa bé trong bụng là con gái thì sinh ra và nuôi dưỡng nó cũng không tệ. Ông của Sejin đã có ý kiến ​​ rằng nếu không kết hôn thì nên bỏ đứa bé, vì vậy mẹ cậu đã gom hết số tiền có thể lấy được và trốn sang Pháp. Khi bà biết rằng đứa trẻ mà bà đã bảo vệ là một bé trai thì đã quá muộn. Thật đáng tiếc. Mẹ cậu xoa đầu Sejin trong khi hút một hơi thuốc sâu, nhìn cậu bằng một khuôn mặt non nớt và khô khan như thể bà đang nói bằng mắt.

'Nhưng vì con xinh hơn hầu hết các cô con gái nên mẹ sẽ bỏ qua cho con.'

Mẹ cậu là một người kỳ lạ. Bà có vẻ bốc đồng và vô trách nhiệm, nhưng bà lại nhiệt huyết trong công việc và đã vượt qua vô số cuộc khủng hoảng khi ổn định cuộc sống với một đứa trẻ sơ sinh ở một vùng đất xa lạ. Nhưng bà cũng không phải là một người mẹ tận tụy. Bà đối xử với Sejin như một người chị vô tư hơn là một người mẹ. Bà là một người nhặt rác khi băng qua đường bất hợp pháp. Bà vốn dĩ khác với Sejin. Mẹ cậu cũng thừa nhận điều đó. Bà đã ngạc nhiên tự hỏi làm thế nào một người khô khan như cậu lại có thể sinh ra từ bà.

Tính cách của Sejin phần lớn là do bẩm sinh. Từ khi còn nhỏ, môi trường xung quanh cậu không cho phép cậu làm nũng hay đòi hỏi bất cứ điều gì, nhưng từ khi còn nhỏ cậu đã không khóc nhiều, đến nỗi mẹ cậu đã nhiều lần đặt tai lên ngực Sejin đang ngủ và tự hỏi 'Chết rồi sao?'. Cậu không có gì muốn cả, cũng không có gì đặc biệt mong muốn. Điều duy nhất mà Sejin có thể tập trung vào là đấu kiếm.

Vì tài năng dẫn đến thành công, nên cậu không thể không cảm thấy thú vị. Cậu nhanh chóng giành chiến thắng trước những người anh lớn hơn mình vài tuổi và giành được giải thưởng mỗi khi tham gia các giải đấu. Thay vì đến trường và hòa nhập với những người bạn khác, cậu thích xem các video trận đấu của các vận động viên trưởng thành hơn. Như vậy, đấu kiếm đã trở thành thứ kích thích nhất trong cuộc đời Sejin.

Cho đến tận bây giờ vẫn vậy. Cậu thậm chí không thể tưởng tượng mình sẽ làm gì khác nếu không có đấu kiếm. Ở trường, Sejin luôn lặng lẽ dành thời gian , cứ ngỡ như cậu không tồn tại, và cậu biến mất ngay sau khi hết giờ học bắt buộc. Ngoài đấu kiếm ra, không có gì thu hút được sự chú ý của Sejin cả.

Ngoại trừ người đàn ông đang ở trước mắt cậu.

"……."

Sejin không ngừng lo lắng về Taehyun. Việc anh cứ lượn lờ xung quanh cậu và cứ xen vào chuyện của cậu, việc anh cứ đến gần cậu với khuôn mặt thân thiện và nói rằng cậu có thể tin anh. Khi Sejin né tránh ánh mắt của mình, Taehyun cười toe toét và hỏi lại.

"Vậy ngoài đấu kiếm ra, cậu không thích môn thể thao nào khác à?"

Cậu thực sự không biết phải nói gì với câu hỏi đó. Cậu chưa từng liếc nhìn bất cứ thứ gì khác ngoài đấu kiếm, và cậu cũng chưa từng học  bài bản.

"Không có gì đặc biệt…."

"Vậy à? Tôi thích chơi cầu lông lắm. À, bóng bàn cũng vui nữa. Nếu cậu đến các trung tâm thể thao cộng đồng trong khu phố, có rất nhiều cao thủ ẩn dật đấy, vui lắm. Mấy cô chú bụng phệ chơi giỏi nhất đấy."

"……."

Sejin nghe những điều TMI mà Taehyun chưa hỏi với vẻ mặt khó chịu. Một câu hỏi mới ngay lập tức ập đến.

"Vậy cậu không có sở thích nào khác à? Những việc cậu làm khi ở nhà một mình, hoặc những chương trình tạp kỹ mà cậu quan tâm dạo này chẳng hạn."

Làm gì có chuyện đó.

"Không có gì cả."

"Á."

Taehyun suy nghĩ một lúc trước câu trả lời dứt khoát của Sejin rồi đột ngột tuyên bố với một khuôn mặt khá nghiêm túc.

"Được thôi. Vậy ngày mai cậu dành ra một ngày cho tôi đi. Dù sao thì đang trong thời gian đình chỉ tập luyện, nên huấn luyện viên hay giám đốc gì đó cũng không thể động vào cậu được đâu."

"……?"

Sejin lại cau mày trước lời nói vô nghĩa của Taehyun.

"Để làm gì ạ?"

Nhưng Taehyun không nói lý do chính đáng mà chỉ ép buộc.

"Có đấy, cứ mong chờ đi. Dù sao thì ngày mai tôi sẽ đến đón cậu ở ký túc xá lúc 9 giờ sáng, nên hãy nghĩ rằng cậu sẽ dành một ngày cho tôi đi."

"Chuyện gì…."

Sejin còn chưa đồng ý, mà anh đã rất ngang ngược rồi. Sejin vô cùng bối rối, nhưng chuyện thực sự khó tin đã bắt đầu  nghiêm túc vào ngày hôm sau.

"Nào, đi thôi!"

Như đã báo trước, Taehyun xông vào ký túc xá của Sejin từ sáng sớm, anh mặc quần jean và áo phông in hình chỉn chu, đeo túi đưa thư và đội mũ trên đầu chứ không phải là bộ đồ thể thao thường mặc. Anh mặc bộ đồ khoe triệt để vóc dáng vạm vỡ đặc trưng của anh. Trong khi Sejin có vẻ ngơ ngác và chớp mắt nhìn Taehyun ... cậu không biết chuyện gì đang xảy ra, Taehyun đã sải bước vào nhà Sejin và giục cậu.

"Nhanh chuẩn bị ra ngoài đi. Rửa mặt, thay quần áo nữa."

Sau đó, anh tùy tiện nhìn vào giá treo quần áo của Sejin và thốt lên kinh ngạc.

"Cái gì? Sao cậu lại có nhiều quần áo thế này?"

Sejin định giải thích rằng đó là những thứ cậu đã nhận được khi bị mẹ cậu trang điểm như một con búp bê vì bà làm công việc đó. Nhưng rồi cậu lại thôi vì cậu nghĩ rằng anh sẽ lại hỏi đủ thứ rắc rối. Rốt cuộc anh định làm gì chứ. Dù nghi ngờ, cậu vẫn chọn một bộ quần áo tương tự như Taehyun rồi thay trong phòng tắm và bước ra.  Taehyun đã cười  tinh nghịch.

"Này, chỉ cần thay đồ thôi mà, sao cậu cứ ngại ngùng như vậy."

Dù anh có nói gì đi nữa, Sejin vẫn phớt lờ lời nói của Taehyun và hỏi.

"Rốt cuộc anh định làm gì?"

Taehyun trả lời với khuôn mặt tươi tắn.

"Tôi định đưa cậu đến một nơi tốt đẹp."

Sau đó, anh gần như bắt cóc cậu và đưa cậu lên taxi đến một công viên giải trí gần khu vực thủ đô.

"……."

Vì là ngày thường nên công viên giải trí không có nhiều người. Có vẻ như có một nhóm học sinh từ trường đến học tập thực tế và ngoài ra còn có những nhóm khách gia đình nhỏ gồm trẻ em và mẹ, hoặc những cặp đôi có vẻ là sinh viên đại học. Không hiểu sao hôm nay số lượng người đến học tập thực tế cũng không nhiều lắm... Taehyun đã thốt lên kinh ngạc rằng đây là lần đầu tiên anh thấy nơi này vắng vẻ đến vậy đấy.

"Thật là may mắn. Hôm nay thời tiết cũng không quá nóng và rất đẹp."

Sau đó, anh kéo Sejin đi khắp nơi với một khuôn mặt luôn tươi cười rạng rỡ. Sejin không có cơ hội phản kháng và lên các trò chơi theo sự lôi kéo của Taehyun. Có gì đó kỳ lạ. Bình thường Sejin giỏi từ chối hơn bất kỳ ai, nhưng mỗi khi Taehyun kéo cậu đi, cậu cứ bị bất lực cuốn theo. Sau này cậu thậm chí còn cảm thấy buồn nôn liên tục. Vào thời điểm cậu biết rằng lý do không phải là do say tàu xe, cậu đã không thể rời mắt khỏi Taehyun nữa rồi.

"……."

"Ô, ảnh đẹp quá. Nhìn này. Cả hai chúng ta đều nhắm mắt rồi."

Nhắm mắt rồi thì sao ảnh lại đẹp được chứ. Anh đã thật kỳ lạ khi bảo rằng tấm ảnh chụp với đôi mắt gần như bị lật ngược do gió là một tấm ảnh đẹp. Dù Sejin có thầm nghĩ như vậy hay không thì Taehyun vẫn in hai bản sao của cùng một bức ảnh, một bản bỏ vào túi và một bản đưa cho Sejin.

"Nào, giữ cẩn thận nhé. Cái này cũng là kỷ niệm đấy."

Cậu cảm thấy thật vô lý trước khuôn mặt nói đường hoàng như vậy.

 

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo